chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54: Cao Lãm... trở lại rồi...

Nguồn tin tức tố như vũ bão càn quét lan tràn ra xung quanh, lạnh lẽo sát phạt. Thậm còn cảm nhận được hàn khí bốc lên từng đợt, tàn nhẫn vô tình.

Đám hộ sĩ beta dù không hoạt động mùi mạnh thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được uy áp ấy, hung hăng hút lãnh khí sợ hãi. Đây rõ ràng là báo hiệu một loài săn mồi đã lâm vào trạng thái chiến đấu, đang gầm gừ đe dọa, chọc giận một alpha, đúng thực là không có não.

"Đem cô ta cút khỏi đây!!" Câu nói lạnh tanh vừa buông ra, tầng uy áp hạ xuống càng thêm nặng nề.

Cao mẹ run rẩy, nàng không hề biết nữ nhi dịu ngoan nhà mình sẽ có lúc bộc phát tính khí đáng sợ như vậy. Cả nàng cơ hồ cũng không dám nhìn thẳng vào đối phương, hảo đáng sợ. Hoàng Y Sắc chết tiệt, ngươi mau trở về mà xem nữ nhi của ngươi đi, dọa chết ta rồi!

Trái lại, kẻ bị tin tức tố chiến đấu hung hăng nhắm tới lại hồn nhiên không biết, thậm chí còn hưng phấn phản ứng hơn nữa. Quả nhiên, sau khi cảm nhận được tin tức tố cường đại của Cao Huyền Nguyệt, Tần Diêu phát tán tin tức tố lại càng thêm nồng đậm, càng lúc càng thêm dày đặc. Cao Huyền Nguyệt ngửi mà nhíu mày, nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong cổ họng. Phát ra tiếng khò khè cảnh cáo.

Cao mẹ quát: "Còn không mau đem người đi?!"

Lúc nãy đám hộ sĩ mới sực tỉnh khỏi kinh hãi, bủn rủn tay chân lôi kéo Tần Diêu đang phản kháng ly khai, không kẻ nào dám nhìn thẳng vào Cao Huyền Nguyệt, đều cúi thật thấp đầu xuống, đối phương đang hăng máu. Vạn nhất chọc phải đối phương thì nằm giường bệnh một tháng cũng không sai đâu. Lúc alpha đánh nhau, là cỡ nào đáng sợ đây?

Tần Diêu đi rồi, Cao mẹ mới thở phào, lúc này Cao Huyền Nguyệt cũng sớm thu lại tin tức tố, tiếp tục trầm mặc thủ hộ chờ trước cửa phòng cấp cứu. Cao mẹ vì vẫn còn sợ hãi với chuyện lúc nãy nên giữ yên lặng, không khí có phần cứng đờ. Mãi cho đến khi Hoàng Y Sắc quay trở lại, vừa kéo Cao mẹ ngồi xuống, Hoàng Y Sắc vừa phủ chăn mỏng lên cho đối phương, còn nhét vào tay Cao mẹ cốc nước ấm, trấn an: "Đừng lo lắng, bác sĩ chuyên khoa vừa nói với ta, có lẽ là tiểu di tử đột ngột trúng gió thôi, sẽ không đáng ngại."

Cao mẹ buồn bực nên không để ý đến cách xưng hô nhất thời của Hoàng Y Sắc, chỉ kéo kéo tay áo đối phương chỉ về phía Cao Huyền Nguyệt. Hoàng Y Sắc lúc này cũng nhận ra không đúng, tin tức tố chiến đấu trong không khí còn nhàn nhạt, không non nớt còn rất sắc bén lạnh lẽo, còn có tâm tình Cao Huyền Nguyệt dường như rất thấp. Không chỉ giống lo lắng cho Cao Lãm, mà còn như đang nhẫn nhịn xuống phẫn nộ.

Hiểu ý phó thác của Cao mẹ,Hoàng Y Sắc tiến đến chỗ Cao Huyền Nguyệt, vỗ nhẹ vai đối phương, hỏi:"Làm sao vậy?"

Cao Huyền Nguyệt hít sâu mấylần, nhịn xuống xúc động xông vào bóp chết Tần Diêu, lãnh đạm đáp: "Khôngcó gì."

"Ổn sao?" Hoàng YSắc lại hỏi.

"Ổn."

Hoàng Y Sắc lúc này quay sangnhìn Cao mẹ, vẻ mặt như muốn nói: "Không phải rất ổn sao?"

Cao mẹ thật muốn gõ hai tênalpha này một cái, bỉu môi. Cứng ngắc như vậy mà cũng được, đúng là alpha thầnkinh thô!

Hoàng Y Sắc ngồi xuống cạnhCao mẹ, ôm vai đối phương, dịu giọng hóng: "Tin tưởng hài tử chúng ta, sẽkhông sao đâu."

Cao mẹ vẫn bất an, nhỏ giọngghé sát vào người Hoàng Y Sắc, thì thầm: "Lúc nãy có omega động dục đingang qua đây, chọc Tiểu Nguyệt nổi giận, tận giờ tâm tình của con bé vẫn khôngtốt."

Hoàng Y Sắc nghĩ sơ qua liềnhiểu ra ngay, ra là dục cầu bất mãn nên khó chịu. Kì thực nhìn vào chuyện nàybất kì ai cùng có thể lý giải được rằng, là do tin tức tố của Tần Diêu kí©hthí©ɧ Cao Huyền Nguyệt, nhưng nàng lại phải nhịn xuống, không được giải tỏa nênmới nổi giận đùng đùng như vậy. Dù thế nào, alpha bị trêu chọc mà không đượcthỏa mãn, cảm giác là phi thường khó chịu đâu.

Bất quá không ai hiểu nữ nhibằng mẹ đẻ, nàng không cho là vậy, nhất định là Tiểu Nguyệt còn bị thứ gì kháckí©h thí©ɧ.

Giữa lúc rối rắm lúc này thìđèn cấp cứu phụt tắt, tức thì đại gia đều bắt đầu khẩn trương lên. Cửa phòngcấp cứu mở, bác sĩ tiến ra, người vọt đến đầu tiên là Cao Huyền Nguyệt, nànghỏi: "Bác sĩ, Cao Lãm làm sao rồi?"

Bác sĩ biết người nhà bệnh nhânai cũng lo lắng, vì vậy liền mười mươi đáp rõ: "Bệnh nhân đã hạ sốt, tìnhtrạng cải thiện rồi, sẽ không sao. Nhưng sốt lâu trong thời gian dài như vậy,có để lại di chứng gì hay không thì rất khó nói trước, hiện tại sẽ chuyển sangphòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi tình hình. Trước mắt thì không có nguyhiểm."

Cao Huyền Nguyệt suýt thì ngã,Cao Lãm của nàng không sao rồi... Cao Lãm của nàng đã không sao...

Cao mẹ nghe thấy Cao Lãm khôngsao thì phi thường mừng rỡ, như dỡ xuống được tảng đá đè nặng trong lòng, nhẹnhõm rất nhiều. Trái lại, Hoàng Y Sắc thì đúng trọng tâm mà hỏi: "Khôngtìm ra được nguyên nhân đột nhiên phát sốt như thế sao?"

Bác sĩ ái ngại lắc đầu:"Thú thật vẫn chưa tìm ra."

...

Sau đó Cao Lãm được chuyển ra,bé con trong thời phát sốt thì hô hấp dường như rất khó khăn, tình trạng hụthơi liên tục, cơ thể vì thiếu khí thở mà tím tái, bác sĩ phải cho thở ống ôxy,Cao mẹ nhìn thấy càng đau lòng, lén lút đỏ vành mắt lên. Còn Cao Huyền Nguyệtthì cẩn thận từng ly từng tí chạm vào bàn tay nho nhỏ đang truyền dịch hạ sốtcủa Cao Lãm, lúc cảm nhận được da thịt mềm mại đó. Nàng mới tin là Cao Lãm củanàng vẫn ở đây.

Từng chứng kiến Cao Lãm tự vẫnngay trước mắt, đối với Cao Huyền Nguyệt là một bóng ma tâm lý to lớn, vì vậytâm tình nàng luôn căng như dây đàn khi Cao Lãm xảy ra chuyện, nếu Cao Lãm thậtsự có gì bất trắc, người sụp đổ hoàn toàn chính là Cao Huyền Nguyệt. Bởi, CaoLãm vốn là toàn bộ lý do Cao Huyền Nguyệt cố chấp kiên trì đến tận bây giờ.

Cao Lãm lờ đờ tỉnh lại là 5hsáng, so với số giờ bác sĩ nói thì còn sớm lắm, nàng yên lặng mở mắt, trốngrỗng nhìn trần nhà, cái gì cũng không phản ứng, chỉ mới một đêm, trong cùng mộtcơ thể trẻ con như vậy. Thế nhưng Cao Lãm lại tỏa ra nồng đậm bi thương, nhưthể đã trải qua tử biệt hai đời. Thần tình lạnh lẽo, mệt mỏi lại thống khổ.

Cả đời tủi nhục cũng khôngquản...

Kiên trì hết thảy đều khôngxứng...

Khổ sổ bao nhiêu đã lãnh đủ...

Thế nhưng trời vẫn tuyệt đườngngười...

Cả đời trước của Cao Lãm, nếmtrải tủi nhục cùng tổn thương, gói gọn lại vẫn chỉ có bốn câu này. Bất luậnnàng nhẫn nhịn cầu toàn cách mấy, nghĩ cho đứa nhỏ mà chịu đựng Cao HuyềnNguyệt bao lâu, đến cuối cùng nàng vẫn bất tài không giữ nổi con mình. Chêcười, thiên đại chê cười.

Người nhận ra Cao Lãm tỉnh làCao mẹ, kinh hỉ hô lên: "Lãm Lãm, ngươi tỉnh rồi!!"

Cao Lãm cứng ngắc quay đầunhìn Cao mẹ, vẫn là dung nhan phong tình vạn chủng đó, lúc cao hứng cười títmắt vẫn mị hoặc như vậy. Ai mà đoán được nữ nhân này đã trên ba mươi từ lâu.Nàng chuyển tầm mắt xung quanh, Cao Lãm nhìn thấy Hoàng Y Sắc, tầm mắt dừngkhông lâu lại chuyển đi tiếp. Lần này nàng nhìn thấy Cao Huyền Nguyệt, đốiphương trên mặt đều là quan tâm nhìn nàng, tiến đến xem xét.

Giả mù sau mưa? Đáng ghêtởm!!!

Cao Lãm kích động ho mộttiếng, làm vụt ống thở ra, Cao mẹ ở gần nhất liền vuốt ngực nàng thuận khí. CaoHuyền Nguyệt lại lo lắng hỏi: "Dì, ngươi thế nào rồi? Còn chỗ nào khôngthoải mái sao?"

Cao Lãm giống hệt đời trướckhi vừa tỉnh dậy sau phẫu thuật phá thai, bật ngồi dậy, hung hăng nhìn Cao HuyềnNguyệt, trong mắt toàn bộ là hận thù. Nàng rống lớn một tiếng: "Ngươicút!!"

Vừa mới bệnh nặng hồi sức, mộttiếng rống giận này triệt để làm Cao Lãm hụt hơi, bật ho sặc sụa, Cao mẹ thậpphần chấn kinh vừa vuốt ngực cho Cao Lãm, vừa cấp thiết hỏi: "Lãm Lãm,ngươi sao thế này? Ngươi khó chịu sao?"

Cao Lãm nén xuống cơn ho, ngồitrên giường bệnh, rõ ràng là cỗ thân thể bé nhỏ nhưng lại làm cho Cao HuyềnNguyệt nhìn ra Cao Lãm của đời trước. Cao Lãm lạnh lùng nhìn Cao Huyền Nguyệt,gằn giọng lặp lại lần nữa: "Ta nói ngươi mau cút cho ta!!"

Cao mẹ cùng Hoàng Y Sắc đềuchấn kinh rồi. Thế nào lại đột nhiên như vậy đây? Cao mẹ còn tưởng Cao Lãmtrúng tà, trên tay chạm vào Cao Lãm đều nóng lên, sợ hãi vô cùng. Sắc mặtchuyển từ kinh hỉ thành thập phần kinh hãi.

Cao Huyền Nguyệt từ lúc CaoLãm ngồi bật dậy dùng loại đó ánh mắt nhìn mình, nàng liền biết... Cao Lãm...Quay lại rồi, nàng ấy đã nhớ ra hết thảy chuyện của đời trước rồi...

Nàng ấy hận nàng.

Cao Huyền Nguyệt vẫn luôn biếtCao Lãm hận mình.

Nhưng khi đứng đối diện với cỗhận thù ấy, nàng vẫn sợ, nàng vẫn không thể nào đối mặt được. Người sai lànàng, Cao Lãm hận rất đúng. Nhưng... Vẫn không thể khống chế mà đau lòng.

Cao Huyền Nguyệt sắc mặt táinhợt, mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói được, chỉ có thể yênlặng, không đủ dũng khí nhìn Cao Lãm mà cúi đầu.

Khoảnh khắc đó, một alpha kiêungạo tự tôn như thế nào, cư nhiên lại lộ ra thần tình đáng thương và trầm mặcchịu đựng. Đôi hoa đào nhãn vốn rực rỡ như xuân sắc, phút chốc chỉ còn ảm đạmchi sắc. Nàng yên lặng, không đáp lời Cao Lãm, không phải không muốn mà làkhông dám, mà nàng cũng không xứng...

Cao Lãm hận Cao Huyền Nguyệt,hận đến mức chỉ giận bản thân không đủ sức bóp chết đối phương, nàng nhìn xungquanh, trông thấy cốc nước đặt trên bàn cạnh giường, không do dự liền cầm lấyném thẳng vào Cao Huyền Nguyệt, mang theo cực độ phẫn hận. Cao Lãm chính là nhưvậy, người như nàng cả nàng cũng biết không ai yêu nổi, chí ít nàng từng thuliễm vì Cao Huyền Nguyệt nhưng vẫn không thể đổi được gì.

Một khi Cao Lãm đã hận, thìđừng bao giờ nói đến trước kia giao tình sâu đậm bao nhiêu. Nàng hận, nàng liềnsẽ cắt đứt hết mọi dây dưa, cắt hết mọi lưu luyến, ân tình sâu bao nhiêu cũngsẽ vứt bỏ hết. Thậm chí là đạp đổ dưới chân, dùng mọi sự đay nghiến mà chà đạp.Nàng dám yêu sẽ dám hận, một khi đã hận thì sẽ ngoan độc báo thù, nửa điểm cũngkhông khoan dung.

Omega như nàng, thật sự khôngđáng yêu. Bất quá, đây mới là Cao Lãm!! Chỉ có Cao Lãm mới có thể như vậy!! Độcác, hận thù rạch ròi, chưa từng vì tình cảm trước kia mà khoan dung!!

Bất luận nàng từng yêu CaoHuyền Nguyệt, từng có đứa nhỏ với đối phương. Nhưng tình cảm đó đã sớm chết,chết từ khi ở đời trước rồi. Sót lại bây giờ, không có yêu chỉ còn có hận. Mốiquan hệ này đã không thể nào cứu vãn được nữa, chấp nối cách mấy chỉ bằng thừa.

Khoảnh khắc ly thủy tinh vỡtan nát chói tai dưới chân Cao Huyền Nguyệt, nàng liền biết tình cảm Cao Lãmdành cho nàng bây giờ như thế nào. Chỉ là một cốc nước đã vỡ tan, không thể hốtlại, mà cho cố hốt lại chỉ có thể bị mảnh thủy tinh cứa đứt tay... Huyết tinhthấm đẫm cùng nước mắt...

"Xoảng..."

Nước đổ, tình cũng đổ, từ giờtrở đi không còn chút gì đáng để lưu luyến.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro