chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 128: biến

"Ngươi không cần thì ta cần." Cao Lãm đáp, không hề chấn động vì thái độ gay gắt của Trầm Lan.

Trầm Lan tức giận, định bụng tranh luận, chợt tay áo bị kéo, quay sang liền trông thấy Châu Sương Hoa đang nhìn mình lắc đầu. Trầm Lan bình tĩnh lại được đôi phần, dù gì bữa cơm này do Cao Lãm đề nghị, thôi thì từ từ xem xem.

Trầm Lan bực bội ngồi xuống, ngoảnh mặt đi không thèm chào hỏi với Nguyên Huyên Như, thái độ khá thất lễ. Coi bộ, sự xuất hiện ngoài ý muốn này, càng chọc Trầm Lan mất hứng.

Nguyên Huyên Như thấy mình vừa xuất hiện đã làm gia chủ cùng bằng hữu nháo sự, hơi tự trách cúi đầu, trong mắt càng thật sâu áy náy. Nhưng, lúc cúi đầu, nàng lại vô tình trông thấy bàn tay như ngọc của gia chủ đang kiên định nắm tay mình, Nguyên Huyên Như vừa sửng sốt, trong cõi lòng lại chợt lan tràn ấm áp.

"Ngồi đi." Cao Lãm ấn Nguyên Huyên Như xuống chỗ ngồi, vỗ nhẹ vai Nguyên Huyên Như, hàm ý hết thảy có nàng, không cần sợ.

Hạ Mộc Liên thấy vậy liền biết địa vị Nguyên Huyên Như không hề đơn giản với Cao Lãm, nàng chủ động bắt chuyện, ôn hòa mỉm cười: "Nguyên tiểu thư, ngươi hảo. Ta gọi là Hạ Mộc Liên."

"Ách... Ngươi hảo!" Nguyên Huyên Như rụt rè đáp.

Cao Lãm ngồi xuống cạnh Nguyên Huyên Như, Trầm Lan nhạy bén nhận ra. Cao Lãm cư nhiên lại lựa chọn ngồi cạnh Nguyên Huyên Như chứ không phải là mình. Hành động vốn nhỏ nhoi này lại khiến Trầm Lan dâng lên một cỗ khó chịu giữa lòng ngực, không tiêu tán đi được.

Sau màn giới thiệu đơn thuần, Cao Lãm lại cho các nàng gọi món: "Cứ chọn món thoải mái, hôm nay ta đãi." Xong lại chu đáo đưa thực đơn cho Nguyên Huyên Như: "Thích cái gì thì gọi đi."

Nguyên Huyên Như trước giờ chưa từng tới một nơi sang trọng như thế này, nhất thời hơi không quen, cả người đều chíp bông. Càng không nói tới, trong thực đơn xa xỉ này, Nguyên Huyên Như nào có biết được món nào đâu, cho nên nàng không biết gọi. Đành đưa lại thực đơn cho Cao Lãm, lẩm bẩm: "Cái đó... Gia chủ cứ chọn đi, ta ăn gì cũng được."

Nguyên Huyên Như vừa dứt lời, tầm mắt quái dị trên bàn ăn liền dồn dập phóng đến, Trầm Lan còn gắt lên: "Ngươi mới gọi nàng là gì?!"

Nguyên Huyên Như tưởng mình nói sai cái gì, rụt rụt cổ, vô thức bám vào cánh tay Cao Lãm ngay bên cạnh tìm chỗ dựa. Cao Lãm vỗ vỗ mu bàn tay Nguyên Huyên Như trấn an. Lại ngước mắt lên nói: "Đã nói chớ làm nàng sợ, tính khí nàng sợ lạ. Không phải nói ngay từ đầu, nàng là người nhà của ta."

Trầm Lan nhẫn nhịn xuống, nhưng hai chữ "gia chủ" ám muội này của Nguyên Huyên Như vẫn khiến Trầm Lan có phần khó chịu. Hạ Mộc Liên cùng Châu Sương Hoa thì chính là khó hiểu, nhất thời không khí trên bàn ăn trầm mặc cùng hơi nặng nề. Nguyên Huyên Như thấy không khí vì mình bị làm thành ra như vậy, càng thêm dè dặt.

"Ta có chút chuyện cầnnói." Cao Lãm dứt lời nhất tề hết thảy đều chú tâm đến.

"Sắp tới ta sẽ khởi đầubộ phim đầu tay. Ta đã ấn định vai diễn ổn thỏa rồi. Phong Hiểu cùng Hạ MộcLiên sẽ thủ vai chính, Châu Sương Hoa sẽ thủ vai phản diện. Bây giờ ta đã chuẩnbị xong phần y phục cùng phim trường, đạo cụ, chỉ còn tổ đội hậu cần công tác,cùng các diễn viên quần chúng cũng đang được chuẩn bị, không sai biệt một thángsau thì sẽ bấm máy. Tác phẩm đầu tay lần này, hi vọng chúng ta hợp tác thànhcông." Cao Lãm không vòng vo mà trực tiếp vào trọng tâm.

Chuyện Cao Lãm sớm muộn conđường đạo diễn, cái này ai cũng biết. Nhưng không nghĩ Cao Lãm vừa thông báoliền đã chọn xong vai diễn cả rồi, thuyết minh kịch bản đã có. Bất quá, thậpphần chấn kinh chính là, Phong Hiểu cùng Hạ Mộc Liên được chọn. Thậm chí ChâuSương Hoa cũng được chọn, nhưng còn Trầm Lan...

Quả nhiên, Trầm Lan nghe xongphản ứng lập tức gay gắt ngay, cao giọng: "Lãm Lãm!! Ngươi có ý gì đây,ngươi là đang muốn phong sát ta...?"

Cao Lãm nhướn mày nhàn nhạt:"Phong sát? Ngươi nghĩ nhiều, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi kịch bảnkhác."

"Ta không cần!! Ta muốnlàm nữ chính trong tác phẩm đầu tay của ngươi!!"

"Không thể." Ngữ khíCao Lãm phi thường vân đạm phong khinh. Thế nhưng ý trong lời làm người ta phảichấn kinh, Cao Lãm sở hữu một mầm mống trăm năm khó gặp như Trầm Lan, ai cũngđỏ mắt ghen tị, thế mà, cư nhiên tác phẩm đầu tay dựng nghiệp, Cao Lãm lạikhông chọn Trầm Lan. Cái này quá khó tin rồi!

Cả Hạ Mộc Liên cùng Châu SươngHoa cũng bị dọa cho ngốc. Các nàng đương nhiên biết bản thân không bằng TrầmLan, vậy mà giờ lựa chọn của Cao Lãm lại thật đáng kinh ngạc.

Còn Nguyên Huyên Như? Nàng chỉlà người ngoài, có được không, cái gì cũng không biết, chỉ có thể ngồi ngâyngốc. Thi thoảng thấy Trầm Lan thái độ quá đáng với gia chủ, có phần không vuinhưng lại không có lên tiếng.

"Không thể?! Cao Lãm,ngươi vừa nói cái gì?!! Ngươi, ngươi cư nhiên không muốn chọn ta?!!" TrầmLan cơ hồ rống lên.

Cao Lãm chưa đáp gì, Trầm Lanđã tiếp tục lớn tiếng bi phẫn: "Lãm Lãm, những ngày qua ngươi càng lúccàng đối xử với ta bất công! Từ lúc ngươi tiếp nhận Phong Hiểu, có phải nàng tađã sai khiến gì ngươi, ngươi mới như vậy hay không? Ngươi đơn độc mang Hạ MộcLiên, rồi đến Châu Sương Hoa ra ngoài, ngươi không thèm để ý tới ta. Thậm chíkí hợp đồng đại diện mỹ phẩm đầu tay của ta, ngươi cũng không có mặt, mà lúc đóta còn biết ngươi mang Châu Sương Hoa đi ngâm suối nước nóng! Ngươi hết lần nàyđến lần khác đối đãi lạnh nhạt với ta. Ngươi có thấy công bằng hay không?

Cái gì ta đều có thể bỏ qua,nhưng hôm nay, ngươi cư nhiên lại không chọn ta? Ngươi, sao ngươi có thể đối xửvới ta như vậy? Ta diễn xuất so các nàng càng tốt, ngươi không chọn ta!! TênPhong Hiểu dở tệ kia ngươi chọn, nhưng ta ngươi lại không chọn?! Ngươi làm vậylà ý gì đây?!!"

Trầm Lan vừa không lý giải,vừa bất mãn với quyết định của Cao Lãm.

"Ha, ngươi còn cho ngườitheo dõi hành tung của ta?" Cao Lãm nheo mắt nguy hiểm nhìn Trầm Lan, lạicười nhạt nhẽo: "Ngươi quản ta nhiều như vậy, thế trong tháng qua ngươi cónhớ ngươi trái lời ta bao nhiêu lần? Có bao nhiêu lần ngươi đã bí mật đi gặpNghê Thanh Thanh, còn cùng nàng ăn tối, đi nghỉ dưỡng, đi mua sắm?"

Mặt Trầm Lan thoáng chốc trắngbệch. Hạ Mộc Liên cùng Châu Sương Hoa đều chấn kinh rồi. Trầm Lan thế nhưng lạiqua lại với Nghê Thanh Thanh? Thế này là thế nào đâu?

"Ta, cái đó không tính.Ta chỉ là muốn thương lượng để nàng ta đừng tiếp tục khó dễ mà thôi." TrầmLan nói.

Cao Lãm bình thản rót nước chomọi người trên bàn, duy nhất Trầm Lan thì không. Nàng cười khẽ, bất quá trongmắt không có nửa phần tiếu ý: "Ngươi tự ý chủ trương như vậy, có còn đặtta vào trong mắt?"

"Ta..." Ấp úng nửangày Trầm Lan lại không biện hộ được câu nào nữa.

"Trầm Lan, ngươi khiến taquá thất vọng rồi. Vốn dĩ, ta còn nghĩ ngươi giận dỗi ta, cho nên cố tình qualại với Nghê Thanh Thanh, nhưng ngươi đã đáp ứng với bộ phim sắp tới của NghêThanh Thanh, chứng tỏ lựa chọn của ngươi rồi. Đã như vậy, ngươi còn ở đây đòihỏi bộ phim của ta, thứ lỗi là không có khả năng." Cao Lãm lành lạnh nói.

Trầm Lan run run vai, nhưngsau đó lại quắc mắt nhìn Cao Lãm: "Ta không sai! Đúng, ta có dự định đitheo Nghê Thanh Thanh thì đã sao, ta cũng chỉ muốn khát cầu đi lên mà thôi.Trong giới này, muốn đi lên kẻ nào cũng dùng tới thủ đoạn cả, ta không có gìđáng trách!!"

Trầm Lan mắt đối mắt nhìn CaoLãm, đáp lại đáy mắt Cao Lãm chỉ một mảnh lạnh nhạt, không tài nào nhìn thấu.

Trong phòng yên ắng hồi lâu,không khí càng lúc càng căng cứng, như dây đàn mà phát ra ong ong.

"Ha, vậy ra, ta cùng NghêThanh Thanh chẳng qua là bàn đạp cho ngươi lợi dụng?" Cao Lãm cười nhànnhạt nhấp ngụm nước.

Trầm Lan cắn cắn môi, phản bácđến cùng: "Không phải vậy! Thế còn ngươi thì sao, ngươi thu nhận PhongHiểu vì nàng ta nhiều tiền, ngươi cùng ta có khác nhau bao nhiêu. Càng huốnghồ, vốn dĩ ta không có ý định cô phụ ngươi, nhưng quyết định hôm nay của ngươikhiến ta nghĩ lại rồi. Ngươi chọn Phong Hiểu vào vai chính, loại ta ra ngoài,đây là ai cô phụ ai trước? Nếu ngươi không cho ta được thứ ta muốn, không lý dogì ta ở lại cả!"

Cao Lãm híp mắt nguy hiểm:"Ngươi là đang... Uy hϊếp ta?"

Hạ Mộc Liên cùng Châu SươngHoa đều cảm giác rõ rệt áp lực Cao Lãm tỏa ra. Thông thường, có lẽ Cao Lãm làngười tinh tế quan tâm, nhưng tuyệt đối không thể nào trêu chọc Cao Lãm. Tínhkhí Cao Lãm như thế nào, ai ở đây đều rất rõ ràng. Tuyệt không thể chạm vàogiới hạn của Cao Lãm.

Trầm Lan cư nhiên đùng đùngnổi giận, không thèm trả lời, cầm túi xách của mình lên: "Ta nói rồi,ngươi lựa chọn lại. Bằng không, ta cũng không khách khí." Nói xong, TrầmLan quay lưng bước đi vài bước, điệu bộ chuẩn bị ra cửa.

"Hôm nay, ngươi bước rakhỏi cánh cửa phòng này, coi như ngươi không còn là nghệ sĩ của ta nữa."

Trầm Lan hơi khựng người lại,nhưng sau đó lại vùng vằng bước tiếp, cắn cắn môi cố chấp. Nàng ta không tinkhông ép được Cao Lãm thay thổi quyết định, Cao Lãm không thể bỏ xuống đượcnàng ta, nàng ta giỏi nhất ở đây kia mà. Đúng vậy, Trầm Lan có lòng tin rấtlớn.

"Đứng lại." Cao Lãmđạm thanh.

Quả nhiên...

Trầm Lan ngừng bước, nín thởmong chờ Cao Lãm thuyết phục mình ở lại.

Cao Lãm đứng dậy, chậm bướcđến chỗ Trầm Lan, kéo Trầm Lan quay người lại.

"Chát!!!" Tiếng táttay đau điếng.

Trầm Lan bị đánh đến lệch máqua một bên, vạn phần khϊếp sợ cùng không thể tin. Thân người lảo đảo không kịpchống đỡ mà phải bám vào kệ đặt bình hoa bên cạnh. Trầm Lan thất thố tới mứctrợn tròn mắt thất thố, mất cả mười giây mới lung tung sờ lên bên má đau điếng,mấp máy môi nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Hạ Mộc Liên cùng Châu SươngHoa đồng loạt đứng dậy, hít một ngụm lãnh khí.

"Ngươi, ngươi cư nhiênđánh ta?..." Trầm Lan vẫn còn không thể tin, ngây ngốc hỏi.

"Sau cái tát này, coi nhưân tình bao nhiêu năm qua giữa ta với ngươi đã hết sạch. Cút!" Cao Lãmbình thản phun từng chữ. Nàng nói rất ít, nhưng từng chữ đều nặng nề vô cùng,lời ít nhưng ý nhiều.

Trầm Lan ôm lấy bên mặt đauđớn của mình, hét lớn một tiếng cay nhọn thì đùng đùng gõ giày cao gót bỏ đi.Cơ hồ là chạy.

Ngắn ngủi một phút, trongphòng yên ắng, tiếng hít thở nho nhỏ còn rất rõ ràng. Khí tràng lạnh lẽo củaCao Lãm còn phát tán rất rõ ràng, khiến áp lực càng lúc càng nặng nề.

Cao Lãm xoay nửa người nhìnnhững người còn lại trong phòng, đáy mắt ẩn ẩn hàn khí: "Nhìn cho kĩ, phàmlà những người đã có dị tâm thì đừng mong chờ ta tha thứ."

...

Tại một nơi khác, Trầm Lan hậmhực bỏ vào trong xe, cơn giận càng lúc càng tăng thêm khi nàng ta cảm nhận đượcbên má bỏng rát. Khó tin vụng về chạm vào má mình, hàng ngàn suy nghĩ hỗn loạntrong đầu Trầm Lan chạy nháo.

Cao Lãm cư nhiên đánh mình?Cao Lãm vậy mà dám! Sao Cao Lãm có thể đối xử như vậy với mình!! Sao có thể?!!

Trầm Lan phi thường tức giận,vứt cả túi xách đi, hét lớn trong xe, cuối cùng lại ngồi bó gối run rẩy, dườngnhư đã khóc.

Chợt nghĩ đến gì đó, Trầm Lanhít thở từng đợt nặng nề nộ khí, lục lại túi xách tìm điện thoại. Một cú liềngọi cho Nghê Thanh Thanh.

"Nếu ta thuận theo ngươi,việc cắt hợp đồng với Thần Tinh có phải ngươi chịu chi phí bồi thường hợp đồngkhông?!"

[Tất nhiên rồi! Coi bộ ngươiđã thông suốt.]

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro