Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác khá kì quái khi đi qua những con đường sôi động, đông đúc của Konoha khi mà chỉ vài giờ trước đó thôi, nơi này chỉ còn là một đống hoang tàn đổ nát. Sakura đi ngang qua các cửa hàng với những cánh cửa đóng mở và các bậc cha mẹ thi nhau đuổi theo những đứa trẻ đang lao vào trong đám đông.

Cô đến gần cửa hàng hoa nhà Yamanaka và thấy một phiên bản nhỏ của Ino - người bạn thân nhất và cũng là đối thủ của cô đang bước ra khỏi nhà. Đôi mắt xanh của cô ấy đổ dồn vào Sakura ngay lập tức.

"Sakura!" Cô ấy gọi theo "Sakura! Cậu đã làm gì?" Ino tiếp cận cô trong tình trạng hoàn toàn sốc, há hốc mồm chỉ vào đầu Sakura "Cậu.. cậu cắt tóc?"

Sakura chớp mắt. Ối. Cô không nghĩ rằng việc cắt đi mái tóc ngu ngốc lại quan trọng đến mức này. "Ừm.. Tôi, đúng vậy. Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ thử một diện mạo hoàn toàn mới cho ngày đầu tiên làm ninja" Cô nói lại những lời của mẹ và cố gắng thêm một chút tự tin vào trong giọng của mình.

Ino nhìn cô đầy nghi ngờ "Cố gắng để cậu ấy chú ý đến cậu, hả?" Cô cay đắng hỏi. "Chà, nó sẽ không hiệu quả. Mọi người đều biết rằng Sasuke thích những cô gái có mái tóc dài!" Cô ấy hất mái tóc dài màu vàng được buộc đuôi ngựa của mình ra đằng sau để nhấn mạnh, nở một nụ cười đắc thắng.

Sakura cười khúc khích. Cô đã quên mất cô và Ino đã từng nhỏ mọn đến mức nào. "Ta chờ xem" Sakura cố gắng nở một nụ cười nhếch mép đầy ranh mãnh, nghĩ rằng chơi cùng cũng chẳng có hại gì.

Sau đó cô đi cùng Ino đến học viện. Ino – người có vẻ hơi khó chịu vì thiếu sự cạnh tranh một cách kì lạ của Sakura, nói về những chuyện trên trời dưới đất, bù đắp cho cô ấy bằng cách nói về các sản phẩm chăm sóc tóc và những chàng trai dễ thương mà cô ấy có thể không biết. Sakura gật đầu và đưa ra những lời khích lệ vào thời điểm thích hợp, nhưng khi họ đến gần trường học, Sakura chấn động bởi nhận thức mạnh mẽ.

Đây không phải là một trò chơi, chat chit này nọ cùng Ino. Thân xác trẻ trung giả mạo này. Những đây là cuộc sống của cô bây giờ. Cô bị mặc kẹt trong cơ thể này, bị bao vây bởi những người này và không có đường lui. Không có ai để hướng dẫn hay giúp đỡ. Tất cả những gì cô biết là Tsunade hiện nay đang say xỉn trong một sòng bạc ở thị trấn nhỏ nào đó, đánh bạc đến hết tiền.

Trên thực tế, Sakura chắc chắn đến chín mươi chín phần trăm đó là những gì Tsunade đang làm.

Khi họ đến học viện, Sakura nói với Ino rằng cô có việc phải làm trước khi vào lớp.

"Cậu có sao không đấy, Sakura?" Ino hỏi và khoanh tay trước ngực "Cậu không.. nói nhiều như mọi khi. Cậu bị ốm à?"

Chết tiệt, Sakura nghĩ. Cô nghĩ cô đã làm rất tốt việc duy trì biểu cảm trên mặt mình "À.. ừm.. Chỉ là có chút lo lắng. Vì hôm nay là ngày trọng đại của chúng ta, phải không?" Cô vờ mỉm cười.

Ino liếc nhìn cô một cách ngờ vực. "Cậu nhận ra rằng tôi sẽ là người đầu tiên chiếm chiếc ghế bên cạnh Sasuke, phải không?" Cô ấy hỏi, như thể thông tin này sẽ khiến Sakura thay đổi ý định.

"Ờ, tôi đoán là cậu sẽ làm thế" Không biết phải nói gì nữa, Ino nhún vai và đi vào trong lớp.

Sakura bắt đầu lang thang khắp các sảnh học viện. Cô rất cần được ở một mình, cô cần phải suy nghĩ.

Cho đến hôm nay, cô đã ngồi chơi khi các sự kiện đang diễn ra. Cô không nên làm điều gì tốt hơn với thời gian của mình? Một cái gì đó có hiệu quả? Cô có một cái nhìn sâu sắc mạnh mẽ mà cô nên tận dụng. Việc cứu ngôi làng khỏi sự hủy diệt trong tương lai cần có sự chuẩn bị cẩn thận và lâu dài. Cô càng sớm đặt ra mục tiêu rõ ràng cho bản thân thì càng tốt.

Bump.

Mất cảnh giác, Sakura nhảy lùi lại và thò tay lấy thanh kunai trong bao đựng vũ khí của mình chỉ để nhận ra rằng người tới không ai khác ngoài Kakashi.

"Thầy Kakashi!" Cô kêu lên, ngay lập tức trả lại thanh kunai vào trong túi đeo ở chân. Cô đối mặt với một ánh mắt dò xét, quen thuộc, đôi lông mày có thể thấy của Kakashi hướng về phía tấm bảo vệ đầu. Dưới lớp khẩu trang thầy ấy đang cau mày, cô chắn chắn thế.

Chúa ơi, thầy ấy chẳng già đi chút nào!

Kakashi khoanh tay, nhìn chằm chằm vào chiếc túi cô vừa bỏ kunai vào. "Em biết tôi, hả" Anh chậm rãi hỏi.

Rất tiếc. Cô quên rằng hiện tại thì Kakashi vẫn chưa phải là thầy của cô. Người hướng dẫn và người thầy của cô trong năm năm qua, một trong những người bạn tâm giao của Sakura, người đàn ông đã định hình cô thành một ninja mà thậm chí cô còn không biết.

Ngực cô như thắt lại.

"Em đã được nghe những điều tuyệt với về thầy" Cô cúi đầu "Thầy là một trong những Jonin được kính trọng nhất ở đây" Cô nở một nụ cười và cầu nguyện rằng thầy sẽ tin cô.

"Tôi hiểu rồi" Kakashi nói, nhướng mày "Em tên là gì?"

"Sakura. Sakura Haruno" Cô trả lời.

Kakashi gật đầu, cẩn thận xem xét khuôn mặt cô "Em không phải nên ở cùng đám genin kia sao?" Anh hỏi "Hôm nay em sẽ được phân đội"

"Vâng. Em... cho rằng em nên như vậy" Cô lầm bầm "Em đoán em sẽ tới đó sau" Cô quay gót và đi về phía lớp học.

Khi cô bước đi, Kakashi Hatake nhìn theo bóng dáng cô gái đang nhỏ dần. Anh biết một genin tên Sakura Haruno sẽ được chỉ định vào đội của của anh nhưng anh hầu như không biết một chút gì về cô ấy. Anh đã quá bận tâm đến việc tìm hiểu những học trò mới khác của mình. Sasuke Uchiha danh giá và Naruto Uzumaki đầy rắc rối.

Theo những gì anh biết, Sakura Haruno chẳng qua là một học sinh hạng A chăm học, có ít kinh nghiệm thực chiến.

Nhưng nếu thực sự là như vậy, tại sao cô lại có phản xạ rút vũ khí ngay lập tức khi đụng phải anh? Có lẽ có nhiều điều thú vị với cô gái nhỏ này hơn anh nghĩ.

Và có lẽ đứa trẻ hôm nay chỉ là một bó dây thần kinh lớn.

Dù thế nào, anh vẫn quyết định sẽ theo dõi sát sao cô.

Trong lúc bàng hoàng, Sakura mở toang cửa và bước vào. Căn phòng chật cứng học sinh và thầy Iruka đang đứng ở phía trước, thu dọn giấy tờ và chuẩn bị cho bài phát biểu của mình. Đám genin trẻ nhảy xuống khỏi bàn và ngồi vào chỗ của chúng. Sakura quét phòng để tìm một chỗ trống để cô có thể lẻn vào mà không gây sự chú ý.

"SAKURA – CHAN!" Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Ôi..

"Tớ đã để giành cho cậu một chỗ!"

Hãy để Naruto thổi bay vỏ bọc của mình. Sakura nhìn thấy chàng trai tóc vàng đang cười toe toét ở cuối phòng, ra hiệu cho cô đến ngồi cùng cậu ta như thể cô là điều duy nhất trên thế giới này có ý nghĩa quan trọng.

Và cô không thể giúp tâm trạng của mình tốt hơn khi nhìn thấy cảnh này. Chàng trai mà cô xem như người anh trai và là người bạn thân thiết của cô đã ở đây. Cậu ấy đã an toàn. Cậu ấy đã rất vui. Khi cô đến gần bàn học của cậu, cô cảm thấy như mình đang trong mơ, nụ cười trên môi không thể kìm nén được. Nhìn thấy Naruto, cậu bé hiếu động nhảy xuống trong bộ quần ào màu cam rực rỡ là điều tuyệt vời nhất đã xảy ra với cô từ khi cô tỉnh dậy. Trên thực tế, khoảnh khắc vui vẻ nho nhỏ này cũng đủ khiến cô thôi suy nghĩ về chuyến du hành thời gian của mình, dù chỉ trong một thời gian rất ngắn.

Cô nghe thấy tiếng thở hổn hển.

"Sakura – chan!" Naruto thốt lên "Tóc của cậu..?!"

Cả căn phòng im lặng. Tất cả mọi người đều hướng sự chú ý lên cái đầu của cô. Sau đó lớp học tràn ngập tiếng xì xào. "Tại sao cậu ta lại làm như vậy?" "Cậu ta trong thật kinh khủng!" "Cố tỏ ra mạnh mẽ, hả?" "Có lẽ tóc cậu ấy rụng?" "Có lẽ cậu ta HÓI!"

Sakura nghiến răng và đi tới chỗ ngồi bên cạnh Naruto, cố tình lờ đi những lời bàn tán. Vì tình yêu thương của Đức Chúa Trời, những người này thật hời hợt biết bao! Đây có thực sự là đều mà các ninja ở Konoha quan tâm ở độ tuổi này không? Một mái tóc ngớ ngẩn?

Chỉ khi cô đã ngồi vào chỗ của mình, tiếng xì xào mới dần nhỏ lại. Naruto đang ngồi bên phải cô, và cô nhận thấy Hinata nhỏ, yếu ớt với mái tóc bob sẫm màu đang ngồi sau lưng cô. Cô bắt đầu quan sát xung quanh, để ý đến khuôn mặt những người bạn của mình. Nó là là nhiều, tất cả chúng đều rất hồn nhiên. Và thư thái. Không khí vô tư trong căn phòng thật sảng khoái nhưng lại khiến cô không thoải mái. Không ai trong số những đứa trẻ này thật sự biết về những mối nguy hiểm rình rập bên ngoài Konoha.

"Tóc của cậu đâu?" Naruto lặp lại, nhưng cô hầu như không nghe thấy cậu vì điều gì đó khác thu hút sự chú ý của cô.

Đôi mắt cô khóa chặt vào bóng lưng người con trai ngồi ngay trước mắt.

Anh ấy ở đây. Mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đặc trưng với gia huy của anh ở phía sau. Không có thanh kiếm nào nhô ra khỏi vòng eo của anh. Không có dấu vết nguyền rủa trên cổ anh. Không có vết gạch nào qua biểu tượng của Konoha trên chiếc băng bảo vệ trán của anh nói lên rằng anh là một ninja lừa đảo và là một kẻ phản bội.

Sasuke.

"Này, Trán Vồ!" Một giọng nói quen thuộc đến đáng ghét thét lên. Sakura giật nảy mình. Ino, người đang ngồi cạnh Sasuke đã chú ý đến hướng nhìn chăm chú của Sakura. "Hãy rời mắt khỏi người đàn ông của tôi, hiểu không? Tôi chắc rằng cậu ấy sẽ không muốn cậu chảy nước dãi trên lưng của mình đâu!"

Sakura chớp mắt nhiều lần và cố gắng điều chỉnh lại bản thân. Cô quay lại, nhận thấy vẻ mặt như sắp sụp đổ của Naruto cùng nụ cười đắc thắng của Ino. Một vài người khác đã quay đầu nhìn khi nghe thấy giọng nói của Ino.

Sakura cảnh giác "Tôi đang nhìn lên bảng, Ino heo" Cô nói bằng biệt danh cũ mà cô đã đặt cho đối thủ của mình. "Nếu thỉnh thoảng cậu chú ý đến điều gì đó ngoài một người bạn cùng lớp nào đó của chúng ta, có lẽ cậu sẽ nhận ra rằng thầy Iruka đang cố bắt đầu bài giảng."

Ino và Naruto há hốc mồm. Trước khi một trong hai người có cơ hội để mở lời, Sakura nói với giọng trầm hơn "Và Naruto, tớ xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian để trả lời câu hỏi của cậu. Tớ cắt tóc vì.. tóc dài cản trở."

Naruto hoang mang nhìn cô, có lẽ cảm thấy rất khó hiểu. Ino đang bốc khói, rõ ràng. Và, trước sự ngạc nhiên của Sakura, Sasuke quay lại nhìn cô. Anh có vẻ không hài lòng lắm với bất cứ điều gì Sakura vừa nói, đôi mắt đen của anh nheo lại và miệng anh cau có.

Trong tất cả những điều kì lạ xảy ra vào ngày hôm nay thì đây là điều kì lạ nhất. Chúa ơi, lần cuối cùng cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt này, chúng đã nhuộm đỏ, chứa đầy ác ý cùng sự khát máu và chúng hoàn toàn xa lạ. Vì vậy, không cần phải nói, một ánh mắt này từ Sasuke có hàm ý gì cô không thể biết. Sakura không gặp khó khăn trong việc giữ vững lập trường của mình và đáp lại cái nhìn cứng rắn, lạnh lùng, điều mà cô hu vọng đã truyền đạt được điều gì đó dọc theo dòng chữ: Quay lại và chú ý!

Trước sự nhẹ nhõm của Sakura, Iruka hắng giọng. Sasuke, Naruto, Ino và những người khác quay lại đối diện với thầy.

Chết tiệt, Sakura nghĩ. Cô nhận ra hành động cắt tóc tưởng chừng như đơn giản của mình đã thay đổi quá khứ - hiện tại – hay bất cứ điều gì đây. Và kết quả là, tương lai cũng có thể bị thay đổi. Cô cần phải rất cẩn trọng trong từng lời nói và hành động của mình bởi vì mỗi hành động sẽ có những tác động nhất định với phần còn lại, hay cuộc sống mới của cô.

Cô sẽ sống như thế nào đây? Làm thế nào cô có thể đưa ra quyết định khi cô đã nhận thức được tác động từ mọi lời cô nói và sự tồn tại của cô?

Sakura nhận ra rằng cô đã không chú ý tới bài phát biểu của thầy Iruka và chỉ lắng nghe khi thấy ấy thông báo về các đội. Ngay sau đó thầy đã nhắc đến Đội Bảy.

"Uzumaki Naruto. Haruno Sakura - "

"Đúng vậy" Naruto cổ vũ.

" – và Uchiha Sasuke."

"KHÔNG!" Naruto đã khóc.

Đội Bảy chính thức được thành lập. Lần thứ hai. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sasusaku