chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu muốn đi ăn kem không ? Tớ đưa cậu đi nhé ?"

"Ừm..."

"Tớ nhớ cậu thích ăn kem dâu lắm này !"

Thanh Bảo bỗng nhìn Nguyễn Sơn với vẻ đầy ái ngại. Thời điểm hiện tại cảm xúc của em đang vô cùng nhạy cảm thế nên những tác động xung quanh bên ngoài dù nhỏ nhất đều khiến em rất để ý, "Cậu có vẻ quan tâm tớ lắm nhỉ ?"

"Thì chúng ta là bạn bè mà, quan tâm nhau một chút cũng trở thành một vấn đề nghiêm trọng sao ?"

Nguyễn Sơn cười hì hì tỏ ra thân thiết khoác vai Thanh Bảo như mọi lần cậu vẫn thường hay làm một cách tự nhiên. Nhưng bây giờ em cảm thấy không còn thoải mái như trước nữa. Không biết có phải vì tâm trạng em đang tiêu cực không hay là vì em đang lén Thế Anh đi chơi với Nguyễn Sơn. Cái người mà hắn luôn cho đó là tình địch của mình và luôn cảnh cáo em phải tránh xa cậu. Thế nên em mới có cảm giác tội lỗi phải không? Thanh Bảo không biết bây giờ Thế Anh đã về nhà hay chưa...

Suốt cả buổi đi chơi cũng chỉ có một mình Nguyễn Sơn là cười cười nói nói còn Thanh Bảo thì lúc nào cũng trong trạng thái im lặng đầy căng thẳng. Hỏi tới thì mới ậm ừ trả lời lại, còn không thì thôi. Mọi ngày em hoạt bát bao nhiêu thì bây giờ lại yên ắng bấy nhiêu...

"Tớ đưa cậu về nhà..."

"Không cần đâu, tớ sẽ tự về."

Nguyễn Sơn đút hai tay vào túi quần, cậu biết em đang nghĩ gì. Kể cả em không nói thì khuôn mặt em cũng giống như đang tiết lộ hết rồi. Cậu cúi người hỏi Thanh Bảo.

"Cậu thật sự hài lòng về mối quan hệ hiện tại của cậu và Thế Anh ? "

"Ý tớ là, cậu không sao chứ ?"

"Đúng, tớ hoàn toàn chấp nhận."

Thanh Bảo kiên định nhìn Nguyễn Sơn điều này chính là điều mà em luôn luôn chắc chắn và sẽ không bao giờ em cảm thấy hối hận khi quyết định dành trọn tình cảm của mình cho Thế Anh.

Hắn tốt thế nào cũng chỉ có em mới biết. Hắn xấu xa thế nào thì cũng chỉ có mình em biết và hắn thương yêu em thế nào cũng chỉ có một mình em biết mà thôi !

Thanh Bảo không cần người ngoài cũng sẽ cảm nhận được Thế Anh yêu em nhiều như nào. Đó là điều không cần thiết. Đôi khi chỉ cần hai người biết là quá đủ rồi, tình yêu cũng chỉ giản đơn như vậy !

"Ngay kể cả khi hắn ta không bao giờ ngọt ngào với cậu ? "

"Cậu chưa từng thấy tủi thân về Thế Anh ?"

"Nó có quan trọng sao ? "

"Thế Anh thì vẫn là Thế Anh và tớ vẫn sẽ yêu Thế Anh như thế thôi. "

"Tớ chẳng tủi thân gì hết cả, cậu biết Thế Anh khô khan với tớ à? Cậu trốn trong tủ quần áo nhà chúng tớ hay sao mà biết rõ vậy ?"

" Nguyễn Sơn, tớ không biết cậu nói những lời này là có ý gì nhưng cậu đang có ý xấu với Thế Anh và đương nhiên tớ không thích một chút nào cả !"

Thanh Bảo mím môi, "Cậu biết không, tớ có thể không cần bạn bè nhưng tớ không thể không có Thế Anh. "

" Anh ấy là tất cả của tớ."

Nguyễn Sơn không nói gì thêm nữa chỉ im lặng đi cùng Thanh Bảo cả dọc đường về nhà. Có lẽ tâm trạng em đang rất tệ thế nên đối với cậu mới nghiêm túc như thế. Tốt hơn hết cậu sẽ để cho em một khoảng thời gian bình tĩnh lại vậy. Dù sao thì giờ có nói gì đi chăng nữa thì Thanh Bảo cũng sẽ không bao giờ chịu nghe.

"Tớ đã nói không cần cậu đưa về nhà cơ mà ?"

"Đường này là đường tắt về nhà tớ. Với lại tớ không yên tâm khi cậu về một mình."

"Tớ không phải trẻ con, tớ không cần."

Đây chỉ là một cái cớ, hay thật sự là đường tắt về nhà Nguyễn Sơn ?

Dừng lại trước cửa nhà Thanh Bảo vội vàng tạm biệt Nguyễn Sơn. Em dòm cổng nhà vẫn cửa đóng then cài liền thở phào nhẹ nhõm. May quá, Thế Anh vẫn chưa về.

Thanh Bảo định quay người vào nhà nhưng chưa kịp vào trong thì đã bị Nguyễn Sơn kéo lại. Cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay mềm mại mà cậu đang nắm lấy. Chỉ trong phút chốc như mất hết lý trí lại nói ra hết tâm tư của mình.

"Tớ thích cậu, Thanh Bảo. "

"Mặc dù tớ biết cậu đã có Thế Anh bên cạnh nhưng tớ vẫn thích cậu. Tớ đã thích cậu ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau, thế nên tớ mới chủ động làm quen..."

"Đừng đùa nữa, cậu mau về đi.", Thanh Bảo cố giật tay về nhưng càng muốn thoát khỏi Nguyễn Sơn cậu lại càng nắm chặt hơn khiến em rất khó xử.

Lo việc Thế Anh bất ngờ trở về nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ thôi, phần còn lại em chỉ lo nếu giờ em từ chối thì sau này có thể đối diện một cách tự nhiên nhất với Nguyễn Sơn hay không...

"Tớ chưa bao giờ nói đùa... Cậu có thể nói tớ cố chấp cũng được, nhưng xin cậu hay để tớ theo đuổi cậu. Cậu có thể không yêu tớ cũng được, nhưng tớ muốn được ở bên cậu."

Thanh Bảo giật tay mình khỏi cái nắm tay của Nguyễn Sơn, một hai cự tuyệt, "Không, chúng ta chỉ nên dừng lại ở mức tình bạn thôi Nguyễn Sơn. Cậu đừng làm tớ khó xử như vậy !"

"Cậu vẫn mù quáng đầu yêu Thế Anh trong khi mẹ cậu ta phản đối kịch liệt như thế ?"

" Thanh Bảo, cậu là đang cố gắng vì cái quái gì chứ ? Cậu khổ sở như thế rồi cậu được gì? Trong khi cậu vẫn còn một người yêu cậu như vậy..."

"Cậu im đi! Cậu thì hiểu gì mà mạnh miệng nói như thể biết tất cả mọi thứ thế ? "

"Cậu cũng chỉ là người ngoài, cũng là một người bạn xã giao của tớ. Chúng ta ngoài tư cách bạn xã giao ra thì chẳng còn gì cả thế nên mong cậu đừng quá can thiệp vào cuộc sống cá nhân. Nhất là chuyện tình cảm của tớ."

Nguyễn Sơn bỏ hết những lời Thanh Bảo vừa nói ngoài tai tiến tới ôm chầm lấy em. Nói rất khẽ mà chỉ mình em nghe được, "Tớ thích cậu, thật sự rất thích cậu."

Thanh Bảo vùng vẫy đẩy Nguyễn Sơn ra nhưng cậu vẫn nhanh hơn em một bước. Vừa bị đẩy ra liền nhanh chóng tiến gần tới chạm môi hôn với em.

Thanh Bảo nhất thời cứng đơ cả người, tay em như thể bị đóng băng vậy mặc dù rất muốn đưa lên đẩy Nguyễn Sơn ra nhưng em lại chẳng thể làm nổi. Thanh Bảo ngoài tròn mắt nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của Nguyễn Sơn ra thì em không thể làm gì được nữa.

Thanh Bảo cứ nghĩ Thế Anh chưa về nhưng thật ra hắn đã đứng từ xa nhìn thấy tất cả...

Thế Anh đã nghe thấy đoạn hội thoại của cả hai cũng như chứng kiến nụ hôn của Nguyễn Sơn và Thanh Bảo. Hắn đã mong đó chỉ là nhầm lẫn hoặc Thanh Bảo sẽ vùng vẫy khỏi nụ hôn cưỡng ép của Nguyễn Sơn thì ít ra hắn sẽ yên tâm phần nào. Hắn sẽ lao đến và đấm cho tên khốn nạn kia một cú thật đau nhưng ngược lại với hi vọng của Thế Anh...

Thanh Bảo không có ý sẽ cự tuyệt nụ hôn kia. Mọi thứ như hoàn toàn sụp đổ trước mắt Thế Anh trong gang tấc. Hoá ra em vì Nguyễn Sơn mà năm lần bảy lượt nhất quyết đòi chia tay hắn. Vậy mà hắn còn cứ tưởng vì em nghĩ cho hắn, nghĩ cho tương lai của hắn nữa cơ nhưng giờ thì Thế Anh đã hiểu hết rồi !

Hắn đau đớn đứng nhìn, hai chân như chôn sâu dưới lòng đường không thể nhấc lên nổi. Bầu trời bắt đầu giăng kín mây đen hình như sắp có một trận mưa lớn rồi ! Bản thân hắn giờ phút này không hề có một chút tức giận nào cả bởi lẽ hắn nghĩ giờ phút này tức giận cũng chẳng giải quyết được gì nữa rồi.

Dẫu sao Thanh Bảo cũng đã thay lòng đổi dạ. Thời thế đã xoay chuyển và chính Nguyễn Sơn đã xuất hiện làm quỹ đạo bị lệch hướng. Thế Anh cười khổ như tự chế giễu chính bản thân mình. Mẹ hắn nói đúng. Yêu Thanh Bảo tương lai của hắn mù mịt thật. Em và hắn quả thật không xứng đôi vừa lứa cũng không thể hoà hợp như đúng những gì Thanh Bảo đã nói. Suốt quãng thời gian yêu nhau họ vẫn chỉ là đang trong giai đoạn cố gắng thấu hiểu đối phương mà thôi. Chứ thực chất hắn chưa hề hiểu em và em cũng chưa hề hiểu hắn.

Ngay bây giờ Thế Anh cảm thấy cứ đứng im mãi thế này cũng chẳng có nghĩa lý gì. Hắn cứ thế lững thững băng qua đường, mắt vẫn không rời cặp đôi đang hôn nhau say đắm trước mặt. Thế Anh cứ thế đi về phía trước mà không hề để ý rằng phía sau có một chiếc xe ô tô đang lao tới với tốc độ nhanh. Hắn quay đầu lại nhìn ánh sáng đèn pha ô tô rọi thẳng vào mắt,

và rồi...

tai Thế Anh ù đi, tiếp theo xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết nữa.


"THẾ ANH !! ANH ƠI, ANH ƠI !"

Thanh Bảo ôm một Thế Anh toàn thân đầy máu vào lòng mà gào khóc dữ dội. Máu từ đầu hắn chảy xuống thấm vào áo em một màu đỏ thẫm đến nhức mắt, lênh láng chảy khắp đường.

Trời đột nhiên đổ mưa, càng lúc càng nặng hạt, vừa lạnh vừa đau. Thanh Bảo cố gắng bao bọc lấy thân thể Thế Anh để che đi những giọt mưa rơi rớt đang ngấm dần vào vết thương trên người hắn. Trước khi mất đi ý thức Thế Anh khổ sở nhìn em. Đôi mắt ấy, hoàn toàn vô hồn.

Nguyễn Sơn hoảng hồn nhìn Thanh Bảo và Thế Anh. Cậu lao ra đứng chắn mưa cho em nhưng sự tốt bụng ấy của cậu Thanh Bảo lại không cần. Em phẫn uất nhìn cậu như thể chính cậu là người đã giết chết Thế Anh vậy. Em gào lên đầy thảm thương, dưới làn mưa phùn lạnh lẽo, trái tim Thanh Bảo như vỡ nát.

"Cậu cút khỏi mắt tôi đi, cút đi. "

"Cậu nhìn anh ấy thế này có vừa lòng chưa hả? Tại sao, tại sao cậu lại làm thế với tôi, cậu là đồ khốn."

Mặt Thanh Bảo trở nên lem luốc cũng không biết là do nước mắt, hay nước mưa nữa. Em như đã đánh mất hắn trong thoáng chốc như đã đánh mất hắn trong vòng tay bé nhỏ của mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro