chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 79: sủng ái

Gia có điều muốn nói: Chúc những độc giả xinh đẹp của gia có một ngày thất tịch vui vẻ nè ❤❤❤~~

Không biết thất tịch của các nàng ra d, chứ thất tịch của gia mưa sml =))))

*******

Có thể khiến Liễu Gia Yến ngang ngược chanh chua quỳ xuống cáo lỗi, Cao mẹ hầu như chưa từng dám mơ tưởng đến. Phút chốc có phần ngây ngẩn, cả khi một nhà Liễu Gia Yến lếch xác đi hết rồi, nàng vẫn còn khó tin. Lúc này Hoàng Y Sắc lại ôn tồn ôm vai Cao mẹ, hỏi han: "Sao vậy? Bị dọa cho ngốc rồi sao lão bà?"

Cao mẹ tỉnh thần, phong tình liếc Hoàng Y Sắc một cái, bĩu môi: "Ai nói chứ?!"

Lúc này Hoàng Y Sắc lại quay sang nhìn Cao Lãm, có phần tán thưởng cùng có phần bất đắc dĩ, ngữ khí dung túng của một mẫu thân với nha đầu bướng bỉnh, nói: "Tiểu di tử, ngươi muốn chỉnh người ta cũng không ngại, bất quá, hà tất phải động thủ như thế? Vạn nhất bọn ta không về kịp, đám người kia chó cùng rứt giậu, người chịu thiệt sẽ là ngươi."

Nói cho cùng, dù Cao Lãm hung hãn đến đâu thì nàng cũng chỉ là omega, thể lực kém cộng thêm chân yếu tay mềm. Vạn nhất đám người kia vùng lên dùng vũ lực, thì đích thị Cao Lãm sẽ không thể đủ sức chống cự.

Cao Lãm bình thản tiến đến bàn phòng khách, động thủ rót cho mình ly nước uống lại sức, kì thực đánh nhau cũng rất phí sức đâu. Nàng lạnh nhạt nói: "Chớ trách ta phải tự thân động thủ. Là do hạ nhân của ngươi không có mắt gì cả, trông thấy chủ mẫu bị khi nhục mà vẫn đứng như trời trồng."

Đám hạ nhân đồng loạt cúi đầu tự trách, kì thực phu nhân đối với bọn họ là phi thường tốt, quan tâm cùng giao hảo như người một nhà vậy. Thế mà lúc nãy, bọn họ đích thực chưa tẫn lực vì phu nhân, vạn nhất phu nhân bị bà già cay nghiệt kia làm thương, bọn họ không bị gia chủ đuổi việc thì cũng uổng lắm. Vì vậy, nhất thời đều là đầy mặt hối lỗi.

Cao mẹ lại tính khí rất rộng lượng, an ủi nói: "Không cần tự trách, là chuyện diễn ra quá nhanh, các ngươi đều không mong muốn. Ôi chao, còn lời Lãm Lãm nói thì chỉ tức giận nhất thời thôi, các ngươi không cần để trong bụng đâu."

Chủ mẫu tốt bụng như thế, hạ nhân còn cầu gì hơn được đây. Bất quá, vẻ mặt Cao Lãm nhìn Hoàng Y Sắc vẫn xú a xú lắm, có lẽ không hài lòng bao nhiêu rồi.

Hoàng Y Sắc cười làm lành, nói với Cao Lãm: "Hảo hảo, không trách ngươi chỉnh người, là trách ta chỉ bảo hạ nhân chưa tốt." Lại quay sang chém đinh trảm sắt nói với đám hạ nhân: "Sau này trong nhà này, bất luận có chuyện gì xảy ra, phu nhân vẫn là chủ mẫu chủ các ngươi, hết thảy phải hộ nàng chu toàn. Còn cái khác, ta tuyệt đối không bạc đãi các ngươi."

Đám hạ nhân đều đồng loạt cuối đầu: "Vâng." Trong lòng bọn họ liền minh bạch, chỗ đứng của phu nhân cao đến thế nào, không dễ bị suy suyển. Dù rằng là một nhà trưởng bối của gia chủ bị như thế, gia chủ vẫn chỉ lưu tâm đến phu nhân, đủ thuyết minh bên nào nặng, bên nào nhẹ.

Lúc này Hoàng Y Sắc mới nhìnCao Lãm, bất đắc dĩ cười: "Tiểu di tử, thế này đã được chưa?"

Ngữ khí này, kì thực giống nhưmẫu thân bất lực trước đứa nhỏ nghịch ngợm nhà mình hơn. Càng lúc, phu phụHoàng Y Sắc càng đem Cao Lãm như nữ nhi mà nuôi dưỡng vậy, thậm chí còn rấtbiết rõ tính khí độc ác của nàng mà dung túng. Chí ít, Cao Lãm độc ác là thậtnhưng chưa từng chủ động làm hại ai. Bất quá, còn ai đã gây sự với Cao Lãm thìxác định trôi qua không an ổn đâu. Bởi vì, Cao Lãm là thuộc kiểu người có thùtất báo kia mà.

Thực tế Cao Lãm chỉ cần mộtcâu khẳng định này của Hoàng Y Sắc, cho toàn bộ trên dưới Hoàng gia đều biết,ai mới là chủ mẫu trong căn nhà chính này. Sở dĩ lúc Liễu Gia Yến ra tay đám hạnhân đứng trân ra đó, nhất định là sợ Cao mẹ không bằng Liễu Gia Yến kia, vạnnhất đắc tội Liễu Gia Yến thì là xui rủi. Vì vậy bọn họ chọn phó mặc Cao mẹ.Bất quá, bây giờ có lời rõ ràng này của Hoàng Y Sắc rồi, trong nhà này ai nặngnhất, bọn họ nên hảo hảo nghĩ kĩ. Cao Lãm nàng, sinh thời làm việc gì cũng rấtcần loại người có đầu óc. Còn nếu không có đầu óc mà còn lởn vởn gây sự vớinàng, đừng trách thủ đoạn nàng quá ác độc.

"Hiện tại ta có chútchuyện cần ra ngoài. Tỷ tỷ, bữa tối ta sẽ về sớm." Cao Lãm vốn chỉ địnhnói một câu, nhưng thấy thần tình lo lắng Cao mẹ bèn bồi thêm một câu nữa.

Dù thế nào chuyện nàng vừa đắctội Liễu Gia Yến còn ngay ra đó, Cao mẹ sợ bà già kia lại nháo sự với Cao Lãmthôi.

Cao Huyền Nguyệt lại chủ độngnói: "Không bằng ta đưa ngươi đi, có được không? Trời bên ngoài cũng lạnhrồi."

Hoàng Y Sắc lại tò mò:"Không phải chuyện hồ sơ nhập học đã xong rồi sao?"

Cao Lãm thành thực đáp:"Ta định đi làm hồ sơ xong thì đi đến trường sơ trung tìm một bằng hữuthôi. Hôm nay vốn có hẹn với nàng."

Thực tế lúc xuống lầu, Cao Lãmvẫn chưa kịp thay ra bộ đồng phục trên người, vì kinh động của Liễu Gia Yến quálớn nên nàng phải xuống. Hiện tại nhìn lại cũng trễ mất rồi, do vậy bèn đểnguyên quần áo như thế mà dạo phố luôn.

Cao Lãm thì không ưa đơn độcchung đυ.ng với Cao Huyền Nguyệt, tuy nhiên ánh mắt lo lắng chờ mong của Cao mẹlàm nàng không nỡ phủi bỏ. Vì vậy gật đầu không có từ chối đề nghị Cao HuyềnNguyệt.

Cao Huyền Nguyệt lại được thêmmột hồi vui vẻ nho nhỏ, vội đi lấy xe chở Cao Lãm. Lúc trên xe, Cao Lãm vẫnngồi ở hàng ghế sau, tuy nhiên lại không ngăn được vui sướиɠ của Cao HuyềnNguyệt, dọc đường đi chỉ bằng tiếu ý rạng rỡ như nắng xuân tháng ba của nàng,đã đủ để trong xe nở đầy hoa đào ấm áp rồi.

Bất chợt, Cao Lãm nhạy cảmnhận ra, Cao Huyền Nguyệt trở nên dễ thỏa mãn từ bao giờ. Chỉ bằng chút chuyệncủa nàng, đối phương chỉ cần có thể chiếu khán một tí liền cao hứng như thế, sovới trước kia lạnh lùng đối đãi nàng thế nào. Cơ hồ là một trời một vực, cũngkhông tài nào lý giải nổi.

"Dì, đằng trước có bánsữa ấm, loại sữa này rất ngon, ngươi có muốn uống không?" Cao Huyền Nguyệtvừa dịu dàng vừa dè dặt hỏi, nàng không dám quá phận biểu tình, chỉ sợ làm CaoLãm phản cảm mà ghét bỏ.

Cao Huyền Nguyệt ủy khuất cầutoàn thế này, Cao Lãm lại nhìn không quen cho lắm. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổxe, định bụng làm lơ không hồi đáp. Bất quá, nhìn thấy bên ngoài thiên khôngxám xịt, bất chợt làm Cao Lãm thoảng thốt. Từ lúc nàng trọng sinh, oán khí CaoLãm dành cho Cao Huyền Nguyệt rất lớn, vô tình bỏ quên rất nhiều chuyện. Tỷnhư, lúc Cao Lãm còn nhỏ, Cao Huyền Nguyệt đã móc hết tim phổi ra cho nàng nhưthế nào.

Còn nhớ, hôm ấy là một ngàytháng chạp, tuyết trắng xóa cả trấn nhỏ, phi thường lạnh lẽo. Khi ấy, Cao Lãmcòn nhỏ, nàng chỉ mới ba tuổi, nhà hết sữa bột, nàng nhất nhất khóc nháo không chịuăn bột dặm, chỉ đòi sữa. Cao mẹ đau đầu không thôi, Cao Huyền Nguyệt không nóikhông rằng đã xách xe đạp đi rồi. Còn là đi trong tuyết lạnh, lúc Cao HuyềnNguyệt trở về, cả người đều là tuyết, môi tím tái mà sắc mặt cũng đông cứng điđược. Chỉ có hộp sữa Cao Lãm thích vẫn được Cao Huyền Nguyệt giấu trong người.Sau này Cao Lãm mới biết, hôm đó trời lạnh vốn dĩ cửa hàng đóng cửa, lão bảnvốn dĩ không chịu mở cửa buôn bán, còn xua đuổi, Cao Huyền Nguyệt đã đứng ngoàigió tuyết chờ đợi rất lâu, đến mức lão bản còn phải áy náy mà mở cửa.

Cao Huyền Nguyệt... Cũng cónhững lúc khiến người ta phải động lòng như thế.

Cao Lãm thất thần trong mộtgiây, không hiểu sao không nhịn được đáp lại Cao Huyền Nguyệt: "Ân."

Cao Huyền Nguyệt càng sửng sốthơn nữa, hôm nay cư nhiên Cao Lãm thái độ có biến hóa lớn như vậy. Không cóchửi mắng mà còn chịu đáp lời nàng? Nhất thời Cao Huyền Nguyệt đều là tâm hoanộ phóng trong lòng, mặt treo tiếu ý vui sướиɠ.

Mua sữa nóng, lại dùng khăntay giữ quanh cốc sữa, Cao Huyền Nguyệt trở lại xe, trịnh trọng đưa bằng haitay cho Cao Lãm, sợ nàng bỏng mà nhỏ nhẹ nhắc: "Dì, ngươi cẩn thận."

Cao Lãm dùng hai tay ôm quanhcốc sữa, lại nói: "Giúp ta mua một hộp đóng gói riêng nữa."

Cao Huyền Nguyệt không rõ CaoLãm muốn làm gì, nhưng vẫn đáp ứng mua thêm. Hiếm khi Cao Lãm chịu chủ động mởlời như hôm nay, hai người chung đυ.ng cũng không quá gay gắt, đây có phải làdấu hiệu đáng mừng hay không?

Suốt dọc đường tiếp theo, hầunhư đều thấy dung mạo như hoa đào của Cao Huyền Nguyệt nở hoa, bừng bừng sứcsống, chỉ còn thiếu ngâm nga chút âm khúc nữa thì đúng chất thiếu nữ động xuântâm.

Cao Lãm có phần không quen,vừa uống sữa vừa nhíu mày, cảm giác hơi khó chịu, cũng có điểm kì kì quái quái.Trong trí nhớ đời trước của nàng, Cao Huyền Nguyệt là một kẻ kiêu ngạo đến khógần, không chỉ là độc lập tự cường, mà còn rất cự nhân vạn dặm, đặc biệt là CaoLãm, từ nhỏ nàng đã không được Cao Huyền Nguyệt ưa cho lắm. Thế này bây giờ nữnhân này lại cao hứng chỉ vì chút chuyện như thế, thật làm người ta bất khả tưnghị. Huống hồ, đối với người trong cuộc như Cao Lãm, không hiểu sao vừa khôngquen vừa lạ lẫm.

"Đủ rồi! Ngươi định trưngbộ mặt này ra đến bao giờ?" Đột nhiên Cao Lãm bật thốt.

Cao Huyền Nguyệt hơi bất ngờ,kinh nhược hỏi lại: "Dì, ngươi sao vậy?"

Cao Lãm bắn một đạo hàn quangtrong mắt đến chỗ Cao Huyền Nguyệt, nói: "Dẹp cái biểu tình vui sướиɠ củangươi vào rồi tập trung lái xe!"

Đột nhiên thái độ Cao Lãm trởnên gay gắt, Cao Huyền Nguyệt cũng không biết mình đã làm gì sai. Bất quá, nếudì đã không thích, nàng đành thu liễm lại thái độ, tập trung cùng ngưng đọnglái xe, thi thoảng nhịn không được mà quan sát Cao Lãm qua kính chiếu hậu.

Đến trường rồi, Cao HuyềnNguyệt lại dè dặt hỏi Cao Lãm: "Dì, ngươi đi mua đồ cùng bằng hữu, có đúngkhông? Ta có thể giúp đưa các ngươi đi không? Huống hồ, omega bây giờ ra ngoàicũng không an toàn cho lắm."

Cao Lãm hơi nhíu mày, nhưngđúng là dạo này trị an hơi không tốt, omega bị quấy rối ngày một nhiều, khôngchỉ bởi alpha mà còn có cả beta nữa, chính vì vậy, Cao Lãm không thể không lưutâm một điểm. Nàng thì không nói, bất quá, hôm nay nàng lại đi cùng Hạ MộcLiên, không khỏi cần cẩn thận. Vì vậy, gật đầu cho phép Cao Huyền Nguyệt làmtài xế.

Cao Huyền Nguyệt phi thườngmừng rỡ. Nhưng nhớ đến Cao Lãm không thích liền nhịn xuống biểu tình, chỉ đểlại khóe mắt doanh doanh, hàm ẩn cánh hoa đào rơi xuống đọng lại ở đó. Rất cuốnhút, từ tính còn xâm lược. Kì thực, người như Cao Huyền Nguyệt bẩm sinh cảngười đều là phong trần chi vị, đào hoa lúc nào cũng có thể bung nở cả.

Cao Lãm bỏ mặc cho Cao HuyềnNguyệt ở ngoài xe chờ, lại tự mình vào trong tìm Hạ Mộc Liên, thực tế Hạ MộcLiên hẹn nàng đi mua một ít sách vở chuẩn bị cho kì thi đầu vào cao trung. VớiCao Lãm đã xác định nhập học Tân Hòa, thì không có gì để chuẩn bị, nhưng còn HạMộc Liên, đợi khi tốt nghiệp sơ trung rồi mới có thể dự thi tuyển. Tận giờ CaoLãm không có hỏi Hạ Mộc Liên là sẽ thi trường nào, Hạ Mộc Liên cũng chưa cónói.

"Lãm Lãm, ngươi đếnrồi!" Vừa đi vào trường, chẳng bao xa Cao Lãm đã bắt gặp Hạ Mộc Liên rồi.Đối phương mặc áo ấm đầy đủ đang đợi nàng.

Cao Lãm đi đến, nhàn nhạt:"Bây giờ đi luôn sao?"

Hạ Mộc Liên gật gật đầu:"Ân."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro