2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi lâu nay đã từng săn bắn chim ở vùng này",anh ta giải thích thêm:"Vì quá mãi mê nên quên mất lối về,vậy cô vui lòng cho tôi nghĩ lại qua đêm ở nhà cô có được không?".Sylvie lặng im.Nhưng sau đó cô lại vui vẽ nhận lời.Sylvie hình dung giờ này bà đang tựa cửa để ngóng trông cháu mình.Ngay khi đến nhà,người thanh niên buông súng xuống, cúi đầu chào bà cụ, giải bày về sự có mặt của mình,rồi không quên xin bà cụ cho tá túc qua đêm ở đây.Nghe xong,bà cụ mĩm cười thân mật nói:"Đựợc thôi,cậu cứ ở đây đêm nay với bà cháu tôi nhé.Nhà tôi chẳng có gì cao sang,nhưng nếu cậu không chê,thì xin dùng bữa cơm đạm bạc với chúng tôi vậy".Rồi cụ quay sang Sylvie bảo:"Nào Sylvie,chuẩn bị cơm nước cho khách đi cháu".

Sau bữa cơm tối, cả ba cùng ra ngoài sân chuyện trò vui vẽ. Bấy giờ chàng trai mới cho hai bà cháu biết về mình-một nhà khoa học chuyên nghiên cứu về các loài chim."Thế ông nhốt chúng trong lồng cả sao?"cô bé lém lĩnh hỏi."Nào phải vậy đâu",người thanh niên nhanh nhẩu trả lời.Rồi anh ôn tồn giải thích tiếp cho cô bé:"Này nhé! Khi săn được con chim nào,tôi liền đem về, rồi tẩm lên nó với một loại hóa chất đặc biệt,nhờ vậy mà tôi giữ được nó rất lâu.Hiện nay, cô biết không,tại phòng nghiên cứu ở nhà tôi,có hơn hàng trăm mẫu chim các loại khắp nước Mỹ đó".Nghe đến đây, bà cụ hãnh diện hướng tay chỉ về Sylvie,nói:"Con nhỏ này cũng rành về các loài chim lắm ông ạ!.Trong khu rừng này có chỗ nào mà chưa có dấu chân của nó đâu.Nói cho ông biết nghe,nó còn bạo gan cho thú rừng ăn bánh mì ngay trên tay của nó nữa kia mà.Thật đấy ông ạ!""Vậy hả? Thật không?Cô biết nhiều về chim ở đây lắm hả?,người thanh niên có vẻ ngạc nhiên hỏi."Thế thì hay quá,cô giúp tôi một tay được chứ?".Rồi anh say sưa kể tiếp:"Cách đây hai ngày,tôi có phát hiện một con diệc trắng,nó quanh quẩn đâu đây thôi.Tôi săn lùng nó hổm rày,nhưng chẳng thấy tăm tích nó đâu nữa cả.Thật là đáng tiếc!Diệc là loài chim quý hiếm.Chắc là cô đã từng thấy nó rồi chứ gì!".Cô bé vẫn lặng thinh.Anh ta kể tiếp:"Nếu cô thấy nó, cô sẽ dễ dàng nhận ra ngay thôi.Đó là loài chim trông rất ngộ nghĩnh,thân hình thì cao lêu nghêu,phủ lên mình là một bộ lông trắng phau,mịn màng.Còn hai chân thì lòng nhòng,ốm tong ốm teo.Á! Cô nhớ để ý nhé! Chim diệc mái thường có thói quen làm tổ trên mấy cành cây cao đấy cô ạ".Nghe xong,tim của Sylvie bỗng nhiên đập thình thịch,tưởng chừng như muốn rớt ra khỏi lồng ngực của cô.Hơn ai hết,cô biết rất rõ về loài chim đáng yêu này lắm.Cô đã từng thấy nó xuất hiện phía bên kia của khu rừng .Trong khi ấy,chàng thanh niên cứ chằm chằm nhìn vào khuôn mặt của Sylvie như muốn dò xét điều gì.Thế rồi anh ta đề nghị cùng cô bé:"Này cô,tôi sẽ trả mười đô la cho bất kỳ ai chỉ cho tôi nơi trú ngụ của loài diệc trắng này".Nghe thế,Sylvie tự nhủ:"Chà! Những mười đô la cơ à!".Suốt đêm hôm ấy, cô bé cứ mãi trằn trọc mơ ước về những đồ vật mà hai bà cháu sẽ mua nếu có được mười đô la trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro