191-195

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 191: Hồi quang phản chiếu

Lúc Sở Linh đến tìm Thẩm Ngọc, bước chân gấp gáp.

"Ngọc Nhi! Ngọc Nhi!"

Thẩm Ngọc đang nằm dạng tay dạng chân trên giường nhỏ, liền vội vàng ngồi dậy ngay ngắn, bình thường Sở Linh là kiểu người gặp biến cố không sợ hãi, luôn luôn mang một dáng vẻ tao nhã lịch sự, cực ít khi thấy hắn hốt hoảng như vậy.

"Sở Linh đại ca, huynh có chuyện gì sao?"

"Ngọc Nhi, đệ mau đi cùng ta, tổ gia gia... tổ gia gia sắp không ổn rồi."

"Cái gì?! Chuyện bao lâu rồi? Không phải tối hôm qua ông vẫn còn tốt lành hay sao, chúng ta còn ăn cơm nói chuyện cùng nhau..."

Thẩm Ngọc không thể tin, thân thể xương cốt của ông luôn khỏe mạnh, sao có thể bỗng nhiên xảy ra chuyện?

Sở Linh lo lắng nói: "Đúng vậy, bình thường tổ gia gia đều dậy sớm tập một bài Ngũ Cầm Hí*, sáng nay nha hoàn thấy ông không ra cửa, mới đi vào phòng kêu lão nhân gia, thì thấy ông đã hôn mê bất tỉnh. Ngọc Nhi, ta đặc biệt đến gọi đệ, mau đi nhìn tổ gia gia một chút, nói không chừng... nói không chừng đây là lần cuối rồi."

*Ngũ Cầm Hí là một bài khí công cổ đại. Tương truyền bài này là do danh y Hoa Đà thời Tam quốc sáng tác, mô phỏng điệu bộ của năm loài thú là cọp, nai, gấu, khỉ và chim.

"À à, được."

Thẩm Ngọc gật đầu liên tục, leo từ trên xuống đi giày vào, theo sau Sở Linh, Sở Linh nóng lòng kéo tay y, Thẩm Ngọc cũng không để ý mà tránh né.

Trong phòng tụ tập rất nhiều người, về cơ bản Sở nhân trong phủ đều tới, hơn phân nửa chờ ở ngoài phòng, Sở Dực thấy Thẩm Ngọc, mấy bước liền chạy tới.

"Ngọc ca, Linh ca! Tổ gia gia tỉnh rồi... Ông đang gọi Ngọc ca đấy."

Lúc Sở Dực nói, lại không có vẻ mặt vui mừng, mà là gương mặt đầy đau thương, hốc mắt đã có nước dâng lên.

"Gọi ta?"

Thẩm Ngọc vốn cho rằng chẳng qua mình chỉ là một hậu bối, không khác gì với những người khác, không ngờ tới ông lão tỉnh dậy lại muốn thấy y.

"Vậy thì vào phòng đi, Ngọc Nhi, cố gắng nói chuyện với tổ gia gia." Sở Linh vỗ vai Thẩm Ngọc một cái, dặn dò.

"Vâng."

Vẫn là Sở Linh tự mình dẫn Thẩm Ngọc vào phòng, Thẩm Ngọc thấy trên chiếc giường nhỏ cổ xưa thô sơ kéo một nửa màn sa, ông lão đang nằm trên đó hơi thở mong manh, sắc mặt sớm đã không còn hồng hào như lúc bình thường, mặt đã lộ vẻ u tối, không có bao nhiêu huyết sắc.

Đại phu đang ở bên cạnh bắt mạch, vẻ mặt hắn nghiêm túc, nhìn có vẻ không được lạc quan.

"Tổ gia gia, Ngọc Nhi tới rồi."

Sở Linh nói nhẹ một tiếng, ông lão liền mở mắt ra, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Ngọc.

"Ngọc Nhi, con đã tới... tổ gia gia có hơi không nhìn rõ dáng vẻ con, Ngọc Nhi..."

Ông lão hé mắt, tiếp đó vẫy vẫy tay gọi Thẩm Ngọc, xong cánh tay lại không có sức mà rũ xuống.

"Dạ, con đây."

Thẩm Ngọc ngồi bên giường nhỏ, cầm tay ông lão, bình thường không chú ý, tay của ông đã nhăn nheo, giống như cây liễu đã héo, vết lốm đốm phủ đầy.

"Đại phu, sao đột nhiên tổ gia gia lại phát bệnh? Từ trước tới nay thân thể ông luôn khỏe mạnh mà." Thẩm Ngọc quay đầu hỏi.

Ông lão cầm tay y, trên mặt hiện lên nụ cười.

"Đứa nhỏ ngốc, con người cuối cùng phải có một ngày già đi, già đến như này tự nhiên sẽ chết, cho dù là bình thường không bị bệnh vặt, Diêm Vương nói ngày chết đến rồi, là ai cũng không tránh được."

Thẩm Ngọc cúi đầu an ủi: "Chẳng qua người chỉ bị bệnh, để cho đại phu xem một chút thì có thể trị khỏi, tổ gia gia, người đừng nói lời không may."

Ông lão cười lắc đầu, thở hổn hển ho khan mấy tiếng, ho đến mức cả mặt đỏ bừng, lại đỏ hơn mấy phần so với sắc mặt lúc bình thường, giống như bỗng nhiên hết bệnh vậy.

Sau khi đại phu thấy vậy, há miệng do dự một chút, không lên tiếng, Sở Linh cũng nhận ra có lẽ ông lão đã đến lúc hồi quang phản chiếu, mím môi không nói, chỉ quay đầu sang một bên lau nước mắt.

"Ngọc Nhi, con đỡ ta dậy..."

Ông lão bỗng có chút sức lực, chống tay muốn ngồi dậy, Thẩm Ngọc nắm tay đỡ lấy, sau đó lại lấy gối đặt ra sau lưng ông để ông dựa vào.

"Hừ..." Ông lão hít thở mấy hơi nói, "Tổ gia gia sắp không ổn rồi, nhưng có hai chuyện không bỏ được, một là các hậu nhân của Sở thị nên đi nơi nào, đến nay cũng chưa nghĩ ra biện pháp toàn vẹn."

Sở Linh vội vàng nói: "Các con cháu tự có phúc của con cháu, tổ gia gia không cần lo lắng."

"Có Linh Nhi chiếu cố toàn tộc, tất nhiên ta yên tâm." Ông lão nhìn về phía Thẩm Ngọc, nói, "Chuyện không yên tâm thứ hai, chính là con, Ngọc Nhi."

"Con... con cũng có thể tự chăm sóc mình."

Thẩm Ngọc không biết nên nói gì, tuy y sống chung với ông lão không lâu, nhưng người thật lòng thật dạ đối xử tốt với y, thương y như cháu ruột vậy, để cho y có nơi dựa vào, có nhà với rất nhiều người thân.

Ông lão bệnh nặng, đương nhiên Thẩm Ngọc cũng cảm thấy đau lòng.

Cổ họng ông khô khốc khàn giọng nói: "Ta biết nhìn con có vẻ yếu đuối mềm lòng, thật ra trong lòng đã có chủ ý. Ngọc Nhi, những năm này con ở bên ngoài chịu khổ, hài tử trong tộc, con là người gặp nhiều khó khăn nhất, Linh Nhi mấy đứa dù sao cũng có người thân huynh đệ, con lại chỉ có một thân một mình, sau này..."

"Sau này con sẽ đối xử với Ngọc Nhi như đệ đệ ruột của mình, tổ gia gia người yên tâm." Sở Linh đáp.

"Vậy thì được, huynh đệ các con thân thiết như vậy thì tốt."

Ông lão hoàn thành xong tâm nguyện, yếu ớt thở dài một cái, run run rẩy rẩy mò ra sau gối lấy tới một chuỗi chìa khóa, thả vào tay Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc nhìn một cái, chùm chìa khóa có mấy chục cái lớn lớn nhỏ nhỏ, đặt trong tay nặng trĩu.

Thẩm Ngọc nghĩ đến chuyện ông lão đề cập với y, chỉ cần y đáp ứng việc thành thân cùng Sở Linh, sẽ giao quyền tiếp quản thị tộc cho y, Thẩm Ngọc không nhận chìa khóa, tránh né rút tay về.

Y đã không thể đơm hoa kết trái cùng ách vệ, vậy cũng không có khả năng thành thân với Sở Linh mà chỉ có tình nghĩa huynh đệ.

Trái tim Thẩm Ngọc nhỏ, chứa một người đã là cực hạn.

"Tổ gia gia, con..."

Ông lão nghĩ đến phản ứng của Thẩm Ngọc, vẫn kiên trì nhét chùm chìa khóa vào tay y.

"Ngọc Nhi, con không nhận, là muốn để cho lão già ta chết không nhắm mắt sao?"
————————

Chương 192: Nhớ nhung

"Nhưng...." Thẩm Ngọc tiến thoái lưỡng nan nói, "Nhưng con không thể...."

Sở Linh không đành lòng nhìn ông lão không hoàn thành được tâm nguyện, lại càng không nhẫn tâm nhìn Thẩm Ngọc bị làm khó dễ.

"Tổ gia gia, Ngọc Nhi không muốn, người cũng đừng ép đệ ấy nữa, dưa hái xanh thì không ngọt*, cũng không thể ép đệ ấy vì kéo dài hương khói, mà chôn vùi cả đời của mình...."

Ông lão nghe xong liền ho khan không ngừng, Sở Linh vội giúp lão xoa lồng ngực thuận khí.

"Ta còn chưa nói xong, con đã nói nhiều hơn cả ta rồi, tức chết ta....khụ khụ khụ ------" Ông lão tức giận đến không thở được, "Ta khi nào muốn ép Ngọc Nhi kéo dài hương hỏa? ".

"Hả..... Tổ gia gia đưa chìa khóa cho con, chẳng lẽ không phải vì chuyện này sao?" Thẩm Ngọc khó hiểu hỏi.

Ông lão nhíu mày khoát tay, nói: "Việc này ta đã sớm nghĩ thông suốt rồi, cho dù có cưỡng ép các con dùng linh đan mang thai lưu lại một hài tử thuần huyết mạch, vậy còn đời sau thì sao? Sở thị vẫn là cùng đường mạt lộ."

Sở Linh bất ngờ, cùng Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn nhau.

"Vậy các quy củ tổ tiên truyền lại, tổ gia gia cũng không quan tâm nữa sao?"

"Nào còn nhớ được nữa?" Ông lão bất đắc dĩ nói, "Rõ ràng là do đời trước gây ra mầm tai họa, không nên để hài tử như các con gánh chịu, lão già ta xuống dưới cửu tuyền nhìn thấy liệt tổ liệt tông, cũng không thẹn với lương tâm."

Thẩm Ngọc tự nhiên buông xuống được trọng trách, thế nhưng cũng không có quá nhiều kích động, sự vui vẻ của y sớm đã bị một người mang đi nghiền nát thành từng mảnh vụn, có thể không thành thân cùng Sở Linh, nhiều lắm cũng chỉ tính là ít đi một cái gông xiềng.

"Tổ gia gia, vậy người thu lại chìa khóa đi." Thẩm Ngọc đẩy chùm chìa khóa trở về.

Ông lão không nhận lại mà lại nói: "Ngọc Nhi, cái này đưa cho con, sau này, con chính là gia chủ của Sở thị.".

"Cái gì?" Thẩm Ngọc kinh ngạc nói, "Con, con không thể, cũng không muốn."

"Con hãy nghe ta nói, Ngọc Nhi, đây là nhiệm vụ tổ gia gia giao cho con, con hãy thay ta chăm sóc già trẻ Sở gia thật tốt." Ông lão nghiêm túc nói.

Thẩm Ngọc lắc đầu xua tay nói: "Không được, cái gì con cũng không biết, người giao cho Sở Linh đại ca có lẽ sẽ tốt hơn."

"Con đừng từ chối lão già này nữa, tiểu bối trong dòng chính, Linh Nhi hầu như ở bên ngoài bôn ba trù tính, Dực Nhi với Huyên Nhi còn quá nhỏ, tính tình xốc nổi. Con có tư chất thông minh, học cái gì cũng xem đến đâu nhớ đến đấy, nhất thời không được không có nghĩa là sau đó cũng sẽ không được, trừ con ra, lão già ta không tìm được người nào thích hợp nữa....Con nhất định phải đáp ứng ta, đáp ứng ta....."

Thẩm Ngọc vẫn cự tuyệt nói: "Vậy giao cho vị thúc bá nào đó sẽ thích hợp hơn là so với con.".

"Con nói những người đó sao, lão già ta cũng đã cân nhắc qua. Ta lo lắng cho gia tộc, cũng không bỏ được con, nếu đem chức gia chủ truyền lại cho con, con sẽ có gốc rễ lập thân, lão già ta tin tưởng con cũng có thể quản lý tốt gia tộc, đây là chuyện lưỡng toàn cả đôi bên, con đồng ý đi, nếu không lão già ta thật sự sẽ nuốt không trôi cơn giận này."

Ông lão nói đến cổ họng khô khàn lại, thở như kéo bễ vậy, huyết sắc trên mặt cũng dần bị hắc khí quấn quanh.

Thẩm Ngọc không biết phải làm sao, y không phải là một người có năng lực quản giáo việc nhà, chủ tớ Sở thị có mấy ngàn người, y cũng không gánh nổi trách nhiệm này.

"Ngọc Nhi." Sở Linh kề tai nói nhỏ, " Tạm thời đệ đáp ứng đi, thử xem có làm được hay không, sau này vi huynh cũng sẽ giúp đệ, nếu quả thực đệ không thích, lúc đấy truyền cho người khác cũng không muộn, trước mắt cứ để cho tổ gia gia an tâm đi đã."

Thẩm Ngọc do dự trong chốc lát, cuối cùng gật đầu một cái, nhận lấy chùm chìa khóa.

"Tốt, tốt lắm, như vậy là đúng rồi, Ngọc Nhi, con bảo mấy người bọn họ bận rộn đều đi cả đi, lão già ta có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát."

Ông lão còn chưa chống người nằm xuống, đầu đã gục xuống rồi, nét mặt an tường, giống như là đang ngủ.

Thẩm Ngọc hoảng hốt, nhìn về phía Sở Linh, Sở Linh đưa tay thăm dò hơi thở của ông lão, khóe miệng khẽ động, sắc mặt lộ vẻ bi thương.

"Tổ gia gia đã đi." Sở Linh nhỏ giọng nói, "Ngọc Nhi, đệ đi ra ngoài trước đi."

Sở Linh giúp ông lão nằm xuống, chỉnh lại dung nhan, sau đó cũng theo Thẩm Ngọc ra ngoài.

Thẩm Ngọc thẫn thờ nhìn Sở Linh xử lý hậu sự đâu vào đấy, tộc nhân khóc thành một đoàn, trong phòng ngoài phòng đều đứng đầy người.

Ban đầu Thẩm Ngọc không khóc, chỉ là y nhớ tới lúc mẹ mình qua đời, y không bồi ở bên cạnh, ngay cả hậu sự cũng không phải do tự tay y xử lý, lúc đó y hôn mê bất tỉnh, là Quân Huyền Kiêu thay y đem thi thể của mẹ an táng ở phía Tây ngoại ô kinh thành.

Ông lão qua đời, có tộc nhân vây quanh khóc tang. Lúc mẹ qua đời ở trên đường xuống dưới hoàng tuyền, nhất định là rất cô quạnh, ngay cả một tiếng khóc cũng không được nghe.

Thẩm Ngọc chưa từng mặc đồ tang, lúc mẹ mất, y không rành thế sự, chỉ biết mình đã mất đi người thân, một người quan tâm đến y nhất, cho đến tận ngày hôm nay, y mới biết, ngoại trừ sự đau lòng lúc mất đi, một người tiếp tục sống, còn phải chịu đựng thêm cả sự nhớ nhung.

Cũng không biết ai kêu khóc một tiếng, Thẩm Ngọc run rẩy một cái, đưa tay sờ lên mặt của mình đã thấy đầy nước mắt.

Trong lòng y có một chiếc hộp đen đã được khóa lại, đột nhiên nứt ra một kẽ hở, bên trong có thứ gì đó muốn phá kén mà ra.
—————————

Chương 193: Ảo giác

Ngay đêm đó Sở Linh đã sai người bố trí xong linh đường, hắn giải quyết công việc bình tĩnh trật tự rõ ràng, đã có phong thái của một người tộc trưởng rồi.

Thẩm Ngọc quỳ gối trên đệm hương bồ túc trực bên linh cữu, khắp nơi đều là vải trắng, ánh sáng của ngọn nến ở trong mắt đen nhánh của y như đang khẽ lay động.

Đã quỳ lâu một tư thế, Thẩm Ngọc hơi động, chân bị tê đến đau nhói, y muốn đứng dậy nhưng lại bị ngã ngồi xuống.

Thẩm Ngọc ngã dựa vào trong một vòng tay.

"Ngọc Nhi, đệ mệt sao?" Sở Linh lo lắng hỏi.

Thẩm Ngọc nhịn đau, cách Sở Linh xa ra một chút.

"Đệ không mệt, hậu sự của tổ gia gia vẫn luôn do huynh lo liệu, Sở Linh đại ca, huynh không nói mệt, ta ở một bên giương mắt nhìn sao có thể nói mệt được?" Thẩm Ngọc cười khẽ.

"Nhưng ta thấy sắc mặt của đệ không được tốt cho lắm, không bằng đệ trở về quỳnh hồ tiểu trúc nghỉ ngơi đi, tối nay đệ cũng không phải canh trừng nữa, đã có chúng ta lo rồi."

Thẩm Ngọc suy nghĩ một lát, mới gật đầu nói: "Được, dù sao cái gì đệ cũng không biết, ở đây cũng không giúp được gì, Sở Linh đại ca huynh cũng đừng để quá mệt mỏi. Đúng rồi, chìa khóa của gia tộc, hay là huynh cầm lấy đi."

Thẩm Ngọc nhét chùm chìa khóa vào trong tay Sở Linh.

"Ngọc Nhi, nếu tổ gia gia đã tin tưởng đệ, đệ cũng không được khước từ, chôn cất tổ gia gia xong, ta còn phải trở về Cao Ly, trong tộc không có người chủ trì đại sự, nói đến đều phải dựa vào đệ đó."

Thẩm Ngọc khó xử nói: "Trong tộc còn có các trưởng bối, đệ....đệ vẫn tiếp tục làm con cháu thế gia thì hơn."

"Thế nhưng hậu bối trong tộc, trừ đệ ra không còn người nào có thể nhận trọng trách này nữa, đệ đừng cảm thấy áp lực, có các thúc bá hỗ trợ, đệ sẽ học được nhanh thôi."

"..... "

Thẩm Ngọc trầm mặc một lát, cuối cùng nói, "Vậy trước đó huynh cứ cầm lấy chùm chìa khóa này đi, mấy ngày tiếp theo khẳng định sẽ phải dùng tới rất nhiều.".

Sở Linh lúc này mới cười nói: "Được, ta đưa đệ trở về trước."

"Không cần đâu, đệ biết đường trong phủ rồi."

Thẩm Ngọc vỗ vỗ vạt áo, một mình trở về, Sở phủ đã treo đèn lồng trắng, bốn bề vắng lặng, Thẩm Ngọc có chút sợ hãi, y theo thói quen ngoảnh đầu lại tìm Ách Vệ, thế nhưng Ách Vệ người cùng y gắn bó như hình với bóng, chăm sóc y tỉ mỉ chu đáo, dạo gần đây đều rất ít khi lộ diện.

"Hazaa..."

Trên phiến đá xanh chỉ có tiếng bước chân của Thẩm Ngọc, y nắm lấy vạt áo, tim đột nhiên đập nhanh, y cảm thấy lòng mình trống rỗng, tựa như quên mất thứ gì đó, nhưng y chưa từng bị mất trí nhớ, sao có thể như vậy được chứ?

Thẩm Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, một bóng người anh tuấn uy vũ chợt lóe lên trong đầu, tim Thẩm Ngọc bỗng nhiên quặn đau, trước mắt xuất hiện một ảo ảnh, hắn đứng ở chỗ lan can, khôi ngô cường tráng, vai rộng eo thon, bóng lưng mà Thẩm Ngọc vô cùng quen thuộc.

Trong tiềm thức Thẩm Ngọc cảm thấy được, người này rất quan trọng đối với y.

"Là Ám vệ đại ca sao? Ám vệ đại ca....."

Thẩm Ngọc ngơ ngác đi tới, gọi liên tiếp mấy tiếng, bóng lưng mới chậm rãi xoay người lại, thế nhưng không phải là mặt nạ ác quỷ, mà là....

Quân Huyền Kiêu!

"Aaaaaaaaaaaaaa!" Thẩm Ngọc hoảng sợ hét lên, "Ngươi ngươi..... Là ngươi?!"

Thẩm Ngọc sợ đến nỗi liên tiếp lui về phía sau, không cẩn thận vấp phải bậc thềm, ngã nhào ra sau, tay cùng mông đồng loạt chạm đất.

"A...."

Thẩm Ngọc đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, ảo ảnh trước mặt vẫn từng bước từng bước đi tới, gương mặt của hắn vẫn giống như trong ấn tượng của y, lãnh ngạo, lạnh lẽo vô tình.

"Mất mặt xấu hổ!"

Ảo ảnh quát, thân thể Thẩm Ngọc run lên, một cơn sợ hãi từ đáy lòng xông lên.

"Loại đồ chơi dành cho tiểu nữ nhi này, Bổn vương không thích, sau này không cho phép ngươi làm tiếp."

Mắt Thẩm Ngọc hiện lên tia đỏ, đỏ đậm đến như máu tươi.

"Đương nhiên Bổn vương từng thích ngươi, nếu không thích ngươi sao Bổn vương có thể phong ngươi làm Trắc phi?" Ảo ảnh nói bằng giọng lãnh lẽo như băng, "Còn yêu.....Chưa bao giờ."

Thẩm Ngọc há lớn miệng, lông mi run rẩy, tựa như thấy thứ mà mình sợ hãi nhất đời này.

"Giả giả, đều là giả...."

Thẩm Ngọc chớp chớp mắt, miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại, ảo ánh trước mắt giống như gợn sóng biến hóa khôn lường, Thẩm Ngọc vừa mở mắt, hắn đã đổi thành một vẻ mặt khác, tràn đầy ôn nhu quan tâm.

"Ngọc Nhi, ngươi bị té có đau không?"

Ảo ảnh đưa tay ra, mặt đầy lo lắng.

"Ta không cần ngươi quan tâm!"

Thẩm Ngọc hoảng loạn bò dậy, chạy như bay về hướng phòng của mình, y sốt sắng quay đầu nhìn lại, hành lang trống rỗng, nào có Quân Huyền Kiêu.

"Quái lạ...."

Thẩm Ngọc rùng mình một cái, nhanh chóng trở về quỳnh hồ tiểu trúc, uống vài ngụm nước trà đã lạnh, trong phòng không có ai, Thẩm Ngọc đốt mấy ngọn nến lên mới xua đi được sự ớn lạnh trong lòng.

Thẩm Ngọc ngẩn người ngồi ở trên ghế đệm, rõ là gặp quỷ sống, sao y lại xuất hiện ảo giác về kẻ ác kia? Chắc là do chịu đả kích tổ gia gia qua đời.

Nha hoàn mới tới cũng đi hỗ trợ, vừa mới trở về, Thẩm Ngọc nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện của bọn nha hoàn, liền kề sát vào cánh cửa sổ.

"May là chúng ta đến hầu hạ Ngọc công tử, nếu không mấy ngày này phải bận bịu rồi.".

"Đúng vậy, Ngọc công tử ở có một mình, ngày thường dễ hầu hạ, có chuyện bé xíu cũng bị tên thị vệ kia giành làm, chúng ta được nhàn hạ."

"Ngươi xem tay của ta trắng lên không ít rồi nè!"

"Ngươi nói xem, thị vệ của Ngọc công tử đúng là một người kỳ lạ, suốt ngày đeo mặt nạ, không nói không rằng, ta tìm hắn hỏi chuyện hắn cũng không phản ứng, buổi tối đụng phải vô cùng dọa người, hắn còn thường xuyên lén lút nhìn Ngọc công tử, các ngươi có nhìn thấy không? Hôm đó, Ngọc công tử nghỉ trưa một canh giờ, hắn ở trong phòng nhìn đúng một canh giờ....".

"Quản nhiều chuyện như vậy để làm gì? Dù sao chuyện gì hắn cũng làm, chúng ta có thể lười biếng, ta còn chưa từng thấy một đại nam nhân nào làm việc kĩ càng lại tỉ mỉ hơn cả chúng ta như hắn."

Bọn nha hoàn tiến vào trong thiên phòng* của mình, Thẩm Ngọc chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, cuộn tròn người lại, thời điểm hai giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, y gục đầu xuống đầu gối của mình.
——————————

Chương 194: Nghi ngờ

Trưởng lão qua đời, Thẩm Ngọc vẫn luôn không khóc, giờ đây nước mắt lại như mưa, muốn ngừng cũng không được.

Y không biết tại sao, nhưng nỗi buồn chan chứa cứ thế tuôn ra, tràn ngập ở hốc mắt y, hận cũng được, đau cũng được, mọi thứ lẫn lộn với nhau, y cũng đã phân không rõ, rốt cuộc y biết mình đã quên cái gì.

Quân Huyền Kiêu.

Cái tên này khiến y khắc cốt ghi tâm, quả nhiên sau khi uống thuốc độc tự tử, Thẩm Ngọc luôn không cảm nhận được tình cảm đối với hắn, y khóa chặt lòng mình lại rồi, chỉ còn thân thể nhớ được nỗi sợ hãi đối với hắn.

Theo thời gian, cuối cùng y phóng thích yêu hận ở đáy lòng ra ngoài, cảm xúc của Thẩm Ngọc bị phá vỡ, khóc không thành tiếng.

Hắn đoạn tuyệt tàn nhẫn, hắn yêu thương dịu dàng không dứt, giờ phút này như thác lũ làm vỡ đê, nhấn chìm Thẩm Ngọc, ban đầu Thẩm Ngọc chỉ mới không ngừng rơi lệ, càng về sau càng nức nở, tiếp đó biến thành òa khóc lớn, y không để ý thể diện, giống như một đứa trẻ mới sinh, mặc cho đau thương trong lòng ăn mòn.

Không biết đã khóc bao lâu, Thẩm Ngọc không còn sức lực để khóc nữa, chầm chậm nghẹn ngào, co tròn người ngủ mất.

Lúc Quân Huyền Kiêu vào phòng ngồi xổm trước mặt Thẩm Ngọc, hô hấp của Thẩm Ngọc đã bình ổn, chỉ là trên mặt vẫn còn nước mắt, thỉnh thoảng lại nức nở hai tiếng.

Quân Huyền Kiêu không gọi Thẩm Ngọc thức dậy, ôm y lên giường nhỏ, đắp lại chăn mềm, hắn thấy Thẩm Ngọc khóc lóc thảm thiết không ngừng, cho là bởi vì tộc lão Sở thị qua đời, khiến y bi thương thành như vậy, không kiềm được càng khổ sở.

Từ khi Thẩm Ngọc rời khỏi Vương phủ, y chưa từng vì hắn mà rơi một giọt lệ, cũng chưa từng tươi cười như hoa với hắn. Tất cả vui buồn của Thẩm Ngọc đều không liên quan đến hắn.

Quân Huyền Kiêu tự biết gieo gió gặt bão, yêu hận lúc đó của Thẩm Ngọc ở Vương phủ, đã bị hắn phung phí hết sạch.

Nếu như tất cả có thể làm lại, Quân Huyền Kiêu tình nguyện bỏ ra bất kỳ giá nào, nếu như lúc hắn gặp Thẩm Ngọc, không vì thân phận hậu nhân Sở thị của y, mà bị dã tâm che phủ, nếu như lúc huynh muội Tiêu Hề Diệp tính toán hãm hại Thẩm Ngọc, hắn không mắt lạnh làm ngơ, nếu như ngày đó Thẩm Ngọc rơi xuống đáy vực, hắn tìm được Thẩm Ngọc trước Tiêu Hề Diệp....

Đáng tiếc thế sự không thể quay đầu.

Khi Thẩm Ngọc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào, mệt mỏi của y tiêu tan không ít, phát hiện mình đang nằm trên giường nhỏ, liền biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

"Ám vệ đại ca!" Thẩm Ngọc lớn tiếng gọi, "Ám vệ đại ca! Ngươi ra đây! Ta biết ngươi ở đây! Ngươi mà không ra sau này ta sẽ không gặp ngươi nữa!"

Quả nhiên, ách vệ từ ngoài phòng đi vào, Thẩm Ngọc cảm xúc lẫn lộn, giờ khắc này thấy ách vệ, trong lòng sinh ra ấm áp.

"Vì sao ngươi trốn tránh ta?" Thẩm Ngọc chất vấn.

Ách vệ không trả lời, chỉ mở một hộp dược cao ra, cầm tay Thẩm Ngọc lên, lúc này Thẩm Ngọc mới phát hiện ra đêm qua khi y ngã, bàn tay của y đã bị ma sát rách da.

Thẩm Ngọc rút tay về, không để cho hắn bôi dược cao.

"Trước đó ngươi nói cho ta biết, vì sao mấy ngày nay ngươi cứ tránh né ta?" Thẩm Ngọc cố chấp truy hỏi, "Ta cũng đã biết rồi!"

Trong mắt Quân Huyền Kiêu lóe lên kinh ngạc, làm thủ ngữ hỏi: "Biết cái gì?"

"Biết ngươi vẫn giống như trước kia chăm sóc ta! Những chuyện hầu hạ cho ta đều là do ngươi làm!" Thẩm Ngọc nhìn chằm chằm thẳng vào hắn.

"Ngươi từng nói qua, chúng ta không thể thân mật."

Lúc Quân Huyền Kiêu làm thủ ngữ trả lời, cố gắng hết sức khiến bản thân tỏ ra ung dung, không để cho Thẩm Ngọc nhìn ra mất mát của hắn.

"Ta nói chúng ta không thể thân mật quá mức, nhưng chưa từng nói qua muốn giống như người dưng nước lã, vậy ngươi tận lực xa lánh, lại len lén làm những việc kia thì tính như thế nào?"

Thẩm Ngọc trừng to hai mắt, giống như giận cực điểm, Quân Huyền Kiêu có một tia bi ai, chẳng lẽ hắn âm thầm làm những thứ này, Thẩm Ngọc cũng không chịu tiếp nhận sao?

"Tại sao ngươi đối xử với ta tốt như vậy?"

Bỗng nhiên Thẩm Ngọc nhào tới, đâm vào lòng, y ôm vòng eo Quân Huyền Kiêu, mặt dựa vào lồng ngực hắn, nghẹn ngào.

"Ám vệ đại ca, tại sao ngươi phải đối xử tốt với ta như vậy..."

Trong lòng Quân Huyền Kiêu kích động một trận, Thẩm Ngọc ôm hắn, cuối cùng Thẩm Ngọc cũng chủ động ôm hắn, mặc dù là mang một thân phận khác, nhưng cũng đủ khiến hắn mừng rỡ tim đập loạn.

Thẩm Ngọc khóc thút thít, cũng làm Quân Huyền Kiêu thương tiếc không dứt, hắn nhẹ nhàng ôm Thẩm Ngọc, bàn tay to lớn xoa nhẹ Thẩm Ngọc, bởi vì đang khóc mà sau lưng phập phồng.

Tại sao phải đối xử tốt với y? Quân Huyền Kiêu không có cách nào trả lời, đây là hắn nợ y, cả đời cũng trả không hết.

Hai người dựa vào nhau, Quân Huyền Kiêu không nhịn được đưa mặt kề sát Thẩm Ngọc, mặc dù cách lớp mặt nạ, có thể ôm chặt Thẩm Ngọc, ngửi được hương thơm mát trên người y, Quân Huyền Kiêu đã thỏa mãn.

Đột nhiên Thẩm Ngọc ở trong ngực động một cái, y buông tay ôm eo Quân Huyền Kiêu, trực tiếp bắt lấy mặt nạ của hắn.

Quân Huyền Kiêu đang đắm chìm trong thân mật tươi đẹp, không nghĩ tới bỗng nhiên Thẩm Ngọc sẽ làm loạn, hai người lại gần trong gang tấc, Quân Huyền Kiêu không đề phòng, thiếu chút nữa bị Thẩm Ngọc kéo mặt nạ xuống.

Có điều hắn phản ứng nhanh chóng, nhanh như chớp bắt lấy cổ tay Thẩm Ngọc, ánh mắt sắc bén nhìn y.

"Tại sao ngươi không để cho ta nhìn?"

Thẩm Ngọc vặn vặn cổ tay một chút, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng tới.

Suy nghĩ trong lòng Quân Huyền Kiêu khẽ động, liền biết Thẩm Ngọc đã nổi lên nghi ngờ, nên lúc nãy mới cố ý ôm hắn, để hắn trở tay không kịp mà lấy đi mặt nạ của hắn.
—————————

Chương 195: Ta muốn thành thân

Đối mặt với âm thanh chất vấn đầy nghiêm túc của Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu ổn định tâm trạng.

"Dung mạo ta rất xấu." Quân Huyền Kiêu ra hiệu đáp.

Thẩm Ngọc cười giễu nói: "Rất xấu? Xấu hơn cả mặt nạ mà ngươi đeo? Xấu xí đến mức có thể dọa ta sao?"

"Ừ."

Quân Huyền Kiêu ngoại trừ bất chấp thừa nhận cũng không còn cách nào khác.

Thẩm Ngọc cứng họng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Xấu hay đẹp không phải ngươi nói là được, nếu ta không cảm thấy xấu xí thì sao? Ngươi không để ta nhìn, làm sao ta biết dung mạo ngươi như nào? Lại nói, xấu đẹp quan trọng đến vậy sao?"

Quân Huyền Kiêu gật đầu.

Thẩm Ngọc không cậy được miệng của hắn, nản lòng rủ vai xuống, y vừa vội vừa tức, không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng ngẩng đầu lên liếc mắt đưa tình nhìn về phía ách vệ.

"Vậy ngươi cảm thấy, ta đẹp hay xấu?"

Thẩm Ngọc cố làm tư thái, hai mắt ẩn tình, nhướng mày nhìn thẳng hắn. (hết dùng khổ nhục kế giờ lại đến mỹ nam kế)

Quân Huyền Kiêu không trả lời, mà cầm tay Thẩm Ngọc một lần nữa, dùng khăn lụa mềm lau sạch vết máu khô trong lòng bàn tay y.

"Ai da..." Thẩm Ngọc đau đến rụt cả cánh tay lại.

Động tác Quân Huyền Kiêu đã rất nhẹ nhàng rồi, vẫn làm đau y, không thể làm gì khác hơn là dùng lực càng nhẹ, sau đó thoa dược cao lên chỗ đau, nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa tròn cho tan cao.

Lòng bàn tay Thẩm Ngọc mềm mềm tê tê, dược cao mát rượi, khiến tâm trạng y không yên, cũng quên làm vẻ mặt quyến rũ, truy hỏi ách vệ.

"Nghỉ ngơi điều dưỡng hai ngày cho tốt, sẽ khỏi." Ách vệ cúi đầu làm thủ ngữ.

Thẩm Ngọc nuốt nước miếng một cái, thấp giọng hỏi: "Không phải ngươi muốn xa lánh ta sao? Vì sao còn đối xử tốt với ta? Ngươi xem, con người này của ngươi đúng là khẩu thị tâm phi*, rõ ràng ngươi có chuyện gạt ta."

Ách vệ lắc đầu dùng thủ ngữ nói: "Không có."

Thẩm Ngọc phục hồi tinh thần, thiếu chút nữa bị hắn làm gián đoạn mà quên mất.

"Vậy ngươi vẫn chưa trả lời ta, ta có đẹp hay không?"

"Đương nhiên là đẹp."

Ách vệ cứng nhắc làm thủ thế.

Thẩm Ngọc nhếch miệng, đưa tay trái đến trước mặt ách vệ, phất nhẹ hai cái.

"Vậy nếu như ta xinh đẹp, tại sao trước kia lại có người lừa gạt ta, hắn cũng không muốn ta sao? Nhìn cổ tay ta này, là hắn tự mình làm thương đấy. Có thể thấy yêu chính là yêu, không liên quan đến xấu đẹp, yêu một người dù xấu xí hơn nữa cũng cảm thấy đẹp mắt, không yêu một người cho dù diện mạo có như thần tiên cũng sẽ coi là bụi bẩn, ngươi nói có đúng hay không?"

Lúc Thẩm Ngọc nói, nhìn chăm chú gắt gao về phía ách vệ, y hy vọng có thể thấy được bên trong lộ ra một tia áy náy, hoặc là một tia lùi bước, cho dù chỉ thoáng nổi lên gợn sóng cũng được, nhưng y không thể tìm được một chút xíu cảm xúc nào từ trong con mắt của ách vệ, hắn vẫn như cũ trầm tĩnh như màn đêm.

"Ngươi nói đúng." Ách vệ không nhanh không chậm mà làm thủ thế nói, "Ngươi nói người kia, nói không chừng hiện tại hắn đã hối hận không thôi."

"Vậy bây giờ ngươi có thể tháo mặt nạ xuống rồi chứ?" Thẩm Ngọc nghiêm túc nói, "Ta đối với ngươi, sẽ không bởi vì tướng mạo mà thay đổi."

Ách vệ hồi lâu không trả lời, cuối cùng làm một cái thủ ngữ không liên quan.

"Nếu đã không có việc gì, ta lui xuống trước."

"Ngươi!" Thẩm Ngọc vội hô lên, "Ngươi không cho ta nhìn dung mạo của ngươi, ngay cả lấy cớ cũng lười tìm như vậy sao?"

Quân Huyền Kiêu thật sự là không tìm được lý do gì, Thẩm Ngọc đã có nghi ngờ, hắn kiếm cớ nhiều hơn nữa, cũng sẽ bị y vạch trần bác bỏ từng cái.

Hắn cực kỳ khát khao lấy gương mặt thật làm bạn cùng Thẩm Ngọc, nhưng xúc động nhất thời này, hậu quả có thể là vạn kiếp bất phục.

Quân Huyền Kiêu xoay người đi về phía ngoài phòng, không dám để Thẩm Ngọc thăm dò nữa.

"Ám vệ đại ca."

Âm thanh của Thẩm Ngọc từ phía sau lưng truyền tới, Quân Huyền Kiêu không nhịn được dừng chân, nghiêng đầu, chờ y nói tiếp.

Căn phòng yên tĩnh trong phút chốc, sau đó rốt cuộc Thẩm Ngọc cũng hạ quyết tâm, giọng nói rõ ràng chắc chắn.

"Ta muốn thành thân với Sở Linh đại ca."

Huyết dịch toàn thân Quân Huyền Kiêu giống như đông cứng lại theo lời nói của Thẩm Ngọc, lạnh lẽo đánh úp, khiến tay chân hắn tựa như lạnh cóng, không cách nào di chuyển được.

Tiếng Thẩm Ngọc truyền tới lần nữa: "Ta đáp ứng tổ gia gia, sẽ vì Sở thị kéo dài hương khói, cho nên ta quyết định thành thân với Sở Linh đại ca."

Quân Huyền Kiêu không sợ đau đớn, nhưng lời của Thẩm Ngọc tàn ác hơn bất kỳ hình phạt nào, từng chữ của y hóa thành lưỡi đao, lăng trì hắn, cắt đi từng mảnh máu thịt.

Hắn cố nén tim quặn đau, xoay người lại.

"Ngày nào thành hôn?" Quân Huyền Kiêu trấn định làm thủ ngữ hỏi.

"Chắc khoảng mười ngày sau, đến lúc đó tổ gia gia vẫn còn ở trên đường xuống hoàng tuyền, nói không chừng có thể thấy hôn yến, cứ như vậy, cũng tính là hoàn thành tâm nguyện của ông." Thẩm Ngọc lẩm bẩm.

"Được, vậy ta chúc mừng trước."

Thẩm Ngọc cười một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy bất lực và khổ sở, nếu hắn thực sự là người kia, làm sao khi nghe được tin tức y muốn thành thân, lại có thể không chút hoảng sợ nào như vậy?

"Dựa theo quan hệ của ta và ngươi, lúc đó ngươi sẽ đến uống ly rượu mừng chứ?"

"Được."

Ách vệ rảo bước ra khỏi phòng, ánh mắt Thẩm Ngọc mất tiêu cự, tất nhiên không nhìn thấy sau khi ách vệ ra khỏi phòng bước chân hốt hoảng lảo đảo một chút.

"Chẳng lẽ là ta nhận lầm?" Thẩm Ngọc ngẩn ngơ mà độc thoại, "Hắn không phải Quân Huyền Kiêu, là ta nhìn lầm rồi sao?"

Thẩm Ngọc không cam lòng, có phải nhận lầm hay không, mười ngày sau sẽ rõ.

——————///——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy