chap 6.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thi đầu tiên Thanh Bảo và Thế Anh thi môn Anh. Em học Anh cũng chỉ ở mức tàm tạm, không tới nỗi giỏi mà cũng chẳng tới nỗi dốt. Còn Thế Anh thì khỏi phải nói, môn này hắn giỏi lắm. Em rất muốn hỏi bài hắn nhưng mà em ngồi cách hắn những hai tổ liền, niềm hi vọng cuối cùng của em bị dập tắt rồi. Môn Anh sẽ là môn đầu tiên bị đánh rớt cho xem, Thanh Bảo cũng không dám hỏi bài các bạn khác, sau cùng, bất đắc dĩ sắp hết thời gian rồi nên em đành khoanh bừa vài câu, còn lại mấy câu khác thì em không làm được.

Ngay khi vừa thi xong, Thế Anh đã tiến tới hỏi Thanh Bảo đang gục mặt xuống bàn đầy buồn bã.

"Lại khoanh bừa à hay sao ?"

Thanh Bảo ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy đáng thương, ôm lấy hắn.

"Em sợ mình sẽ không qua nổi môn này mất..."

"Thế sao tao bảo mày ôn kĩ mày không ôn, giờ than thở ích gì chứ ?".

Tay hắn cũng vòng qua vai em kéo sát vào lòng mình. Hắn trước hôm thi đã dặn đi dặn lại em phải ôn thật kĩ rồi nhưng sau đó thì sao, em lại ôm đống bánh quy vào phòng xem phim. Cuối cùng tới một chữ trong đầu cũng không có, giờ còn buồn rầu cái gì nữa, chẳng phải đây chính là hậu quả của sự lười biếng hay sao.

"Em xin lỗi."

Giờ em đã hiểu tầm nghiêm trọng của việc không nghe lời Thế Anh rồi. Em tự hứa với lòng lần sau sẽ nghe lời hắn, không bướng bỉnh, cố chấp nữa, nhưng mà... còn có thêm cơ hội nào nữa sao ?

Hắn vỗ vai em mang tính chất là an ủi nhưng giọng nói lại như đang đe doạ.

"Biết điều mấy môn khác học hành cho kĩ vào, tình huống nào tao cũng có thể cứu mày được, nhưng riêng cái này thì chịu thôi."

"Lỡ em không tốt nghiệp được, anh nuôi em nhé ?"

Thế Anh tốt nghiệp xong cũng không học Đại học. Bố hắn nói học xong cấp ba chị gái hắn sẽ để hắn vào công ty, gọi là học nghề một năm rồi làm trong công ty gia đình luôn cho tiện, dù gì thì bố hắn gầy dựng nên cơ ngơi này đằng nào cũng để lại cho Kim Anh và Thế Anh hết !

"Ừ thì nuôi, mà bây giờ tao vẫn nuôi mày đó thôi..."

Thanh Bảo nghe xong cũng tủi thân, em thấy mình dựa dẫm, phụ thuộc vào kinh tế nhà Thế Anh hơi nhiều rồi thì phải. À không, phải là quá nhiều mới đúng. Từ lúc quen nhau tới giờ, từ tiền học, tiền ăn, rồi tiền quần áo giày dép, đủ các thứ tiền trên đời đều là hắn bỏ ra cho Thanh Bảo, em chẳng phải mất một đồng nào cả.

Bản thân Bảo cũng rất muốn tự đi làm, tự đóng học phí, tự bỏ tiền lương ra mua đồ dùng cá nhân, không cần phụ thuộc vào ai hết. Nhưng là do Thế Anh cứ nhất quyết không cho ấy. Nhiều lúc bản thân Thanh Bảo cũng ngại, cũng áy náy, em còn cảm tưởng bản thân đang là gánh nặng của hắn vậy.

"Sao không nói gì đi ?"

"Em cảm thấy như mình tiêu tiền của anh quá nhiều rồi, hay anh để em đi làm..."

"Không, tao nói một lần thôi đấy, tao không thích phải nhắc lại lần hai đâu !"

"Sao anh cứ phải nuôi em làm gì, ai biết được sau này có sống với nhau mãi hay không..."

Huống hồ cả hai mới chỉ mười tám chứ bao nhiêu, chuyện lâu dài là chuyện chưa thể nào nói trước được. Với lại bây giờ tiền mà cả hai tiêu xài đều là do bố mẹ và chị gái Thế Anh chu cấp cho. Bọn họ đã làm gì mà kiếm ra được số tiền lớn như thế, em cũng phải biết xấu hổ khi tiêu tiền của gia đình hắn chứ, đã vậy mẹ hắn còn vừa mới tháng trước tới nhà phản đối chuyện của hai người nữa. Chính ra phụ huynh hắn cũng chẳng yêu quý gì em, thế mà em không những không chia tay Thế Anh, còn mặt dày dựa dẫm kinh tế nhà hắn. Chính vì vậy mà càng làm Thanh Bảo xấu hổ hơn thôi.

"Tại vì mày là em bé của tao, thích thì nuôi thôi !"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro