4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời vừa ló dạng ở đằng đông, khuôn mặt Sylvie tái hẳn lại như những vì sao mập mờ,nhợt nhạt còn sót lại trên nền trời tang tảng sáng.Cuối cùng, cô vẫn leo lên được cành cao nhất của cây thông.Từ trên cao,những tia nắng vàng rực tràn ngập cả khu rừng xanh .Dưới chân cô,một đôi chim ưng từng lúc từng lúc lượn tròn bên nhau.Nhìn đôi chim đang bay,Sylvie ao ước mình cũng bay được như chúng giữa bầu trời bao la này.Ngoái nhìn về phía tây,cô còn thấy rõ cả khu rừng và cả những trang trại khác nữa.Đột nhiên từ xa, một vật lạ màu sáng trắng đập vào cặp mắt xám đen của cô bé,mỗi lúc nó càng rõ hơn.Một con chim với cặp cánh dang rộng,chiếc cổ cao thanh mãnh vút bay ngang qua mặt Sylvie,rồi nhẹ nhàng đậu xuống cành thông phía dưới chân cô."A!Nó đây rồi"Sylvie khẽ reo lên.Đúng là con chim diệc với bộ lông trắng muốt,mịn màng cất tiếng gọi bạn tình đang nằm trong cái cái tổ ở cây thông kế bên.Nghe tiếng đồng loại,con diệc nằm trong tổ rùng mình, nâng đôi cánh bay vút lên. Nhìn đôi chim bay,Sylvie buông tiếng thở dài.... Giờ đây, cô đã biết rõ bí mật về tông tích của loài chim quí hiếm này. Thế rồi, Sylvie từ từ leo xuống cây thông.Qủa là một cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm.Sylvie không đủ can đảm nhìn xuống bên dưới chân cô,và cô cũng chẳng màng gì đến những vết xước,vết cắt rớm máu khắp cả tay chân.Tất cả những gì cô muốn biết là liệu nhà khoa học trẻ tuổi sẽ nói gì với cô,và hành động của ông ta như thế nào đối với loài chim hoang dã ấy,nếu như cô tiết lộ nơi trú ngụ của nó cho ông ta.

Khi Sylvie vừa đặt chân xuống gốc cây,thì người thanh niên ở nhà cũng vừa thức giấc.Anh ta có vẻ đầy phấn khởi,vì qua cách nhìn đầy e thẹn và ngập ngừng của Sylvie trước đó, thì anh linh cảm cô bé ắt hẳn biết được nhiều thông tin hữu ích về bí mật của loài diệc trắng này.

Hơn một giờ sau, Sylvie đã có mặt tại nhà.Cả bà cụ và chàng trai đều đứng dậy đón mừng khi cô đi thẳng vào căn nhà bếp.Họ đang chuẩn bị chào đón những giây phút tuyệt vời,giây phút mà Sylvie sẽ tiết lộ tông tích của loài chim,nhưng lạ thay cô bé chẳng nói năng điều gì.Bà cụ có vẻ giận dữ mắng:"Thế cả ngày hôm nay cháu đi đâu?"Nhà khoa học khi ấy vẫn nhìn Sylvie với cặp mắt sâu thẳm,thân thiện và cả mong chờ.Sylvie vẫn luôn nhớ rằng,ông ta hứa sẽ cho hai bà cháu mười đô la,và tất nhiên cô hiểu rõ sự cần thiết của số tiền này.Song,điều quan trọng là làm sao cho người khách lạ cảm thấy hài lòng.Cô bé vẫn lặng thinh....Cô nhớ lại những giây phút thật đáng yêu làm sao! khi những con diệc trắng bay lượn râp rờn dưới ráng chiều vàng rực rỡ,hay những lúc mà cả đàn cùng tận hưởng nét thi vị của buổi rạng đông từ trên chóp cành cây cao.Không,không thể được.Cô không thể đánh đổi cuộc sống của loài chim đáng yêu này với mười đồng đô la cám dỗ ấy.Sylvie vẫn lặng im,lặng im....

Ngày hôm sau, người khách lạ ra đi mang theo một nỗi niềm thất vọng,đọng lại nơi Sylvie một nỗi sầu man mác.Cô bé vẫn luôn luôn mong ước mình mãi là bạn tốt của chàng trai.Nhưng giờ đây anh đã ra đi và không hẹn ngày trở lại.Đêm đêm,khi Sylvie dẫn bò về nhà,cô như vẫn còn nghe văng vẵng đâu đây tiếng huýt sáo quen quen của nhười khách lạ.Cô tự hỏi giữa chàng trai và con diệc trắng, ai là người bạn thân hơn.Nào ai có thể trả lời./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro