1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh rừng phủ đầy màn đêm đang dần dần làm mờ đi bóng dáng của một cô bé đang cố gắng tìm cách vượt qua, trong một chiều hè tháng sáu."Chết,trễ quá ! Tám giờ rồi còn gì nữa!Không khéo bà lại giận mình mất",cô bé thầm nghĩ.Như mọi ngày,công việc của Sylvie là dẫn bò thả rong ngoài trời, để nó tự kiếm ăn trên cánh đồng cỏ bạt ngàn xanh tốt mãi tận trong rừng sâu.Chiều,cô lại đi ngược vào trong rừng để lùa nó trở về nhà vắt sữa.Con vật già nua dường như đã quá quen thuộc với Sylvie,nên mỗi khi nghe tiếng cô gọi,nó lại ẩn mình núp trong lùm cây đâu đó.

Thế mà chiều nay cô bé phải mất nhiều thì giờ và công sức mới tìm ra được con vật quỹ quái này.Cô đưa ngay nó lần theo con đường rừng nhỏ hẹp, hướng về ngôi nhà .Khi đến một dòng suối nhỏ chảy ngang,Sylvie dừng chân dăm phút cho con bò uống nước.Trong lúc chờ đợi, cô bé lại tinh nghịch thọc đôi chân trần của mình xuống dòng nước mát lạnh của con suối.Khí trời ở đây trong lành và dễ chịu làm sao!Trước đây có bao giờ cô bé lại dám đơn thân độc mã lâu như thế này trong chốn rừng sâu đâu.Cô cảm nhận mình như đang hòa vào trong cái bóng tối của khu rừng, cùng với những chiếc lá bạc trắng nhẹ rung khi cơn gió thoảng qua.Sylvie bắt đầu hồi tưởng giai đoạn cách đây chỉ một năm thôi,khi cô lần đầu tiên rời khỏi gia đình,chân ướt chân ráo đến trang trại của bà mình.Ngày ấy,cô hãy còn vui sống với ba mẹ trong một thành phố nhỏ đầy dẫy những nhà máy bẩn thỉu,ăm ắp cả người.Thế rồi một hôm,nhân một chuyến đến thăm,bà cô đã chọn cô trong số những người cháu của bà,để về phụ giúp bà trong công việc đồng áng ở một trang trại nhỏ thuộc vùng Vermon.Cô bé lúc này chỉ mới lên tám tuổi...

Con bò đã ngừng uống nước,Sylvie lại tiếp tục lùa nó về lại ngôi nhà cô hằng mến yêu.Tâm trí cô bé lúc nào cũng miên man nhớ lại cái thành phố ồn ào, náo nhiệt nơi mà cha mẹ cô vẫn đang còn sinh sống.Đột nhiên đâu đây có tiếng huýt sáo đanh sắc vang lên, như đánh tan cái bầu không khí vốn rất tĩnh mịch của rừng sâu.Sylvie chắc bẩm đây hẳn không phải là tiếng tiếng chim hót quen thuộc ngày nào mà cô đã từng nghe ,và quả quyết rằng hẳn là tiếng huýt sáo của ai đó đang ở đâu đây.Nghĩ thế,cô bé vội ẩn mình trong một bụi cây rừng,quên lững cả con bò đang đứng ở bên ngoài.Thế nhưng đã quá trễ.Trước mặt cô,lù lù bóng dáng của một người đàn ông trẻ"A! Chào cô bé",người thanh niên lạ mặt mĩm cười chào cô, rồi thân thiện hỏi: "Xin cho tôi hỏi từ đây ra con lộ chính còn bao xa vậy cô?" Sylvie lúc này hãy còn run rẫy,mấp máy trả lời:"dạ,dạ chỉ khoảng chừng hai dặm nữa thôi ông ạ". Vừa nói,cô bé vừa từ từ bước ra khỏi lùm cây,và ngước nhìn thẳng vào khuôn mặt người thanh niên trẻ, đang đeo lũng lẵng khẩu súng trên vai.Sau vài giây phút xã giao làm quen,cô bé lại dẫn bò và người thanh niên cùng đi ra khỏi rừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro