chap 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì cơ ? Trần Thiện Thanh Bảo có thai á ?", Nguyễn Sơn đập mạnh tay xuống bàn, hai ly cà phê vì chấn động mạnh mà sóng sánh.

Vân An nhìn cậu, khẳng định chắc nịch, "Đúng vậy đó, tôi còn đang nghi ngờ vụ vô sinh của Bùi Thế Anh đây. "

"Sao anh ấy lại nói vậy chứ, làm tôi bẽ mặt với bác Bùi, bẽ mặt với Thanh Bảo."

Nguyễn Sơn vuốt vuốt cằm, cảm tưởng lại sắp có chuyện gì đó vô cùng hay ho diễn ra, cậu nói, "Hẹn gặp Thế Anh tiếp đi. Đòi một danh phận đi, mọi chuyện cũng tanh bành hết cả rồi còn gì, có khi lời nói của cậu hiện giờ có trọng lượng hơn đó."

Nguyễn Sơn cười một nụ cười đểu giả đặc trưng, "À mà sao cậu biết Thanh Bảo có thai ?"

"Thì lúc đang đi kiểm tra lại cái thai, tôi thấy bác Bùi với Thế Anh đứng nói cái gì đấy ở hành lang. Tôi mới nghe lén..."

Chính cô còn bàng hoàng với những gì mình nghe lén được chứ đừng nói gì đến Nguyễn Sơn, mẹ hắn hay Thế Anh. Nghe tin một người con trai mang thai không hoảng mới lạ. Chuyện này đâu phải chuyện thường ngày ở huyện.

"Cậu đã động tới một sợi tóc nào của Trần Thiện Thanh Bảo chưa đấy ?"

"Hôn rồi nhưng chưa kịp tiến tới bước cuối cùng thì tên Thế Anh đó đã đạp cửa xông vào phá tung mọi thứ."

Nghĩ đến ngày hôm đó Nguyễn Sơn lại thấy tức. Cứ tưởng con mồi đã dâng tới tận miệng, chỉ việc nhai và nuốt xuống nữa thôi là xong. Cứ tưởng mọi chuyện chỉ đơn giản vậy thôi ai ngờ cho miếng ngon vào miệng rồi lại phải nhè ra.

"Giờ như nào đây Vân An? Giờ tôi cũng chỉ còn có một mình, con mụ Nguyễn Phương Vy kia bỏ chạy về Mỹ rồi ."

Cậu tức Thế Anh một thì tức Phương Vy cả mười. Đại sự chưa xong đã lo bỏ trốn, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Cùng bà ta hợp tác lật đổ Bùi Thế Anh quả thật là một quyết định sai lầm.

"Vậy chắc chắn cái thai trong bụng Thanh Bảo là của Thế Anh rồi. Thế tại sao anh ấy còn nói anh ấy vô sinh kia chứ."

"Đầu óc cậu ta không đơn giản như cậu nghĩ đâu. "

"Cậu đơn phương Bùi Thế Anh lâu như thế chẳng lẽ lại không biết tính khí cậu ta ?"

Đối với Nguyễn Sơn, hắn là loại người chính xác không nên động vào nếu không muốn có hôm tử vong sớm. Nhưng nếu chịu khó tìm ra điểm yếu của hắn, có thể nắm thóp được thì mọi chuyện sẽ vô cùng dễ dàng. Thế Anh cũng chỉ là Thế Anh, khôn ngoan đến mấy cũng sẽ bị bắt bài mà thôi.

"Tôi sẽ tới hẳn bệnh viện nói chuyện rõ đầu rõ cuối với Thế Anh."

"Làm đi, xong tôi sẽ hẹn cậu ta ra kích động. Thế Anh là một tên nóng tính, nói vài câu chắc chắn sẽ lung lay."

Vân An và Nguyễn Sơn mỗi người một đường, người trở về nhà, người tới bệnh viện. Cô nhất quyết phải cứu lấy gia đình mình. Nhất quyết phải bắt buộc Thế Anh có trách nhiệm cho dù đứa con này không phải của hắn mà là của một người khác.

Vân An hổ thẹn đương nhiên có hổ thẹn, khổ nhục đương nhiên có khổ nhục nhưng cô không nỡ nhìn gia đình mình rơi xuống vực thẳm mà không vươn tay cứu lấy. Gia đình thì chỉ có duy nhất nhưng người như Bùi Thế Anh ở đâu cũng có thể tìm được thôi. Hắn không yêu cô, hắn đối xử với cô tàn nhẫn và ghẻ lạnh. Vậy nên bản thân cô cũng không cần phải thương xót cho hắn nữa.

Vân An mạnh dạn đẩy cửa phòng bệnh của Thanh Bảo bước vào. Vừa vặn có cả bà Bùi lẫn Thế Anh ở đây...

"Vân An ?"

Thế Anh nhìn thôi đã thấy chướng mắt, định đi tới đuổi về đã bị Thanh Bảo túm lại. Em lắc đầu ý bảo hắn đừng có làm thế dù sao Vân An cũng đang mang thai, không nên hành xử thô lỗ như vậy. Thế Anh chắc chắn cả trăm phần trăm cô vác mặt qua đây lại là vì chuyện trách nhiệm, đòi bồi thường lần đầu của cô. Có lẽ là sau tất cả những gì hắn đã từng nói thì Vân An vẫn chưa thông suốt được chút nào thì phải.

Đây là con gì chứ đâu phải con người. Con người đâu thể ngu ngốc và cố chấp tới mức này được ? Cái gì nó cũng có điểm dừng, có giới hạn của nó thôi. Vân An có thể mặt dày như vậy, có thể không màng tự trọng mà 'cầu xin' người ta bố thí cho vài đồng bằng những lý do hết sức hèn hạ. Nhưng sự kiên nhẫn và giới hạn của Bùi Thế Anh thì rất có hạn.

"Sao ? Vác xác tới đây làm gì ?"

"Thế Anh, sao anh đối xử với em như vậy ? "

"Anh nói đi, anh nói anh vô sinh, tại sao Thanh Bảo có thai ?"

Vân An mất bình tĩnh gào lên, "Anh muốn chối bỏ đứa con này phải không ? Bùi Thế Anh anh là kẻ vô trách nhiệm, làm xong liền chối bỏ có phải không ?"

"Cậu theo dõi gia đình tôi đấy à ?", hắn khó chịu.

"Em không có theo dõi mà theo dõi thì đã sao? Theo dõi mới có thể biết được anh đang nói dối em, anh đang cố tình bịa chuyện mình vô sinh để không phải chịu trách nhiệm với em với con chứ ?"

Thế Anh cười như không cười, liếc Vân An một cái khiến cô lạnh hết cả sống lưng. Hắn chậm rãi nói, "Có chắc đứa con trong bụng cậu... là con của tôi không ?"

Vân An không ngờ Thế Anh lại chắc nịch hỏi mình như vậy liền chột dạ đảo mắt. Sau đó cũng vẫn dõng dạc trả lời, "Nó không phải con anh thì là con ai chứ? "

"Thế Anh, em đã nói anh chỉ cần có trách nhiệm với đứa bé thôi là đủ rồi mà... "

"Em đâu có đòi hỏi gì nhiều... em cũng đâu cần anh phải cưới em hay cố gắng bù đắp cho em đâu ?"

Thế Anh không nói không rằng, trực tiếp bỏ ra ngoài. Bà Bùi và Thanh Bảo nãy giờ im lặng quan sát động tĩnh từ hắn không dám lên tiếng. Dù gì đây cũng là chuyện Thế Anh gây ra, hắn phải tự có trách nhiệm giải quyết. Dù bà hay Thanh Bảo có ý kiến gì đi nữa thì cũng đâu thể can thiệp được, hiện tại hắn bỏ ra ngoài rồi cả hai mới dám nói đôi câu.

"Vân An, cháu chắc chắn cái thai... là của Thế Anh ?"

"Cháu cam đoan mà bác nếu cháu nói sai, cháu..."

Thanh Bảo xua tay, "Cậu cứ ngồi xuống từ từ nói."

Mặc dù người con gái này đã khiến cho gia đình em đảo lộn. Mặc dù trong bụng Vân An cũng đang mang cốt nhục của Thế Anh, nhưng suy cho cùng thì cũng không giận được.

Cô ấy yêu Thế Anh rất nhiều thế nên mới liều mạng làm rất nhiều điều vì hắn. Cô ấy có tất cả mọi thứ trong tay, nhan sắc, sự nghiệp, tài năng, cô ấy đều có đủ cả, không thiếu một thứ gì còn Thanh Bảo, em thì không thể đủ đầy như Vân An được. Đứng cạnh cô chính là khác nhau một trời một vực.

Trước kia Bảo đã từng nghĩ rất nhiều, rằng Vân An mới là người xứng đáng nhất với Thế Anh chứ không phải em, không phải một kẻ không có gì nổi bật như em. Trước kia Thanh Bảo cũng đã từng thấy rất có lỗi với Vân An khi mà em đã ngang nhiên cướp đi người mà cô yêu thương nhất. Ngang nhiên cướp đi người mà cô đã từng làm tất cả chỉ mong muốn hắn chịu để ý tới mình dù chỉ bằng nửa con mắt thôi cũng mãn nguyện nhiều rồi.

Vân An đã dùng cả tuổi thanh xuân của mình chỉ để chạy theo Thế Anh, là người có mặt trước nhưng chấp nhận là kẻ đến sau chọn đứng phía sau âm thầm dõi theo hắn. Cả tuổi thanh xuân ngắn ngủi của người con gái ấy, chỉ gói gọn trong cái tên Bùi Thế Anh mà thôi !

Bà Bùi cảm giác đầu mình đau như sắp nổ tung đến nơi. Vân An và Thanh Bảo cùng lúc có thai, cả hai đều đã 'lên giường' với Thế Anh một cách đúng nghĩa. Nhưng phía hắn lại phơi bày sự thật rằng mình vô sinh, bà thật sự không hiểu cái tình huống tréo ngoeo này từ đâu mà ra nữa.

Cũng có khả năng rất cao là Thế Anh đang nói dối việc hắn vô sinh, điều này bà khẳng định. Nhưng nãy giờ lặng im theo dõi thái độ của hắn, bà không hề thấy có một tia giả dối nào từ con trai mình cả. Chuyện cái thai như từ trên trời rơi vào bụng Thanh Bảo vẫn còn chưa giải quyết xong. Nay lại thêm Vân An vác bụng tới xác nhận đứa bé trong bụng cô hiện tại là con ruột của Thế Anh nữa. Mọi chuyện vốn đã rất rối giờ lại càng thêm rối hơn !

Một lúc lâu sau hắn trở lại phòng, hắn cảnh cáo Vân An mà hai người còn lại cũng muốn đổ mồ hôi theo, "Nếu cái thai không phải con của tôi. Tôi sẽ giã chết cậu."

Trần đời Thế Anh ghét nhất là những kẻ lợi dụng, ăn gian nói dối với hắn. Nếu có bày trò thì làm thế nào giấu cho kĩ, tốt hơn hết đừng để hắn biết được, nếu không thì gì hắn cũng không ngại đâu. Kể cả là phải bóp chết người đó.

Vân An nghe xong vội cụp mắt, cảm thấy ở đây có mỗi một mình một phe. Im bặt không dám ho he thêm câu nào, đến thở cũng không dám thở mạnh.

"Thế Anh, con vừa đi đâu thế ?"

"Chuẩn bị vạch trần bộ mặt xảo quyệt của con kia."

"Anh đừng có gắp lửa bỏ tay người."

Cô nổi cáu đứng phắt dậy, "Anh nói ai xảo quyệt ? "

"Ở đây cũng chỉ có anh xảo quyệt mà thôi. Anh không có trách nhiệm với cái thai, đã vậy còn đe doạ mẹ con em. "

"Anh một vừa hai phải chứ Thế Anh."

Hắn nhún vai, "Tuỳ, đợi có người tới thăm đi."

Cả bốn im lặng nhìn nhau. Ấy là trong thâm tâm Vân An nghĩ thế chứ ba cặp mắt còn lại đang nhìn cô cứ như thể cô là người phá đám không khí gia đình của họ vậy. Bầu không khí càng ngày càng căng thẳng, không ai nói gì với ai, chỉ im lặng nhìn nhau.

"Bảo, giờ thấy trong người có mệt không ?", Thế Anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

"Không mệt.", Thanh Bảo gượng gạo trả lời. Cái thai trong bụng còn chưa biết con ai, đến mệt mỏi cũng không có tâm trạng mà mệt nữa. Chừng nào mọi chuyện được gỡ rối đi thì lúc ấy em mới có thể yên tâm trút ra một tiếng thở dài được.

Cửa phòng bệnh bật mở, đúng là có một vị khách Thế Anh mời tới ghé thăm.

"Minh Hải ?"

Anh nhìn thấy Thanh Bảo  liền rất vui mừng, cũng lâu lắm rồi không gặp. Hiện tại gặp nhau ở đây, đúng lúc em bị bệnh thì phải nên có chút hơi khó nói.

"Chào cậu Thanh Bảo, lâu lắm không gặp. Cậu dạo này có vẻ gầy đi nhỉ ?"

"Ai vậy Thế Anh ?", mẹ hắn thắc mắc.

"Minh Hải mẹ ạ !"

"Cháu chào bác.", anh lễ phép cúi mình.

Vân An không ngờ tới sự có mặt của Minh Hải , chỉ ngoái lại nhìn anh chăm chăm chứ không nói câu nào. Anh nhìn cô, tiến lại gần, "Sao em ở đây ?"

"Em mới là người hỏi anh câu này..."

"Thế Anh gọi anh tới."

Hắn bấy giờ mới cười trào phúng, nói với Minh Hải, "Tôi tới đây muốn cậu xác nhận vài việc... "

"Có phải hay không cậu không thể cho Vân An một cuộc sống đủ đầy nên cậu ta mới phải cất công tới đây ép tôi chịu trách nhiệm với cái thai trong bụng của cậu ta ?"

"Sao ? Sao lại ép cậu chịu trách nhiệm ?"

"Thì cậu đi mà hỏi bạn gái cậu ấy !"

Minh Hải nhìn Vân An , anh trước giờ luôn rất tôn trọng quyền riêng tư cá nhân của cô. Nếu cô đã không muốn anh biết đương nhiên anh sẽ không cố gắng muốn biết. Thế nhưng đã chấp nhận yêu anh rồi, thì chí ít cũng phải cho anh cơ hội được thấu hiểu, được san sẻ gánh nặng cùng cô chứ. Tại sao Vân An lại phải giấu giếm, tại sao cô lại phải giấu anh? Là vì anh không đáng tin hay còn lý do nào khác ?

Vân An cứ mãi thế này thì Minh Hải ngoài cảm thấy vô cùng có lỗi ra thì cũng chỉ có mỗi vậy thôi, anh buồn bực gặng hỏi, "Em nói đi, sao em lại làm thế ? Em đang giấu anh chuyện gì ? "

"Hiện tại anh là người yêu em, em đừng đẩy anh ra xa như vậy. Hãy để anh được quan tâm tới em..."

Vân An cảm thấy một lần nữa bản thân lại bị Bùi Thế Anh đẩy vào bước đường cùng. Cô không muốn trả lời Minh Hải, trực tiếp chỉ thẳng mặt hắn, quát, "Bùi Thế Anh, anh đang có ý gì. "

"Mọi chuyện không hề liên quan đến Minh Hải. Tại sao anh lại kéo anh ấy vào cuộc chứ ?"

"Sao lại không liên quan đến Minh Hải cho được ?"

Thế Anh bật cười, "Chẳng phải cậu ta mới là người cần phải chịu trách nhiệm với đứa bé trong bụng cậu hay sao ?"

Vân An không hiểu vì lý do gì, tác động gì mà Thế Anh lại biết được cái thai này chính xác mới là của Minh Hải. Đến giờ phút này kể cả cô có chối cãi thì cũng vô ích thôi, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Cô vẫn cố chấp cãi cho bằng được, "Cái thai là của anh, Bùi Thế Anh ..."

Minh Hải nghiến răng khó chịu trước thái độ của bạn gái. Anh đứng lù lù một đống ở đây vậy mà cô vẫn còn cố chấp đến như vậy, "Vân An , em nói cái gì vậy hả ?"

"Anh im đi, anh không hiểu gì hết. Anh không..."

"Kể cả là anh không hiểu thì cái thai trong bụng em vẫn là của anh. Em không thể nào mà tới đây làm loạn được. Em có biết xấu hổ không vậy ? "

"Nếu em thực sự muốn tiền, anh có thể cho em tiền. Em cần bao nhiêu, em nói đi, bao nhiêu thì đủ? Bao nhiêu tiền mới đủ để mua cho em một chút bình yên và hạnh phúc ? Em nói đi, anh sẽ mua cho em."

Vân An đau đớn nhìn anh, cô... có biết xấu hổ hay không sao ? Cô biết chứ, đương nhiên là biết chứ. Chẳng nói đâu xa mà ngay lúc này cô thấy vô cùng xấu hổ đây. Xấu hổ trước người mà cô từng đơn phương tha thiết. Xấu hổ trước bác Bùi, xấu hổ trước Trần Thiện Thanh Bảo và tệ hơn là xấu hổ trước người yêu của mình.

Vân An có thể mặt dày làm những việc này sao, những việc mà đứng trước mặt bạn trai nhưng cô vẫn cố đổ vỏ cái thai của mình cho người đàn ông khác. Minh Hải muốn biết cần bao nhiêu thì mới mua được chút bình yên và hạnh phúc cho cô sao, thật sự là không thể nào mua được. Cho đến khi mà Vân An được sống một cuộc đời yên bình thì trái tim cô cũng không thể cảm nhận được những điều ấy nữa rồi. Vân An hết đường chối cãi chỉ biết nức nở khóc lóc, ôm mặt bỏ chạy.

"Xin lỗi mọi người, tôi sẽ không để Vân An tới phiền mọi người nữa !"

"Minh Hải , cậu nói xem cái thai..."

"Là của tôi, cháu xin lỗi bác, xin lỗi Thế Anh, xin lỗi Thanh Bảo. Thay mặt Vân An xin lỗi mọi người.", anh cúi gập người rồi mau chóng chạy theo cô.

Hắn lười biếng dựa đầu lên vai em, nhàm chán trả lời, "Thế là xong rồi nhé. Cái thai của con nhỏ đó không hề liên quan đến con."

Mẹ hắn và Thanh Bảo khó hiểu nhìn nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro