chương 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 121: ân cần chăm sóc

Hạ Mộc Liên mơ mơ hồ hồ như đuôi nhỏ đi theo Cao Lãm vào khách sạn, nội tâm hơi khó lý giải. Lãm Lãm thế nào lại mang nàng vào đây đâu? Còn cải trang, không sai, Cao Lãm cho cả hai mặc quần áo kín kẽ, mang theo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, thần thần bí bí vào đây. Bất quá theo lời nhân viên nói, hình như Cao Lãm đã đặt phòng trước rồi. Chuẩn bị từ trước... Rốt cuộc là gì đây.

Lúc đến được cửa phòng khách sạn, Cao Lãm đang tra chìa khóa phòng, Hạ Mộc Liên vẫn nhịn không được hỏi nhỏ: "Cái đó, Lãm Lãm... Chúng ta đến đây là để làm gì?"

Cao Lãm không quay lại, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Ngươi không nhớ hôm nay là ngày gì à?"

Hạ Mộc Liên chăm chú quét vòng quanh trí nhớ, vẫn không nhớ ra hôm nay có gì đặc biệt đến mức... hai người phải ám muội vào khách sạn thế này. Nàng ngượng nghịu nói: "Ta, ta không biết."

"Vào trong đi rồi nói."

Vào khách sạn rồi, đóng cửa, không gian kín kẽ liền chỉ còn hai người. Cao Lãm đặt phòng này với yêu cầu riêng tư rất cao, tuyệt đối không được lắp camera quan sát. Nhưng để chắc chắn, nàng cũng tắt đèn, dùng chức năng chụp ảnh trong điện thoại, kiểm tra một lượt xem có thiết bị quay lén nào không. Nàng thì chả sao cả, vấn đề là Hạ Mộc Liên là nghệ sĩ, tuyệt đối không thể qua loa, vạn nhất vì lỗi sai nhỏ mà hậu quả lớn, hỏng bét hình ảnh của Hạ Mộc Liên, thì rất tệ hại. Nếu bị quay lén ở đây chẳng hay ho cái nỗi gì, nhất là chuyện chút nữa sẽ phát sinh.

Ổn thỏa một lượt, an toàn rồi, Cao Lãm bật đèn, vừa cất điện thoại vừa nhàn nhạt nói: "Được rồi."

Nói đoạn, Cao Lãm lại tháo mũ cùng khẩu trang xuống, cởϊ áσ khoác ra tùy tiện vắt lên thành sofa rồi ngồi nghỉ. Cao Lãm là người hắc đạo, đến giờ có thể nói là như vậy. Chẳng biết năm năm ngoại quốc Cao Lãm đã sinh hoạt thế nào, nhưng gần nhất nàng càng lúc càng bộc lộ một cỗ tác phong lười biếng nhưng hàm ẩn sắc bén của mình, rất phù hợp với dung mạo âm nhu bị giấu trong băng tuyết kia. Lại nói, tác phong Cao Lãm cũng bắt đầu trở nên tùy tiện nhưng ưu nhã một cách kì lạ. Thông thường không lưu tâm thì thôi, hiện tại ở chung đơn độc thế này, Hạ Mộc Liên mới phát hiện Cao Lãm chỉ làm vài động tác đơn giản nhưng lại cuốn hút như vậy, nàng không rời tầm mắt được.

Thấy Hạ Mộc Liên còn đứng như trời trồng, Cao Lãm nghiêng đầu khinh chọn mày đẹp: "Sao vậy?"

Hạ Mộc Liên sực tỉnh, cố trấn tĩnh lắc lắc đầu, đáp: "Không có gì." Nói xong cũng vội vàng cởϊ áσ khoác thùng thình, mũ và khẩu trang qua một bên, lại ngồi xuống cạnh Cao Lãm. Tiếp tục đề tài ban nãy: "Lãm Lãm, thật ra thì hôm nay là ngày đặc biệt gì a?"

Cao Lãm liếc Hạ Mộc Liên một cái, ngữ khí phẳng lặng: "Ngày động dục kì của ngươi."

Hạ Mộc Liên sửng sốt một phen, sau đó tỉ mỉ mới sực nhớ rồi. Có phần ngượng ngùng, Lãm Lãm thế nhưng lại nhớ kĩ ngày động dục của nàng mà chuẩn bị. Vì nàng hiện tại đã là nghệ sĩ, nếu lâm vào động dục kì mà không có chuẩn bị, vạn nhất bị bọn cẩu tử ác ý tóm được hình ảnh, đó thì rất xấu xí. Có khi còn bị đem ra phát tán, bôi nhọ nữa. Cao Lãm vì bảo đảm cho Hạ Mộc Liên đặc biệt thuê khách sạn kín đáo, đích thân dẫn nàng đến, để Hạ Mộc Liên nếu có phát động dục kì cũng không quá lo lắng.

"Không cần lo lắng, ta đãchuẩn bị thuốc ức chế cho ngươi. Chừng một, hai giờ nữa ngươi sẽ phát động dục,ta ở lại với ngươi." Cao Lãm như trấn an Hạ Mộc Liên.

Hạ Mộc Liên khác với hai ngườikia, là omega rất cần đặc thù chiếu cố. Cao Lãm không thể không chú ý một điểm.Đặc biệt trong những ngày động dục,nếu bỏ mặc omega một mình không quan tâm,thế thì không tốt. Cao Lãm kì thực là một người chu đáo cùng tinh tế, thế nhưngđôi lúc sự chu đáo vô tâm vô phế của nàng lại khiến người ta hiểu lầm.

Người vô tình vẽ hoa vẽ lá, tađa tình tương đó mùa xuân.

Cao Lãm ân cần như vậy, cànglàm Hạ Mộc Liên dâng lên cảm giác kì lạ trong lòng, ngượng ngùng xoa vành tai,mặt mơ hồ có điểm nóng. Nàng cười cười: "Vẫn là Lãm Lãm thực tri kỉ. Chínhbản thân ta còn quên mất đâu."

Cao Lãm không cho ý kiến, thầntình vẫn còn phần hàn lãnh, phỏng chừng so cuộc nháo vừa rồi với Trầm Lan, làmtâm tình không thoải mái lắm.

Hạ Mộc Liên thấy vậy bèn nhíchlại gần, hai tay cầm lấy tay Cao Lãm, nhỏ nhẹ khuyên: "Lãm Lãm, ngươi đừngchấp nhặt với Trầm Lan, tính khí ương bướng của nàng ngươi cũng biết mà. Chiếmhữu dục của nàng quá cao, nhất thời không tiếp thu được ngươi nhận tân nhân.Không sao cả, một hai ngày nữa, nàng bình tĩnh rồi sẽ suy xét lợi hại, sẽ khôngnháo loạn nữa. Tạm thời, ngươi đừng vì chuyện này tức giận, có được không?Ngươi vốn đã nhiều việc, nếu còn lo nghĩ nữa, ta sợ ngươi không trụ được thôi,dù sao ngươi cũng là omega."

Cao Lãm quay sang nhìn Hạ MộcLiên, quả thực Hạ Mộc Liên là một nữ tử dịu dàng hiểu chuyện, có tấm lòng khoandung biết nghĩ cho toàn cục. Đúng là hình mẫu lý tưởng con dâu mà biết baonhiêu người tìm đâu. Dung mạo tốt, tính khí dễ chịu, lại còn biết khoan dung độlượng, chẳng trách fan hâm mộ của Hạ Mộc Liên luôn ở trên Trầm Lan dù rằng diễnxuất không bằng. Cái này, nên gọi là nhân khí mỗi người mỗi khác.

Thực tế Trầm Lan vẫn luôn làngười có thiên phú diễn xuất khó tìm, diễn xuất là giỏi nhất trong ba người, cóthể nói nàng ta có quyền tùy hứng vì năng lực của mình. Nhưng điều đó khôngđồng nghĩa, những mặt khác nàng ta có thể sánh kịp Hạ Mộc Liên hay Châu SươngHoa. Tỷ như tính khí của Hạ Mộc Liên hay sự nỗ lực quyết tâm của Châu SươngHoa, Trầm Lan đều không bằng.

Cao Lãm nhè nhẹ vỗ mu bàn taycủa Hạ Mộc Liên, trầm ấm: "Nếu như nàng cũng được một phần tư hiểu chuyệncủa ngươi, thì tốt biết bao nhiêu."

Hạ Mộc Liên được Cao Lãm tándương, nhất thời trở nên cao hứng nho nhỏ trong lòng. Nhỏ nhẹ cầm tay Cao Lãm,lẩm bẩm: "Ta, ta chỉ là sợ ngươi lao lực quá độ, lại cộng thêm việc củaTrầm Lan làm ngươi không thoải mái. Lãm Lãm, những chuyện ngươi làm vì bọn ta,bọn ta đều thấy trong mắt, khắc ghi trong lòng, làm sao có thể không hiểuđâu... Ách, Lãm Lãm, ngươi, ngươi làm gì vậy?..."

Thình lình, Cao Lãm áp sát HạMộc Liên, chóp mũi gần như đυ.ng chóp mũi, hơi thở nhè nhẹ như sữa nhưng lànhlạnh hàn khí của Cao Lãm tỏa đến làm Hạ Mộc Liên phút chốc ngây ngẩn, thậm chítim đã bắt đầu gia tốc. Nàng nói năng vô pháp bình thường nữa. Ngữ khí hơi runrun: "Lãm Lãm, ngươi, ngươi đây là làm sao?..."

Cao Lãm đưa tay vén tóc Hạ MộcLiên, để lộ vành tai yếu ớt đã hồng hồng, trong mắt lạnh nhạt, lời nói cũnglạnh nhạt: "Kĩ thuật giấu cảm xúc còn chưa thực sự hảo. Ngươi đang ngượngngùng, đúng không? Vạn nhất ngồi đối diện ngươi không phải ta, mà là ai khác,hình ảnh ngươi thẹn thùng như vậy nhất định sẽ nổi lên thị phi. Cho dù ngươi cóthẹn thùng thật đi nữa, nhưng cũng phải biết lựa hoàn cảnh mà khống chế, đừngđể cảm xúc chi phối sắc mặt mình quá nhiều, nghề làm diễn viên, phải chú ý đếncái này."

Kì thực muốn làm diễn viêncũng không thực sự đơn giản, thử nghĩ, vạn nhất Hạ Mộc Liên sau này được phỏngvấn, nhưng đám truyền thông kia căn bản không dễ chơi. Nếu đυ.ng phải những câuhỏi móc mỉa lại có tính áp bức, Hạ Mộc Liên mà bối rối thất thối một cái, lậptức sẽ bị nắm thóp ngay. Cao Lãm không hi vọng như vậy.

Hạ Mộc Liên cúi thấp đầu, nhuthuận lẩm bẩm: "Ân, ta biết rồi, Lãm Lãm."

Hạ Mộc Liên tự dưng giữ nguyêntư thế cúi thấp đầu như vậy tầm ba, bốn phút, sau đó thì hô hấp dần đổi tiếttấu. Cao Lãm có thể nhạy bén nhận ra, hơi thở Hạ Mộc Liên đã bắt đầu phát ramùi vị động tình. Đồng nghĩa, động dục kì đến rồi.

Thông thường mà nói, alphakhông thích alpha khác xuất hiện quá gần, bởi vì như vậy sẽ đe dọa tới vấn đềlãnh thổ, đó là bản năng chiếm hữu vốn có của alpha rồi. Còn omega, bình thườngomega vẫn có thể ở cùng nhau rất hòa thuận, vì omega vốn không phải chủng loạihiếu chiến như alpha. Bất quá, khi lâm vào động dục kì, omega tự dưng sẽ bàixích lẫn nhau, bởi vì sợ hãi omega khác có mặt sẽ cướp mất cơ hội giao phối.

Đó là cái thông thường, thếnhưng phản ứng của Hạ Mộc Liên lại thật làm người ta bất ngờ. Hạ Mộc Liên bắtđầu phát động dục, thế mà không bài xích Cao Lãm, đã vậy còn túm túm lấy tay áoCao Lãm, cúi thấp đầu thở dốc hồng hộc, cắn răng như đang cố khắc chế gì đó.

"Lãm Lãm, ta... Hô...Ah..."

Cao Lãm biết Hạ Mộc Liên đangđộng dục, nàng ân cần cầm tay Hạ Mộc Liên, đứng dậy ôn giọng: "Nào, dậyđi, ta đưa ngươi lên giường."

Hạ Mộc Liên nhu thuận nghetheo, mềm nhũn được Cao Lãm bán đỡ lên giường, vừa dính được nệm mềm, Hạ MộcLiên lập tức lao vào trong chăn, quấn mình thanh một con nhộng. Thở dốc hồnghộc, tin tức tố không ngừng tỏa ra, phỏng chừng động dục kì đến dồn dập rồi.Cao Lãm ngồi xuống mép giường, cuộn chăn Hạ Mộc Liên lại phát ra tiếng hừ hừ,như một con thú nhỏ đang khó chịu vậy.

"Không thích ta ở gầnà?" Cao Lãm dò hỏi. Nàng đoán Hạ Mộc Liên đang bị bản năng chi phối, muốnđuổi "kẻ uy hϊếp" là nàng ra, bất quá lại đang kiềm chế, thành raliền trốn vào trong chăn như thế.

Hạ Mộc Liên ấm ách hừ hừ:"Không, không có."

Cao Lãm cảm thấy đề tài nàykhông đúng lúc, mà cũng không có ích lợi, do vậy không theo đuổi nữa. Nàng mởhộc tủ khách sạn, nàng đã chuẩn bị thuốc ức chế trước ở đây rồi.

"Để ta tiêm thuốc chongươi. Loại này công dụng rất khá, không có tác dụng phụ, còn có thể dưỡngnhan." Cao Lãm nhẹ nhàng nói, đồng thời mang ra hộp đựng kim tiêm cùngthuốc, ngồi xuống mép giường. Hạ Mộc Liên vẫn không có phản ứng, giấu mình trongchăn thở phì phò.

Rút thuốc ra khỏi bình thủytinh nho nhỏ, kim tiêm đựng lưng nửa chất lỏng sóng sánh. Cao Lãm chạm nhẹ vàođoàn chăn, tức thì chăn run lên.

"Nào, đưa tay ra."

Hạ Mộc Liên nghe được ngữ khíôn nhu như nước của Cao Lãm. Thần trí đầy mơ hồ, làm nàng không chắc chắn đóđúng là Cao Lãm đang dịu dàng, hay do nàng thần trí bất minh mà sinh ra hoangtưởng. Phần lớn thời gian, Cao Lãm vẫn luôn là một người đại diện lãnh tĩnh, cơtrí cùng thâm sâu khó dò. Hạ Mộc Liên hoàn toàn không chắc... Sẽ có lúc nào CaoLãm sẽ thiên vị vì một người mà bộc lộ mặt ôn nhu hay không.

Vốn biết bản thân hay đa tình,lòng lại nuôi hoang tưởng. Cứ ngỡ người hát ru tình khúc, chẳng qua chỉ là lờixã giao.

Cao Lãm lôi tay Hạ Mộc Liên từtrong chăn ra, bôi sát trùng rồi tiêm thuốc. Tốt xấu Cao Lãm cũng là omega,nàng biết tiêm cái quỷ này như thế nào. Omega là thế, cách một đến hai, batháng đều bị cái này làm phiền toái.

Xong xuôi, đợi gần mười phútmới thấy Hạ Mộc Liên ló đầu từ trong đoàn chăn ra, mặt mày ửng hồng, đầy mồhôi, nhìn Cao Lãm gượng cười: "Cảm tạ ngươi, Lãm Lãm."

Cao Lãm lại xốc cái chăn ra,để lộ Hạ Mộc Liên nằm co thành một đoàn, Hạ Mộc Liên lúc này mới dễ thở mộtđiểm, chỉ là thân thể còn đang tiếp thu thuốc ức chế, do vậy vẫn còn vô lực,run nhẹ từng hồi.

Cao Lãm dùng khăn tay chu đáolau mồ hôi cho Hạ Mộc Liên, hỏi: "Khá hơn chưa?"

Hạ Mộc Liên chần chừ một điểm,lại chăm chú nhìn Cao Lãm, hơi rụt rè đề nghị: "Ngươi... có thể nằm với tamột lúc không?"

Omega lâm động dục kì, hành xửđều kì quái, Cao Lãm không khó lý giải, hẳn là Hạ Mộc Liên đang cần yêu thươngthôi. Do vậy đáp ứng, nàng lên giường, nằm cạnh Hạ Mộc Liên, Hạ Mộc Liên lạiđánh bạo rúc vào lòng nàng. Thoạt đầu, động tác Cao Lãm có phần khựng lại trongmột giây, nhưng sau đó lại rất bình thản, vòng tay bán ôm Hạ Mộc Liên vào lòng.Còn nhè nhẹ vuốt mớ tóc ở gáy của Hạ Mộc Liên, giúp Hạ Mộc Liên thư giãn.

Hạ Mộc Liên thở một ngụm dài,rúc vào vai Cao Lãm, tay ôm chặt lấy hông Cao Lãm, khép mắt chịu đựng động dụckì từng chút bị áp chế. Nàng cũng không hiểu vì sao muốn nằm cùng Cao Lãm, chỉlà mùi hương trên người Cao Lãm rất dễ chịu, hơi ngọt như sữa nhưng thanh mátnhư tuyết đầu mùa, khiến nàng như được xoa dịu vậy, vô pháp khống chế được bảnthân.

"Lần nào ta động dục cũngthế này." Hạ Mộc Liên nói.

"Không sao, ta hiểu, vềsau ta sẽ chú ý." Làm một người đại diện tác nghiệp, Cao Lãm bình thản ứngthanh.

Nằm hồi lâu yên ắng, chỉ cótiếng thở dốc của Hạ Mộc Liên từ từ bình ổn, Cao Lãm vẫn ôm nàng, vuốt tóc giúpnàng thoải mái một điểm. Mồ hôi Hạ Mộc Liên ra rất nhiều, ướt cả lưng, cũngdính phải vào quần áo Cao Lãm. Cao Lãm lại chẳng biểu lộ ghét bỏ.

Một hồi lâu, tầm nửa giờ tĩnhlặng vuốt ve, Hạ Mộc Liên bình tĩnh hơn, lại ngượng chín mặt bò dậy từ lòng CaoLãm. Hạ Mộc Liên ửng hồng mặt: "Ta làm bẩn quần áo của ngươi rồi."

Cao Lãm cũng ngồi nhỏm dậy,bình tĩnh sửa sang vết nhăn trên quần áo: "Không sao cả, ta có chuẩn bị đồthay. Ngươi ở đây chờ, ta vào xả nước nóng cho ngươi tắm rửa."

"Lãm Lãm, vậy ngươi cũngtắm đi, để như vậy rất khó chịu."

"Ân."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro