chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cả tháng trời ôn tập mệt bở hơi tai thì cuối cùng cũng đã tới ngày Thế Anh và Thanh Bảo phải thi rồi. Một ngày hôm nay thôi sẽ đánh đổi mấy tháng trời em và hắn ôn thi, phải làm bài thật tốt, ít nhất là để quãng thời gian trước kia không hề lãng phí.

Thanh Bảodở môn Toán nhất nên thật sự em thấy lo lắm, lỡ em không tốt nghiệp nổi thì phải làm sao đây, liệu Thế Anh có đánh mung chinh của em không nhỉ ? Thật ra nỗi lo không phải nằm ở hắn, mà chính xác là nằm ở tương lai của em, cuộc đời của em cũng chẳng còn gì trông đợi được nữa rồi, cũng chẳng thể trông cậy vào ai. Kể cả Thế Anh, thế nên điều duy nhất em có thể làm chính là cố gắng mà thôi ! Chính vì điều này mà khiến Thanh Bảo suốt một tuần trước kì thi chỉ chăm chăm ôn Toán, Văn Anh thì giở ra xem qua một chút cho có lệ.

"Thế Anh ơi, câu này làm thế nào vậy anh ?"

Giờ nghỉ giải lao em cũng phải tận dụng hết thời gian để ôn Toán cho chắc kiến thức. Thanh Bảo một bộ rất hiếu học chạy tới chỗ người yêu hỏi bài, nhưng mà lực học của hắn thì cũng chỉ có giới hạn thôi, cũng nhỉnh hơn em có chút xíu. Chính hắn cũng sợ môn Toán không kém gì Thanh Bảo, nên là... "Tao chịu, mày hỏi con lớp trưởng ý.", nói xong lại cắm cúi chuyên chú học Văn.

"Anh dốt thế sao không đi hỏi bài ai đi, giờ còn ngồi ôn Văn làm gì nữa ?"

"Mày lắm chuyện vậy, tóm lại là tao không biết đâu, biến đi hỏi người khác đi."

"Hừ.", Thanh Bảo liếc hắn một cái, "... thôi đi hỏi Nguyễn Sơn vậy !"

"Này này...", Thế Anh ném quyển sách Văn đang học dở xuống bàn, đứng dậy giật lấy quyển vở Toán của Thanh Bảo, tự mình tới chỗ lớp trưởng hỏi bài hộ người yêu.

Muôn đời chả bao giờ thấy hắn hỏi bài ai, kể cả có khó hiểu tới cỡ nào cũng chả bao giờ mở miệng kêu ai giảng bài hộ. Vậy mà em mới chỉ nói có mấy câu thôi Thế Anh đã đáp ứng em ngay. Chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu Thanh Bảo có ảnh hưởng thế nào với Thế Anh, biến hắn trở thành một con người mà trước kia hắn từng rất ghét. Đúng là sức mạnh của tình yêu có khác...

"Giảng hộ bài này với."

Hắn rất thô lỗ ném quyển vở xuống bàn, tay đút túi quần nhìn lớp trưởng, trông chẳng giống đang nhờ vả một chút nào, giống như đang ép buộc người ta thì đúng hơn.

Bạn học nhìn quyển vở, xong lại nhìn Thế Anh, trong đầu đột nhiên trở nên trống rỗng không biết phải xử lý thế nào. Nói chung là cái chức lớp trưởng cũng chỉ nghiêng về phần trách nhiệm với lớp thôi, dù sao bạn cũng chỉ là một học sinh bình thường với sức học bình thường như mọi người, không nhất thiết cứ phải hỏi bài bạn thế này đâu, với lại người này tới hỏi bài mặt mày cũng không được vui vẻ hoà nhã cho lắm.

"Nhanh lên, lâu la tốn thời gian người khác quá ! Tôi còn rất nhiều việc phải làm, rốt cuộc cậu có biết làm không ?", Thế Anh mất kiên nhẫn thúc giục.

Lớp trưởng ngoài im lặng làm theo thì cũng không biết phải làm gì khác.

Ngay khi người ta vừa làm xong, hắn đã chộp lấy quyển vở, cảm ơn một tiếng cụt ngủn rồi ném lại cho em, "Đấy, ôn đi."

"Em đi hỏi Nguyễn Sơn cũng được mà, sao anh phải làm thế."

"Tao cấm !", Thế Anh kích động nói to khiến các bạn học trong lớp giật mình nhìn về phía họ.

"Anh bé mồm tí được không vậy ?"

Thanh Bảo cầm quyển vở đi về chỗ, đã ôn không kịp giờ rồi còn gặp một bạn nữ tò mò nhiều chuyện muốn khai phá đời tư của em và Thế Anh nữa chứ.

"Thanh Bảo ơi, cậu và Thế Anh yêu nhau mà không mấy hoà thuận nhỉ ?"

Thanh Bảo nhìn bạn học đầy kì quái, tính ra em và nhỏ cũng không thân thiết gì đâu. Thậm chí là còn chẳng bao giờ nói chuyện chung luôn mà giờ nhỏ lại hỏi một cách vô duyên như thế, lại còn là chuyện tình cảm cá nhân của em nữa chứ.

Để mà suy nghĩ về câu hỏi của nhỏ thì đúng là hai người họ không hợp tính nhau thật, nhưng mà không hoà thuận thì nghe nó hơi vô lý. Nếu thật sự cả hai không có chút hoà thuận nào thì hai người đã sớm chia tay rồi chứ còn qua lại tới tận bây giờ làm gì. Thế Anh đúng là hay cáu bẳn với Bảo thật, nhưng tính tình hắn vốn là thế, cả cái lớp này đều biết rõ ngay từ lúc mới vào chứ đâu phải bây giờ họ mới biết đâu.

Làm như yêu em là Thế Anh sẽ thay đổi thành con người khác không bằng. Người ngoài nhìn vào có thể sẽ nhận xét không mấy tích cực về bản tính của hắn, nhưng sự thật thế nào thì cũng chỉ có mình em hiểu rõ và em yêu một Bùi Thế Anh đặc biệt như thế ! Thanh Bảo không cần bất kì ai xen vào khuyên nhủ chuyện tình cảm của em, cũng như không cần bất kì ai quan tâm chuyện em và hắn yêu nhau thế nào. Đến với Thế Anh, để mà nói chính là lựa chọn sáng suốt nhất trong đời Thanh Bảo rồi !

"Không hoà thuận thì liên quan gì đến cậu ?"

Bạn nữ vuốt vuốt mấy lọn tóc của mình, nói, "Thì tớ thấy cậu ấy hay mắng cậu, cậu lại còn chẳng phản bác gì, tớ mà có người yêu như vậy tớ bỏ lâu rồi !"

Ý nhỏ này là muốn khuyên nhủ Thanh Bảo nên biết nghĩ cho mình, không cần phải cắm đầu cắm cổ yêu một người như vậy, chỉ thiệt thòi cho bản thân mà thôi. Bạn nữ này dù gì cũng là con gái, chắc chắn trong tình yêu sẽ chú trọng hơn vấn đề bạn trai phải biết tôn trọng và yêu chiều mình... Cũng chẳng biết nhỏ thật sự có ý tốt, hay nhỏ đang xoáy sâu xa vào vấn đề gì nữa, dù sao em và nhỏ cũng đâu phải bạn bè thân thiết để nói chuyện như vậy chứ ? Có chút vô duyên, mất lịch sự ở đây rồi !

"Tiếc là cậu sẽ không có một người yêu như Thế Anh để mà bỏ như lời cậu vừa nói đâu, phiền..."

"Cút ra cho nó học."

Thanh Bảo không nhận ra Thế Anh đã để ý tới cuộc nói chuyện giữa hai bọn họ từ ban nãy tới giờ. Và ngay lúc này hắn đang lù lù đứng đằng sau em với vẻ mặt cực kì giận dữ, nếu người đang ngồi trước mặt cả hai là con trai, không chừng đã có một trận đánh nhau to ở đây rồi cũng nên.

"Giờ muốn sao ? Có gì muốn hỏi thì hỏi tao đây này, hỏi đi !"

Thế Anh bẻ khớp tay răng rắc nhìn nhỏ làm nhỏ sợ xanh cả mặt, dù sao thì hắn cũng chỉ doạ vậy thôi, chứ hắn cũng không hèn tới mức ra tay với một người con gái chân yếu tay mềm như thế đâu.

"Em giải quyết được mà, anh chen vào làm gì ?"

"Im miệng ngay !"


"Anh doạ bạn đó sợ rồi kìa."

"Không quan tâm, ngoài mày ra thì không có quan tâm thằng nào con nào hết. Mày cứ rộng lượng vậy đi, rồi chúng nó leo lên đầu mày ngồi hết đó !"

Trái tim Thanh Bảo như len lỏi những tia ấm áp, Thế Anh luôn bảo vệ em thế này khiến em rất yên tâm mà dựa dẫm vào hắn vô điều kiện. Tuy em vẫn thường luôn miệng trách móc hắn vì làm những người khác hoảng sợ, nhưng thật ra hắn cũng ngầu đó chứ, những việc ấy hắn làm sau cùng cũng chỉ vì muốn bảo vệ em, không muốn em chịu uỷ khuất mà thôi. Thanh Bảo có cảm giác em đã yêu phải trùm lớp, trùm trường luôn rồi, ngầu thì ngầu nhưng như thế này áp lực quá, hắn làm thế chẳng khác nào gián tiếp khiến bạn bè xa lánh cậu cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro