Phần Không Tên 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyệt vời

Lòng Phác Xán Liệt trầm xuống, không phải tỉnh lại vào lúc này đấy chứ. Hắn không định lợi dụng người ta, chỉ là cảm thấy tình hình bây giờ khó mà giải thích được. Ngẩng đầu lên nhìn, Biên Bá Hiền quả thực đã mở mắt, nhưng bên trong đôi mắt mê ly vẫn là vẻ thất thần.

Thở phào nhẹ nhõm, hạ thân thiếu chút nữa đã mềm nhũn. Biên Bá Hiền mơ mơ màng màng, vừa mới bắt đầu đã cảm thấy nóng ran khó chịu, sau khi được Phác Xán Liệt vuốt ve thì thoải mái hơn không ít. Lúc này vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng là đàn ông, say rượu làm bậy là chuyện bình thường. Loại chuyện này cho dù có tỉnh hay không cũng có thể làm, được gọi là bản năng.

Biên Bá Hiền đập vào gáy Phác Xán Liệt một cái, để hắn tiếp tục vùi đầu vào làm việc. Phác Xán Liệt bị y đánh nên gặm vào đầu ngực, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Tiểu tử này, thật phóng đãng.

Vì thế càng không kiêng nể gì sờ eo, lưng, bụng, đồng thời hôn dọc theo người y. Dưới ánh đèn không sáng sủa lắm, ghi lại từng dấu ấn. Ánh mắt Phác Xán Liệt tối sầm lại, kéo quần mình xuống, vật thể sưng phồng lớn đến dọa người. Mặc dù vẫn chưa tỉnh rượu, Biên Bá Hiền dùng ánh mắt mơ màng liếc một cái, sửng sốt đến mức không ngậm miệng lại được.

Y nuốt nước bọt, thò tay định cầm tiểu huynh đệ của mình nhét vào trong quần, nhưng quần đã bị Phác Xán Liệt ném đi từ bao giờ. Thật ra của Biên Bá Hiền cũng không coi là nhỏ, nhưng so với Phác Xán Liệt vẫn kém hơn một chút.

"Tự sờ của mình không vui đâu."

Phác Xán Liệt chậm rãi tới gần, ngồi trên đùi y, dưới ánh mắt của Biên Bá Hiền, hắn cầm chỗ đó của mình chạm vào hạ bộ của đối phương.

"Shh. . ." Biên Bá Hiền hít một hơi, không phải đau mà là kích thích.

Phác Xán Liệt như được khích lệ, chơi càng hăng hơn. Cầm phần đỉnh cọ vào nhau, sau đó miết xung quanh. Càng ma sát khoái cảm càng tăng lên khiến Biên Bá Hiền rên rỉ.

"Nhanh lên. . . nhanh lên một chút!"

"Con mẹ nó rốt cuộc là cậu tỉnh hay không tỉnh." Phác Xán Liệt búng tiểu huynh đệ của Biên Bá Hiền một cái, ngoài miệng thì nói như vậy nhưng tay lại tăng tốc hơn.

"Ưm. . . Thoải mái. . . Tuyệt quá. . ."

Phác Xán Liệt nhìn bộ dạng phóng đãng của y, đôi môi đỏ hồng như máu. Nhịn không được cúi đầu hôn một cái, cánh môi mềm mại quấn lấy nhau làm hắn không khống chế được. Đầu lưỡi đi vào dò xét, cạy mở hàm răng để tìm tòi nhiều hơn. Mặc dù trong miệng toàn mùi rượu nhưng Phác Xán Liệt không hề ghét bỏ. Đầu lưỡi liếm một lượt quanh khoang miệng và hàm răng, cuối cùng đảo quanh chiếc răng vàng kia.

Hắn vẫn cảm thấy chiếc răng này rất buồn cười, giống như Biên Bá Hiền nói, cứ như nhà giàu mới nổi. Đương nhiên, người này bây giờ cũng coi như là phù hợp với cái danh hiệu này. Hắn liếm phần nhọn của chiếc răng, khẽ cười, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Chiếc răng này giống như một cái huy chương, tuyên bố chủ nhân của nó đã từng chiến đấu rất oanh liệt.

Vật trong tay lớn thêm vài vòng, cương cứng, như vậy xem ra Biên Bá Hiền cũng không nhỏ hơn mình.

"Thế này mà đã tuyệt rồi á?" Phác Xán Liệt liếm môi, nở nụ cười xấu xa, "Cho cậu xem thế nào là tuyệt vời."

Nói xong liền cầm dục vọng của hai người, kéo tay Biên Bá Hiền đặt lên trên, sau đó tay mình phủ ở ngoài, chuyển động thật nhanh.

"A a. . ."

Không biết có phải là do tác dụng của cồn hay không, Biên Bá Hiền cảm thấy khoái cảm lần này kích thích hơn những lần mình tự xử trước đây nhiều. Tiếng rên rỉ không thể khống chế trào ra từ cổ họng, vẻ mặt phóng túng. Lòng bàn tay Phác Xán Liệt có vết chai mỏng, ma sát trên da rất kích thích, khiến người ta bay lên mây.

Cúi đầu xuống nhìn vào lòng bàn tay, phần đỉnh của Biên Bá Hiền đã tiết ra một chút dịch lỏng, Phác Xán Liệt cảm thấy vừa dâm đãng vừa đáng yêu. Đôi mắt cũng đỏ lên, tay càng làm mạnh. Da dán lên da, thịt kề bên thịt, hai người từ trước đến giờ chưa từng thân mật như vậy.

Trước kia chỉ là có cảm tình với đối phương, có cảm giác khác thường, còn bây giờ tuy chưa làm thật, nhưng dù sao cũng là thẳng thắn bộc lộ rồi. Cảm giác của Phác Xán Liệt đối với Biên Bá Hiền lại thay đổi không ít, ánh mắt nhìn y ôn nhu hơn vài lần.

Biên Bá Hiền siết chặt đùi, ngón chân co quắp, người run nhẹ. Phác Xán Liệt biết y sắp ra rồi, vì vậy bèn tăng nhanh tốc độ, gầm nhẹ một tiếng, bắn toàn bộ lên lòng bàn tay của mình và Biên Bá Hiền. Cúi đầu xuống nhìn, Biên Bá Hiền cũng bắn rồi.

Người vừa lên đỉnh toàn thân đỏ ửng, thỉnh thoảng còn hừ hừ hai tiếng, vặn vẹo người, Phác Xán Liệt cảm thấy rất đáng yêu, đưa tay lên xoa đầu Biên Bá Hiền, chạm phải một đôi mắt long lanh.

Đương nhiên, từ đó bình thường không thể dùng để tả Biên tiểu lưu manh được, chỉ có lúc này ý loạn tình mê trong ánh mắt mới có hơi nước, miễn cưỡng có thể nói như vậy.

"Cậu. . ."

Phác Xán Liệt nhất thời dừng lại, không nói nên lời. Trực giác mách bảo chuyện này không được quang minh chính đại cho lắm, không hỏi đối phương có đồng ý không, có ghét không, đã thừa dịp người ta uống say đè người ta xuống giường. Đây không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì là cái gì?

Thực ra Biên Bá Hiền đã sớm tỉnh lại rồi, toàn thân được chăm sóc vô cùng thoải mái, cảm giác say đã từ từ rút đi, thấy được người đè trên người mình là ông chủ Phác. Vốn trong lòng cũng hốt hoảng, nghĩ lại xem đã xảy ra chuyện gì. Còn muốn đẩy hắn ra, nhưng thân dưới của mình bị đối phương cầm trong tay chơi đùa, mình lại thích cái cảm giác ấy. Một hồ đồ hai chần chừ, cuối cùng thuận theo hắn. Lúc này hai người đều tỉnh táo lại mới phát hiện ra bầu không khí có chút xấu hổ.

"Khụ. . ." Làm xong cổ họng hơi đau, Biên Bá Hiền ho nhẹ hai cái, ánh mắt có chút mơ hồ, "Cái đó, có thuốc không?"

Biên Bá Hiền tựa vào đầu giường, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đã cháy gần hết. Châm thuốc lên hút một hơi, sau đó liền ngẩn người. Mãi đến khi Phác Xán Liệt từ trong phòng tắm đi ra mới vội vàng che giấu vẻ ngẩn ngơ của mình. Tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay, nóng rát đến mức khiến y phải nhăn mặt.

Đối phương không mặc quần áo, hạ thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Đường nhân ngư kéo dài tới nơi không thể nhìn thấy, nhưng lại khiến cho người ta càng tò mò. Nhất là ở rìa khăn tắm thò ra mấy sợi lông, như đang nhắc nhở Biên Bá Hiền vừa rồi hai người đã làm gì.

Biên Bá Hiền mất tự nhiên rời tầm mắt đi chỗ khác, rồi lại không khống chế được quay lại nhìn. Trước đây không phát hiện ra vóc dáng của Phác Xán Liệt đẹp như vậy, mặc quần áo nhìn hơi gầy, cởi quần áo ra thì lộ rõ cơ bắp, quả thực là vóc dáng chuẩn mực của đàn ông, hiện tại nhìn thế nào cũng cảm thấy đỏ mặt.

Rõ ràng Phác Xán Liệt cũng cảm thấy ngượng ngùng, ngủ thì không ổn lắm nên cầm một tờ báo ngồi ở đầu giường. Nhưng đọc một lúc lâu mà nửa chữ cũng không vào đầu, còn cứ muốn liếc sang bên cạnh.

"Tôi bảo này," Cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, Phác Xán Liệt ném tờ báo xuống, khoanh tay nghiêng người sang, "Không phải là giúp nhau giải quyết sao? Không cần phải làm bộ như khuê nữ bị xúc phạm thế chứ."

Biên Bá Hiền nhìn hắn, cười khan hai tiếng, "Ha ha, ai, ai ngượng ngùng chứ. Chuyện này tôi cũng không phải lần đầu tiên, trước đây ở cảnh. . . trong đơn vị các anh em đã chơi nhiều rồi."

Phác Xán Liệt mím chặt môi, giọng điệu ngạo mạn như vậy lọt vào tai hắn nghe cực kỳ chói tai. Đương nhiên hắn cũng không mong đợi Biên Bá Hiền là xử nam, nhưng cũng không hy vọng y là một tay lão luyện kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa trước đây vẫn luôn cho rằng Biên Bá Hiền thích con gái, lần đầu tiên làm cùng đàn ông mà lại không phải mình, trong lòng Phác Xán Liệt có chút mất mát.

Biên Bá Hiền không thấy bên cạnh có phản ứng, nghiêng đầu sang nhìn, sắc mặt của Phác Xán Liệt rất không tốt. Y sờ mũi, cảm thấy có lẽ mình đã nói sai điều gì, nhưng lại cảm thấy mình đâu có sai.

"Cái đó. . . Anh cũng rất tốt. Kỹ thuật. . . chậc chậc, đặc biệt khen ngợi. Vẻ mặt của anh lúc lên đỉnh. . ." Biên Bá Hiền híp mắt, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi.

Giây phút Phác Xán Liệt lên đỉnh, ngửa đầu về phía sau lộ ra yết hầu chuyển động, tiếng gầm như dã thú, lúc ấy Biên Bá Hiền quả thực nhìn đến ngây người. Mồ hôi chảy từ cằm hắn xuống đến xương quai xanh, đi xuống dọc theo ngực. Lúc hoàn hồn lại, lông mày hơi nhíu chặt quét sạch vẻ ngu ngơ trước đây, thay vào đó là cuồng dã, ngông cuồng, gợi cảm. Biên Bá Hiền chớp mắt mới phát hiện ra mình bắn rồi. Lại còn là. . . nhìn Phác Xán Liệt nên mới bắn.

Y hút thuốc, "Trong khoảnh khắc ấy trông cực kỳ giống lão đại của bọn tôi, Liệt ca."

Biên Bá Hiền không nói đùa, giọng nói trầm thấp lại thêm bộ dạng cuồng dã, cực kỳ giống với Liệt ca trong tưởng tượng của Biên Bá Hiền. Y chưa từng thấy Liệt ca, nhưng y tưởng tượng ra.

". . ."

Quay đầu lại phát hiện câu khen ngợi có chút hài hước này không có tác dụng, ngược lại còn khiến Phác Xán Liệt khó chịu hơn. Người nọ cúi đầu xuống, lông mi tạo thành một bóng râm, có vẻ vừa cô đơn vừa thất vọng. Biên Bá Hiền hốt hoảng, vội vàng dập điếu thuốc tiến lại gần.

"Ê, anh giận à? Tôi. . . ý của tôi là, anh rất đẹp trai, rất quyến rũ. Anh, anh, kỹ thuật của anh rất tốt, khiến tôi muốn ngừng mà không được, nếu có lần sau chúng ta có thể thử cái khác?"

Phác Xán Liệt quay đầu lại, trong mắt có vẻ không tin, "Cậu không cảm thấy. . . ghê tởm sao? Hoặc là chán ghét?"

"Không." Biên Bá Hiền không chút do dự trả lời, "Có gì mà phải ghê tởm."

Khóe miệng Phác Xán Liệt cong lên, nhìn đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc, muốn hôn lên. Nhưng hắn biết chuyện này không thể vội vàng, phải từ từ. Biên Bá Hiền không để ý chuyện giải quyết hộ nhau, nhưng cũng không chắc chắn rằng có thể chấp nhận làm thật. Vả lại, hôn môi là một hành động có ý ám chỉ, tuyệt đối không nên tồn tại giữa các huynh đệ.

Chờ một chút, không được vội.

"Ngủ đi, mệt rồi." Lòng thầm vui sướng đắp chăn lên người.

Biên Bá Hiền vẻ mặt khó hiểu, người này sao lại trở mặt nhanh như vậy, vừa rồi còn khó chịu bây giờ đã lại cười rạng rỡ.

Gãi đầu, đưa tay lên tắt đèn, chui vào trong chăn. Mở mắt nhìn trần nhà tối đen lại tỉnh táo hơn không ít, đẩy đẩy người bên cạnh, "Này, Phác Xán Liệt, vừa rồi anh nói cái đó là tuyệt vời, vậy tuyệt vời nhất là cái gì?"

". . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro