1235689

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Kim Tại Trung !! Kim Tại Trung!!”

Tại Trung dùng hai tay che cái lỗ tai, cố gắng không nghe âm thanh càng lúc càng lớn như gọi hồn ở phía sau.

Cước bộ nhanh hơn, nhanh chóng thoát khỏi cái đuôi phiền nhiễu.

“ Kim Tại Trung !! Đừng nói cái gì ca ca đệ đệ nữa ! ! Kết giao với ta đi !!”

Kêu lời này chính là Thẩm Xương Mân, lúc này đang tan học ra, ở cổng trường áp dụng «  Sống chết không buông »  cùng « âm thanh ngọt ngào » , hai tầng tiến công, chiếm đóng Kim Tại Trung.

Từ sau khi Xương Mân đọc sách pháp luật đã bị « Hun đúc » ( kỳ thật đầu do chính hắn không có việc gì miên man suy nghĩ, đọc bài miêu tả cáo trạng Cường X, thế mà khiến hắn nhớ mãi không thôi.) hắn liền cần nhắc, đối với Tại Trung ca có thể cố gắng dùng trí hay dùng sức mạnh tấn công – bất luận thế nào, chính mình thân cao 186cm, cũng không phải tiểu bạch thỏ lớn lên.

Hơn nữa Tại Trung ca, luôn đem mình làm tiểu hài tử, cũng nên để cho hắn làm nam tử hán ở một mặt chính thức chứ !

Uống hết ba chai bia lấy thêm can đảm, ngồi ở trên ghế sa lon xem tv, bất ngờ tấn công Tại Trung ca không phòng ngự, dựa theo trên sách viết « Ôm cổ, đẩy ngã ». Nhìn như nhu nhược, Tại Trung ca nháy mắt phản kích, sử dụng các kiểu kỹ năng, ngã sập xuống hành hung một chút. Cuối cùng, Xương Mân thật sự không chống đỡ nổi nữa, tránh ở góc tường, khóc lớn không thôi, một phen nước mắt, một phen nước mắt mới đổi lấy một tia thương hại của Tại Trung ca, lúc này mới từ bỏ.

Chỉ tiếc Kim Tại Trung từ đó không còn để ý mình, đến liếc mắt một cái cũng không, mình ở trong lòng Tại Trung ca vốn nhu thuận ôn nhu thật là hình tượng đệ đệ tốt cũng bị huỷ hoại trong chốc lát.

«  Ta chỉ là … chính là… thật là … thật sự là … »

Tìm Tại Trung ca ở của hàng Pisa mới mở, sám hối suốt đêm hôm đó, Thẩm Xương Mân rũ đầu xuống ngồi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Kim Tại Trung, ấp úng nửa ngày mới nói ra một câu : “ Rất thích ngươi!!”

Một ly đồ uống lạnh như băng rơi trên đầu tiểu hài tử.

Tại Trung đứng dậy bước đi, lưu lại tiểu hài tử, đồ uống rơi tí tách nhỏ giọt trên khuôn mặt xuống bàn cơm.

Hai phút sau, Xương Mân lấy ra khăn tay lau khô mặt, hướng về phía phục vụ sinh hô một tiếng: “ phục vụ sinh, đóng gói !!”

***

“ Tại Trung ca!”

Xương Mân bỗng nhiên tiến đến trước mặt Tại Trung đang ngồi trong phòng học, hết sức chuyên chú xem sách toán học, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất kêu.

Một cái tát đem đầu Xương Mân đẩy ra qua một bên, Tại Trung tiếp tục xem sách.

Nhớ không lầm thì hẳn là hiện tại Xương Mân phải trong giảng đường năm nhất học bài đi ? Chạy đến năm ba nơi này mà bị ghét bỏ — dã !!

Đầu nhỏ nửa ngày lại từ cái bàn dưới xông ra : “ Tại Trung ca đang xem sách toán a?!! ——–chỗ này ta hiểu!! Có muốn hay không ta chỉ cho ca?” – Tiểu móng vuốt chạm vào trên sách.

Một đôi mắt lạnh xẹt qua chỗ tiểu móng vuốt của Xương Mân, móng vuốt nhanh chóng rụt về lại.

“ Ngươi lần trước không phải toán học thi được 28 điểm sao…” Tiểu hài tử thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Một cái Như lại thần chưởng đánh xuống, Xương Mân lần này trốn tránh đúng lúc, không có bị bổ tới.

“ Xú tiểu tử!! Cút về hang ổ của ngươi ngay cho ta !!”

Tại Trung tức giận mắng.

Xương Mân vui vẻ ra mặt: “ ha ha ha ! Tại Trung ca, ngươi rốt cục đã cùng ta nói chuyện! Ca ~~~ Ngươi để ý đến ta đi, mấy ngày nay ngươi không cùng ta nói chuyện, ta đều buồn chết !!”

“ Ai để ý ngươi ?!  cho ngươi chạy về, ngươi cảm thấy được là ta để ý ngươi sao?”

Tại Trung lạnh lùng.

Cái lỗ tai nai động động rồi hạ xuống, sau đó bi thương cụp chặt vào mặt, tiểu hài tử ủ rũ rời khỏi phòng học của Tại Trung ca.

Tan học khi Xương Mân mai phục ở cửa cổng trường, chờ Tại Trung ca đi ra lại tiếp tục chịu nhận lỗi.

Thân ảnh Tại Trung ca xuất hiện, Xương Mân hóa đá – bên người ca, xú nam nhân là ai?! Cùng ca đi gần như vậy, còn muốn dùng xe đạp dẫn hắn về nhà?!!

Chẳng lẽ — tên kia là Trịnh Duẫn Hạo gia khoả?!!

Xương Mân gấp đến độ cắn thẳng vào ngón tay, lại  không nghĩ ra biện pháp gì. Cuối cùng, cái khó ló cái khôn chạy lên trước, ôm chầm lấy cổ Tại Trung ca : “ Trung ~~ Trung !! Ngươi rốt cục đã ra! Ta chờ ngươi thật khổ cực !! Nhanh về nhà ta nấu cơm cho !!”

Tại Trung sửng sốt ba giây, lập tức đá tiểu hài tử bay vòng, quét đến 8 thước có hơn.

“ Ngươi bệnh thần kinh a ?!! Nói bậy bạ gì đó?”

Lôi kéo Duẫn Hoạ bước đi, còn lại tiểu hài tử một mình ngồi dưới đất khóc một hồi.

Khóc mười phần, lau lau nước mắt, hướng lên trời lớn tiếng thề” “ Tại Trung ca – không, Kim Tại Trung! Ngươi sơm muộn gì cũng sẽ là của ta!!”

***

Tại Trung không biết tại sao nên giải thích với Duẫn Hạo về quan hệ của mình và Xương Mân.

Tháng trước, nhất thời lúc trời tối, chính mình đang ở trong ký túc xá đơn, chơi trò chơi máy vi tính, bỗng nhiên có tiếng đập cửa nhẹ nhàng. Mở cửa ra vừa thấy là một nam hài tử vóc dáng cao cao, thân hình phong phanh, cả người bị mưa làm ướt sũng, nhìn mình nửa ngày mới dám ngẩng đầu lên nói chuyện: “ Ngươi, nhĩ hảo! Ta là Thẩm Xương Mân.”

Lui qua trong phòng, tiểu hài tử ôn nhu, yếu ớt ngồi ở chỗ kia, một phen nước mắt, nước mũi nói mình là cô nhi, phụ mẫu đều đã mất, được người bác thu nuôi, trước đó không lâu đem đuổi mình ra khỏi nhà. Hiện tại đã ba ngày không có ăn cơm rồi, hy vọng có thể lưu lại mấy ngày, nhất định sẽ không gây phiền toái gì ….vân vân…

Nhìn thấy tiểu hài tử vẻ mặt thiện lương, hiện giờ bị lừa gạt, khó khăn như thế, Tại Trung cũng không khỏi lau vài giọt nước mắt, cuối cùng cũng đồng ý thu nhận và giúp đỡ hài tử đáng thương này.

Phải đến ba ngày sau, Tại Trung liền phát hiện hài tử này không có một câu nào là nói thật !! Hắn không chỉ có gia đình giàu có, cha mẹ khoẻ mạnh, hơn nữa lại cùng chính mình một ngôi trường, lại là học đệ năm nhất. Hơn nữa là tân Khoa Trạng Nguyên kỳ thi cao trung – bề ngoài như tiểu bạch thỏ dịu ngoan, trên thực tế lại toàn ý đồ xấu xa.

«  Ta đâu muốn, là bởi vì muốn cùng ca sinh hoạt chung một chỗ thôi ! »

Tiểu hài tử đối mặt với chất vấn của Tại Trung lộ ra vẻ tinh khiết, ngây thơ, vô hại tươi cười.

«  Hơn nữa, ca ngươi không thể đuổi ta đi nga ! Ta đã đàm phán với chủ nhân kia mua lại nơi này rồi, cho nên ta cũng như chủ nhà thuê trọ của ngươi vậy! Ngươi đã giao tiền thuê một năm rồi, ta chắc chắn không trả lại cho ngươi ! Bất quá nếu ngươi để cho ta ở trong này ngụ cùng, ta có thể xem xét giảm miễn phí phòng của ngươi, ha ha ~ !”

Tại Trung chán nản —– ta cư nhiên bị mao đầu tiểu tử này đùa giỡn !!!!

****

Học sinh xuất sắc Trịnh Duẫn Hạo bị Tại Trung mời về nhà thì đứa bé được nuôi dưỡng tốt Thẩm Xương Mân đã đợi ở sẵn ở trong phòng — ta đi xe về, tự nhiên so với các người cưỡi xe đạp nhanh hơn!! Tại Trung ca, hướng về phía ta ngồi xa taxi, mà cùng hắn chỉ có thể cưỡi xe đạp, ngươi theo ta đi !!!

Tại Trung lấy ra cái chìa khoá, đang muốn mở cửa, cửa bỗng nhiên mở ra, tiếp theo xuất hiện một bộ dạng ăn mặc hình nai con, so với tiểu tinh linh đáng yêu ở trước mặt hai người.

A!! Trung Trung !! Ngươi đã về rồi ?”

Hưng phấn kêu lên.

Tại Trung mặt thành điều sắc bàn, màu gì cũng có. Duẫn Hạo cũng hoảng hồn: “ Này này này ! Chính là cái kẻ kiêu ngạo, đứa bé được nuôi dưỡng tốt Thẩm Xương Mân ?!!”

“ Ca, ta giúp ngươi đem quần áo đi tẩy tốt lắm,. Hơn nữa hôm nay ta đặt một lượng lớn quần áo ngủ cùng quần áo sơ mi của ta đặt cùng một chỗ với ngươi a !”

Nịnh nọt cười.

« Ai bảo ngươi tuỳ tiện động quần áo của ta  ? » Tại Trung tức giận hỏi.

“ Ta…” – nai con nước mắt lưng tròng –  “ Ta giúp ngươi giặt quần áo là sai sao? Ca bình thường quan tâm ta như vậy, làm cơm cho ta, ta sinh bệnh còn cõng ta đi bệnh viện … Ta chi muốn báo đáp ngươi một chút … Ô ô ô …”

Quả nhiên, Duẫn Hạo bên cạnh nghe ra ý trong lời nói, khuyên Tại Trung: “ A, Tại Trung ca, Xương Mân cũng là hảo tâm thôi, ngươi không thể trách hắn!”

Nghe Duẫn Hạo kêu Tại Trung “ ca ”, tiểu hài tử một trận hưng phấn: “ Ha ha ! Quả nhiên quan hệ của bọn họ còn không vào đâu, chưa quá chặt chẽ, mặc dù mình cũng chưa đến mức báo động đèn vàng, dù sao chính mình cũng không cần quá khẩn trương.”

“ Ngươi đừng nghe hắn nói bậy! — Thẩm Xương Mân! Cái gì gọi là cõng ngươi đi bệnh viện? Ngươi lớn như vậy, vóc dáng ngươi thế ta cõng sao nổi? Chính là cõng ngươi đến bên đường kêu taxi! Còn có, ta làm cho ngươi cái gì cơm? Mỗi ngày chính là nấu mì ăn liền, ngươi cũng đi theo cọ thôi! Tiểu tử ngươi đến một tháng này cọ không ta ba thùng mì ăn liền!”

Dứt lời dẫn Duẫn hạo vào phòng, Xương Mân ở phía sau quả thực muốn dùng cây búa gõ ngất Trịnh Duẫn Hạo.

“ Nga! ! Duẫn Hạo ca là tới dậy bổ túc toán học cho Tại Trung ca a ?” Xương Mân thấy Duẫn Hạo thập phần chuyên nghiệp, ngồi ở trước bàn đọc sách, mở ra sách toán học, liền chuẩn đi dạy Tại Trung giải đề, không có chút ý tứ tán gẫu nuôi cấy tình cảm trước khi dạy cả, tiếp tục trong lời nói bình thản dạy Tại Trung ca giải đề. Hắn không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm, thuận tiện lén nhìn mỹ mạo của Tại Trung ca tính toán.

«  Ta cũng tới nghe một chút ! » Bambi đặt mông ngồi ở giữa Tại Trung và Duẫn Hạo.

Tuy rằng Duẫn Hạo thoạt nhìn hiền lành, chính là tuyệt đối không thể khinh thường ! Ai biết Trịnh Duẫn Hạo hắn có cái gì… có chủ ý gì hay không ? Cái gọi là «  hoạ hổ hoạ bì, nan hoạ cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm »

“ A !! Duẫn Hạo ca, ngươi giảng sai rồi!!! ” Tiểu hài tửu bỗng nhiên thập phần hưng phấn kêu to : “ Giảng sai rồi! Giảng sai rồi!!” Còn chỉ tay vào đó.

Duẫn Hạo trên mặt thoạt đỏ lại trắng, Tại Trung thì hận không thể dùng đầu đập vỡ mặt bàn: “ Thẩm ~~~ Xương ~~~ Mân !!!”

“ Quay về phòng của ngươi đi!!!”

Tại Trung hét lớn. Duẫn Hạo lại ngăn cản : “Ai, chúng ta nhường cho Xương Mân nói một chút đi! Có vấn đề thì nên thỉnh giáo mà !”

“Ân, hừ !!” Xương Mân hắng giọng, hia cái tai nai con dựng thẳng đứng, nghiêm trang bắt đầu giảng đề.

“ … Cho nên, như vậy mới ra được kết quả, có phải hay không?” Đắc ý cười.

“ A?…” Tại Trung cắn đầu bút chì, Duẫn Hạo cũng thật sự còn đang cân nhắc.

“ Nghe không hiểu sao? Nói tiếp một lần nữa …”

Lại giảng một lần, ngẩng đầu lên hỏi : “ Thế nào? Lần này thì hiểu rồi chứ?”

Duẫn Hạo lần này như có suy nghĩ gì gật đầu, mà trong mắt thì đầu bút chì đã muốn bị cắn nát vụn, vẫn đang cau mày.

“ Xương Mân, phương pháp quá hoàn chỉnh a! Thầy cô chúng ta đều không có dạy ngắn gọn ý nghĩa như vậy!”

Duẫn Hạo bội phục nói.

Ha ha, Tại Trung ca, khúm núm dưới tài trí thông minh của ta đi ! ha ha ha !!!

Luận trí lực, Trịnh Duẫn Hoạ không phải là đối thủ của ta !!”

“ Duẫn Hạo ca, tái kiến ! Trên đường cẩn thận!!”

Duẫn Hạo bị Xương Mân cùng Tại Trung đem hắn đuổi ra cửa, Xương Mân còn vẫy vẫy tay từ biệt,

“ Sau này cũng không cần đến đây nữa !!!”

Cuối cùng còn hô lên mấy câu này.

Kết quả là 5 phút đồng hồ sau, gối, mền cùng cả bản thân Xương Mân bị Tại trung ca ném tới chỗ ngã tư đường.

“ Uy, uy!! Ca !!!”

Xương Mân chẳng thèm quan tâm đến đám hành lý, dùng sức gõ cửa “ Ngươi muốn làm gì a ?!!”

“ Ngươi đến đâu thì đến !! Cảnh cáo ngươi không có sự cho phép của ta, đừng xuất hiện trước mắt ta.”

Tại trung ca mở cửa hô xong liền lập tức đóng sầm cửa lại.

Xú tiểu tử!

Chớ để cho ta gặp lại ngươi!!

Kết quả ——

Đêm hôm đó, Xương Mân quả nhiên không vào nhà, mà sáng ngày thứ hai Tại trung lo lắng ra ngoài tìm thì không thấy bóng dáng Xương Mân đâu nữa.

Đến trường, Tại trung phát hiện không có tiểu hài tử, điện thoại di động cũng tắt máy, về nhà đợi đến hừng đông cũng không thấy thân ảnh tiểu hài tử tinh thần phấn chấn mạnh mẽ tan học trở về.

Tinh thần Tại Trung luống cuống.

Tiếp theo tròn hai ngày, Tại Trung lần tìm cả ngã tư đường Seoul, gặp ngươi liền hỏi : “ Xin hỏi, có hay không nhìn thấy một người nam hài tử  ăn mặc thành nam con Bambi? Vóc dáng rất cao, nhìn trông rất khá…”

Tất cả mọi người lắc đầu, có khi còn không thể tưởng tượng nổi, nhìn hắn : “ có nhầm lẫn không, cái gì nai con Bambi?”

Nai con, ngươi đa chạy đi đâu? Không phải là tức giận chứ? Hoặc là đã cho là ta thật sự muốn đuổi ngươi đi? Hay ngươi đang cùng ta nói giỡn? Có nói giớn cũng chỉ đến một giới hạn thôi chứ?

Chẳng lẽ, tiểu hài tử rất đáng yêu mà bị tên buôn người bắt cóc? Không nên a, lền trước hắn bất ngờ đánh ta, khí lực còn rất lớn mà, ta thiếu chút nữa chống đỡ không được…..

Thẩm Xương Mân, ngươi rốt cục đi đâu?

-         Thượng đế ơi, ta đem cái đuôi phiền nhiễu của mình đánh mất rồi !!! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ ?

Tìm đến ngày thứ ba, dũng khí thể xác và tinh thần của Tại Trung đều mệt mỏi, mất hết khí lực cùng cảm giác.

Hắn ngồi ở bậc thang trước cửa, ánh mắt trống rỗng, không biết nhìn đi đâu.

Sau đó nhận được điẹn thoại của Xương Mân.

Hài tử ở đầu dây trầm ngâm hồi lâu, tựa hồ còn có chút nghẹn ngào.

«  Ca, ta ở bờ sông Hán. Ngươi có thể tới không ? Ta muốn gặp ngươi. »

«  —- ngươi này gọi hồn !!! Mấy ngày nay chết ở đâu rồi ? » Tại trung lo lắng hỏi

«  Cám ơn ca lo lắng … Trong nhà, có chút chuyện thôi.”

Thanh âm tiểu hài tử dần dần thấp đi, đến cuối cùng cúp điện thoại.

Tại trung cúp điện thoại liền hướng sông Hán chạy tới. Đợi cho đuổi đến, thở hồng hộc thì thấy Xương Mân đang cô đơn ngồi ở bờ sông, hoàng hôn dần buông xuống, dư quang sót lại chiếu vào trên mặt của hắn, Tại trung lần đầu tiên nhìn thấy Xương Mân lặng yên.

“ Ta …kỳ thật là cô nhi….”

Xương Mân thản nhiên cười.

«  Khi ta ba tuổi thì cha mẹ qua đời bởi tai nạn xe cộ. Tứ đó về sau luôn cùng nãi nãi sống, do nãi nãi một mình nuôi lớn. »

«  Rồi khi bảy tuổi nãi nãi cũng qua đời, ta do cô cô nuôi nấng. »

«  Cô cô không thích ta, thường xuyên đem ta đuổi ra khỏi nhà. Lần này, Nàng là hoàn toàn không cho ta tiếp tục trở về. Nàng nói, ta là một tai tinh. »

Xương Mân môi hơi mấp máy hạ xuống, nước mắt mông lung trong vành mắt, không cho nó rơi xuống.

«  Có lẽ ta thật sư là một tai tinh. »

«  Trong trường học tư chất thiên phú, đều là ta biên, gia cảnh giàu có, cha mẹ khoẻ mạnh – ta là không muốn làm cho người khác đồng tình ta, thương hại ta….Này đó, ta không cần .. »

Tại Trung dứng trước khuôn mặt có điểm tái nhợt của Xương Mân, ..

«  Ca, ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền thích ngươi, hiểu chưa ? »

Ánh mắt Tại Trung thoáng loé lên, cúi đầu.

«  Ta nghĩ, trên thế giới này, tất cả mọi người vứt bỏ ta, chính là ca, là người ta có thể dựa vào. Mỗi lần nhìn thấy ngươi, ta đều thật an tâm, thật hạnh phúc. »

Xương Mân khẽ để đầu chạm vào bờ vai Tại Trung, Tại Trung thật tự nhiên ôm trọn lấy hắn.

« Đêm hôm đó, ta nhận được điện thoại của cô cô. Nàng nói, nàng muốn dẫn hài nhi của nàng đi Mỹ quốc, ta tốt nhất trở về đem những đồ đạc rách nát của ta thu thập xuống, đi đâu thì đi…….. Ta đột nhiên cảm giác được, thế giới này thật sự từ bỏ ta. »

«  Ta có thể đi đâu đây ? Trở lại bên người ca, nhưng ca cũng không thích ta a. Ca cũng có người mình thích, ta tính là cái gì đây ? »

«  Vì thế, ta ở bờ sông hán này ngồi như vậy, tắt địen thoại di động, cũng thế giới này đoạn tuyệt quan hệ. Có đôi khi, nhìn thấy sông nước mênh mông, thật sự có một loại xúc động muốn được nhảy xuống. »

«  Ca, thực xin lỗi, cho ngươi thêm phiền toái. »

Hắn lộ vẻ cười sầu thảm.

Ngẩng đầu lên, thấy hốc mắt Tại Trung đã ướt át.

Tại Trung gắt gao ôm lấy hắn : « Đứa ngốc ! Đứa ngốc ! Vì cái gì luôn luôn gạt ta ? Vì cái gì không nói cho ta biết, nguyên lai ngươi khổ sở như thế ? »

“ Không muốn……để ca quan tâm a …”

Xương Mân hàm nén nước mắt.

“ Không phải sợ, cô cô không nhớ ngươi, còn có ta. Ta sẽ vĩnh viễn chiếu cóo ngươi, sẽ không để cho ngươi phải chịu  khổ. Không phải sợ…”

“ Ca !” Xương Mân cũng ôm chặt lấy Tại Trung, ngẹn ngào nói: “ Ta thật sự, thật sự là rất yêu ngươi a.”

“ Ta cũng như vậy….” Tại Trung khóc không thánh tiếng – “ Chính là, không dám nói ra khỏi miệng, cũng không biết phải biểu đạt thế nào. Mấy ngày nay ngươi đi vắng, ta đều đã nổi điên.”

“ Ca !”

“ Xương Mân !!”

Hai người đang gắt gao ôm nhau, hai mắt đẫm lệ.

( editor : =.=” )

~ ~ ~ Điện thoại trên tay Xương Mân vang lên, bắt máy điện thoại, Xương Mân kêu thành tiếng.

“ A ?!! Ba ba !! Ai bảo ngươi gọi điện thoại cho ta ?!! Không phải nói trừ bỏ ta cho các người gọi thì bình thường không được gọi cho ta sao?”

Tại Trung ngây ngẩn cả người.

“ Cái gì? Sinh nhật cô cô? Ai nha, không phải ta hôm nay xuất môn đêm lễ vật đến, đặt ở trong phòng ngươi sao? Cho các ngươi thay quyền chuyển giao thôi !! – cái gì ? Nãi nãi cũng muốn từ nông thôn đến ? —– không được, ta không có thời gian !! Vội vàng đâu !!! — A ? Không cần vậy !! Không thể nói trước, tạm biệt !!”

Để điện thoại xuống, Xương Mân vẻ mặt đơn thuần mỉm cười hỏi Tại Trung : “ Ca, chúng ta vừa mới nói đến đâu rồi?”

Tại Trung mặt sớm biến thành màu tương cà, nắm tay nắm chạy, xương cốt răng rắc rung động.

“ Thẩm Xương Mân !!! Ngươi này hỗn —- đản !!”

Nguyên lai là lại lừa gạt ta !!!!!

Ngươi này, ác ma đội lốt nai con, chờ chết đi ~~~~~~~~~~

-         Hoàn  -

Áo len cao cổ

Tác giả: Tiểu Hoa bính

Edit: Đêm dài người đã đến phương nao? ~(≧▽≦)~

Thể loại : đam mỹ hiện đại, đoản văn nhẹ nhàng.

Cặp đôi: Kim Tại Trung và Thẩm Xương Mân

Notes: Bản raw mình down trên mạng, của bạn MINNIEBAOBEI, chưa có sự đồng ý của tác giả mong rằng không ai mang đi đâu và mình chả biết nửa chữ tiếng Trung nào nên chém rất thẳng tay, mong rằng mọi người khi xem sẽ cho mình nhận xét thấu đáo chứ không phải là bôi nhọ công sức của mình. Thanks o(∩_∩)o

.

.

.

“ Xương Mân a, trời hôm nay thế nào mà còn mặc áo len a?”

Sư tỷ hoá trang tò mò nhìn lên Xương Mân che áo kín mít, kỳ quái, ngày hôm qua mặc còn chưa tính, dù sao độ ấm không cao. Chính là hôm nay nhiệt độ không khí tăng bảy, tám độ a. Nhìn thấy kia cũng đủ để phát nóng, Tuấn Tú đã muốn cởi ra chỉ mặc áo ngắn tay.

“ Nha…”

Xương Mân liếc cái sắc lẻm với sư tỷ đang quan tâm, tầm mắt chuyển đi hướng khác, bộ dạng xa cách.

Thông thường, người hiểu biết Xương Mân cũng biết, đứa nhỏ này đại khái lại đang sinh khí, bất quá, chỉ là hỏi hắn về quần áo thôi, cũng không đến mức phát hoả a?

Sư tỷ hoá trang tuy rằng khó hiểu, cũng để mặc cho hắn bỏ đi, đứa nhỏ này nhất định có tâm sự, ai cũng sẽ không để ý đâu.

***

Xương Mân tránh thoát sư tỷ hoá trang, trên khuôn mặt nguyên bản thản nhiên lập tức trở nên dữ tợn.

Để tay lên cổ, bắt đầu cười lạnh…

***

“ Xương Mân a, ngươi không nóng sao?” – Tuấn Tú đầu chảy đầy mồ hôi hỏi.

Quả thật hiện tại, hai người bọn họ mặc quần áo giống như hai mùa trái nhau, khó trách Tuấn Tú trong lòng sinh nghi ngờ.

“ Hoàn hảo.”

Xương Mân lại giống như lúc trước, dùng chiêu lãnh đạm doạ người, chính là hắn đánh giá thấp chỉ số thông minh của Tuấn Tú, có lẽ nếu nói thì phải đánh giá cao mới đúng.

“ Hoàn hảo cái gì? Cởi đi, ta nhìn mà phát nóng.”

Cũng không quản người ta có nguyện ý hay không, liền đi đến đưa tay ra cởi quần áo.

“ Ai……Ta…..Tuấn Tú ca……”

Muốn chết, Tuấn Tú này khí lực cũng không nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, tránh cũng không thoát.

“ Nha~ trên cổ ngươi là cái gì a?”

Quằn quại khó tránh lộ ra vùng cổ, bị ánh mắt sắc bén của Tuấn Tú nhìn thấy điểm đỏ trên cổ.

“Ân…Ân?”

Thừa dịp hắn kinh ngạc, vội cách xa ma trảo một chút, lui lui….không…thời gian, Xương Mân nghĩ kỹ lý do thoái thác.

“ Này a, có thể là trong phòng xuất hiện sâu, cho nên mới mặc áo len cao cổ để che đi, miễn cho người khác nhìn thấy.”

Tuấn Tú ca, ngươi nhất định phải tin tưởng, nhất định không cần quản nó, nhất định không thể suy nghĩ lung tung, tâm linh thuần khiết xin hãy bảo trì như trước đi. Xương Mân cầu nguyện trong lòng.

“ Xương Mân thật đáng thương, con sâu kia thật đáng ghê tởm !!!”

Tuấn Tú lòng đày căm phẫn nói.

“ Quả thật đáng giận……”

***

“ Ha ha, Mân Mân a ~~~~~”

Vừa mới đẩy đi được Tuấn Tú ca ngây ngốc, Hữu Thiên ca thế nhưng lại miệng lưỡi trơn tru cùng đi đến.

Xương Mân bắt đầu thấy đau đầu.

“ Hữu Thiên ca, có việc gì sao?”

Này cũng chả dễ dàng a….Xương Mân bắt đầu cảm thán.

“ Chúng ta thảo luận một chút về vẫn đề sâu trong ký túc xá, ngươi thấy thế nào?”

Vừa nhìn bộ dạng hắn, lòng dạ biết rõ hắn nhất định minh bạch mọi chuyện rồi.

Xương Mân hung hăn cắn răng.

“Đúng, hắn là thảo luận một chút, tốt nhất là đi bán thuốc sát trùng, trừ côn trùng luôn đi!”

“ Mân Mân, không nên nổi giân nha ~~~ ta sẽ không nói cho người khác biết, yên tâm. Ngươi xem, ngày mai theo ta ra ngoài hóng  gió nha? Ta lâu rồi không có ngoài. »

Ta có thể nói không sao ?

Xương Mân quay đầu lại, mỉm cười.

« Hảo ~~ tất cả nghe theo lời ngươi, ca… »

Xương Mân bây giờ tâm cũng muốn chết. Bất quá, ánh mắt hắn vừa chuyển, phải chết, cũng phải nhường Kim Tại Trung chôn cùng !!!

***

***

Mân Mân giống như thật tức giận a, trong lòng Tại Trung muốn nói, bất quá cũng không thể trách hắn nha, ai bảo bình thường hắn cứ  luôn hung thần ác sát với chính mình, luôn lời mặn, lời nhạt khi dễ mình, không nghĩ tới khi ngủ lại biến về bộ dạng thiên sứ như trước kia, so với thiên sứ càng hơn cả thiên sứ.

Đối mặt với bộ dạng xinh đẹp như thế, làm sao có thể nhịn xuống được, thực xin lỗi thiên a~~~

Cho nên, Tại Trung hoàn toàn thật không ngờ đến hậu quả của việc hôn trộm, là ở trên cổ Mân Mân là vết hồng hết sức đáng yêu ~~~~

Cái kia mỹ vị a ~~~

Tại Trung hiện tại nghĩ đến đều có thể cười ra tiếng, chính là hậu quả cũng thật nghiêm trọng, Mân Mân a. Tâm can bảo bối của hắn, đã một ngày không để ý đến hắn rồi ~~~

Cô đơn a, tịch mịch a ~ không ai đau, không ai yêu a !

Đang tự thương cảm chính bản thân mình, người tối không thể xuất hiện, lại xuất hiện ở trong phòng Tại Trung.

“ Mân Mân, sao ngươi lại tới đây?”

Tại Trung vội thu hồi ai oán của chính mình lại, lập tức thay bằng nụ cười mê người.

Tốt nhất có thể làm Mân Mân mê đảo ~~~ diệt ha ha

“Đừng cười, ghê tởm quá!”

Ghê tởm? Ghê tởm!!!

“ Mân Mân, đâu có quá đáng thế.”

Ta đây chính là nụ cười đáng giá ngàn vàng a, người khác muốn xem ta còn không cho nhìn, ngươi không cần có phúc mà không biết hưởng!

Tuy rằng nghĩ thì là vậy, nhưng là Tại Trung thật thiếu cốt khí mà không dám nói.

“ Mân Mân, tìm ta có việc gi sao?”

Chỉ có thể đáng thương nói sang chuyện khác.

“ Này !”

Xương Mân một phen chìa ra cổ áo của mình, nơi đó có một điểm đỏ phi thường, phi thường xinh đẹp.

“ Hắc hắc, đã tức giận suốt một ngày rồi mà, không nên tái giận dỗi nữa.”

Nay hiện tại mình thế  nhưng cũng tay không tất sắt.

“ Ta đây muốn trả thù!”

Trả thù? Tại trung lập tức nghĩ tới Mân Mân vừa mới luyện  tập cơ thể như thế, mình thế nào cũng k ông được bằng hắn…

Quên đi, vì Mân Mân có thể để ý đến mình, về sau có thể tuỳ tay, ha ha, đậu hủ đỏ, nhịn đau đi vậy, nhiều nhất sau này để hắn tránh xa Tuấn Tú một chút, học cái gì không học, lại học Tuấn Tú bạo lực a ~~~~~

“ … Hảo !!!”

Chính là đợi thật lâu cũng không có cảm giác nắm đấm lại đây, Tại Trung còn đang nghi hoặc đây là có chuyện gì, vừa mới trợn mắt liền phát hiện Mân Mân đầu chôn ở cổ của mình, sau đó làn da trên đó truyền đến nhói nhói đau ~

Xương Mân thần ra, liếm duyệt qua nhiều lần, hắn biết thực mềm, rất ngọt, chính là không nghĩ tới chính làn da hắn cũng khẽ rung động.

Tại Trung tim bắt đầu gia tăng tốc độ đập, bắt đầu mơ màng, bắt đầu….

Còn không có hưởng thụ đủ, Xương Mân đã muốn ly khai, còn sờ một chút, diện vô biểu tình nói:

“Đây là phạt tội, xem có còn dám hay không tiếp tục đối với ta làm như vậy!”

Nói xong, nổi giận đùng đùng chạy lấy người, ai cũng không phát hiện, lúc xoay người đi qua, thế nào mà sắc mặt hắn đỏ bừng.

****

****

Tại Trung, trong lòng ngây ngốc, bắt đầu ngây ngô cười.

“ Nấu ta mỗi lần thân đều có hồi báo như vậy, kia ________________hắc hắc hắc hắc hắc …”

Mân Mân bảo bối thật sự là rất đáng yêu ~~~~

****

Ngày hôm sau.

Tại Trung quả thật cũng mặc quần áo cao cổ ra ngoài, nhìn thấy Mân Mân ném tới ánh mắt vui vẻ, Tại trung trong lòng trộm làm cử chỉ “ V ”

Sau đó, đến phòng hoá trang thay đồ, Tại Trung liếc mắt một cái liền nhìn trúng trong đó một món đồ áo len đan cổ thấp, cơ hồ có thể đem cả vùng ngực lộ ra.

Ta muốn cho toàn bộ thế giớ cũng biết, ngày hôm qua, Mân Mân cho ta loại ô mai, diệt ha ha ~~~~

“ Ngươi dám !!!!”

Tại Trung vừa mới đổi xong quần áo chỉnh tề, thì Xương Mân đằng đằng sát khí tha trở lại phòng thay đồ, trên mặt Xương Mana phẫn nộ còn có chút như thể ngượng ngùng cùng luống cuống.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Tại trung có thể sớm không còn trên thế giới này.

“ Ta vì cái gì không dám, Mân Mân, có phải hay không thẹn thùng?”

Tại Trung không sợ thiên hạ loạn, cười rộ lên gian sảo, bảo bối như vậy thật đáng yêu, thật đáng yêu ~~~

“ Tại Trung ca ~~~”

Xương Mân rốt cục hiểu được người đối diện này tuyệt đối không thể dùng lối suy nghĩ của người thường cùng hắn khai thông được, chỉ có thể chịu thua.

“ Chỉ cần ngươi không như vậy đi ra ngoài, ta cái gì cũng đáp ứng ngươi.”

Chủ yếu là để Hữu Thiên bọn hắn thấy, để toàn bộ thế giới sau đó thấy, còn không được, hắn thà chết quánh đi.

Tính sai a, tính sai !!!!

Hối hận không kịp ~~~

“ Đây là ngươi nói, không thể hối hận nga ~~~”

Chờ đúng là những lời này, Tại Trung vui vẻ cười, trời ơi, tại sao mình thông minh như vậy a, ta quả nhiên là một thiên tài, thiên tài. Học giỏi có lợi ích gì, loại khôn vặt này mới là thiên đạo!

Buổi tối, bảo bối đợi ta đến làm dịu đi, diệt ha ha ~~~~~~~~~

****

Thời gian sau, hai người xuất hiện cùng nhau, trên cổ Tại trung nhiểu hơn một một điểm hồng ngân, mà sắc mặt Xương Mân rõ ràng không tốt.

“ Tại Trung ca, trên cổ làm sao vậy?”  – Tuấn Tú lòng tràn đầy hiếu kỳ hỏi.

“ Chẳng lẽ cũng là sâu? Không được, ta phải lập tức nhường người đại diện cho chúng ta đi mua thuốc sát trùng ngay.”

“ Không cần mua, xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, sâu a, ta luyến tiếc…”

“ Ầm___________”

Xương Mân  suýt đâm vào cửa, lưu lại tiếng cười run rẩy của người nào đó cùng rất nhiều người mạc danh kỳ diệu.

***

Kết cục:

Người đại diện: ai, trong phòng tốt như vậy thế nhưng lại có nhiều sâu, ta phải tìm vật nghiệp để khiếu nại…

-         Hoàn  -

Bị quấy rối trên xe bus

Tác giả : Tiểu Hoa Bính

Edit : Đêm dài người đã đến phương nao?

Thể loại : đam mỹ hiện đại, đoản văn nhẹ nhàng

Cặp đôi: Kim Tại Trung và Thẩm Xương Mân

Notes: Bản raw mình down trên mạng, của bạn MINNIEBAOBEI, chưa có sự đồng ý của tác giả mong rằng không ai mang đi đâu và mình chả biết nửa chữ tiếng Trung nào nên chém rất thẳng tay, mong rằng mọi người khi xem sẽ cho mình nhận xét thấu đáo chứ không phải là bôi nhọ công sức của mình.

.

.

.

Nguyên tác : Xe hơi công cộng trêu chọc sự kiện.

.

.

Tức giận, oán niệm, trên thế giới sao có người như vậy chứ? Trên xe bus, trộm đạo ta không nói làm gì, bị phát hiện còn có thể răn hắn vài câu, nhưng mà trêu chọc quang minh chính đại ấy mới là vấn đề, chuyện kể rằng ta là nam sinh đỉnh đỉnh, ánh mắt cao cao tại thiên a!

Trên thực tế, trước mặt ta, ánh mắt đầy vô tội tràn ngập hình ảnh của ta, nói cho ta biết.

“ Ta đối với ngươi nhất kiến chung tình, thấy thích ngươi đương nhiên có dục vọng a~”

Nói rất hợp tình hợp lý, cười đến ôn nhu, đến già trẻ cũng tin.

“ Kim Tại Trung, ngươi chết đi !!!!!”

****

Ngày hôm sau, có chết cũng không muốn chết cùng cái xe bus này, ta lại gặp hắn – Kim Tại Trung rồi.

Nghĩ tới, Thẩm Xương Mân ta dẫu gì cũng là người tốt, thành tích đứng thứ nhất, hành vi khiêm tốn, đối nhân xử thế cẩn thận, cũng chưa từng trải qua chuyện gì thiếu đạo đức, làm sao lại xui xẻo như vậy chứ?

Xe bus công cộng, người người chen chúc, ta chỉ có thể đứng yên, không thể động đậy, trơ mắt ra nhìn vẻ mặt cùng nụ cười âm hiểm của hắn ngay trước mặt ta.

Ta lui lui lui, lui đến không thể lui được nữa, ông trời giết ta rồi a~~~~

Đang lúc ta tuyệt vọng, hoạ vô đơn chí, xe bus lay động một cái, ta chưa kip định thần đã yên vị trong lồng ngực hắn.

Trên người hắn có hương vị cỏ xanh thản nhiên, ngửi rất dễ chịu, làm da ngăm đen ( ?), lồng ngực rắn chắc dựa vào có cảm giác thoải mái, ta vẫn còn mơ hồ, cứ như vậy dựa vào trong lòng hắn có thể hay không rất kỳ quái ?

Không đúng, không đúng, ta là đang suy nghĩ miên man có quái gì vậy a ~~~~

Ta tránh, ta né, ta sống chết giãy dụa, tay hắn ôm bên hông ta tựa như cái xích sắt. Tốt xấu gì ta cũng là vận động viên toàn năng, làm sao mà ngay cả một chút sức lực giãy ra cũng không có. Hình tượng dễ nhìn của ta nháy mắt sụp đổ trong lòng hắn !

Hắn còn cười, cười đến đắc ý, còn ta tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt.

“ Mân Mân, ngươi mặt đỏ trông thật đáng yêu nha. »

Trời ơi, ngày khai giảng, đối mặt với bạn cùng lớp, cùng bàn chính là Kim Tại Trung, ta như thế nào ngay cả tâm cũng chết luôn rồi a !!!!

Nếu không, ngày mai không đi xe bus công cộng nữa, ta đi bộ chăng ? Ai, không biết là có đi bộ được ba giờ hay không, đại khái là chưa đến được trường ta sẽ thăng thiên trước thôi.

Kim Tại Trung, xem như ngươi lợi hại !

****

Sự kiện trêu chọc kia cũng đã qua được một tháng, ta bi ai phát hiện đã hoàn toàn thành thói quen, đây cũng chẳng phải là chuyện tốt, xem hắn đắc ý thấy rõ, đã chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ !

Không được, ta muốn bào thù !

Ngày đó, vừa lên xe, nhìn thấy Kim Tại Trung cái, ta xông thẳng đến ôm hắn vào trong lòng.

Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua chuyện trêu chọc người khác a ! Ngươc lại với việc bị trêu chọc thì chọc người khác hoàn toàn vui vẻ, không nói ra nhưng ta nghĩ trong lòng thế .

«  Mân Mân, ngươi có phải hay không yêu ta ? » – Tiến đến tai ta nói.

Nghe một chút này cũng thật khủng khiếp, mệt hắn nói không biết ngượng, nhưng không sợ thiên hạ đại loạn còn nói siêu cấp lớn, hại hai lỗ tai ta đều tê rần. Sau đó, ta ngơ ngác, ôm hắn mà nhận mọi ánh mắt kỳ lạ của mọi người trên xe.

Không còn mặt mũi nào gặp người nữa a~~~~

***

Ta không ngừng cố gắng, cũng không tin bằng tài trí thông minh của mình, đấu không lại với Kim Tại Trung.

«  Hữu Thiên ca, ngươi phương diện này kinh nghiệm phong phú, chỉ giáo cho ta đi. »

«  Hắc hắc, việc này rất dễ dàng, ngươi cứ làm như vậy, như vậy…. »

Nghe xong Hữu Thiên ca nói, tin tưởng đã trở lại, ta trực tiếp chạy đi tìm Kim Tại Trung, ngay cả khuôn mặt cùng nụ cười quỷ dị kia cũng chưa để ở trong lòng.

Nga da ~ vui vẻ chạy đi.

Sau đó, thảm kịch đã xảy ra.

Chuyện kể rằng, ngày đó Kim Tại Trung vừa lúc ở vườn hoa đi dạo, cũng không có thấy những người khác, thật sự là thiên thời địa lợi nhân hoà, vì thế, ta dáng vẻ bệ vệ, chạy vọt tới, hét lớn một tiếng.

«  Ta muốn cùng ngươi quyết đấu, Kim Tại _____________________ »

Thanh âm dừng lại, nguyên nhân là do ta không cẩn thận đạp trúng phải cái vỏ chuối trên mặt đất, theo hướng Kim Tại Trung đang đi.

«  A ~~~~~~~~ »

Nhắm mắt, lần này khuôn mặt anh tuấn của ta nhất định sẽ bị huỷ mất thôi, cho nên vì sợ hãi mà mất hết hình tượng, lớn tiếng kêu lên.

Ân, không quá đau, trái lại có điểm mềm mềm, mở mắt ra phát hiện bản thân đang đè lên Kim Tại Trung, xem khuon mặt hắn tràn đầy đau đớn, tay chana ta hoảng lên.

«  Ngươi…..ngươi không sao chứ ? »

Chột dạ, ta là tìm hắn đánh nhau, hắn lại xả thân cứu ta, ta một đại nam nhân đè lên hắn nặng thế, hẳn là rất đau.

Muốn đứng lên lại phát hiện phần eo xuất hiện một bàn tay quen thuộc của hắn.

Nha, Kim Tại Trung, ngươi đã đau như vậy còn không sửa được tật xấu sờ loạn, ngươi chết đi !!!

« Mân Mân a, đau quá ~~~~ »

« Đau còn khôngtránh ra, ta đè lên ngươi nặng, tất nhiên là đau. » Ta trên người hắn muốn tránh ra, hắn như thể không chịu hơn nữa hắn tựa hồ càng thêm đau, cơn tức của ta thoáng cái bùng lên.

«  Buông ra, Mân mân không cần bỏ chạy. »

Này là khẩu khí gì ? Bất quá khó thấy được hắn như vậy, biểu tình đáng thương hề hề, mặt mày ủ rũ, mặt thật trắng, miệng hồng hồng thật là giống quả ô mai, không biết hắn thường hay thế này không ?

A ? Ta đây là lại đang suy nghĩ gì a~ ~~~~~

Tâm đột nhiên như bị khống chế, nhảy loạng lên «  bang bang  »

« Mân Mân… »

Nhất thời không cẩn thận, hắn xoay người ta lại, vị trí hai chúng ta nhất thời biến hoá, hắn nằm đè lên trên người ta, che đi ánh mặt trời, khiến cho bốn phía vây quanh hắn được bao bọc bởi vầng sáng chói lọi, có điểm chói mắt, ta không thể không hơi hơi nhắm mắt lại.

Trong nháy mắt, một cái gì đó mềm mềm, ướt át đụng phải môi của ta, lặp đi lặp lại một chút một chút xuất hiện, đầu óc ta trống rỗng, đây là cái gì???

“ Mân Mân, ta thích ngươi.”

Trên môi thật ôn nhu, cùng với mùi cỏ xanh đặc biệt chỉ có trên người hắn, tại đây, trời xanh mây trắng mùa hạ, đặc biệt ngọt ngào.

T âm chậm rãi trầm tĩnh lại, chẳng biết lúc nào, đầu ta đã tựa vào cổ hắn, loại trạng thái sâu sắc này phá lệ dễ chịu.

Kỳ thật, ta cũng không phải thật sự chán ghét ngươi, Tại Trung……

-      Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro