Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"OUUUCH!"

Tiếng Naruto rít lên từ dưới lòng sông. Lon soda rỗng từ trên tay cậu rơi xuống dòng nước chảy xiết kèm theo những tia nước bắn tung tóe và một tay cậu đang nắm chặt lấy tay còn lại.

"Cậu đã làm gì vậy, Naruto?" Sakura chậm rãi lên tiếng, tự hỏi liệu lần này cậu có thực sự kêu ca về một điều gì đáng chú ý không. Nhưng rồi cô phát hiện máu chảy ra từ một vết cứa sâu trong lòng bàn tay cậu.

Tốt. Có vẻ như cậu ấy có một lí do chính đáng.

"Cái lon đó có thể cắt tớ!" Cậu khóc và nhìn Sakura với một đôi mắt mở to đầy cảm xúc.

"À, phải rồi." Cô nói và nắm lấy tay Naruto để bơm chakra vào vết thương. Một trong những lợi thế khi có Naruto trong đội của cô là cô sẽ có rất nhiều cơ hội để thực hành trị thương.

Thầy Kakashi đã thông báo vào sáng hôm trước rằng đội có "nhiệm vụ" dọn rác trên con sông chảy dọc theo phía Nam của ngôi làng. Cho tới giờ, Naruto đã rơi xuống sông hai lần, đánh rơi ví một lần và giờ thì bị thương bởi một mảnh rác.

"Có chuyện gì thế?" Kakashi lười biếng hỏi. Đôi mắt liếc xuống luồng ánh sáng xanh bao quanh bàn tay cô. "À, hiểu rồi. Ninja trị thương của đội chúng ta lại cứu được một người. Naruto, làm sao mà em lại có thể tự làm mình bị thương đến bảy lần chỉ trong năm nhiệm vụ hạng D vậy?"

"Bởi vì luôn quá bất công!!" Naruto than vãn. "Ý em là, nhìn vào dòng nước chảy xiết này! Tại sao hắn ta lại được làm nơi dễ dàng hơn? Do đẹp trai sao? Nước đằng kia chảy rất nhẹ nhàng!" Theo bản năng, cả ba người đều liếc sang nơi Sasuke đang buộc một túi rác khổng lồ cách đó khoảng trăm mét. Cảm nhận được cái nhìn của họ, anh nhìn sang và bắt đầu đi về phía này.

Kakashi thở dài. Naruto luôn là một đứa trẻ phiền toái. "Có lẽ là do thầy đang để em thực hiện một bài tập nâng cao hơn để.. ờm.. giúp em cải thiện kĩ năng của mình."

Naruto ngước nhìn thầy và một nụ cười tinh quái lan ra trên khuôn mặt cậu. "Thật vậy ạ?? Thầy thử thách em nhiều là vì em có nhiều tiềm năng hơn Sasuke, phải không thầy?"

"Ờ.."

"Kỹ năng dọn rác ấn tượng đấy, Naruto." Sasuke nói, lúc này đang đi tới khu vực gom rác được chỉ định của Naruto. "Thể thuật của cậu thật đáng xấu hổ."

"Sao cậu..." Naruto gầm gừ, siết chặt bàn tay mới lành lặn.

"Whoa, Naruto. Bình tĩnh nào, nếu không vết cắt có thể bị rách ra đấy."

"Không, Sakura - chan! Tớ đã chịu đựng quá đủ tên khốn này rồi. Quá đủ với tên này. Và quá đủ với các nhiệm vụ hạng D tào lao!"

Bỏ qua ý kiến đầu của Naruto, Sasuke lên tiếng. "Cậu ta nói đúng. Khi nào chúng ta mới có thể thực hiện một nhiệm vụ thật sự?"

Kakashi thở dài đánh thượt. "Thầy cảm thấy kĩ năng làm việc nhóm của các em đã tiến bộ đáng kể, thầy sẽ cố hết sức để đăng kí cho chúng ta một nhiệm vụ hạng C." Sakura liếc nhìn hai chàng trai đang trở nên rạng rỡ. Họ đã không thực hiện một nhiệm vụ hạng C nào trong một thời gian khá dài. "Dù sao thì ta nghĩ, các em đã làm việc khá hiệu quả trong ba giờ qua. Nên bây giờ giải tán. Đừng quên rằng thầy sẽ cho các em nghỉ ngày cuối tuần."

Naruto hú lên, Sakura cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Một buổi sáng dài đã làm đầu óc cô tê liệt. "Tuyệt! Đã đến lúc đi ăn ramen rồi! Cậu muốn đi ăn cùng tớ không, Sakura - chan?" Cậu hỏi, như thường lệ.

Sakura lắc đầu. "Xin lỗi nhé, Naruto. Tớ làm tình nguyện ở bệnh viện mỗi ngày sau nhiệm vụ, nhớ không?"

"Phải rồi nhỉ, tớ quên mất." Và cùng lúc đó, cậu đã đi vào làng. Sasuke cũng thu dọn túi rồi quay lưng bỏ đi. Ngay khi anh quay lưng, Sakura chắc chắn rằng cô đã nhìn thấy một vài mảnh sắt găm vào cánh tay dưới ống tay áo màu xanh lam của anh.

"Sakura." Kakashi nói khi những người khác đã đi mất. "Em có phiền nếu chúng ta nói chuyện một lát không?"

Uh.. Oh.

Sakura biết việc thầy Kakashi tra hỏi, dồn cô vào chân tường như này chỉ còn là vấn đề thời gian. "Chắc chắn rồi, sensei." Cô nói một cách không chắc chắn trong khi thu đồ đạc của mình.

Thầy khoanh tay đứng trước mặt cô. "Thật là vui mừng khi thấy em làm tình nguyện viên ở bệnh viện. Ta đã không nhận ra rằng trong đội của mình có một học trò có kiến thức y thuật phong phú đấy."

Thôi nào, Sakura nhăn mặt nghĩ.

"Vậy, em đã học y thuật như thế nào?"

Sakura biết kiểu gì những lời như vậy cũng xuất hiện. Nhưng cô vẫn không khỏi hoảng sợ khi nghe thấy chúng.

"Em nghĩ là em có.. năng khiếu bẩm sinh. Em đã tự học." Cô trả lời một cách lém lỉnh, giống như cái cớ mà cô đã đưa ra cho Sasuke.

Tuy nhiên, rõ ràng điều đó không thuyết phục được thầy Kakashi, bởi vì tiếp theo thầy ấy lại hỏi. "Ai là người huấn luyện em?"

"Không ai cả." Cô nói dối. Sakura biết cô không nên lừa thầy nhưng cô không thể nào thừa nhận rằng cô đã được huấn luyện bởi cô Tsunade được. Ở thế giới này, Tsunade thậm chí còn chưa biết đến cô. Nếu Sakura đi khắp nơi và rêu rao rằng mình là học trò của một trong ba sanin huyền thoại, chắc chắn điều này sẽ gây ra vô số hiểu lầm.

Biểu cảm của Kakashi không thay đổi, đôi mắt đen cẩn thận đánh giá cô. "Được rồi. Phong cách của em làm thầy nhớ đến một người mà thầy biết. Vì vậy, thầy rất tò mò."

Sakura thở ra nhẹ nhõm trước giọng điệu bỏ cuộc của anh. Có thật sự là cô đã xoay xở để thoát ra khỏi cuộc tra hỏi này một cách dễ dàng như vậy không? "Ra là vậy, sensei." Cô trả lời khi quàng túi qua vai.

"Em không phải người ở đây, phải không?"

Sakura đứng hình. Ý thầy là sao? "Em sinh ra và lớn lên ở Konoha." Cô thành thật trả lời trước khi quay đi để đến con đường dẫn vào trong làng.

"Đó không phải câu trả lời duy nhất cho câu hỏi của thầy."

Tim cô đập mạnh. "Em không hiểu ý thầy." Cô nói qua vai. "Xin lỗi thầy, nhưng em sẽ đến bệnh viện trễ mất. Hẹn gặp thầy sau." Cô bắt đầu chạy mà không dám nhìn lại.

Yeah.. hành vi này chắc không giúp được gì cho cô tránh khỏi việc bị nghi ngờ. Nhưng cô cần phải thoát khỏi tình trạng này một cách nhanh chóng.

Thầy Kakashi đã nhận ra điều gì? Cô đã làm gì để lộ bản thân mình? Hay thầy ấy đã tìm thấy cuốn trục? Không, cô tự trấn an mình. Cuốn trục được giấu an toàn trong ngăn kéo của mình, ngụy trang hoàn hảo thành một chiếc quần lót màu đỏ. Thầy sẽ không bao giờ nghĩ đến việc nhìn vào đó.

Nhưng khi cô nhớ đến cuốn sách màu cam mà thầy luôn mang theo đọc, cô quyết định kiểm tra cuốn trục thêm một lần nữa. Chỉ là để đề phòng thôi.

---------------

Tuy nhiên, thời gian trôi qua, mối quan tâm của Sakura về sự an toàn của của cuốn trục ngày càng trở nên lớn hơn. Cô cố gắng tập trung vào đống tài liệu trên tay mình - những hồ sơ bệnh án mà cô được giao. Cô rất cần về nhà để kiểm tra cuốn trục. Trên thực tế, tâm trí cô đã phân tán đến mức cô làm rơi cả xấp giấy xuống sàn.

Phiền quá, cô quỳ xuống nhặt đống giấy tờ. "Sakura?" Một giọng nói truyền tới. Cô nhìn lên, nhận ra rằng lễ tân đang đứng trước mặt, một người phụ nữ trung niên với mái tóc bob màu đen. "Ta nghĩ cháu nên được nghỉ ngơi." Người phụ nữ nói một cách nhiêm túc và nhìn vào đống giấy giờ mà Sakura đánh rơi.

Với một chút bối rối, Sakura đứng thẳng dậy và nói. "Không, cháu sẽ ở lại. Chỉ còn ba mươi phút nữa là đến ca của cháu rồi. Cháu đảm bảo điều này sẽ không xảy ra nữa." Cô không thể để mất vị trí tình nguyện này. Nếu làm vậy, cô chỉ có thể nói lời tạm biệt với công việc có lương thôi.

"Không sao đâu Sakura. Ta chỉ, lo lắng cho cháu thôi."

"Sao cơ ạ?" Sakura hỏi, hơi vội. Cô vẫn cảm thấy căng thẳng sau cuộc nói chuyện với thầy Kakashi.

Cô lễ tân cúi xuống cùng Sakura thu dọn giấy tờ. "Cháu là một tình nguyện viên rất chăm chỉ. Nhưng.. chà, gần đây cháu có soi gương không?"

Ngạc nhiên, Sakura trả lời. "Dạ.. không?" Thành thật mà nói, cô không thể nhớ lần cuối cùng cô nhìn mình qua bất kì một bề mặt phản chiếu là khi nào. Cô đã thức dậy với đủ sự mệt mỏi và đau đầu để nghĩ đến những điều tầm thường như vẻ ngoài.

"Xem nào.." Cô lễ tân nói khi khoanh tay và nhướn mày. "Trông cháu không ổn. Ta nghĩ cháu đang kiệt sức." Cô đặt một tay lên vai Sakura. "Hãy về nhà và nghỉ ngơi, đừng quay lại cho đến tuần sau."

---------------

Về đến nhà, Sakura chạy lên cầu thang vào phòng ngủ của mình và cạy ngăn tủ đựng đồ lót ra. Trước sự nhẹ nhõm của cô, cuốn trục vẫn nằm an toàn trong ngăn kéo. Nhưng Sakura vẫn chưa thể an tâm vì mặc dù cuốn trục trông an toàn những có thể vẫn có ai đó nhận ra hình dáng thật của nó.

Cô vẫn nhớ phải mua đồ để đặt bẫy treo.

Sau đó Sakura nhận ra rằng cô không còn việc gì để làm. Mới bốn giờ nên bố mẹ vẫn chưa đi làm về. Và Sasuke đã chỉ định tối nay nghỉ, vì vậy cô sẽ không gặp anh như thường lệ. Vậy bây giờ cô làm gì đây?

Trước hết, cô cần phải trút bỏ bộ quần áo làm việc bẩn thỉu và tắm rửa. Sakura cởi bỏ quần áo và ném chúng cùng với đồ tập vào máy giặt. Đôi mắt cô ngay lập tức bị thu hút bởi mắt cá chân sưng tấy và đôi chân thâm tím của mình. Nhớ lại lời nhận xét của cô lễ tân ở bệnh viện, cô ngập ngừng bước tới trước tấm gương soi toàn thân sau khi trút bỏ toàn bộ quần áo và trố mắt nhìn thảm họa trước mắt.

Tiếng chuông cảnh báo của một ninja trị thương vang lên khi cô nhìn thấy tất cả những vết bầm tím, các vết thương đã đóng vảy, các vết xước trên cơ thể. Khi nhìn đến khuôn mặt mình, cô không thể nào rời mắt đi được.

Có vài vết xước trên má, nước da nhợt nhạt và hốc mắt trũng xuống, đôi mắt trừng trừng đỏ ngầu khiến cô trông giống như một phạm nhân. Hừ! Sakura sẽ không bao giờ trông như thế khi cô đang ở tuổi này.

Có lẽ cô lễ tân đã đúng. Cơ thể của cô là sự phản ánh chính xác một cách đáng sợ về tất cả những căng thẳng, mệt mỏi đang đè lên vai cô.

Cô quay đi, miễn cưỡng quyết định rằng đã đến lúc cô phải chăm sóc cơ thể mình. Điều này sẽ giúp mình làm việc hiệu quả hơn, cô lí luận với một cái gật đầu khẳng định. Bên cạnh đó, Tsunade - sama đã dùng những ngày cuối tuần của mình để chết chìm trong sòng bạc và điều đó không hề ngăn cản cô trở thành một huyền thoại. Với một tiếng cười khúc khích, cô chạy qua các kệ để tìm một chiếc khăn sạch.

Cô đi tắm và trong khi đó thì tập trung một lượng lớn chakra và cho phép nó chảy khắp cơ thể cô, chữa lành tứ chi, xoa dịu các cơn đau ở cơ, gân. Sakura thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cô nghĩ rằng vì cô không tập luyện tối nay và cả cuối tuần này được nghỉ nên cô có thể sử dụng một chút chakra để chữa lành cho bản thân.

Khi cô tắm xong và sấy khô tóc, bố mẹ cô đã về nhà nấu xong bữa cơm rồi gọi cô ấy xuống. Hai người rất hạnh phúc khi nhìn thấy cô ở trong nhà tỏng một khoảng thời gian dài như này. "Mẹ thậm chí còn không cảm thấy con đang sống ở đây." Mẹ cô nói với một tiếng thở dài. "Chúng ta không bao giờ nhìn thấy con hết."

Sakura thật may mắn khi có bố mẹ ủng hộ. Và nỗi buồn ập đến, cô tự nhắc nhở bản thân, trên đời này, cô thật may mắn khi còn có cha mẹ.

Vậy đó. Sakura nghĩ. Mình sẽ ở lại tối nay.

Cô đã cùng bố mẹ nói chuyện hơn một giờ sau khi ăn xong bữa tối. Cô hỏi thăm những ngày này của bố mẹ và tả cho họ nghe về công việc của một tình nguyện viên tại bệnh viện. Họ thực sự đã rất ấn tượng (nhưng không quá ngạc nhiên) khi cô đề cập đến sự hứng thú của cô đối ninja trị thương và cách mà cô theo đuổi lĩnh vực này. Sau đó cả nhà cùng chơi game, uống trà rồi đi ngủ. Cha mẹ cô vui vẻ, điều đó khiến Sakura cảm thấy mãn nguyện hơn một triệu lần so với những gì cô làm được trước đó. Trong giây phút thảnh thơi đó, Sakura ước gì mình có thể quên đi nhiệm vụ và sống hết mình như thế này. Một cuộc sống đơn giản, hạnh phúc.

Một cuộc sống mà cô gần như không bao giờ có được.

Khi trở về phòng ngủ, Sakura ngồi khoanh chân trên giường, nhắm mắt chuẩn bị một bài thiền mà cô chưa từng thực hiện trong nhiều năm. Đắm mình trong cảm giác chakra đang chảy trong cơ thể, tập trung vào việc làm chậm quá trình tuần hoàn để tiêu hao ít năng lượng hơn. Kỹ thuật này đặc biệt hữu ích, không chỉ tăng lượng chakra trong cơ thể mà con giúp giảm bớt một số căng thẳng của các cơ ảnh hưởng đến việc lưu thông chakra. Chỉ sau một giờ, cô cảm thấy nguồn cung cấp chakra của cơ thể đạt đến mức tối đa.

Tuyệt vời.

Khi đầu óc đã đủ minh mẫn và tỉnh táo, cô đếm số tiền kiếm được từ các nhiệm vụ hạng D của Đội Bảy và làm một số việc vặt. Không thể để cuối tuần này trôi qua lãng phí.

Trùm chăn lên rồi bật đèn ngủ, Sakura rút ra một tập giấy ghi chú và ghi nhanh ra những món đồ cô cần mua.

Thêm nhiều cây độc, thảo mộc.

Từ điển bách khoa toàn thư.

Vật dụng: Kim, chỉ, chiết độc, ống nghiệm, kim tiêm, cốc. (Đã hoàn thành)

Két sắt.

Bẫy treo.

Cô nhìn xuống danh sách, hoàn toàn nhận thức được rằng cô không thể mua được một nửa đồ trên đó. Nhưng mà, không ai đánh thuế ước mơ, phải không? Với suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, cô vội vàng bổ sung thêm một món nữa.

Vũ khí. (Nếu giảm giá)

Và rồi cô cũng không thể chịu nổi sự cám dỗ của một giấc ngủ.

---------------

Nhưng không kéo dài được lâu, Sakura đột ngột bị đánh thức sớm hơn nhiều so với cô mong muốn, có ai đó đang lay cánh tay cô.
Bản năng ninja ngay lập tức được kích hoạt. Cô đưa tay lấy thanh kunai dưới gối và kề nó vào cổ họng của mẹ mình.

Đợi đã.

"Mẹ?!" Sakura thở hổn hển, lập tức thả rơi con dao. "Con.. con rất xin lỗi! Mẹ khiến con giật mình."

Mebuki như hóa đá. "G - gặp ác mộng?" bà lắp bắp và lùi lại một bước.

"Umm, vâng." Sakura nói dối rồi nhặt con dao lên, cất lại dưới gối. "Con xin lỗi."

"Không sao." Mebuki nói, cố gắng nở một nụ cười. "Chà, có ai đó đang ở dưới nhà và đòi gặp con. Họ nói rằng con sẽ biết tại sao."

Sakura bật dậy. Gì? Cô nghĩ, một cảm giác sợ hãi lan truyền trong cô. Đó có phải là một người biết về cuốn trục? Ai đó đến từ tương lai? Cổ họng cô siết lại, Sakura kéo áo choàng tắm trắng và đi dép lê. Khi mẹ cô ra khỏi phòng, Sakura lấy một trong những con dao tẩm thuốc độc của bà và kẹp nó dưới lớp áo choàng.

Cô chậm rãi đi xuống, những tấm gỗ mỏng manh kếu cót két theo từng bước chân, và khi xuống đến nhà, cô không thấy cả. Có phải họ đã trốn đi? Có phải là một cuộc phục kích?

Cô rút dao ra và cầm nó trong khi thận trọng đi về phía trước. Và rồi cô cảm thấy có một sự hiện diện ở phía bên phải.

A ha. Tìm được rồi nhé.

Không mất nhiều thời gian, cô quay lại, nâng vũ khí lên...

Một bàn tay chặn nơi cổ tay cô.

"Cậu đã không xử lí phản xạ của mình, phải không?" Giọng nói rất quen thuộc.

"Cái gì?? Cậu làm gì ở đây?" Sakura giật nảy người. Sasuke đang làm cái quái gì trong nhà cô vậy? Cô cảm thấy khá nhẹ nhõm vì đó không phải là kẻ mạo danh, nhưng nhìn thấy anh ở đây như thế này thật quá bất ngờ và quá... à, nhầm rồi. Những nét đen tối, phong thái cứng nhắc của Sasuke chỉ đơn giản là để đối phó với bộ sưu tập tách trà của mẹ cô và những tấm chắn bằng ren trong phòng khách.

Anh ấn mạnh và lòng bàn tay cô để buộc cô phải thả thanh kunai rơi xuống dưới đất. "Cậu đã có một ngày nghỉ." Anh nói một cách bình tĩnh. "Vậy nên hôm nay chúng ta phải luyện tập." Sakura rút tay ra khỏi tay anh và nhặt thanh kunai lên. Sasuke cứ đột ngột xuất hiện như thế này khiến mình đau tim quá.. "Cảm ơn vì tách trà." Anh nói thêm qua vai cô.

"Bất cứ lúc nào, Sasuke!" Giọng nói của Mebuki vang lên từ đâu đó trong bếp.

Sakura quay ngoắt lại, há hốc mồm, rồi nheo mắt nhìn về người đồng đội của mình.
"Cậu đã ở đây bao lâu?" Cô hỏi, trái tim đập thình thịch. Sasuke nghiêm túc ngồi uống trà với mẹ cô? Cái quái gì thế?

Anh nhún vai.

"Sasuke đã kể cho mẹ nghe về tất cả các buổi tập ngoài giờ của con." Mẹ cô trả lời, xuất hiện ở lối vào nhà bếp với một nụ cười trìu mến. "Và thằng bé đã rất lịch sự hỏi liệu rằng có thể đưa con đi chơi trong ngày không. Và mẹ nói có, tất nhiên rồi, vì vậy con nên chuẩn bị đi."

Đôi mắt mở to của Sakura lướt qua giữa mẹ cô và Sasuke đang nhếch mép cười bên cạnh, cô tự hỏi, chính xác là có chuyện gì đã xảy ra giữa họ?

Cô có cảm giác rằng mình đang bị thao túng.

"Được rồi." Cô nói, hơi bối rối. "Con đi thay quần áo." Cô có thể nghe thấy tiếng của mẹ mình trò chuyện với người đồng đội khi cô kéo khóa đồ tập của mình và lấy danh sách mua sắm bên cạnh giường. Lúc cô quay trở lại, Sasuke đang đúng ở trước cửa với một chiếc túi đeo trên vai.

"Đi thôi." Anh nói với vẻ sốt ruột.

"Một giây nữa." Cô nói và chạy vào bếp để lấy đồ ăn sáng. Quay lại, cô nói thêm. "Ừm, tớ thực sự định làm một số việc vặt vào sáng nay. Vì vậy, tớ sẽ gặp cậu ở sân tập sau khoảng ba mươi phút nữa."

"Việc gì?" Anh hỏi, và bắn cho cô một cái nhìn không thể tin nổi. Trước khi cô có cơ hội trả lời, anh đã lấy mất danh sách mua sắm trên tay cô và nhìn một lượt.

"Tớ không thể mua hết mọi thứ trong đó." Cô vội vàng nói, có chút xấu hổ. "Nhưng ít nhất tớ cần dừng lại để mua một số thảo dược và dụng cụ y tế."

"Vũ khí? Tôi có thể để cậu sử dụng vũ khí của tôi." Anh lầm bầm.

"Ừm, nhưng tớ muốn có nhiều thứ của riêng mình hơn. Cậu biết đấy, khi mà tớ tự luyện tập."

Anh cau mày. "Vậy những cái bẫy treo dùng để làm gì?"

"Tớ nghĩ là có ai đó đang cố gắng vào phòng ngủ của tớ. Chuyện dài lắm." Anh nhướn mày khi nghe được điều này, nhưng cũng không đặt thêm bất kì câu hỏi nào khác.

"Được rồi." Sasuke nói và đi ra khỏi cửa. Anh nhét danh sách vào túi. "Chúng ta sẽ dừng lại để mua thảo dược và dụng cụ y tế cho cậu trên đường đến sân tập."

"Chờ đã -" Nhưng anh đã đi mất.

---------------

Hai người họ băng qua con đường chính của ngôi làng với một tốc độ khá nhanh. Hôm nay là cuối tuần nên hầu hết mọi người đều ra ngoài đi chơi khiến con đường trở nên đông đúc và khó khăn để đi qua hơn một chút. Sakura nhìn lướt qua vai và nhận được một số ánh nhìn hằn học từ một số người, và cô không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng nhiều ánh mắt trong số đó (đặc biệt là của những bé gái tầm tuổi cô) có liên quan đến người mà cô đang đi cùng.

Cô xoay xở để lấy kim, ống nghiệm và chiết độc. Thật không may, tài chính của cô không cho phép cô mua ống nghiệm và cốc, vì vậy cô chỉ nhìn lên những chiếc lọ thủy tinh sáng loáng và thở dài đánh thượt. "Cậu có cần những thứ đó không?" Sasuke hỏi trong khi hất mặt về những thứ mà cô đang nhìn chằm chằm.

Cô vội quay đi. "Không." Cô nói dối. "Chỉ là.. có lẽ tớ sẽ mua chúng sau."

---------------

Sakura nhận ra rằng không đời nào cô có thể dẫn Sasuke vào cửa hàng hoa cùng mình. Ino đang ở đó. Nếu Ino nhìn thấy hai người bọn họ đi cùng nhau, tình bạn và cơ hội duy nhất của Sakura để có được dược liệu sẽ gặp nguy hiểm.

"Sasuke, cậu có thể chờ ở bên ngoài một lát được không?" Cô hỏi một cách lịch sự nhất có thể. Anh nghi ngờ nhìn cô. "Tớ có một thỏa thuận đặc biệt để nhận những loại thảo mộc này từ Ino." Cô nói thêm trong khi đang cúi đầu tỏ ý xin lỗi. "Và có lẽ Ino sẽ không muốn những khách hàng khác biết về điều này. Cậu biết đấy, sẽ thật tệ cho công việc kinh doanh nếu đều cung cấp sản phẩm đặc biệt cho mọi người."

Và Ino sẽ xé toạc cổ họng tớ nếu cậu ấy nhìn thấy tớ đi với cậu.

"Tốt thôi." Anh nói. "Tôi sẽ đi đến sân tập để chuẩn bị. Đừng để tôi chờ lâu." Nói xong anh liền quay người bỏ đi.

Chuông cửa kêu vang khi Sakura bước vào cửa hàng. Khi Ino nhìn thấy cô, cô ấy lấy ra một túi từ dưới quầy. "Tôi biết hôm nay cậu sẽ lại ghé qua đây." Cô ấy nói với một nụ cười ngại ngùng. "Ngày hôm qua cậu không tới, tôi cho rằng chỉ là vấn đề thời gian."
Sakura cười đáp lại. "Tôi nợ cậu rất nhiều đấy."

Ino xua tay một cách miễn cưỡng. "Không, không có gì."

Sakura cất gói thảo mộc mới của mình rồi xoay người đi ra khỏi cửa hàng. "Chà, tôi không có ý định rời đi đột ngột như vậy, nhưng hôm nay tôi còn có việc. Lần sau tôi hứa sẽ ở lại lâu hơn."

"Cậu đi đâu với Sasuke?"

Chết tiệt. Ino có thể thoáng nhìn thấy dáng anh qua cửa sổ.

"Tập luyện." Sakura nhanh chóng trả lời. "Cùng với đội."

"Cậu ấy không sống phía bên này của làng. Cậu ấy làm gì quanh đây thế?"

Sakura đột nhiên cảm thấy ghét sự nhạy bén của cô bạn mình. "Thầy Kakashi sai bọn tôi đi làm việc vặt." Cô nói dối.

"Được rồi." Ino nhún vai. "Tôi chỉ tò mò thôi. Gặp sau nhé, Trán Vồ." Trước sự nhẹ nhõm của Sakura, Ino mỉm cười.

Đó có phải là một nụ cười giả tạo? Ino có khả năng khiến bất kì ai cảm thấy bối rối, đến người có vấn đề về mặt xã hội như Sai cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, Sakura chỉ mìm cười đáp lại và chạy nhanh ra khỏi cửa hàng.

Sakura và Ino luôn ganh đua nhau để thu hút sự chú ý của Sasuke khi hai người còn nhỏ. Và nếu muốn duy trì tình bạn của họ, điều quan trọng nhất là không có gì nảy sinh giữa Sasuke với một trong hai cô gái. 

Nếu Sakura tiếp tục dành nhiều thời gian ở một mình với anh, chắc chắn là không ổn chút nào. Vì vậy, nếu cô còn muốn nguồn cung cấp thảo dược, cô sẽ phải hạn chết thời gian ở cùng Sasuke ở nơi công cộng.

Nhưng xét về mức độ tình cảm cô dành cho anh, Sakura biết cô đã phá vỡ quy tắc đó từ rất nhiều năm về trước. Làm mọi thứ hỏng đến không thể sửa chữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sasusaku