Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sakura? Sao cậu lại ở đây?"

"Ừm, à.. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi sẽ tới thăm cậu."

Sakura thấy cô dừng chân tại cửa hàng hoa nhà Yamanaka trên đường trở về nhà sau buổi tập luyện – cửa hàng mà gia đình Ino làm chủ và cô bạn thân nhất của cô làm việc bán thời gian tại đó. Có điều gì đó khá là lạ.. sự tương tác của họ ngày trước rõ ràng là không phù hợp với Sakura. Cô nhớ người bạn của mình, mặc dù hiện tại Ino chưa phải bạn của cô.

Ino từ sau quầy hàng bước ra và chống một tay lên hông, hất mái tóc dài màu vàng của cô ấy qua sau vai. "Cậu không bao giờ chỉ đến để thăm" Ino nói và nhìn Sakura với vẻ nghi ngờ. "Cậu thật sự đến đây làm gì?"

Sakura phải vắt óc để bịa ra một lời nói dối. Tất nhiên, cô có thể dễ dàng nói rằng cô muốn mua một ít hoa, nhưng thay vào đó, những gì cô thốt ra từ miệng lại là. "Để bắt kịp."

"Ha!" Ino chế nhạo. Đôi mắt màu xanh lam trong vắt lướt qua khuôn mặt của Sakura như thể đang cố gắng tìm ra một động cơ nào khác. Sau một lúc, Ino bĩu môi và cởi tạp dề. "Cậu có thể trở lại phòng sau. Nhưng không lâu đâu." Ino ra hiệu cho cô đi theo mình.

Khi họ đang ở trong một căn phòng riêng phía sau quầy hàng, Ino đi đến tủ lạnh nhỏ và lấy ra đồ uống lạnh trong khi mắt của Sakura đảo quanh phòng. Các tủ đều có khóa và những ô kính nhỏ được xếp dọc theo bức tường. "Vậy, có gì mới?" Cô hỏi một cách lơ đễnh và phớt lờ đi cái nhìn trách móc của Ino.

Cô gái tóc vàng hắng giọng và ngồi xuống một trong những chiếc ghế gấp màu xanh lam. "Không có gì nhiều, tôi đoán thế." Và tiếp đó. "Ý tôi là.. Shikamaru có thể khá đáng yêu nếu cậu ta không lười đến như vậy. Và đừng khiến tôi bắt đầu với Choji!"

Sakura hơi hé miệng rồi ngậm lại. Những chàng trai. Tất nhiên.

Ino tiếp tục ngoe nguẩy trong khi Sakura gật gù, nhưng câu chuyện của cô không còn hấp dẫn như trước nửa.

"Dù sao đi nữa, nó còn có thể tồi tệ hơn." Ino nói. "Nếu Naruto ở trong đội của tôi." Cô ấy cười toe toét như vừa thắng được một thứ gì đó trong khi Sakura hạ mình xuống chiếc ghế còn lại.

Sakura nghĩ rằng câu chuyện sẽ có ý nghĩa hơn nếu cô đồng tình. "Ừ." Sakura cười khúc khích. "Cậu ta khá phiền phức."

"Đó là một cách nói nhẹ nhàng đấy." Ino nói và nhướng mày. "Nhưng tôi đoán đó là cái giá mà cậu phải trả để được gặp Sasuke hàng ngày, cậu may mắn đấy." Đôi mắt của Ino bắt đầu liếc sang và, như Sakura dự đoán, sự sôi nổi của cô ấy dâng lên khi nói về người đồng đội tóc đen của Sakura.

Trong khi đó, mắt của Sakura lại bắt đầu lang thang.

Cho đến khi sự chú ý của cô bị khóa chặt vào một cái kệ có dán nhãn thảo mộc.

Thảo mộc. Là nó.

"- Và tôi cá là cậu ấy thầm yêu thích sự chú ý. Cậu ấy chỉ là, kiểu người nhút nhát thôi, đúng không?"

"Đúng vậy." Sakura trả lời, không có một chút ý kiến, và sau đó. "Này, xin lỗi vì đã đổi chủ đề, nhưng một bộ dược liệu giá bao nhiêu?"

Ino nhếch môi. "Sao thế?" Cô ấy hỏi, rõ ràng là đang bối rối.

"Tôi.. muốn thu thập chúng." Sakura ngập ngừng trả lời. "Và sẽ là một sự trợ giúp rất lớn nếu cậu có thể nối cho tôi một bộ cơ bản."

Ino bắn cho cô một cái nhìn nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn nói. "Tôi có thể ném một cái gì đó cho cậu." Tim Sakura đập mạnh. Giờ Ino đang đi đâu đó. Chỉ cần thêm một vài nguồn cung cấp, cô có thể bắt đầu chế tạo thuốc riêng cho mình.

Nhận ra rằng cách duy nhất để đảm bảo thỏa thuận này là khi cô đứng về phía Ino, với adrenaline đột ngột dâng trào, Sakura nói. "Điều đó thật tuyệt, Ino heo. Vậy... Có ai trong số các tân binh khác mà lọt được vào mắt cậu không?"

Ino dừng lại, nhếch mép.

Hai cô gái dành nửa giờ tiếp theo để trò chuyện về phim, chàng trai, ai thích ai và các sản phẩm chăm sóc da. Mặc dù cuộc trò chuyện không liên quan đến cuộc sống và mục tiêu của Sakura, cô bao biện rằng sẽ không là lãng phí thời gian nếu như tình bạn của họ được hàn gắn lại. Bên cạnh đó, để bản thân chìm đắm vào cuộc trò chuyện mà không cần phải suy nghĩ nhiều cũng là một điều khá thoải mái.

Khi gần tới giờ ăn tối, cô chào tạm biệt Ino (Sau khi thuyết phục cô ấy bỏ thêm một số cây độc vào gói dược liệu mới của mình.)

Bây giờ mình có thể tẩm thuốc độc vào trong vũ khí của mình. Hoàn hảo.

"Tuyệt thật." Ino nói với một nụ cười nhẹ và tỏ vẻ cáu kỉnh khi Sakura thu dọn đồ mới của mình.

"Đúng là như vậy." Sakura đồng ý, mỉm cười với cô gái tóc vàng. Cô thấy ngạc nhiên rằng việc tiếp cận Ino một cách tử tế là tất cả những gì cần thiết để nuôi dưỡng mối quan hệ này. Có thực sự là lỗi của cô khi tình bạn của họ về cơ bản không tồn tại trong thời niên thiếu ở cuộc sống trước đây của cô? Nếu tất cả những gì cô cần làm là giảm sự cạnh tranh và chơi đẹp, có lẽ việc duy trì tình bạn này sẽ không khó..

Mà, bất kế khó khăn như nào, ít nhất cô cũng phải cố gắng. Cô muốn có những loại thảo mộc đó.

Khi Sakura quay người đi, Ino nói với theo. "Cậu vẫn thích cậu ấy, phải không?"

Sakura dừng lại trước cửa. Sự ganh đua để thu hút sự chú ý của Sasuke dường như đã trở nên rất nhỏ sau khi cô chứng kiến mọi thứ trong kiếp trước. Sức hút nông cạn đã giảm dần khi Sasuke trở thành tên tội phạm. Một mặt khác trong trái tim của Sakura đã đưa cô sang một con đường mới.

Nhưng bây giờ sự ganh đua này chỉ là trò vui vô hại... phải không? Đây thực sự là một trò chơi, và một phần của Sakura cảm thấy rằng Ino thích nó. Chắc chắn rằng họ có thể duy trì một loại tình bạn mà cả hai có một đối tượng chung. Ít nhất, Sakura đã hy vọng như vậy. "Tất nhiên." Cô đáp với một nụ cười nhỏ và hy vọng rằng mình đã đoán đúng.

"Tốt. Sẽ chẳng có gì vui nếu cậu không như vậy nữa."

------------

Khi Sakura bước ra khỏi cửa nhà, mẹ cô thông báo rằng có một cuộc gọi nhỡ từ bệnh viện. Cô hào hứng gọi lại và biết được cô có một cơ hội từ lời mời của một vị bác sĩ. Cô đã sắp xếp để ghé qua làm ca đầu tiên của mình vào ngày mai, sau buổi luyện tập với đội của mình.

Hồi hộp, cô ăn tối, giúp bố mẹ dọn dẹp bát đĩa và phóng như bay về phòng để kiểm tra kho vật dụng y tế của mình. Đếm tám giờ, cô mang theo đồ tập và một chai nước rồi nhanh chóng tới sân tập. Sasuke không bao giờ xác định chính xác thời gian hoặc địa điểm cậu muốn gặp cô, nhưng điều đó không quan trọng. Cô đã lên kế hoạch luyện tập bất kể anh có ở đó hay không.

Khi cô đến nơi, cô ngạc nhiên, đó không phải là Sasuke, mà là Naruto.

Bị trói vào một gốc cây.

"Naruto?" Cô hỏi khi đến gần cậu. Cô đã hoàn toàn quên mất việc anh bị bỏ lại sau bài kiểm tra chuông.

Làm thế quái nào mà hồi đó cậu ta có thể thoát ra được nhỉ?

"S-Sakura – chan." Cậu đáp lại một cách yếu ớt. "Tớ đói quá..."

Cô cắt sợi dây bằng thanh kunai của mình. "Kakashi – sensei trói chặt quá hả Naruto?" Cô hỏi với một tiếng cười nhỏ.

Nhưng Naruto không đáp lại. "Ramen... Cần... Ramen." Cậu vừa nói vừa loạng choạng đứng dậy và đi về phía trung tâm ngôi làng (Cụ thể là đến Ichiraku). Sakura nhìn theo bóng dáng cậu nhỏ dần cho tới khi khuất hẳn. Anh chàng tội nghiệp này thực sự cần phải được đào tạo để sử dụng một số thuật thoát hiểm.

"Được rồi, đi thôi." Một giọng nói mới cất lên.

Sakura quay lại và ngay lập tức vung thanh kunai ra. Sasuke, mặc đồ tập và với một cái cau mày đặc trưng, liếc nhìn thanh kunai và nhướng mày. "Cậu cần phải điều chỉnh lại phản ứng của mình."

"Ồ, xin lỗi." Cô nói rồi vội vàng nhét thanh kunai lại vào bao da. "Tớ không biết là cậu."

"Tôi đã ở đây được một thời gian rồi." Anh nói trong khi cúi xuống mở balo của mình.

"Và tại sao cậu không giải thoát cho Naruto ra khỏi gốc cây?" Sakura hỏi, giả vờ buộc tội.

"Tại sao tôi phải làm vậy?" Anh trả lời một cách lơ đãng mà không thèm nhìn lên.

Sakura đảo mắt rồi cúi xuống để xem xét kho vũ khí của Sasuke. Trong số các shuriken và kunai còn có senbon, một vài con dao găm, vài cây cung và mũi tên. "Thật tuyệt." Cô lầm bầm và nhìn chằm chằm vào những đồ vật bằng kim loại sáng lấp lánh như một đứa trẻ đứng trong cửa hàng kẹo. "Er, tớ không thể cung cấp nhiều vũ khí riêng của mình." Cô ngượng ngùng nói thêm và bỏ bao đựng shuriken và kunai nhỏ xíu xuống đất.

"Tốt thôi." Sasuke nói, vẻ miễn cưỡng. "Chúng ta hãy làm nóng người trước."

"Chắc rồi." Cô đứng dậy. "Tớ thường bắt đầu với một vòng quanh làng." Sakura nói, trước khi cô có thể nghĩ ra điều gì đó tốt hơn.

...Nhưng liệu cơ thể thảm hại này của mình có thể chịu được một quãng đường xa như vậy không?

Chà, dựa trên những gì cô quan sát về kĩ năng của mình ngày hôm đó, có lẽ là không. "Nhưng, ừm.. còn đường ngắn hơn hôm nay thì sao?" Cô ngỏ ý với một nụ cười yếu ớt.

Sasuke nhún vai. "Sao cũng được." Anh vừa nói vừa quay gót chạy về phía những cái cây. Cô nhanh chóng chạy theo và ngay sau đó họ nhảy lên cành cây, sử dụng chakra để bật lên và đi qua khỏi khu rừng. Trời đang tối dần, không khí mát mẻ trong lành ùa tới dưới những bóng cây.

Sakura cảm thấy adrenaline dâng trào trong lồng ngực. Cảm giác thật tuyệt vời. Là trạng thái yên bình khi tâm trí cô chỉ tập trung để dồn chakra vào lòng bàn chân của mình. Cây cối, gió thổi qua mang tai và bóng lưng của Sasuke đang bay nhảy trước mặt cô. Họ không nói với nhau lời nào, nhưng ăn ý chỉ đi một phần tư làng rồi quay lại.

Khi họ quay trở lại bãi đất trống, phổi và các cơ chưa trải qua huấn luyện của Sakura căng lên vi đau nhức. Cô cúi xuống, chống tay lên đầu gối và cố gắng lấy lại hơi thở. "Xin lỗi... Sasuke." Cô thở hổn hển. "Cơ thể tớ.. yếu quá." Cô đưa tay lấy chai nước và uống một hơi cạn sạch. "Tớ hy vọng lượng chakra còn lại của tớ đủ để luyện tập một cách hiệu quả."

"Chà, nếu cậu muốn tạo một nguồn dự trữ chakra lớn, cậu phải thường xuyên sử dụng nó." Sasuke giải thích và cũng dừng lại để uống nước. Trông anh không hề mệt mỏi như những gì cô nghĩ. Bên cạnh những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và cơ ngực phập phồng, anh vẫn mang vẻ điểm đạm như mọi khi. "Cậu càng sử dụng nhiều chakra, cơ thể cậu sẽ sản xuất ra nhiều chakra."

"Đúng vậy." Cô trả lời và cố gắng đứng thẳng người dậy. "Giờ thì sao?"

Tiếp theo, họ tập phóng shuriken vào các mục tiêu mà Sasuke đã gắn chặt vào thân cây. Đúng như dự đoán, anh làm mọi thứ với độ chính xác đến hoàn hảo, nhưng khả năng của Sakura bị tụt lại phía sau. Cô lùi ra xa khỏi mục tiêu, và do đánh giá quá cao sức mạnh của cánh tay mình, vũ khí không trúng đích mà chỉ găm vào phần gỗ bên dưới.

"Thế đứng của cậu vẫn ổn." Sasuke quan sát trong khi ngắm vào một mục tiêu khác. Sakura đã không nhận ra rằng anh luôn chú ý đến cô. "Vấn đề là-"

"Sức lực của tớ." Cô cắt ngang, cười rạng rỡ. "Tớ nhận ra rồi."

Họ tiếp tục luyện ném shuriken trong khoảng một giờ, xen kẽ giữa việc đánh vào thân cây từ những khoảng cách khác nhau và nhắm tới các mục tiêu trên không. Sakura bắt đầu thích nghi với cơ thể mới của mình và độ chính xác của cô đã được cải thiện rất nhiều vào cuối giờ. Nhưng khả năng của cô vẫn kém thần đồng Uchiha (một khoảng đáng kể).

"Được rồi, tớ muốn cho cậu xem một thứ." Sakura nói trong khi nhặt vũ khí xung quanh. "Đến đây." Sasuke nhìn sang, có vẻ sửng sốt trước giọng điệu ra lệnh của cô. Anh tò mò tiến lại gần, đút hai tay vào túi quần.

Sakura nhặt một chiếc shuriken và đặt nó bằng phẳng trên lòng bàn tay. "Tớ đang thực hiện một khóa đào tạo kiểm soát chakra. Đây là một mẹo nhỏ mà thầy đã dạy cho tớ." Sau đó, cô truyền một dòng chakra ổn định đến lòng bàn tay của mình, và đến lúc cảm thấy đủ, cô lật bàn tay lại, shuriken treo lơ lửng.

Sasuke quan sát cẩn thận. "Cậu cần phải sử dụng một lượng vừa đủ." Sakura giải thích. "Nếu lượng chakra quá ít thì shuriken sẽ rơi xuống. Nhưng nếu quá nhiều thì cậu có thể sẽ bị mảnh shuriken cứa vào vào tay mình. Vì vậy, hãy cẩn thận." Cô nói thêm. "Một số người bắt đầu với những đồ vật vô hại như vải, nhưng tớ nhận thấy luyện tập sẽ thú vị hơn khi có nguy cơ bị thương."

Cô ném chiếc shuriken cho người đồng đội của mình, Không nói lời nào, anh làm theo chỉ dẫn, đặt vũ khí vào lòng bàn tay và tập trung. Khi lật úp, anh nhăn mặt và giật tay lại. Shuriken rơi xuống đất.

"Quá mạnh." Anh lầm bầm trong khi hạ người xuống bãi cỏ, bắt chéo chân và lấy lại shuriken. Sasuke nhíu mày, nhìn vào lòng bàn tay. Anh cố gắng thêm một lần nữa, nhưng lần này lực giữ quá yếu và chiếc shuriken đã tìm đường quay trở lại mặt đất. Sakura ngồi bên cạnh và hướng dẫn Sasuke kĩ thuật này cho đến nửa tiếng sau, anh đã cố gắng khiến cho shuriken dính được tổng cộng sáu giây.

"Tốt lắm." Cô khích lệ. "Một khi cậu nắm bắt được thì phần còn lại sẽ rất dễ dàng. Xem này." Cô đưa một đầu nhọn của shuriken lên mũi và nhắm mắt lại, sau đó cô thu tay, để nó treo lủng lẳng ở đó.

Anh nhướng mày gật đầu, tỏ vẻ rất ấn tượng. "Đây là một bài tập tốt." Anh nói. "Rõ ràng là tôi cần phải làm được nó."

"Tớ rất vui vì đã đóng góp được một cái gì đó hữu ích." Cô nhún vai lầm bầm và làm mọi thứ để không tỏ ra quá hài lòng. Cô đang đấu tranh với suy nghĩ rằng cô có một cái gì đó giỏi  hơn thiên tài Uchiha. "Được rồi, bây giờ đến lượt cậu giúp tớ. Nhưng cứ để tớ chữa vết cắt trên tay cậu trước đi đã."

Đôi mắt của Sasuke đảo qua chỗ cô. Anh vẫn im lặng nhưng không phản kháng khi cô nắm lấy tay anh và bơm chakra vào để chữa lành vết thương do shuriken tạo ra. Anh chăm chú theo dõi quy trình. Và Sakura cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy rằng lần này việc sử dụng y thuật của cô đã dễ dàng hơn một chút. "Kỹ năng đó mất rất nhiều thời gian để thành thạo, tôi đoán vậy." Anh nói trong khi nhìn về phía bàn tay đang phát ra ánh sáng xanh của cô.

"Nhiều năm." Cô trả lời một cách tự hào. Anh bắn cho cô một cái nhìn dò hỏi nhưng cũng không thăm dò thêm.

Tiếp theo, họ tập luyện những bài tập cơ bản để tăng thể lực – từ chống đẩy đến nâng và quăng tảng đá khiến cây bật gốc. Đó là thời điểm Sakura bắt đầu cảm thấy kiệt sức. Chân tay gầy guộc của cô run rẩy chỉ sau hai mươi phút thực hiện các bài tập. Trên thực tế, cô sẽ tự đánh rơi một cái cây, nếu Sasuke không bắt lấy nó đúng lúc. "Được rồi, đừng tự làm đau mình." Anh nói trong khi đặt nó xuống. "Tôi nghĩ chúng ta nên gọi nó là một đêm."

Sakura giúp Sasuke nhặt lại vũ khí. Cánh tay cô vẫn còn run rẩy. Sasuke dường như đã nhận ra.

"Tại sao cậu không tự chữa cho bản thân?" Anh hỏi mà không thèm liếc nhìn cô.

"Tớ không muốn can thiệp vào sự phát triển cơ bắp tự nhiên của mình." Cô nhún vai. "Và tớ không thích lãng phí chakra cho bản thân trừ khi tớ thực sự cần phải làm vậy."

Anh quay lại nhìn cô góm ghém túi đồ, không đáp lại. Khi hoàn thành, cô nhìn sang anh. "Chà, cảm ơn vì đã mời tớ tới." Cô lịch sự gật đầu.

Anh đáp lại cái gật đầu. "Tôi sẽ tiếp tục thực hiện bài tập kiểm soát chakra đó vào tối nay. Tôi sẽ làm chủ được nó cho ngày mai."

Sakura nhướng mày. "Ngày mai có chuyện gì?"

"Quay trở lại tập luyện." Là câu trả lời cộc lốc của anh. "Cùng thời gian này." Sakura nghiêng đầu sang một bên và nhếch mép. Anh nhận ra vẻ mặt của cô, nhanh chóng tránh đi ánh nhìn, một vài vệt đỏ xuất hiện trên khuôn mặt.

Và đó là tất những gì cần thiết.

Những gì xảy ra tiếp theo nằm ngoài tầm kiểm soát của Sakura. Bụng cô quặn lên. Trái tim cô đập mạnh. Hỗn hợp giữa lo lắng và phấn khích ngập tràn nơi khoang ngực. Bởi vì có điều gì đó về biểu cảm quen thuộc trên khuôn mặt của Sasuke khiến những cảm xúc và kí ức tràn về trong tâm trí cô.

Cô nhận ra rằng Sasuke – kẻ phản bội làng và là kẻ ham muốn quyền mực không phải là cậu bé đang đứng trước mặt cô. Không, cậu bé này đã bảo về quá mức một người đồng đội bí ẩn và kỉ quặc là cô. Chàng trai mà cô từng nắm trong lòng bàn tay, là người đã bảo vệ và là người thân yêu của cô.

"Gì?" Anh hỏi và kéo cô ra khỏi trạng thái mê man.

Sakura chớp mắt và cảm thấy mặt mình nóng bừng. Ừm...

"Tớ đang.. nghĩ về cách điều chế chất độc từ các loại thảo dược." Cô nói dối nhanh chóng. Sasuke nhìn cô một cách khó hiểu khiến cô phải giải thích thêm. Anh rõ ràng là không biết gì về sự xáo trộn trong suy nghĩ của cô. "Tớ sẽ tẩm chất độc vào một số vũ khí trong tối nay."

"Ồ." Anh ta nói.

Một khoảnh khắc im lặng ngượng ngùng trôi qua trước khi anh nói thêm. "Thôi, hẹn gặp lại vào buổi sáng."

"Gặp sau." Cả hai cùng đi về nhà riêng của họ.

Trong khi đó, tâm trí Sakura đang quay cuồng. Cô bắt đầu nghi ngờ liệu rằng dành thời gian cho người đồng đội tóc đen của mình có phải là một quyết định đúng đắn hay không? Bởi vì cô biết mình có khả năng trở nên như thế nào, sự hiện diện của anh có thể khiến cô mất tập trung khỏi những điều quan trọng. Bất cứ ai khiến cô đầu trên những gót chân rơi vào không kiểm soát thì sẽ đều không tốt.

Chỉ cần nhìn vào nơi mà mình đã thấy lần cuối cùng.

----------

Tuy nhiên, bất chấp những nỗ lực hết mình của Sakura, cô đã nhìn thấy Sasuke rất nhiều lần trong những ngày tới. Và cô còn rất ít nhìn thấy chiếc gối của mình nữa.

Cô đã dành hàng đêm để phân loại bộ sưu tập thảo dược của mình và nghiên cứu các phương pháp đơn giản nhất để chiết xuất chất độc từ chúng. Cô bắt đầu soạn một danh sách các công việc chạy vặt ở cửa hàng hoa và tẩm thuốc độc vào ba thanh kunai.

Ngoài ra, đội Bảy cũng đã thực hiện các nhiệm vụ cấp D đầu tiên của họ. Naruto rất nhiệt huyết cho đến khi cậu nhận ra rằng các nhiệm vụ chỉ bao gồm bắt thú cưng đi lạc, trông trẻ và lao động chân tay. Sakura đặc biệt không thất vọng bởi tốc độ chậm chạp của những nhiệm vụ này vì ngay từ đầu cô đã biết rằng nhiệm vụ cấp D chỉ toàn là công việc vặt.

Nhưng ngày tháng trôi qua, cô bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng. Bởi thời gian cô dành cho đội của mình đã trở thành một thứ hoàn toàn lãng phí. Các nhiệm vụ hạng D nhằm mục đích nâng cao ý thức trách nhiệm và tính tự giác trong các ninja trẻ và người duy nhất trong đội thực sự cần điều đó là Naruto.

Và công việc tình nguyện của Sakura tại bệnh viện kết thúc một cách nhẹ nhàng và ít thử thách hơn so với những gì cô mong đợi. Vào ngày đầu tiên, cô nộp các thủ tục giấy tờ, sau đó làm sạch cốc và ống nghiệm trong phòng thí nghiệm. Cô thậm chí không có bất kì cơ hội nào để chứng kiến các hoạt động y tế chứ đừng nói đến việc thấy bệnh nhân. Nhưng bất kể sự thất vọng ban đầu của cô như thế nào, cô vẫn đến bệnh viện mỗi ngày ngay sau khi tập luyện xong với đội Bảy.

Bởi vì ngay cả khi đó là công việc mà cô luôn miệng càu nhàu, thì đó cũng là mối liên hệ duy nhất mà cô có với bệnh viện.

Phần duy nhất trong ngày mà Sakura thực sự cảm thấy hiệu quả là buổi tập sau giờ làm việc với Sasuke.

Khả năng kiểm soát chakra của anh đang được cải thiện đáng kể, Anh đã thành thạo việc dán các vật bằng phẳng vào tay của mình vào đêm thứ hai tập luyện và anh ấy có thể khiến nó dính chặt vào cả tay lẫn chân của mình vào đêm thứ ba. "Xuất sắc!" Sakura nói. "Tuần tới chúng ta sẽ bắt đầu làm việc với những chiếc kim dài. Sử dụng những đầu nhọn." Và trông kìa, anh ấy có vẻ khá quyết tâm để vượt qua thử thách đó.

Sasuke đã thức gần cả đêm để luyện tập kĩ thuật mà cô đã chỉ cho anh. Cô tin điều đó, nhìn vào tốc độ cải thiện của anh là biết.

Sakura cũng nhận thấy một chút cải thiện trong quá trình luyện tập sức mạnh của mình. Sự mệt mỏi ngày càng gia tăng của cô đã làm chậm sự tiến bộ, nhưng chakra của cô cạn kiệt với tốc độ chậm hơn sau mỗi lần tập luyện và trên bàn tay, chân của cô cũng đã xuất hiện các vết chai.

Nhưng bốn ngày sau, Sakura đã quen với cuộc sống mới này chưa?

Không. Hoàn toàn không.

Tất cả vẫn rất kì quái. Cô cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ dài, và giấc mơ đó đang dần kết thúc. Đội Bảy gặp nhau hàng ngày tại khi huấn luyện và cùng nhau làm những nhiệm vụ không cần thiết. Trong cuộc đời của của mình, Sakura sẽ sẵn sàng đánh đổi tất cả để có thể sống lại những ngày này. Nhưng không phải bây giờ. Không phải khi cô đang mang trong mình gánh nặng giải cứu thế giới.

Naruto còn nhỏ và ngốc nghếch. Cậu vẫn chưa khai thác được sức mạnh của Cửu Vĩ và cậu chưa bao giờ thất bại trong việc làm cho Sakura mỉm cười ít nhất năm lần và tự làm mình bị thương ít nhất sáu lần trong mỗi nhiệm vụ. Sakura cũng bị ấn tượng bởi sự khác biệt của sensei. Kakashi phần lớn thời gian đều vui vẻ và bình tĩnh, thường xuyên đến muộn trong các buổi hẹn của đội, và thường xuyên bị bắt gặp khi đang đọc cuốn sách "Thiên Đường Tung Tăng" màu cam của thầy.

Và Sakura đã ấp ủ dành nhiều thời gian ở một mình với Sasuke ở kiếp trước. Nhưng bây giờ, thay vào đó, cô đã dành toàn bộ thời gian trong các buổi tập luyện riêng của họ để cố gắng loại bỏ mọi suy nghĩ không liên quan đến mục đích của mình. Cô cũng đã dành nhiều thời gian để chán ghét bản thân, ghét sự yếu đuối, mệt mỏi và cố gắng để chống chọi với thể chất còn nhiều hạn chế.

Vào ngày thứ ba luyện tập đến mất ngủ cùng với Sasuke, cô đã đến giới hạn.

Sakura gần như không thể ném thẳng một thanh kunai vào cuối buổi.

Cô thất vọng kêu lên và ngã quỵ xuống đất. Cô nhớ cơ thể cũ của mình và cô biết mình cần phải làm một điều gì đó. Làm điều gì đó hữu ích cho cuộc sống của cô. Nhưng cô có thể làm gì đây, khi cơ thể không còn một chút sức lực?

Đó là lúc cô được kéo lên.

"Whoa, c – cậu làm gì thế?" Sakura lắp bắp kinh ngạc khi cô nhận ra Sasuke đang kéo tay cô lên.

"Cậu cần phải dừng lại." Anh nói và đặt cô đứng lên. "Cậu sẽ tự làm mình bị thương."

Anh ấy đã đúng. Tất nhiên là anh đúng. Nhưng Sakura không bao giờ chịu thừa nhận điều đó. Sau đó, trước khi cô có thể ngăn bản thân mình thì lời đã tuôn ra khỏi miệng cô.

"Cậu không hiểu đâu... Cậu chưa bao giờ yếu đuối như tớ, bị tụt lại so với mọi người! Tớ không giỏi bằng cậu nhưng tớ phải trở nên mạnh mẽ hơn.. Đủ mạnh mẽ để có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình. Tớ cần ngăn chặn.."

Sasuke không trả lời và quay đi thu dọn túi đựng đồ luyện tập của hai người. Sakura đặt tay lên gốc cây để giữ vững đôi chân đang loạng choạng. Sau đó, cô nhận thấy những cơn đau nhói ở cả mắt cá chân và bắp chân. Cô đã làm rách cơ.

Lần đầu tiên nước mắt cô trào ra sau nhiều năm. Cô trở nên chán nản. Chỉ mới bốn ngày trôi qua mà cuộc sống này đã không thể chịu đựng nổi. Liên tục mắc sai lầm, luôn trong trạng thái căng thẳng, tự cô lập...

Cô nhận ra rằng Sasuke đang móc dây đai của chiếc ba lô quanh tay cô nhưng tâm trí của cô giờ đây mịt mù tới nỗi cô không tìm ra lời để cất tiếng hỏi anh. Cô đã quá tập trung vào việc ngăn những giọt nước mắt trào ra trên khuôn mặt.

Điều tiếp theo mà cô biết, Sasuke đã cõng cô trên lưng anh. Sakura thở hổn hển và khua tay để lấy lại thăng bằng trước khi nắm chặt lấy áo anh.

"Hôm nay cậu làm xong rồi." Anh nói cộc lốc khi đứng thẳng dậy và bắt đầu bước về phía tủng tâm làng. Cuối cùng cô chịu thua, Sakura thả mình trên vai anh. Nghỉ ngơi một chút có lẽ sẽ giúp cơ thể cô tốt hơn, Sakura hiểu rõ điều này hơn bất cứ một chuyên gia y tế nào. Nhưng sự bướng bỉnh đã khiến cô không chịu thừa nhận điều đó. "Và ngày mai" Sasuke tiếp tục khi đi xuống con đường đất. "Chúng ta sẽ nghỉ một đêm."

"Được rồi." Sakura nói với tiếng thở dài yếu ớt. Cô đã quá mệt mỏi để nói thêm bất cứ điều gì khác.

Vài phút trôi qua trong im lặng. Họ đi tới con đường chính.

"Và đừng làm như tôi không hiểu."

Lời của Sasuke kéo Sakura ra khỏi cơn buồn ngủ. "Gì cơ?"

"Cậu không phải là người duy nhất ở đây mất tất cả."

Có phải là... mình đã chạm vào nỗi đau của anh rồi không? Sakura không nghĩ rằng cô đã có thể nói điều gì đó động chạm với người đồng đội của mình. Cô đã không lựa chọn cẩn thận lời nói của mình hoặc xem xét ngụ ý của chúng. Và cô không kịp chuẩn bị cho những gì Sasuke nói tiếp theo.

Lưng của anh căng ra và bàn tay ôm lấy bắp chân cô hơi siết lại. "Trong trường hợp cậu chưa nghe.. Có một vụ thảm sát ở làng của chúng ta nhiều năm về trước. Anh trai tôi đã mất đi lí trí và sát hại mọi thành viên trong gia tộc Uchiha, ngoại trừ tôi."

Hơi thở của Sakura nghẹn trong cổ họng.

"Tôi đã mất tất cả." Sasuke rít lên, cảm xúc truyền qua từng lời nói của anh. "Tôi đã thấy anh ta giết cha mẹ tôi. Hết lần này tới lần khác trong Ảo thuật của anh ta. Chứng kiến điều đó khiến tôi không thể nào ngừng nghĩ về nó. Và bây giờ.. điều duy nhất khiến tôi đang tiếp tục là lòng căm thù của tôi đối với anh ta. Một ngày nào đó, anh ta sẽ chết dưới tay tôi."

Sasuke dừng lại, có lẽ nhận ra cảm xúc thái quá của mình. Sakura không biết phải trả lời như thế nào. Cô mất cảnh giác trước cách anh sẵn sàng mở lòng với cô.

"So với anh ta, tôi chẳng là gì cả. Tôi đã không thể cứu cha mẹ mình. Và tôi sẽ không dừng lại cho đến khi trả thù được cho họ. Cậu có thể không thấy tôi yếu đuối, nhưng đó là cách tôi nhìn nhận bản thân mình. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng chúng ta khác nhau."

Bây giờ họ đang ở trước nhà Sakura.

Sasuke do dự một lúc trước khi đặt cô xuống. Sakura cũng lùi lại một bước và quan sát người đồng đội của mình.

Có điều gì tổn thương được viết trên nét mặt anh, thứ mà cô chỉ từng được thấy trong những dịp hiếm hoi trong kiếp trước. Bây giờ, dưới ánh trăng soi sáng, cô nhìn rõ ràng. Sakura thấy lồng ngực của anh đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở không ổn định và hàm anh nghiến chặt. Anh kiên quyết hướng mắt ra xa khỏi cô, hàng lông mày nhăn lại.

Những lo lắng của Sakura trong nhiệm vụ du hành thời gian đã tan biến. Giờ có một nỗi đau mới, một nỗi đau không thể chữa lành bằng y thuật đang trỗi dậy trong cô.

"Tớ xin lỗi." Cô khẽ khàng, không biết nên nói gì thêm. Cô cần phải lựa chọn từ ngữ cẩn thận. "Tớ đã biết chuyện về gia tộc của cậu, Sasuke. Tớ xin lỗi. Tớ chỉ là.. Tớ đã bị cuốn vào trong nỗi thất vọng.. và những lời nói thì cứ thế tuôn ra." Cô cởi chiếc ba lô và để nó trước mặt trong khi nhìn chằm chằm xuống chân mình.

Sasuke mất một lúc để nhận ra rằng cô đang trả túi lại cho anh. Anh chậm rãi nhận lấy, tâm tư rõ ràng đang ở nơi khác. "Không sao đâu. Tôi đã từng ở đó rồi." Sakura nhìn lên, bắt gặp ánh mắt anh và thấy rằng những dấu vết của sự thương tổn mà cô nhìn thấy trước đây đã biến mất.

"Được rồi." Anh nói và khoác chiếc túi qua vai. "Đêm nay cậu nên nghỉ ngơi đi. Không thảo dược." Anh quay trở lại đường chính. "Cậu sẽ không giúp được gì cho tôi nếu cậu tự đốt cháy bản thân."

Sakura mỉm cười bất lực nhìn theo bóng dáng ngày một nhỏ dần của Sasuke đang chìm vào bóng tối. Chân cô vẫn còn loạng choạng nhưng cô không chắc điều đó có liên quan đến các cơ bị tổn thương nữa hay không.

Anh biến mất trong màn đêm, để lại hình ảnh gia huy Uchiha trên lưng in sâu vào tâm trí cô. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sasusaku