chap 14.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế... Thế Anh à... "

"Bác sĩ, tôi là mẹ thằng bé. Con tôi, con tôi bị sao vậy ?"

Mẹ Thế Anh vừa mới hối hả chạy tới cùng với sự hoang mang và đau lòng ngay sau khi biết tin con trai mình gặp tai nạn. Rõ ràng lúc rời đi, thằng bé rất bình thường còn hiên ngang bước khỏi nhà sau khi một mực bảo vệ Thanh Bảo nhưng tại sao bây giờ lại xảy ra chuyện này chứ...

Thanh Bảo ngồi một bên cả người đều dính toàn là máu. Từ lúc đưa Thế Anh vào bệnh viện đến giờ, em đã luôn tự dằn vặt và trách móc mình rất nhiều. Tất cả là tại em, tại em đã gây ra quá nhiều rắc rối nên đã khiến Thế Anh thành ra thế này.

Giờ hắn nằm trong kia không biết sống chết thế nào, vết thương có gây ảnh hưởng gì không nếu Thế Anh mà có mệnh hệ gì suốt cả quãng đời về sau Thanh Bảo sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Nếu Thế Anh có mệnh hệ gì, Thanh Bảo sẽ đi theo hắn để chuộc lỗi.

"Thằng chó."

Mẹ Thế Anh giáng một cái tát thật mạnh vào mặt em nhưng Thanh Bảo không còn cảm thấy đau rát nữa cũng không có chút gì gọi là phản kháng lại. Kể cả là má em đã đỏ lên in hằn năm vết ngón tay, môi thì bị rách đến rỉ máu em vẫn cam chịu sự trừng phạt của mẹ Thế Anh. Bởi vì em bị như vậy là vô cùng xứng đáng.

"Mày nói đi, sao mày cứ bám theo con trai tao như đỉa vậy hả ? "

"Nó nợ nần gì mày hay là mày thiếu tiền đến mức ấy ?"

Bà lại tát Thanh Bảo nhưng lần này là tát liên tục. Mỗi một cái tát giáng xuống đều làm em đau đến lảo đảo muốn ngã nhào ra sàn nhưng chính Bảo lại không cho phép bản thân mình kháng cự. Những sự giận dữ, những cái tát đau điếng người này vẫn còn là cái giá quá nhẹ đối với em. Đáng lẽ ra em phải chịu đựng những điều khủng khiếp hơn nữa thì may ra em còn có thể yên tâm phần nào...

"Mẹ à... mẹ đừng đánh nữa, mẹ nhìn xem thằng bé đã thành ra cái dạng gì rồi ?"


"Kim Anh con tránh ra, hôm nay mẹ phải giết chết thằng nhãi này ! "

"Tại nó mà Thế Anh giờ không biết sống chết ra sao. Con nghĩ thử xem mẹ có thể đứng im nhìn con trai mình đau đớn như vậy sao ? Giờ phút nào rồi con còn bênh nó hay là con đợi đến khi Thế Anh xảy ra chuyện gì mới bắt đầu nhận ra rằng thằng nhóc này chính là vấn đề nghiêm trọng đối với Thế Anh sao ?"

"Mẹ à, mẹ bình tĩnh lại đi. Giờ mẹ đánh Thanh Bảo cũng có giải quyết được gì đâu với cả mọi chuyện xảy đâu phải lỗi tại thằng bé."

Bà ngồi sụp xuống đất, khóc cũng không thành tiếng nữa rồi. Bà quằn quại đau đớn vì tai nạn của con trai, tâm can này của một người mẹ không đành lòng nhìn con trai mình bị như vậy.

"Thế Anh ơi, con đã thấu chưa hả ? Con ngang bướng muốn ở bên nó, rồi con nhận lại được gì hả Thế Anh."

Thanh Bảo gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi gò má sưng vù. Em giờ tàn tạ thế nào ai nhìn vào cũng rõ. Em đi tới bên mẹ Thế Anh, quỳ gối cúi đầu trước mặt bà, "Là lỗi của cháu, bác cứ đánh cháu đi. Cháu xin bác, bác hãy cứ trút giận lên cháu đi..."

"Cháu đứng lên đi, cái gì rồi cũng sẽ giải quyết được thôi mà.", bố Thế Anh vừa từ công ty tới, ông bình tĩnh đỡ vợ mình dậy cũng không có lấy một giây nổi nóng với em. Vốn dĩ cả gia đình Thế Anh không ai có bài xích gì về Thế Anh cả, ngoại trừ mẹ.

Ban đầu khi bố Thế Anh biết chuyện ông đương nhiên cũng đã rất sốc nhưng với cương vị là một người bố cũng như một người bạn ông không cho phép bản thân ép buộc con trai phải làm theo ý mình. Bởi vì ông đã cho hắn được sống, ông đã cho hắn một cuộc đời tự do theo đúng nghĩa thế nên mọi quyết định của Thế Anh về cuộc đời hắn ông đều sẽ tôn trọng chỉ là ông vẫn đang trong thời gian khuyên nhủ vợ mình thôi !

Thế Anh là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Hắn chưa từng khiến ông phải buồn phiền bất kì chuyện gì cả bởi vậy ông mới luôn luôn tin tưởng hắn sẽ có những quyết định sáng suốt. Trước tiên là tốt cho bản thân hắn sau là khiến gia đình ở đằng sau theo dõi luôn yên tâm.

Thanh Bảo bò lại gần phòng cấp cứu, cứ quỳ mãi ở trước cửa phòng. Kim Anh có an ủi khuyên nhủ thế nào cũng nhất quyết không nghe. Bây giờ chỉ cần biết Thế Anh bình an vô sự là đủ rồi. Thanh Bảo cũng không mong cầu gì hơn nữa và sau khi xác định hắn an toàn, em sẽ rời đi.

Em sẽ buông tha cho Thế Anh. Em sẽ không làm hắn phải đau khổ thêm bất kì một lần nào nữa. Coi như đó là điều tốt đẹp nhất sau cuối mà Thanh Bảo có thể làm được cho Thế Anh.

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở sau một khoảng thời gian dài đóng chặt im lìm. Mẹ hắn vội vã chạy tới đẩy Thanh Bảo sang một bên, hỏi bác sĩ dồn dập, "Bác sĩ, thằng bé..."

"May là đưa đến kịp thời nên đã không sao rồi, người nhà cứ yên tâm."

Nghe tới đây cả gia đình Thế Anh ai nấy đều thầm cảm ơn trời đất. Còn riêng với Thanh Bảo em đã cảm thấy an tâm hơn nhiều rồi. Cuối cùng thì em cũng đã có thể trút ra một tiếng thở dài đầy thoả mãn.

"Cảm ơn bác sĩ."

"Mọi người có thể vào."

Bố mẹ cùng chị gái hắn lặng lẽ bước vào. Chỉ còn Thanh Bảo ngồi bên ngoài dựa mình vào tường, nước mắt chảy không ngừng vì cuối cùng hắn cũng đã bình an. Đây là may mắn của Thế Anh và cũng là sự cứu rỗi của chính em nữa.

Thật sự Thanh Bảo cũng chẳng mong muốn gì nhiều. Tất cả mọi việc hiện tại đều đã ổn hơn rồi. Từ phía cuối hành lang xuất hiện một người con gái vội vã chạy tới, Vân An vừa nhìn thấy Thanh Bảo ánh mắt đã trở nên giận dữ.

"Mày đã làm gì Thế Anh rồi ? Hả ?"

Thanh Bảo chỉ nhìn Vân An với đôi mắt ầng ậng nước. Không dám đáp lại, giờ phút này nhìn ai em cũng thấy vô cùng xấu hổ, nhất là Vân An.

Cô không làm gì em cả, chỉ lớn tiếng hỏi mỗi vậy rồi mở cửa bước vào phòng.

Thanh Bảo thấy mình ở đây cũng chỉ thừa thãi, gây chướng mắt cho mọi người. Em loạng choạng đứng dậy trở về. Bảo không còn nơi nào để đi nữa cả bởi vì em biết ngôi nhà kia giờ không còn chào đón em nữa. Thanh Bảo không thể mặt dày tiếp tục về đó được, em chỉ qua nhà thu xếp đồ đạc một chút, viết một bức thư tạm biệt để lại trong ngăn kéo bàn học của Thế Anh rồi mới rời đi. 

Mưa vẫn không ngừng trút xuống lại còn càng lúc càng lớn, sấm sét loé sáng như xé toạc màn đêm đen kịt. Thanh Bảo lững thững bước đi dưới làn mưa tầm tã với bộ dạng thê thảm và cả những vết thương trên gương mặt giờ đã sưng hết lên...

Từ bây giờ Thanh Bảo sẽ không phải thấp thỏm lo sợ sẽ có người ngăn cản chuyện em và Thế Anh yêu nhau nữa. Cũng không phải lo sợ vào một ngày nào đó hai người chia tay và em sẽ lại cô độc nữa. Vì ngay lúc này đây, mọi thứ cũng đang dần kết thúc rồi !

Thế Anh vẫn sẽ là Thế Anh và em thì vẫn sẽ là em. Mọi thứ chỉ rối tung một vài ba ngày rồi sẽ lại đâu vào đấy cả thôi mà. Giống như trước kia, khi mà đối phương chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của mình. Thanh Bảo tin Thế Anh sẽ có một cuộc sống mới hạnh phúc hơn. Hắn yêu ai cũng được em chỉ duy nhất mong hắn được vui vẻ mà thôi. Còn bản thân em thì thế nào cũng được, không cần vui vẻ hạnh phúc cũng được nói chung là, sao cũng được.

Thanh Bảo không đủ tư cách xuất hiện trước mặt Thế Anh. Em không đủ tư cách để yêu hắn, mẹ hắn nói đúng,...

Yêu em, hắn sẽ không có tương lai.

Dưới làn mưa nặng hạt Nguyễn Sơn từ đâu xuất hiện. Bước đi bên cạnh Thanh Bảo nghiêng ô che mưa cho em.

"Đừng... Bảo, mặt cậu sao vậy ? Đã xảy ra chuyện gì rồi à ?"

"Tránh xa tôi ra !"

"Tớ..."

"Cậu hài lòng rồi đúng không ? Anh ấy suýt thì đã...", Thanh Bảo không thể kìm nén được khi nhắc đến vụ tai nạn của Thế Anh mà bật khóc nức nở.

Tiếng khóc đau thương ấy hoà lẫn với tiếng mưa rơi tí tách nghe còn thảm thiết hơn rất nhiều, "... làm ơn, hãy để tôi... yên đi."

Thanh Bảo rời khỏi tán ô của Nguyễn Sơn mà lững thững bước đi về phía trước. Em không biết đêm nay em sẽ đi đâu và sẽ trải qua đêm nay thế nào nữa. Thanh Bảo biết khi mưa qua đi, mai rồi sẽ lại trời quang mây tạnh nhưng cơn mưa này tại sao lại khiến lòng em ướt đẫm mãi không thôi thế này chứ.

Nước mưa thấm trên gương mặt đầy những vết bầm tím của Thanh Bảo vừa rát vừa xót nhưng dù sao đối với em thì những vết thương ấy cũng không thể nào đau đớn bằng với những vết xước trong trái tim em lúc này.

"Thế Anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro