Chương 1: Hô hấp bằng chính cơ thể mình (phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yugi."

Tôi không thích làm phiền khi cậu ấy đang học nhưng tôi biết, nếu chờ đến lúc chúng tôi được ở một mình cùng nhau có lẽ tôi sẽ không còn cơ hội nữa.

Yugi đang tập trung vào trò chơi mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ hiểu được, nhưng cậu ấy vẫn quay lại khi nghe tôi gọi.

"Có chuyện gì sao bạn tôi ơi?" Cậu ấy hỏi tôi.

"Không có gì, tớ chỉ muốn hỏi liệu cậu có nhớ mang theo ba lá bài Thần?"

"Tất nhiên rồi. Sao vậy?"

Tôi mỉm cười lắc đầu.

"Cho chắc ăn thôi. Bây giờ tớ sẽ để cho cậu lo mọi chuyện."

"Bạn tôi ơi?"

Tôi nhìn cậu ấy.

"Mọi thứ đã ổn thỏa. Sau giờ học chúng ta sẽ đến viện bảo tàng. Đừng lo lắng, tớ không có quên." Cậu ấy cam đoan. Yugi thật sự rất chu đáo và luôn nhạy cảm... chỉ vì lợi ích của riêng tôi. Tôi không thể không cười, bởi sự ấm áp mà cậu ấy chia sẻ dường như đang chạy dọc trong cơ thể tôi.

"Cảm ơn, Yugi."

Tôi quay về lại căn phòng bí ẩn đã giam cầm linh hồn tôi. Kể từ khi đánh bại Marik ở Duelist City và lấy được toàn bộ các lá bài Thần, nơi này càng gây chán nản với hàng ngàn hàng vạn cánh cửa cầu thang. Tôi tự hỏi liệu có cánh cửa hay cầu thang nào là chưa có dấu chân của mình hay không. Nhưng sẽ sớm thôi... chúng tôi sẽ mở ra hết thảy những ký ức của tôi. Linh hồn này sẽ không còn trống rỗng, những cánh cửa sẽ được thắp sáng và tôi sẽ có lại quá khứ của mình. Không lâu nữa tôi sẽ biết lại tên của tôi.

Những gì Yugi sắp sửa làm nằm ngoài tất cả mọi thứ mà một người có thể yêu cầu, càng không nói đến việc một linh hồn đáng được nhận. Tôi không biết rằng liệu có phải sự hy sinh hàng ngàn năm về trước đã cho tôi có được điều này, cho tôi có được cậu ấy, nhưng nếu thật sự là như vậy, tôi thành tâm cảm ơn thần phật đã ban phước cho tôi.

Nhưng tôi không thể dừng lo lắng, chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi biết được tất cả bí mật, chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi mở quá khứ ấy? Tôi sẽ vẫn ở lại trong Trò chơi ngàn năm, hay tôi sẽ được tự do? Nếu như tôi được tự do, tôi sẽ vẫn ở bên cậu ấy hay... tôi sẽ phải rời đi? Những suy nghĩ về việc phải nói lời tạm biệt luôn làm tâm hồn tôi lạnh lẽo... Tôi không muốn phải rời đi, rời bỏ cậu ấy... nhất là khi đã từng phải chịu cảm giác ấy. Tôi thề rằng tôi sẽ không để cậu ấy vào bất cứ nguy hiểm nào. Tôi chẳng quan tâm đến mấy cái bí mật nếu điều đó đồng nghĩa với việc đặt cậu ấy vào nguy hiểm. Ký ức của tôi, căn phòng linh hồn này không đáng để đặt cuộc sống của cậu ấy vào nguy hiểm.

Tôi không đáng để cậu ấy mạo hiểm cuộc sống.

Một người thuần khiết, dịu dàng và hào phóng như vậy xứng đáng nhận được cả thế giới.

"Bạn tôi ơi?" Giọng cậu ấy vang nhẹ vào căn phòng, tìm kiếm. Tôi cười ấm áp, rời khỏi trò chơi và lơ lửng ở bên cạnh cậu ấy. Chúng tôi đang đứng trước viện bảo tàng cùng với Jonouchi, Honda, và Anzu.

"Này, cậu đã sẵn sàng chưa?" Cậu ấy hỏi tôi.

Tôi do dự. Đột nhiên tôi cảm thấy... lo lắng... và sợ hãi. Nỗi lo lắng nhanh chóng tăng lên nhưng tôi cố gắng kìm nén, tôi không muốn Yugi cảm nhận được điều gì. Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng đang nhìn tôi, dường như muốn tìm ra điều gì đó. Cậu ấy biết tôi quá rõ, những gì mà tôi có thể làm chỉ là cười và thầm hy vọng là cậu ấy không nhìn ra bất kỳ sự lo lắng nào trong tôi.

"Ừ. Cảm ơn cậu."

Yugi giao quyền sở hữu cơ thể cho tôi và lần này đến lượt cậu ấy lơ lửng bên cạnh, trông thật mơ hồ nhưng cảm giác tồn tại vẫn rất mạnh mẽ.

"Chào mọi người." Tôi nói, chỉnh lại balo của Yugi trên vai mình.

"Pharaoh!" Bọn họ vui vẻ la lên. Tôi thật sự biết ơn khi họ biết lúc nào là tôi. Mọi người đã từng nói không quá khó để phân biệt tôi và Yugi. Cơ thể của Yugi có vài thay đổi nhỏ khi chúng tôi hoán đổi cho nhau... một vài thứ mà chúng tôi chẳng hề để ý đến. Tôi cao hơn cậu ấy, tóc của Yugi cao hơn, giọng của cậu ấy cũng nghe lớn hơn... mặc dù cậu ấy đã từng ước rằng sẽ không có sự khác biệt đó. Cậu ấy cực ghét việc cơ thể của cậu ấy đã không trưởng thành nhanh như cơ thể của tôi và rất tức giận khi mà mọi người chỉ ra điểm khác nhau này.

"Cảm ơn vì đã đến." Tôi thật sự biết ơn.

"Tất nhiên rồi! Bây giờ cùng đi tìm hiểu về quá khứ của cậu nào." Jonouchi vui vẻ la lên.

Tôi cười thật ấm áp, cảm nhận trái tim mình tràn đầy tự tin và thoải mái. Cho dù có chuyện gì xảy ra tôi biết mình luôn có họ ở bên cạnh.

Bước từng bậc lên cầu thang của viện bảo tàng, chúng tôi trả tiền vé vào cửa. Mặc dù không thường dùng cơ thể của Yugi khi cậu ấy chi trả cho bất cứ thứ gì nhưng Yugi đã hướng dẫn cho tôi cách để sử dụng tiền, tôi thật sự biết ơn khi cậu ấy luôn chỉ cho tôi chính xác thì mình cần phải làm gì. Lần này cậu ấy đã chỉ cho tôi cách sử dụng thẻ học sinh để được giảm giá... đây thật sự là một trải nghiệm mới mẻ đối với tôi. Tôi tự hỏi có bao giờ cậu ấy cảm thấy thích thú khi sử dụng thứ này không. Tôi sẽ hỏi cậu ấy sau vậy.

Từ từ di chuyển đến khu vực trưng bày đồ Ai Cập, quan sát đồ vật từ các thời kỳ khác nhau trong lịch sử cổ đại Ai Cập, chúng tôi đi đến nơi của vị Pharaoh không tên. Bảo tàng đã cố gắng hết sức để mô tả lại triều đại của tôi, mặc dù vậy nó vẫn không gợi lên bất cứ ký ức nào, đồ gốm, giấy cói - tôi còn chẳng thể đọc được nó viết gì, các đồ vật hằng ngày được bảo tồn kỹ lưỡng như phấn mắt hay dao găm.

Nhưng chúng tôi tới đây là vì Phiến đá trong viện bảo tàng. Phiến đá mà Ishizu đã chỉ cho chúng tôi trước khi thi đấu ở Battle City, phiến đá đã miêu tả trận đấu giữa tôi và Kaiba. Nếu không phải thời gian đã xóa trôi đi có lẽ tên của tôi đã được khắc ở đây, thật đặc biệt.

Nhưng khi đi tới đó, tôi bỗng cảm thấy thật lạnh lẽo... cảm giác như có một cơn sóng cuốn trôi tất cả mọi thứ và tất cả đều thật im lặng. Tất cả bảo vệ trong viện bảo tàng, tiếng bước chân của những du khách tham quan, ... mọi thứ thật yên tĩnh. Tôi dừng lại, lắng nghe, lo lắng khi bước tiếp. Mọi người để ý thấy tôi đã dừng lại nên họ nhìn tôi, có chút mơ hồ... họ không chú ý thấy sao?

"Cậu cũng cảm thấy phải không bạn tôi?" Yugi hỏi tôi, cậu ấy lơ lửng bên cạnh và hiếu kỳ đi nhìn mọi thứ xung quanh trong tầm vi mà trò chơi cho phép.

"Ừ... Nhưng mà nó đến từ đâu chứ?" Tôi tự hỏi.

"Pharaoh?" Anzu tiến tới hỏi tôi.

"Cậu có nghe thấy gì không?" Tôi hỏi.

Mọi người lắng nghe, yên tĩnh chờ đợi đến khi chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân, thật chậm rãi nhưng cũng thật kiêu ngạo.

"Ta đã đoán rằng ngươi sẽ đến đây, Pharaoh. Ngươi thật sự rất dễ đoán."

Tôi biết giọng nói đó, điệu cười tự mãn đó, tính cách điên loạn đó.

Bakura.

Tôi căng thẳng, cảm nhận bộ bài trong túi đề phòng trường hợp chúng tôi cần đến chúng.

"Cẩn thận đấy bạn tôi." Yugi nhắc.

"Ngươi muốn gì Bakura?" Tôi tức giận hỏi hắn. Không phải bây giờ. Không phải lúc này. Chúng tôi đã đến rất gần rồi. Phiến đá ở ngay bên đó. Tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện?

"Ta muốn gì à? Ta muốn rất nhiều thứ. Ta muốn Trò chơi ngàn năm của ngươi, ta muốn công bằng, ta muốn phá hủy... đặc biệt nhất... ta muốn tất cả của ngươi."

"Cút đi Bakura!" Anzu hét lên với hắn.

"Đúng vậy, cút khỏi chúng ta. Chúng ta có chuyện quan trọng cần làm và ngươi thì không hề được chào đón." Jonouchi nói.

"Chuyện quan trọng liên quan đến cái này?" Bakura hỏi, chạm vào cái bàn đằng sau.

"Vậy thì, bằng tất cả thành ý... làm đi... và để cho cả hai chúng ta được tự do." Bakura nói trong khi cười toét đến tận mang tai.

"Ngươi đang có ý gì?" Tôi hỏi hắn. Hắn ta từng nói rằng trong quá khứ chúng tôi quen nhau, và chắc chắn là hắn ta già hơn so với vẻ bề ngoài... có lẽ bằng tôi... nhưng ý của hắn là gì khi bảo "tự do"?

"Ngươi vẫn chưa bỏ chúng lại gần nhau? Khi ngươi phong ấn linh hồn thì ngươi nghĩ ngươi đang làm gì? Tiêu hủy bóng tối sao? Ngươi không thể phá hủy nó. Không một ai có thể! Tất cả những gì ngươi cố làm chỉ là phong ấn nó... nhưng ở đâu? Ngươi cần đảm bảo là nó vẫn phải được phong ấn... nhưng ngươi không có ký ức nào về nó cả... giá mà ngươi đã có. Vì vậy bằng mọi thành ý, mở khóa bí mật của ngươi đi." Bakura nói, bước qua bên cạnh để tôi có thể đi qua... nhưng tôi vẫn đang chờ đợi... dõi theo. Tôi không thích điều này... hắn muốn tôi phải làm điều này... tôi thật sự muốn nhưng không phải là khi hắn bảo tôi làm. Nhưng hắn sẽ nhận được gì?

"Bạn tôi ơi?"

"Ừ?"

"Tớ không thích điều này nhưng chúng ta đâu còn sự lựa chọn nào khác? Đây là cách duy nhất để chúng ta có thể biết về quá khứ của cậu." Yugi nói. Tôi đồng ý nhưng... Bakura muốn tôi làm điều này. Hắn nói rằng làm như vậy có thể trả tự do cho hắng nhưng tôi thề rằng đó là điều cuối cùng mà tôi muốn làm.

"Đi chỗ khác đi Bakura. Không ai yêu cầu ngươi tới đây cả." Jonouchi nói.

"Có lẽ là ngươi cần một ít sự động viên. Để ta hỏi ngươi điều này, ngươi có chú ý tới nơi này có điều gì khác biệt?" Bakura hỏi.

Tôi chần chừ. Tôi đã chú ý tới độ im lặng nhưng chắc chắn rằng đó không phải là điều duy nhất. Chắc chắn không phải khi hắn ta đã đề cập đến.

Bakura trầm giọng cười, rồi từ từ cười đến hưng phấn khi gọi ra Vòng tròn trí tuệ ngàn năm trên ngực hắn.

"Được rồi. Để ta nói cho ngươi biết." Hắn búng tay... nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Không có gì.. Thật sao?

"A..." Yugi nói, bên cạnh tôi

Yugi... nói...

Bên cạnh tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro