Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ thể của Sakura như muốn rã ra.

Các cơ ở cánh tay và đôi chân gầy guộc của cô đau nhức khi cô cố lê mình ra khỏi chiếc giường để vào phòng tắm. Cô đã dành cả đêm tại sân tập và tập trung vào các bài tập tăng cường sức mạnh cơ bản để có được cảm giác về thể thuật của mình. Trong quá trình luyện tập, cô đã thử nâng và ném một số tảng đá và cây, nhưng nó khiến cô thất vọng. Cô cũng nhận thấy rằng những bài tập này đã làm cạn kiệt chakra của cô nhanh đến nỗi cô không thể tự chữa lành các cơ bị tổn thương của mình bằng y thuật như cô mong muốn.

Cảm thấy vô cùng bất mãn, Sakura mặc quần áo vào và chuẩn bị bao đựng vũ khí cho ngày mai – ngày luyện tập cũng Đội Bảy. Trước khi rời đi, cô liếc nhanh vào tủ đồ lót của mình để tìm kiếm cuộn giấy du hành thời gian hiện đang được ngụy trang dưới dạng một chiếc quần lót màu đỏ. Khi nhìn thấy nó rồi cô mới thấy an tâm.

Ít ra thì cho đến giờ mình vẫn đang làm được một điều đúng đắn.

Trên đường đến sân tập, Sakura thấy năng lượng của mình bị tiêu hao bởi những suy nghĩ về nhiệm vụ. Cô vẫn chưa ngồi xuống để lập một kế hoạch đàng hoàng. Nhưng điều đó có ích gì? Cơ thể của cô yếu ớt. Chakra dự trữ của cô ít hơn đáng kể so với trước đây. Kế hoạch sẽ có ích gì nếu cô không có khả năng nhìn thấu mọi việc?

Và liệu một kế hoạch có thể thành công tốt đẹp hay không nếu không có những mục tiêu thực tế?

Sakura có rất nhiều mục tiêu lớn cho cuộc sống mới của mình, nhưng làm thế nào để đạt được các mục tiêu đó lại nằm ngoài khả năng của cô. Cô cần ngăn chặn Orochimaru phát động chiến tranh với ngôi làng trong vòng năm năm kể từ bây giờ. Ngoài ra, cô cần ngăn Sasuke phản bội làng và hợp tác với con rắn biến dị đó. Bởi, gạt tình cảm bị tổn thương sang một bên, bản thân Sasuke trong tương lai là một trong những mối đe dọa nguy hiểm nhất đối với làng Lá.

Cách chắc chắn nhất để đạt được cả hai điều đó là giết Orochimaru. Vấn đề ở chỗ, hắn ta là một thiên tài, một cỗ máy, và có lẽ là bất tử.

Ok.

Sakura cũng không thể bỏ qua việc cô đã thu thập được bao nhiêu thông tin về Akatsuki ở kiếp trước – một tổ chức độc ác mà những kẻ như người anh trai đã tàn sát cả gia tộc của Sasuke là một phần.

Nhưng có vẻ như cô không thể tự mình làm bất cứ điều gì với Akatsuki.

Tinh thần của Sakura ngày càng sa sút. Ngay cả khi ở trạng thái mạnh nhất, Sakura hiểu rằng cô chỉ là một ninja trung bình, học hỏi được một chút y thuật đặc biệt. Nhưng bây giờ cô thậm chí còn không thi triển được những kĩ năng đó. Cô phải làm gì đây?

Cô nhận thấy mình đã đến điểm hẹn – một bãi cỏ rợp bóng cây ở một trong những sân tập của làng. Không thấy ai trong số các đồng đội của cô ở đây cả.

Có vẻ như mình là người đầu tiên ở đây, Sakura nghĩ trong khi thả mình xuống bãi cỏ. Cô gối đầu lên tay. Chà, trước mắt, không có vấn đề gì khi cô tăng cường sức mạnh. Cô cần phải tập luyện. Và nếu chúng có ích trong tương lai (nói cách khác, nếu cô cần sự giúp đỡ để đạt được mục đích của mình) thì đồng đội của cô cũng phải vậy.

Naruto và Sasuke đến ngay sau đó. Ba người gật đầu chào nhau đầy mệt mỏi, và Naruto – người trông có vẻ không còn chút sức sống nào, ngồi xuống bên cạnh Sakura và Sasuke. Sakura, người duy nhất nhận thức được thói quen tới cực muộn của Kakashi, điều này cho phép tâm trí của cô tiếp tục được theo đuổi các suy nghĩ về việc cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ như thế nào.

Sau một giờ suy nghĩ, Sakura quyết định rằng, hiện tại, cô sẽ đi theo dòng thời gian. Cô không muốn cản trở sự phát triển kĩ năng của đồng đội. Trong thời gian chờ đợi, cô sẽ luyện tập nghiêm ngặt, phát triển lại các kĩ năng của bản thân và thu thập thông tin từ trong làng trước khi hành động. Theo cô, hành động quá sớm có thể gây hại nhiều hơn lợi nếu nó không được lên kế hoạch kĩ càng.

Sakura đứng thẳng dậy, lần đầu tiên sau cuộc du hành thời gian cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc dù cô vẫn chưa có kế hoạch để đạt được một điều gì đó cụ thể, nhưng ít nhất bây giờ cô đã biết cách biện minh cho việc bất động của mình.

Đợi Kakashi tới thì cũng là hai giờ sau. "Xin lỗi các em! Một con mèo đen đã chặn đường của thầy nên thầy phải đi đường vòng." Kakashi tỏ vẻ vô tội.

"Cái gì?! Không đời nào việc đó khiến thầy tới trễ như vậy!" Naruto gầm lên. Sakura thở dài, cô đã biết từ lâu việc phàn nàn với thầy Kakashi về sự đi trễ hoàn toàn không có tác dụng.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi." Phớt lờ lời càm ràm của Naruto, Kakashi lấy ra một vài đồ vật từ túi đựng vũ khí của mình. Đặt một chiếc đồng hồ trên gốc gây phía sau và lôi ra một đôi chuông bạc lấp lánh.

Phải rồi. Bài kiểm tra chuông.

Mắc kẹt bởi những hoài niệm, Sakura chợt nhận ra rằng họ sắp phải làm bài kiểm tra của thầy Kakashi về tinh thần đồng đội (điều đó thật khó hiểu và phi logic, nhưng nó khá hiệu quả.)

"Ở đây có hai cái chuông, nhiệm vụ của các em là cướp lấy chúng trước buổi trưa. Người không cướp được chuông sẽ không được ăn trưa, còn bị trói vào gốc cây nhìn người khác ăn cơm. Mỗi người chỉ cần lấy một cái, chắc chắn một người sẽ bị trói vào cột. Và, người đó được xem là thua cuộc. Nên sẽ có ít nhất một người trở lại trường.."

Naruto rõ ràng đã quyết định rằng bây giờ là thời điểm thích hợp để tấn công.

Cậu ta chạy về phía trước và tung một cú đấm về phía Kakashi – người đột nhiên biến mất và xuất hiện ngay đằng sau Naruto, bẻ ngoặt tay cậu ra đằng sau. "Từ từ đã nào" Kakashi nói. "Thầy còn chưa nói bắt đầu mà. Sử dụng phi tiêu thoải mái, nếu không cố thì không thắng được thầy đâu. Được rồi, thầy đã nói xong. Bắt đầu!"

Ba người lập tức tản ra.

Đi theo dòng chảy, đi theo dòng chảy.

Với ý chí mạnh mẽ, Sakura đã chống lại sự thôi thúc can thiệp vào chiến thuật chiến đấu thiếu sót của đồng đội, đặc biệt là Naruto.

Cô kiên nhẫn quan sát từ bụi cây trong khi tên ngốc kia đã nhanh chóng triển khai một cuộc tấn công mới vào thầy Kakashi bằng nhẫn thuật phân thân. Cô chứng kiến cậu ta phải chịu kỹ thuật "ngàn năm đau đớn" của thầy và sau đó rơi vào một cái bẫy khiến cậu bị treo cổ chân lên trên cành cây.

Sau đó, cô nhìn Sasuke tấn công thầy từ trong bụi cây bằng một loạt shuriken, chỉ để biết rằng Kakashi mà anh tấn công chỉ là thế thân – chính xác là một khúc gỗ. Và bây giờ Sasuke đã rời khỏi vị trí của mình. Sasuke băng qua những tán cây và Sakura phát hiện ra rằng Kakashi đang đuổi theo cô. Khi họ đã cách xa nhau một khoảng an toàn, cô ra khỏi bụi cây và tiến tới chỗ của Naruto – người vẫn đang bị treo lơ lửng.

"Sakura – chan!" Cậu thốt lên khi nhìn thấy cô.

Sakura đưa ngón tay lên môi. "Suỵt! Naruto, thầy Kakashi có thể đang trốn gần đây" Cô rít lên, mặc dù thừa biết rằng thầy của họ đã đuổi theo người đồng đội còn lại từ lâu. Thành thật mà nói, cô chỉ muốn Naruto tự thoát ra với vài đường cắt.

"Úi!" Naruto thở hổn hên, cũng ấn một ngón tay lên môi và gật đầu lia lịa. Sakura cắt sợi dây ngay trên mắt cá chân Naruto bằng thanh kunai, khiến cậu lao thằng xuống đất, và cậu cố gắng giảm sự va đập bằng cách lăn vài vòng trên mặt đất. trong khi Naruto tự tháo dây trói chân, Sakura thu con dao lại và vũ khí dính trên khúc gỗ mà Kakashi đã sử dụng để thế thân. Cho đến khi có đủ tiền để mua vũ khí mới, cô cần phải trục vớt bất cứ thứ gì cô tìm được.

"Cảm ơn vì đã cứu tớ, Sakura – chan" Naruto thì thầm, cười toe toét. "Vậy còn tớ với cậu thì sao? Chúng ta có thể hợp tác để đánh bại Sasuke!"

Sakura nhếch mép. "Ừ, chúng ta hãy làm việc cùng nhau" Cô đồng ý, rất ấn tượng khi Naruto đang thực sự đề xuất làm việc với tinh thần đồng đội. Nhưng Sakura biết rằng cách duy nhất để thầy Kakashi cho bọn họ vượt qua bài kiểm tra là cả ba thành viên của Đội Bảy phải cùng làm việc. "Nhưng tớ nghĩ chúng mình cũng cần phải hợp tác với Sasuke. Thầy Kakashi đã rời khỏi trận đấu của chúng ta, vì vậy chúng ta sẽ cần phải giúp đỡ cậu ấy bằng tất cả những gì có thể."

Naruto trừng mắt nhìn cô "Sakura – chan, chỉ có hai cái chuông thôi. Một trong số chúng ta sẽ phải thua. Và tớ sẽ không hợp sức cùng với tên khốn đó"

Sakura thở dài. Tất nhiên, cậu ấy nói đúng. Thầy Kakashi đã chuẩn bị một bài tập theo cách để họ nghĩ rằng họ đang cạnh tranh với nhau, trong khi sự thật là, việc cạnh tranh sẽ chỉ đảm bảo chắc chắn hơn cho việc họ sẽ thất bại. Nhưng làm sao để giải thích điều này với Naruto nhỉ?

"Nhìn này Naruto, có lẽ bài kiểm tra này không đơn thuần như những gì cậu thấy đâu" Cô thử nói.

"Không!" Naruto hét lên, dường như quên mất phải thì thầm. "Nếu cậu muốn làm việc với Sasuke, hãy mặc kệ tớ! Tớ sẽ đi tìm thầy Kakashi và tự mình xử lí thầy ấy!" Nói xong cậu ta liền đi mất, điều theo thầy của họ.

Sakura nghiến răng. Tên ngốc cứng đầu đó. Cậu ta sẽ khiến cả đội thất bại trong bài kiểm tra này thêm lần nữa mất.

Nhưng mình có thể làm gì để thay đổi điều đó đây?

Sakura nhắc nhở bàn thân rằng Naruto rồi sẽ trưởng thành, theo thời gian (mất rất nhiều thời gian) và bản tính trẻ con tự cao tự đại của cậu ấy sẽ không thể chữa khỏi trong ngày một ngày hai.

Mọi thứ sẽ tốt lên thôi. Cô chỉ cần kiên nhẫn chờ.

Đi theo dòng chảy.

Cô mạo hiểm băng qua những cái cây để tìm kiếm những người khác và nhanh chóng cảm nhận được chakra của Kakashi đang tới gần phía sau cô. Cô tiếp tục chạy, vờ như không nhận ra trong khi tích tụ chakra vào nắm đấm. Khi cô cảm thấy rằng thầy đã tới một khoảng cách đủ gần, cô xoay người lại, và với một chuyển động linh hoạt, cô đấm xuống đất khiến mặt đất xung quanh bị vỡ tung thành từng mảnh.

Kakashi lao ra khỏi chỗ ẩn nấp của mình 'Thật ấn tượng." Thầy nói và hạ cánh cách đó vài mét. "Em đã ép được thầy ra ngoài. Kỹ thuật đó đòi hỏi sự điều khiển chakra cực kì điêu luyện." Thầy nói thêm với một cái nhìn tò mò và sau đó biến mất.

"Cảm ơn." Cô trả lời với sự không chắc chắn và chuẩn bị cho đòn phản công đến từ Kakashi.

Nhưng thầy ấy không xuất hiện. Sakura nhìn xung quanh và nhận thấy rằng chakra của thầy đang ra dần khỏi phạm vi cảm nhận của cô. Thầy ấy định làm gì? Cô tự hỏi trong khi thận trọng quay lại con đường ban đầu vào rừng. Thầy ấy đã thật sự từ bỏ mình nhanh chóng như thế sao?

Cô nghe thấy một tiếng kêu đau tới xé ruột từ đâu đó phía trước mình.

Trái tim Sakura chùng xuống. Giọng nói đó! Cô chạy nhanh hơn và sau một lúc, cô thấy anh ở đó.

Trên rìa của một khoảng đất trống nhỏ, Sasuke đang khom người, vũ khí găm vào người anh khiến anh biến thành một mớ hỗn độn nhàu nát, anh dựa vào thân cây, đám cỏ bên dưới anh nhuộm một màu đỏ thẫm.

Thị giác bị tê liệt.

"S – Sakura" Anh nói một cách yếu ớt và rõ ràng là cố gắng để ngẩng đầu lên. "Giúp tôi!" Đôi mắt đỏ ngầu của anh nhìn thẳng vào cô với vẻ cầu xin.

Làm thé nào mà điều này đã có thể xảy ra? Đây có phải một giấc mơ. Một cơn ác mộng. Điều này hẳn là –

Ảo thuật.

Sakura lấy thanh kunai từ túi đựng vũ khí của mình và không một chút suy nghĩ, phi thẳng vào mắt của Sasuke.

Thunk.

Anh biến mất trong một đám khói và thanh kunai đâm vào cái cây phía sau. Chết tiệt, kỹ năng ảo thuật của thầy Kakashi thật sự rất tốt. Mặc dù cô đã nhìn thấu nó trong vài giây, nhưng nó chắc chắn đã khiến cô thấy sợ hãi. Thầy ấy đã thực sự sử dụng ảo thuật đó với cô trước đây sao? Sakura không nhớ nó đã xảy ra. Nhưng có lẽ cô đã ngất đi.

Sau khi lấy lại thanh kunai từ cây, Sakura tiếp tục chạy bộ xuyên rừng và nhanh chóng đến một bãi đất trống. Nó chứa đầy tàn tích của một trận chiến, vũ khĩ nằng rải rác xung quanh và cắm ở trên cây, những miệng núi lửa nhỏ được hình thành trong lòng đất và những bụi rậm cây cối xung quanh đó đều cháy đen thui. Sasuke, thành viên truyền lửa của đội chắc hẳn đã ở đây.

"Sakura?"

Cô nhảy lên và quay phắt lại nơi phát ra giọng nói. Lại nữa?

Nhưng anh không có ở đó. Ít nhất, đó là những gì cô nghĩ cho đến khi tầm mắt cô hạ xuống dưới và thấy đầu của Sasuke ở dưới chân, nhô lên khỏi mặt đất. Vẫn còn cảm thấy giật mình trước ảo thuật của Kakashi, cô lùi lại một chút và rút vũ khí ra. Nhưng sau đánh giá ngắn gọn về tình trạng khó khăn, vẻ mặt cáu kỉnh của anh và tất cả, cô kết luận rằng lần này không phải ảo thuật. Khung cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Cô hỏi và chống chọi lại sự thôi thúc muốn cười. Nhìn thấy một cái đầu nhô lên khỏi mặt đất không phải là một cảnh dễ tiêu hóa. Đặc biệt đó lại là người đứng đầu của học viện, Uchiha Sasuke toàn năng.

"Kakashi đã sử dụng thổ thuật." Anh giải thích với vẻ cau có. "Thầy ấy đã tấn công tôi từ dưới lòng đất và kéo tôi xuống."

"Đẹp quá, thầy Kakashi" Sakura thưởng thức, Sasuke nhìn cô đầy cáu kỉnh.

Cô nói ra thành tiếng rồi à?

"Er.. Ý tớ là, tớ sẽ đưa cậu ra khỏi đây" Cô sửa lại lời, một nụ cười giả tạo được treo lên trên khuôn mặt.

"Bằng cách nào?" Anh hỏi với vẻ hoài nghi.

"Tớ có thể di chuyển đám đất xung quanh cậu" Cô trả lời đơn giản. Lông mày Sasuke nhướn lên. "Nhưng tớ chỉ có kinh nghiệm làm vỡ mặt đất và hất tung kẻ thù. Tớ chưa bao giờ thực sự làm điều này một cách có kiểm soát" Cô kiểm tra mặt đất xung quanh anh và dừng lại ở một chỗ. Nếu cô thực hiện sai, Sasuke có thể sẽ bị nổ tung. Nhưng với tình trạng cơ thể hiện tại, có lẽ cô không đủ sức để gây ra nhiều sát thương.

Sakura nén một lượng chakra vào tay mình. Sasuke nhìn chằm chằm vào đó, rất nghi ngờ. "Tôi có thể thử không?" Cô hỏi anh một cách nghiêm túc.

"Chắc chắn rồi."

Sakura đặt lòng bàn tay xuống đất cách đầu người đồng đội khoảng một bước chân và ngay lập tức, với tiếng crack vang dội, mặt đất vỡ vụn dưới tay cô. "Ái chà!" Sasuke thở hổn hển khi mặt đất vỡ ra thành nhiều mảnh xung quanh. Anh cố gắng kéo mình ra khỏi đó trước khi đám đất cát bắt đầu lấp cái lỗ lại.

Sakura kéo cánh tay của mình lại và nắm lấy nó bằng tay còn lại để cố gắng kiểm soát sự run rẩy đột ngột của nó. Mình thật yếu đuối. Cô kinh hãi nghĩ khi thấy lượng chakra của mình nhanh chóng sụt giảm và tầm nhìn của cô trở nên mờ mịt. Cơ thể mới của cô hoàn toàn thảm hại. Cánh tay chân gầy guộc của cô quá yếu ớt để có thể xử lí lượng chakra khổng lồ. Cô cần phải tập luyện. Cô cần phải trở nên mạnh mẽ hơn. Một cách nhanh chóng.

"Cậu đã làm thế nào vậy?"

Sakura giật nảy mình. Cô gần như đã quên mất sự tồn tại của Sasuke.

Anh đang đứng đối diện với cái hổ khổng lồ trên mặt đất, trố mắt nhìn cái lỡ rộng hàng mét. Nhưng thay vì trả lời, bản năng y nhẫn của Sakura đã kéo sự chú ý của cô vào vết thương đẫm máu dưới đầu gối của người đồng đội. Bỏ qua câu hỏi của anh, cô hỏi ngược lại "Có phải tớ vừa làm cậu bị thương không?"

Sasuke dường như phải mất một lúc mới hiểu ra cô đang hỏi điều gì. "Ồ" anh nhún vai và nhìn xuống. "Ừ, tôi đoán vậy. Nhưng làm thế nào mà cậu làm được điều đó?" Anh lặp lại, sự khó chịu hiện rõ vì anh vừa bị phớt lờ, một cách trắng trợn.

"Chết tiệt!" Sakura bật khóc. Điều này chỉ vì xấu hổ thôi. Là một ninja đầy tự hào về khả năng kiểm soát chakra của mình là luôn thực hiện những ca phẫu thuật phức tạp, việc cô tình làm bị thương người cô đang cố gắng cứu không phải là một điều tốt.

Cô nhảy ra cái lỗ và cúi xuống để kiểm tra chân của Sasuke. "Ngồi đi" Cô ra lệnh.

Ngạc nhiên trước giọng điệu uy quyền của cô, anh gầm gừ "Tôi không bị thương. Hãy để tôi yên." Sasuke ngày càng kích động, có thể là do câu hỏi trước đó của anh vẫn bị phớt lờ.

"Tớ không quan tâm." Cô cáu kỉnh. "Tớ không nên phạm phải sai lầm này, nhưng tớ có thể sửa chữa nó."

Sasuke dừng lại. "Chữa cho tôi?" Ý niệm này dường như thu hút sự quan tâm của anh đủ để anh tuân theo cô và hạ mình xuống bãi cỏ.

Được rồi. Sakura đưa tay lên và nhắm mắt lại để tập trung. Đây sẽ là lần đầu tiên cô thực hành y thuật kể từ khi cô du hành xuyên thời gian. Liệu cô có thể làm được không? Cố biết mình phải làm gì, nhưng liệu cơ thể cô có theo kịp?

Chỉ có một cách để biết.

Cô dồn chakra vào bàn tay của mình, nhưng trước sự thất vọng của cô, chakra phát ra ánh sáng màu xanh lam – một dấu hiệu cho thấy nó được cung cấp bằng năng lượng chết người.

Không. Khả năng vượt trội của cô, không đời nào cô lại đánh mất nó. Với một tiếng kêu thất vọng, Sakura tăng gấp đôi lượng chakra trong tay và cố gắng chuyển đổi chakra thành chất chữa bệnh mà cô cần.

Và sau giây phút dài nhất, đau khổ nhất mà Sakura từng chịu đựng, chakra chuyển sang một màu xanh lục đậm hơn. Cô ấn tay vào chân Sasuke. Nhắm mắt lại là điều khiển cẩn thận để chakra truyền qua chân anh. Tạo áp lực xunh quanh vết cắt... Sửa chữa các mao mạch bị tổn thương... Bịt kín vùng da bị đứt... Và khi Sakura rút tay ra, chân anh đã hoàn toàn lành lặn.

Tuyệt quá, Haruno Sakura, người đã từng là y nhẫn đứng thứ hai trong làng Lá nói riêng và toàn giới ninja nói chung, giờ đây hầu như không có khả năng thực hiện một trong những thủ thuật cơ bản nhất trong y thuật.

Thật tuyệt vời.

"Xong rồi" Cô nói một cách miễn cưỡng và đứng dậy.

Giờ thì sao?

Đột nhiên cảm thấy hoàn thành bài kiểm tra chuông khá vô nghĩa. Sakura cần tập trung vào việc tăng tốc cho cơ thể thảm hại này của cô.

Tsunade sẽ biết phải làm gì, Sakura nghĩ với một chút cô đơn. Ngài đã giúp mình tăng cường sức mạnh vào kiếp trước và mình chắc chắn rằng ngài ấy sẽ làm được điều đó một lần nữa.

"Sakura, đợi đã" Sasuke gọi theo, cũng đang đứng dậy. "Tôi có câu hỏi cho cậu."

Cô nhìn anh chằm chằm. Không thể trách anh vì mình quá hấp dẫn mà. Cô tự hào nghĩ. Khả năng thảm hại của cô ở thời điểm hiện tại là khá hiếm. "Câu hỏi gì?"

"Làm thế nào cậu có thể điều khiển chakra tốt như vậy?"

Sakura cân nhắc xem liệu một câu trả lời trung thực có bất thường hay không. Cô nghĩ răng đối với một thần đồng như Uchiha Sasuke thì, có lẽ sẽ không. "Tớ luôn có năng khiếu về nó" Cô nói, và điều đó là đúng. "Và tớ chỉ... cậu biết đấy. Luyện tập chăm chỉ trong một khoảng thời gian dài."

Anh tiến một bước về phía cô, nhìn cô một cách thận trọng. Biểu cảm trên khuôn mặt anh... giống như anh đang tiếp cận một loại động vật nào đó chưa được thuần hóa.

"Còn y thuật thì sao?" Anh hỏi, đôi mắt đen nheo lại. "Tối qua cậu không hề sử dụng nó. Tôi đã nghĩ cậu nói dối, nhưng có vẻ tôi đã lầm" Bây giờ anh đang đi lại xung quanh cô.

Khỉ thật. Cô sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào? Y thuật không phải là thứ mà một genin như cô có thể học được. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô nói với anh rằng cô đã tự học? Anh ấy có nghĩ rằng cô đủ thông minh để làm điều đó không? Có lẽ là không. Nhưng cô còn biết lấy cớ gì nữa? Sakura mở miệng định nói, nhưng rồi một ý nghĩ khác lại nảy ra trong đầu cô. "Chờ đã, tối hôm qua? Ý cậu là?"

"Tôi đã xem cậu luyện tập" Đáp lại cô là câu trả lời hờ hững của anh, giống như những gì anh làm là hoàn toàn bình thường.

Lông mày Sakura nhướn lên "Đã xem tớ?" Cô nói và không che giấu được sự ngạc nhiên của mình. "Tớ không cảm nhận được chakra của cậu."

Anh dừng lại, chế giễu "Tôi là một Uchiha. Cậu có thể không rõ về tôi, nhưng tôi khác với những genin khác."

"Tôi đã tự mình luyện tập trên bãi tập đó và theo dõi cậu trước khi tôi tìm thấy một nơi khác. Tôi biết rằng cậu mạnh hơn vẻ bề ngoài của cậu, thậm chí là trước khi tôi biết cậu có những khả năng này" Anh nhìn lên. "Vì vậy, cậu còn đang giấu điều gì khác nữa?" Sasuke nhìn chằm chằm vào mắt cô. Sakura khó chịu. Làm thế quái nào mà anh vẫn đọc cô như đọc một cuốn sách? Ngay cả khi cô đến từ một không gian hoàn toàn khác?

"Tớ không biết" Cô trả lời thành thật và quay đi để tránh khỏi ánh mắt dò xét của anh. Sau đó, trước khi cô kịp ngăn mình lại, cô đã nói thêm "Có điều gì đó đã xảy ra với tớ gần đây. Tớ càng ngày càng yếu đi. Tớ đã mất một số khả năng của mình. Vì vậy, tớ cũng đang cố gắng tìm hiểu xem mình có khả năng gì."

Cô có tiết lộ quá nhiều không? Thật quá dễ dàng để tâm sự với Sasuke. Dễ dàng một cách nguy hiểm. Với tốc độ này, cô hoàn toàn có thể nói hết mất.

Nhưng... điều này khá tốt đẹp, có một ai đó đến để chia sẻ cùng, tuy nhiên hơi...

"Luyện tập cùng tôi."

Sakura liếc qua vai, há hốc miệng. "Hãy giúp tôi kiểm soát chakra. Tôi sẽ giúp cậu có được sức mạnh" Anh nói một cách nghiêm túc, giống như anh đang thách thức cô từ chối lời đề nghị của anh.

Luyện tập với Sasuke? Đó có phải là một bước đi thông minh?

Chà.. Anh ấy là người tốt nghiệp với thành tích xuất sắc nhất và là người có kỹ năng hoàn hảo nhất mà Sakura từng thấy. Cũng sẽ rất tuyệt nếu dành thời gian luyện tập cá nhân của cô để làm một điều gì đó khác có ích hơn là ném những tảng đá xung quanh. Và ngoài ra...

"Nếu tớ nói có, tớ có thể sử dụng vũ khí của cậu không?"

Sasuke đảo mắt "Bất cứ điều gì."

BRINGGGGG.

"Chết tiệt. Đó là tiếng chuông." Sasuke rên rỉ và đi theo hướng tiếng chuông đó. "Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian ở đây" Và sau đó, anh quay trở lại gốc cây, nơi thầy Kakashi sẽ phân phát bữa trưa cho học sinh của mình.

Chuỗi sự kiện xảy ra sau đây rất quen thuộc với Sakura.

Vào thời điểm cô và Sasuke tập hợp lại, thầy Kakashi đã trói Naruto vào một gốc cây vì tội cố gắng ăn trộm bữa trưa. Thầy giảng cho họ về mục tiêu của bài kiểm tra là làm việc theo nhóm và sau đó cho họ thêm một cơ hội để vượt qua bài kiểm tra chuông, để Sasuke và Sakura ăn bữa trưa trước mặt Naruto. Khi thầy rời đi, Sasuke và Sakura đã chia sẻ bữa trưa của mình với người đồng đội đang ỉu xìu vì đói. Đến khi Kakashi quay trở lại, thông báo rằng họ đã vượt qua bài kiểm tra vì đặt đồng đội lên trên các quy tắc.

Sakura phải thừa nhận rằng phương pháp dạy này của thầy Kakashi hơi kì quái, nhưng ít nhất thầy đã đặt trọng tâm đúng chỗ.

"Tôi là một ninja! Woo hoo!" Naruto kêu lên trong khi vặn vẹo cơ thể trong những sợi dây trói cậu vào gốc cây.

Kakashi mỉm cười "Làm tốt lắm, Đội Bảy! Buổi tập chính thức đầu tiên của chúng ta sẽ diễn ra vào ngày mai" Sau đó liền đi bộ trở lại trung tâm làng, bỏ qua những lời la hét của Naruto về việc cậu vẫn bị trói.

Khi đi ngang qua cô, Sasuke lầm bầm "Và cho chúng ta... đêm nay." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sasusaku