chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 102: Ta cho ngươi

Thể hiện xuất sắc của ba người đến từ Thần Tinh đã thành công vả vào mặt vài người lúc nãy còn buông lời gièm pha thiển cận. Đặc biệt là Trầm Lan, có thể nói là xuất quỷ nhập thần. Tạ Thống Bình thấy nàng thể hiện quá tốt, lại chỉ cho nàng diễn thêm một phân đoạn nữa, lần này là đoạn nữ chính hoan hỉ vì được điểm cao. Cái này phân đoạn đúng là quá mức đơn giản, vài người nghe thấy lại bĩu môi.

Thế nhưng, Cao Lãm đứng ngoài lại biết rõ cái khó của phân đoạn này là như thế nào. Không cần thuộc lời kịch, thế nhưng diễn tả thông qua thần thái và hành động là phi thường quan trọng. Phần đông những người đến thử vai hôm nay đều đã qua thời đi học từ lâu, cảm xúc vốn đã chai sạn không còn thuần khiết, dù rằng cho bọn họ diễn cảnh này thì vẫn dư thừa năng lực, thế nhưng cái hồn chính, nét ngây thơ cùng hoan hỉ thanh xuân đó, bọn họ sẽ không thể lột tả ra. Thậm chí, dù rằng có diễn được đi nữa, thì nhìn cũng rất giả tạo, căn bản là không thật. Bọn họ quá chú trọng kĩ xảo diễn xuất mà quên mất mặt cảm xúc cũng phi thường quan trọng. Diễn tốt là diễn được nhân vật như thế nào, còn xuất sắc mới chính là hóa thần thành y đúc nhân vật, như từ trong kịch bản bước ra về cả hình thức lẫn nội tâm, đó mới là có thiên phú diễn xuất.

Trầm Lan có lợi thế rất lớn, vì nàng còn khá trẻ tuổi, thanh xuân của thời đi học còn chưa mờ nhạt, muốn có lại cảm xúc này căn bản quá dễ dàng. Lại cộng thêm có nụ cười duyên dáng bẩm sinh, nhanh chóng một phân đoạn năm phút được Trầm Lan diễn hoàn mỹ đến không có chỗ chê. Tạ Thống Bình phải vỗ đùi đứng dậy hô ba bốn chữ "hảo" liên tiếp.

Chính là cảm giác này, cảm giác mà Trầm Lan mang đến chính là bộ phim muốn tìm. Thuần chân, ngây ngô, đầy hoài bão cùng nhiệt huyết của tuổi trẻ, không phải diễn xuất mà như từ thâm tâm bộc lộ ra. Đây đích thị là nữ chính mà Tạ Thống Bình muốn tìm.

Dưới sự kích động, suýt chút Tạ Thống Bình đã quyết định mù quáng chọn Trầm Lan luôn rồi. Trầm Lan đứng trên bục, hưng phấn vô cùng, nhìn thấy phản ứng của đạo diễn cùng chung quanh người, nàng liền biết bản thân thể hiện rất xuất sắc. Còn có đám nữ diễn viên hạng ba ngồi bên kia sắc mặt xấu xí cùng đố kị, Trầm Lan vô cùng thư sướиɠ cùng đắc ý. Tuy nhiên nhìn đến Cao Lãm, Cao Lãm lại chỉ nhàn nhạt gật đầu tán thưởng, Trầm Lan không khỏi có phần thất vọng cùng không vui.

Cao Lãm biết rõ rằng, Trầm Lan xuất chúng, nhưng sẽ không thể được chọn. Bởi nàng nhìn thấy bên kia Nghê Thanh Thanh đã có động tĩnh rồi. Người đại diện của Nghê Thanh Thanh vừa ra ngoài gọi điện. Đầu tư kinh phí cho bộ phim này công ty Hoàng Kim cũng có 30%, phỏng chừng bọn họ không dễ gì buông tha vai nữ chính. Cao Lãm có phần hơi tiếc hận, nếu muốn thủ đoạn của nàng dư sức đoạt vai diễn này, bất quá danh tiếng thúi của Tô Nhan Xuân còn đó, nàng muốn từng bước để diễn viên của mình debut an toàn mà không mạo hiểm thêm nữa. Do vậy, nàng không định xuất thủ. Thôi thì cứ thế đi.

Bất quá, Cao Lãm cong khóe môi lạnh lùng, Nghê Thanh Thanh a, cho dù có dùng thủ đoạn có được vai diễn nhưng cũng không dễ nuốt như thế đâu. Tuy rằng đạo diễn luôn nói quá trình buổi thử vai này sẽ được phong kín chỉ công bố kết quả, quá trình thử vai sẽ không phát sóng đại chúng, nhưng Cao Lãm biết rõ ở đây một đám chó săn đánh hơi rất là đáng sợ, cố moi thật nhiều tin tức ra để nhằm kiếm tiền. Chẳng mất chốc tin tức của buổi thử vai này sẽ phong thanh ra ngoài, một Trầm Lan đầy năng lực, phù hợp với vai nữ chính như thế mà không được chọn. Nghĩ thử mà xem, Nghê Thanh Thanh được chọn có thể trải qua vui vẻ không đây, vấn đề năng lực của Nghê Thanh Thanh nhất định sẽ bị dính thị phi cùng nghi vấn.

Dù sao xuất thân của Nghê Thanh Thanh cũng là thiên kim tiểu thư dựa vào gia thế nâng đỡ mà phất lên. Những năm đầu debut đều dính đầy thị phi về vấn đề có thực lực hay không, Hoàng Kim vất vả lao lực ém nhẹm những tin tức đó đi, dốc lòng đánh bóng cùng thổi phồng danh tiếng cho Nghê Thanh Thanh. Tuy nhiên, vết tỳ khó mà xóa mờ, dính thị phi này rồi thì Nghê Thanh Thanh a sẽ không mấy là tốt mặt mũi đâu.

Cao Lãm cười lạnh một cái, coi như bước đầu loại bỏ một kẻ địch thủ đi.

Cao Lãm đoán không có sai. Trầm Lan không được chọn, nghe xong một cuộc điện thoại chỉ thấy sắc mặt Tạ Thống Bình đầy xấu xí cùng tiếc hận, cuối cùng sau phân đoạn diễn sồn sực của Nghê Thanh Thanh thì chọn nàng ta luôn. Trầm Lan hay tin mặt mày tức thì tái nhợt đi. Không có khả năng. Trầm Lan biết rõ Nghê Thanh Thanh là đối thủ lớn nhất của mình ngày hôm nay, bất quá đứng quan sát kĩ nàng ta diễn, Trầm Lan đã rất khinh thường, tự tin rằng thể hiện của mình xuất sắc hơn. Mà đúng là Trầm Lan giỏi hơn thật, bất quá cuối cùng vẫn không được chọn.

Điều này làm Trầm Lan quá mức khó tin, nhất thời vẻ mặt không tốt lắm. Cao Lãm lại từ phía sau tiến đến, choàng áo khoác cho Trầm Lan tránh lạnh, nhẹ nhàng nói: "Ngươi làm rất tốt!"

Trầm Lan suýt chút khóc đi được, quay lại nhìn Cao Lãm, vạn phần hoang mang: "Lãm Lãm, vì cái gì lại như thế? Rõ ràng ta giỏi hơn nàng ta! Ai cũng đều thấy như vậy!"

Sự thật đúng là thế, nhưng giữa thực lực và tiền tài vẫn còn khoảng cách lớn lao a. Cao Lãm thấy Trầm Lan yếu ớt như vậy, cũng không đành lòng nặng lời, nhu hòa vén tóc cho Trầm Lan, an ủi: "Bất luận là gì hôm nay ngươi cũng đã rất xuất sắc. Nhưng thất bại này ngươi cũng phải nhớ lấy cho kĩ trong lòng, không được quên. Sau này phải tự biết tranh thủ mà nỗ lực thêm nhiều hơn. Rõ chưa?"

Đây là lần đầu tiên Trầm Lan xuất trận, từ mắt Trầm Lan, Cao Lãm có thể thấy nàng ta đã rất cố gắng. Là một người đại diện, nàng không thể không an ủi chút đỉnh. Bất quá, người dưới tay nàng không thể bạt nhược, thất bại là một chuyện, ghi nhớ để trả lại đủ những gì thất bại chính là cái quan trọng.

Thất bại ngày hôm nay đã sớm định trước rồi. Do vậy, bốn người Cao Lãm không quá khó khăn tiếp nhận, đối diện với vài đạo ánh mắt khinh thường cùng mỉa mai bắn đến, các nàng chẳng có mảy may sứt mẻ gì cả. Hạ Mộc Liên cùng Châu Sương Hoa rất dễ dàng tiếp nhận sự thật hơn là Trầm Lan, thoạt nhìn rất bình tĩnh. Tuy nhiên chợt phó đạo diễn của Tạ Thống Bình vội vàng chạy đến, hắn ta hơi gấp gáp nói: "Các ngươi thỉnh chậm chút."

Cao Lãm tiến ra, hữu hảo tiếp lời: "Trần lão sư hảo. Ngươi là có chuyện gì sao?"

Phó đạo diễn này họ Trần, còn là người đã lâu năm trong nghề, do vậy thường được gọi là lão sư.

Trần lão sư thấy thái độ đúng mực của Cao Lãm thì rất hài lòng, lại nói: "Vốn còn thử vai nữ phụ nhưng Tạ đạo diễn nói rằng không cần. Không sai biệt lắm cô Hạ đây được chọn, ta đến để báo cho các ngươi một tiếng."

Hạ Mộc Liên được chọn vào vai nữ phụ? Thu hoạch này cũng rất là không tệ đó chứ. Hạ Mộc Liên hơi ngạc nhiên, nhưng Cao Lãm lại chẳng có điểm hoảng thần, mỉm cười nói: "Như vậy thì quá tốt rồi, cảm tạ Trần lão sư. Nếu vậy khoản giấy tờ vân vân, ta là người đại diện sẽ phụ trách, bao giờ thì kí kết nhận vai luôn đâu?"

Trần lão sư cười nói: "Không vội không vội. Bên kia còn đang kí kết ấn định vai nữ chính, để ngày mai các ngươi đến cũng không muộn."

Vì Trầm Lan thể hiện quá nổi bật, vượt mặt cả Nghê Thanh Thanh nhưng không được chọn, hiện tại nếu đám người Cao Lãm qua bên kia vạn nhất phát sinh xung đột với Nghê Thanh Thanh, thì đoàn phim rất phiền toái và khó xử. Chắc là do vậy nên mới cố tình thu xếp như thế.

Cao Lãm chỉ cười nhạt, gật đầu đã biết. Xong việc liền đem mấy người của mình ly khai, nhưng Trầm Lan vẫn là không cam lòng, bất mãn rất lớn nhìn đám người vây quanh Nghê Thanh Thanh bên kia xu nịnh chúc mừng. Nàng ta đúng là thập phần nan kham trước kết quả này, ôm một lòng thắng lợi lại trở về tay không, còn bị Hạ Mộc Liên vượt mặt, tâm tình hạ rất thấp.

Lúc lên xe, Trầm Lan vẫn không buông tha, nắm chặt tay Cao Lãm khẩn thiết nói: "Lãm Lãm, ta thật sự rất muốn vai diễn này!!"

Cao Lãm hơi nhíu mày nhìn Trầm Lan, chợt nhận ra cỗ bất kham to lớn của Trầm Lan. Tính khí của Trầm Lan là rất hiếu thắng, cũng rất có chí cầu tiến, do vậy bất mãn với chuyện hôm nay cũng thăng dần lên chứ không giảm.

Hạ Mộc Liên thấy Trầm Lan như vậy, vốn định muốn khuyên nhủ, Cao Lãm đã phân tích mặt lợi hại rõ ràng, Trầm Lan sao có thể không hiểu chuyện như thế đâu? Chuyện này đã biến thành đinh đóng cột, còn có thể làm gì, sao Trầm Lan lại dùng loại đó ngữ khí bức ép với Lãm Lãm đâu? Tuy nhiên Hạ Mộc Liên nàng nhận được vai diễn, hiện tại nói vậy với Trầm Lan khác nào nói mát móc mỉa, do vậy chỉ có thể mím mím môi yên lặng.

May mắn Châu Sương Hoa lại rất hiểu mặt lợi mặt hại, nhăn mày nhẹ giọng: "Lan Lan, ngươi đừng như vậy. Không có lần này còn rất nhiều cơ hội phía sau, hà tất khó dễ Lãm Lãm, không phải từ đầu chúng ta đã thống nhất đây chỉ là diễn tập sao?"

Trầm Lan không phản ứng, kiên quyết nắm tay Cao Lãm nhìn thẳng.

Chợt, khóe môi Cao Lãm cong dần lên, kéo thành nụ cười nhợt nhạt bình thản, ngữ khí lãnh tĩnh: "Hảo, ngươi muốn thì ta cho ngươi."

Nói xong, còn không để người trong xe hết hoảng hồn, Cao Lãm đã mở cửa ra ngoài. Bộ tây phục trên người nàng ngược ánh sáng, để lại cái bóng thon dài cùng ba ngàn tóc đen mềm mại phiêu lãng, nàng quay lưng nhưng phảng phất là cây đại thụ to lớn, không ai có thể đốn ngã. Thong dong bước đi, từng bước bình thản nhưng lại khiến người ta bị cuốn hút không thể rời mắt.

Lại nói, năm phút sau, tại góc khuất hành lang hội phòng, Cao Lãm bình tĩnh chặn đường một nam nhân. Nam nhân kia tâm tình đang phi thường bực bội, thấy có người chặn đường càng thêm khó chịu, hung hăng quát: "Cút cmn cho lão tử!"

Cao Lãm chỉ lành lạnh cười, từ trong túi áo trước ngực móc ra một tấm danh thϊếp màu vàng phẩy phẩy, chậc chậc lưỡi: "Người đại diện của Nạp Lan Thuần Tuyết, hoa đán đắc giá của Khải Thương, Tôn Kiên là ngươi?"

Nam nhân mà Cao Lãm chặn đường chính là kẻ đã trước mặt đám người Hạ Mộc Liên ban nãy sỉ nhục.

Nam nhân kia bực bội nhìn Cao Lãm. Mơ hồ đoán ra được nàng là ai rồi.

Cao Lãm thẳng tay xé tan nát tấm danh thϊếp kia, thẳng tay ném vào mặt hắn ta. Hắn ta bị nàng làm dọa cho ngốc lăng, không kịp phản ứng, trong mắt bừng lên mạt tức giận. Cao Lãm lại chế nhạo nói: "Cảm giác thế nào? Nạp Lan Thuần Tuyết ngươi dẫn dắt không phải rất đáng đắc ý hay sao, kết quả vẫn bị Nghê Thanh Thanh đè cho ngóc đầu không nổi, còn dám giễu võ giương oai, hống hách muốn đào cướp nghệ nhân của ta? Loại cẩu vô dụng bên chân Nạp Lan Thuần Tuyết như ngươi còn chưa có đủ tư cách đâu."

Tôn Kiên bị chọc cho tức giận, đỏ mắt muốn lao đến đánh nhau nhưng chợt nhận ra ý đồ khích tướng của Cao Lãm liền cười lạnh: "Thì sao, ha ha còn không thảm bằng ngươi a. Có thời gian đến đây nháo sự với ta sao không về ôm một đám cỏ rác vô dụng của ngươi đi? Chậc, có năng lực lắm đó chứ, làm Tạ đạo diễn còn phải kích động, ha ha, nhưng vẫn không được chọn. Đúng là trò cười lớn!!"

Cao Lãm nhìn Tôn Kiên nồng đậm miệt ý, cười khảy nói: "Ha, dù sao thì nghệ nhân của ta chỉ vừa bước chân vào showbiz, thế nhưng đã sắp gây ra tiếng vang lớn. Còn ngươi, Nạp Lan Thuần Tuyết xem ngươi như cẩu, ngươi lại phải cắn răng cung phụng đề cao cho nàng ta. Kết quả nàng ta vô dụng không chịu nổi, debut trước Nghê Thanh Thanh cả ba năm vậy mà không đè nổi Nghê Thanh Thanh xuống, còn bị đoạt bao nhiêu vai diễn cùng tài nguyên. So ra, ta với ngươi,ai mới là kẻ đáng chế nhạo?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro