chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53: cút xéo!

"Rốt cuộc dì đã làm gì vợ ta thế hả???"

"Đánh cô ta, không lẽ ngươi không thấy?"

"Ta nói cho dì biết, à không, Cao Lãm, ta cho ngươi biết!! Nhân nhượng vì đứa nhỏ này đã đến cực điểm, ngươi đừng có không biết điều tiếp như vậy!! Ta còn gọi một tiếng "dì" đã là tôn trọng ngươi lắm rồi!! Ngươi còn quá quắt như vậy thì đừng trách ta tuyệt tình!! Dù thế nào đi nữa, Tần Diêu vẫn là vợ ta!!"

...

"Cao Huyền Nguyệt, ta biết ngươi yêu Tần Diêu, nhưng cô ta không có quyền hại chết con ta!! Cao Huyền Nguyệt, ta biết ngươi chán ghét ta, ta không cần ngươi thương hại!! Cao Huyền Nguyệt, ta từ nhỏ đã không có thân nhân, cha không có mẹ không có, thậm chí thân phận thật của ta là gì, ta cũng không biết!! Thế gian này ta không có một thân nhân nào, không một máu mủ nào, tứ cố vô thân!! Chỉ duy nhất đứa nhỏ này là đứa con ruột thịt của ta, là liên hệ duy nhất của ta!! Ta biết ơn ngươi đã mang nó đến với ta, nhưng ai cũng đều không có quyền cướp nó khỏi ta!! Bao gồm cả ngươi, bao gồm cả nguyên phối của ngươi!!!!"

Không!!!!

Từng âm thanh chồng chéo lên nhau vọng ầm ầm trong đầu Cao Lãm, hết thảy nàng đều không nghe rõ, chỉ cảm thấy rất đau, rất đau. Đến đến tâm can đều như bị bóp chặt, cảm giác sâu sắc đau đớn khi đứa nhỏ đang làm ổ trong bụng nàng, hung hăng bị cắt nát rồi đem ra ngoài. Nàng kêu ngào, nàng khóc, nàng ngăn cản, nhưng vô dụng... Cái gì nàng cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt chịu đựng đứa nhỏ ấm áp như sinh mạng chết dần chết dần...

Nàng còn nghe thấy tiếng trẻ con gào khóc đau đớn. Con nàng, đã rất đau. Đứa nhỏ của nàng, đã chịu nhường nào thống khổ, nó chết rồi. Thậm chí, nó còn chưa một lần nhìn thấy ánh sáng. Nàng đã cảm nhận được nó lớn dần lớn dần trong cơ thể nàng, thế nhưng chỉ còn một chút nữa mẹ con các nàng có thể gặp nhau, thì thứ khủng khϊếp đau đớn đó đã gϊếŧ chết con nàng.

Đau khổ, bị vũ nhục, bị đối đãi lạnh nhạt, thậm chí cam tâm nhường nhịn nhưng lại chỉ đổi lại kết cục thảm hại đó. Cao Lãm hận, thật sự rất hận.

Chỉ trong một đêm, nàng lại phải nếm trải qua nỗi thống khổ bi kịch của một đời, dằn vặt thân thể bé nhỏ, da thịt đều như nứt toác ra. Từng chỗ từng chỗ trên cơ thể đều như xe nghiền hung hăng một lượt, không còn sức lực, chỉ còn đau đớn đến cực điểm.

Vô thức, kí ức cả hai đời chồng chéo và hiện lên trong đầu Cao Lãm, nàng cố để giữ bản thân bình tĩnh, song là không thể. Cứ như vậy, nàng không trụ nổi mà hôn mê. Trong cơn hôn mê, kí ức đời trước vẫn tái hiện, vẫn khiến nàng đau đớn, nhiều lúc tưởng chừng đã chết đi rồi vậy.

Nàng gào khóc, muốn dừng lại bi kịch đó, nhưng cản bản là quá vô dụng, không thể làm được gì. Trơ mắt nhìn con mình mất đi sinh mạng ngay trước mắt.

Là đau...

Là hận...

Là thống khổ...

...

Cùng lúc này tại hành lang bệnh viện, trước phòng cấp cứu, Cao mẹ cùng Cao Huyền Nguyệt vẫn túc trực. Đã một tiếng rồi vẫn không có mảy may động tĩnh, chỉ là cấp cứu trẻ con sao lại lâu như vậy, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi. Tình hình mỗi lúc càng thêm không khả quan. Hoàng Y Sắc có đến hỗ trợ, nhưng đã vội đi làm giấy tờ và vân vân, để có thể thương lượng với viện trưởng dùng điều kiện tốt nhất của bệnh viện cấp cứu cho Cao Lãm. Hoàng Y Sắc thật ra còn rất sửng sốt, mới mấy giờ trước tình hình Cao Lãm còn rất khả quan năng động, sao đột ngột lại phát bệnh kì quái như vậy đâu.

Không lẽ... Động dục kì? Uy, tựa hồ không khoa học cho lắm, omega phát dục rất mạnh trên phương diện sinh nở, nhưng cũng không thể chỉ mới bảy tuổi nha đầu lại có thể động dục được. Cái này không có khả năng đâu, thế thì là nguyên do gì đây.

Vạn hạnh chi điều, tại đây là thủ đô, điều kiện chiếu cố omega rất tốt, vì vậy tỉ lệ khả quan được nâng cao một điểm. Chí ít sẽ tốt hơn so với các thị trấn khác, mức độ bệnh viện không được tốt cho lắm.

Cao mẹ ngồi gục trên ghế khóc, thần sắc kinh hãi, lẩm bẩm cầu khẩn thần linh phù hộ cho Cao Lãm. Còn Cao Huyền Nguyệt sao, lần đầu tiên Cao mẹ trông thấy nữ nhi nhà mình bi thống đến mức độ như vậy, là bi thống nhưng lại cực lực nhẫn nhịn, vóc lưng thon dài cô độc chống đỡ, cố sức đến làm người ta đau lòng. Vì Cao Huyền Nguyệt là alpha, alpha thì không thể yếu đuối gục xuống được, nàng còn chống đỡ, chống đỡ vì bản thân cũng là tạo yên tâm kiên trì cho Cao mẹ. Thế nhưng... Chính vì vậy mới thật đáng đau lòng.

Cô độc tịch mịch đứng ở đó, bần thần lo lắng nhưng lại cực lực đè xuống, cố trụ vững, đó là cỡ nào đáng thương kia chứ. Là đau nhưng lại không thể nào phát tiết, chỉ có thể đăm đăm nhìn đèn cấp cứu, từng thời khắc một đều là kiên trì không sụp đổ. Nữ nhi nàng từ nhỏ vẫn luôn hiểu chuyện và có trách nhiệm, không cần giáo dưỡng nhiều vẫn luôn biết ý thức việc đỡ đần toàn gia, nhưng trưởng thành sớm như vậy mới khiến người ta càng thêm đau lòng.

Cao mẹ lau lau khóe mắt ửng đỏ, tiến đến chỗ Cao Huyền Nguyệt, nghẹn giọng: "Tiểu Nguyệt, dì ngươi sẽ không sao đâu."

Cao Huyền Nguyệt mất hồi lâu mới phản ứng Cao mẹ, cố nặn ra nụ cười trấn an, khô cằn chậm nói: "Ân..." Lại khô khốc bồi thêm: "Mẹ, ngươi mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi chút đi." Nói xong còn rất có trách nhiệm cởϊ áσ khoác xuống chụp lên cho Cao mẹ.

Cao mẹ bật khóc, lắc lắc đầu, đẩy áo khoác cho Cao Huyền Nguyệt: "Ta không lạnh, ngươi không cần đây... Chờ chút! Tiểu Nguyệt, sao tay ngươi lại lạnh đến thế này?!!"

Lúc này Cao Huyền Nguyệt mới ý thức được vì quá khẩn trương, vô thực tuyến mùi tiết ra tin tức tố chiến đấu. Nàng lại sợ ảnh hưởng đến chung quanh nên cố kiềm chế bản năng, chỗ này vốn là khoa bệnh của omega, sẽ có nhiều omega ở đây, huống hồ Cao Lãm còn đang cấp cứu. Chính vì nhẫn nhịn xuống tin tức tố, huyết mạch nàng đông cứng hồi lâu, nửa người như tê liệt đi được. Thân nhiệt nàng cũng giảm xuống không ít, mồ hôi lạnh ướt lưng.

Cao Huyền Nguyệt vẫn cười khô cằn, cố để Cao mẹ không lo lắng, nói: "Không sao đâu, ta không sao, đừng khẩn trương."

Cao mẹ phát khóc đi được.

Chợt, lúc này dồn dập kéo tới ồn ào, dường như có một đoàn cấp cứu nữa đi về phía này. Đêm nay khoa bệnh của omega coi bộ khá náo nhiệt. Một đoàn hộ sĩ dồn dập đi đến phía này, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hô hào.

"Mau, lập tức đem thuốc ức chế đến! Có omega đột phát động dục kì bị quấy rối! Mau, đem thuốc ức chế đến!!"

"Không xong, hiện tại thuốc ức chế hiện thời đã dùng hết!! Để ta xuống kho lấy ngay!!"

"Cái gì??? Vậy nguồn thuốc ở trung tâm y tế dự phòng đã được chuyển qua chưa?!!"

Omega đột ngột phát sinh động dục khi ở bên ngoài, kéo theo bị quấy rối là chuyện như cơm bữa. Gần như là vấn nạn khó giải quyết rồi. Năm ngoái lại đề xuất bổ sung Hiến pháp, nâng cao nghiêm trị nếu dám quấy rối omega động dục. Thế nhưng vẫn có nhiều kẻ không sợ chết mà cứ đâm đầu vào thôi. Đối với loại chuyện cấp cứu cho omega bị quấy rối thế này, vốn dĩ không còn hiếm lạ bao nhiêu.

Đám đông hộ sĩ phụ trách mảng này đều là beta, không quá ảnh hưởng đối với tin tức tố omega lúc động dục, vì thấy rất tích cực dồn dập làm công tác. Nhân ảnh loáng thoáng, Cao Huyền Nguyệt chợt trông thấy Tần Diêu bị vây giữa đám người, mặt mày ửng hồng, đồng tử mê ly. Đây đích thực là do động tình rồi, ngàn vạn không ngờ omega cấp cứu ở đây đêm nay cũng chính là Tần Diêu. Bốn chữ "oan gia ngõ hẹp" nói cũng không ngoa là mấy, càng chẳng muốn thấy mặt thì lại càng xuất hiện.

Tầm mắt Cao Huyền Nguyệt thoáng lạnh. Nàng dám chắc tình trạng Cao Lãm chuyển biến xấu chính là do đυ.ng mặt Tần Diêu khi ở nhà hàng, Tần Diêu chính là người đã hại Cao Lãm mất đứa nhỏ, mất toàn bộ hi vọng sống. Nàng tin chắc Tần Diêu chính là đả kích to lớn mới khiến Cao Lam xảy ra dị thường rồi nằm đây, giờ cô ta còn dám xuất hiện trước mắt nàng, đúng là ngại mệnh quá dài.

Tần Diêu lâm vào động dục kì, tay chân đều bủn rủn, hơi thở gấp gáp kiều mị, quấn lấy hộ sĩ đỡ mình như không xương, làm hắn ta mấy phen bận rộn nuốt nước bọt. Chợt, không khí loáng thoáng hơi thở xâm lược của alpha, nhàn nhạt nhưng lại cuốn hút như mùi hoa đào, thanh đạm rất dễ ngửi. Tuyến mùi Tần Diêu đang hoạt động mạnh, không khó để bắt nhịp được hơi thở đó, đùng một cái sức lực từ đâu không biết, vọt thẳng đến chỗ kia. Chính xác là nhắm ngay Cao Huyền Nguyệt mà lao đến, sắc mặt vẫn ửng hồng vô cùng.

Tiếng giày cao gót chói tai nện chan chát trên sàn nhà, Cao Huyền Nguyệt nhíu mày, Tần Diêu lao đến nàng liền không khách khí lách người tránh đi, dửng dưng cho đối phương ngã lăn ra đất. Đồng tử hoa đào vốn đã lạnh lại càng tỏa ra hàn khí nồng đậm, nữ nhân này còn dám lao đến kia chứ?

Tần Diêu ngã trên đất, da thịt mềm mại đau điếng một cái, hừ nhẹ: "Ngô... Đau chết nhân gia rồi~~ Ngươi hảo xấu nha..." nói rồi còn ném cho Cao Huyền Nguyệt một ánh mắt lẳиɠ ɭơ, trắng trợn câu dẫn.

Cao mẹ nhận ra tình trạng không tốt, hốt hoảng chặn ngang. Thiên nột, nữ nhi nhà nàng dù sao cũng là alpha bằng xương bằng thịt, còn đã thành niên, ngộ nhỡ vì không kháng cự được omega động tình mà làm ra chuyện không hay gì đó, thì chính là hủy cả tiền đồ sau này rồi, tuyệt đối không được. Vì thế vội gọi hộ sĩ: "Mau đến hỗ trợ a!! Còn đứng đó làm gì, đây là alpha đó!!!"

Tiếng alpha cảnh báo rõ ràng, đám hộ sĩ tức thì chấn kinh. Ai mà không biết tin tức tố động dục của omega hấp dẫn chí mạng với alpha như thế nào, vạn nhất chọc alpha ngứa ngáy rồi thì cái gì cũng có thể phát sinh cả. Thiên a! Sao lại có alpha ở khu vực này vào thời điểm này kia chứ!

Lập tức đám hộ sĩ lao đến can ngăn Tần Diêu làm bừa, Tần Diêu đang bất minh thần trí, sẽ chỉ làm theo bản năng tìm chỗ phát tiết. Nhưng mà a, nếu để thiên kim của Tần tổng xảy ra chuyện ở đây, thì bọn hắn tuyệt đối không có trái ngọt mà ăn đâu. Vì vậy, một đám liền xông vào tách Tần Diêu cùng Cao Huyền Nguyệt ra, có người còn lớn tiếng nói: "Nữ sĩ này ngươi có thể mang alpha nhà ngươi lánh đi một lúc không? Hoặc ra kia tiêm thuốc ức chế vào không?!"

Cao mẹ nghe xong sắc mặt không tính là tốt, vì Cao Lãm còn đang cấp cứu đâu, vạn nhất giữa chừng các nàng bỏ đi có xảy ra chuyện gì, nàng nhất định sẽ hối hận cả đời không hết.

Tuy nhiên, có một điểm đáng nói, Cao Huyền Nguyệt không chỉ không bị Tần Diêu gợi lên chu kỳ nhiệt, trái lại còn bắt đầu phóng ra tin tức tố cảnh cáo nồng nặc. Cao mẹ rất ít lần cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm từ Cao Huyền Nguyệt. Căn bản là nữ nhi nành khống chế tuyến mùi tốt không dễ bị khıêυ khí©h, tính khí lại biết phân biệt lợi hại, tiến lùi có độ, không hề làm gì quá giới hạn. Thế mà bây giờ Cao Huyền Nguyệt lại đang phóng ra tin tức tố chiến đấu phi thường nồng đậm, cơ hồ muốn gϊếŧ chết hết thảy.

Chỉ nghe Cao Huyền Nguyệt phun ra một câu lạnh lùng: "Mang cô ta cút xéo đi!!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro