chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 78: đừng tưởng là xong

Hoàng Y Sắc trở về, từ xa đã có thể cảm nhận được hơi thở xâm lược đặc trưng cho alpha, huống hồ Cao mẹ người đầu ấp tay gối với mình, không thể nào không nhạy cảm. Nàng cũng có phần sợ hãi Hoàng Y Sắc trông thấy cảnh này sẽ tức giận, tự giận mình đã không ngăn Cao Lãm sớm hơn, Cao mẹ cấp thiết kéo Cao Lãm, nói nhỏ nhẹ: "Lãm Lãm, đừng mà, ta không sao, ngươi không cần thiết như vậy đâu a!"

Cao Lãm bình tĩnh nhìn Cao mẹ, ngữ khí chả sao cả, thản nhiên giữ nguyên động tác kiềm kẹp Liễu Gia Yến, nói: "Ngươi không cần hoảng hốt. Hết thảy cứ để ta lo liệu."

Hoàng Y Sắc trở về, kẻ vui mừng nhất chính là ba người Liễu Gia Yến, mừng như trông thấy cứu tinh, từ xa nhìn thấy Hoàng Y Sắc lập tức liền tru tréo cầu cứu. Nhất là Liễu Gia Yến, bà ta rống lên còn hơn cả heo bị lấy tiết. Làm người ta phải đau tai nhức óc.

"Chất nữ, hảo chất nữ!! Cuối cùng ngươi cũng về rồi!! Ngươi xem, đám tiện loại cư nhiên dám nháo loạn trong nhà chúng ta!!!" Liễu Gia Yến hô hào.

Hoàng Y Sắc cùng Cao Huyền Nguyệt đều là vẻ kinh ngạc nhìn tràng diện hỗn độn trong phòng khách. Liễu Gia Yến đang bị Cao Lãm tóm tóc, kê mảnh sứ vào cổ khóc lóc trôi lớp trang điểm, nhìn rất dọa người. Còn Hoàng Thích Sinh thì lăn lộn thống khổ ôm mặt mình, cả bá bá Hoàng Y Sắc- Hoàng Thích Thân cùng đầy mặt kinh hãi, vừa thấy nàng đã nhăn nheo nhỏ nước mắt xuống.

Ông ta vỗ ngực mà khóc rống lên: "Chất nữ!! Ngươi đã về, ngươi về chậm một điểm thì bọn ta biết hướng ai cáo trạng đây?! Ngươi xem đi, bọn chúng một đám tiện loại dơ bẩn, thế mà lại mặt dày đặt chân vào nhà chính của Hoàng gia!! Đã vậy còn không xem trưởng bối ra gì, bọn ta vừa đặt chân vào cửa bọn ta đã bị đối đãi không khác gì cẩu hoang!! Chất nữ a, bọn ta dù thế nào cũng là bá bá, bá mẫu của ngươi, ngươi nhìn đi!! Đến cả nhà chính bọn ta về, còn phải khổ sở như thế này đây!! Tạp vật không phải người họ Hoàng, mà bọn chúng lại dám lớn lối, ức hϊếp người nhà, chất nữ ngươi xem như thế mà được hay sao a!! Hu hu..."

Hoàng Y Sắc liếc nhìn Hoàng Thích Thân một cái, nghe ông ta kêu rống mà thái độ không có biến hóa gì. Lại dời mắt, nhìn đến Cao Lãm vẫn không có hoảng thần, tiếp tục tóm tóc kiềm kẹp Liễu Gia Yến.

Liễu Gia Yến thấy Hoàng Y Sắc nhìn đến, vội vàng tru khóc: "Chất nữ, hảo chất nữ, ngươi mau một điểm cứu bá mẫu!! Con khốn tạp vật này sắp gϊếŧ bá mẫu rồi!! Hu hu, chất nữ của ta!!"

Hai kẻ già này một người so với một người càng khóc đau tai kinh khủng. Hoàng Y Sắc cơ hồ bị đau đầu muốn điên, đành thử thương lượng với Cao Lãm: "Tiểu di tử, có chuyện gì trước tiên bình tĩnh cùng nhau nói, không cần động tay động chân, có được không?"

Đáp lại, chỉ có tầm mắt lãnh đạm của Cao Lãm, Hoàng Y Sắc hơi mất mặt, co nắm tay lên môi ho khan. Ai u, tiểu di tử cũng thật không nể nang mặt mũi nhân gia.

Cao mẹ cực lực khuyên nhủ:"Lãm Lãm, ngươi bỏ bà ta ra rồi chúng ta nói chuyện, nha?"

Hoàng Thích Thân bên kia lạikhông biết sống chết, chỉ thẳng vào mặt Cao Lãm hét lên: "Tiểu tiện loại, ngươikhông nghe thấy gia chủ nói cái gì hay sao?! Còn không mau thả bà ta ra, lỗ taichó của ngươi bị điếc hay sao?! Hay ngươi bị thần kinh hả?!! Tiện loại, khôngrõ ai lại giáo dưỡng ra loại người như ngươi!!! Bọn ta vào cửa đã muốn ăn nóitử tế với các ngươi, cho các ngươi thấy rõ thiện ý, vậy mà các ngươi lại coitrời bằng vung, dám độc ác xuống tay như thế?!! Các ngươi đúng là quá không nóiđạo lý!!!"

Hoàng Thích Thân chính là ỷvào việc Hoàng Y Sắc đã có mặt, vì vậy nói rất vang dội, như thể chẳng thèm runsợ trước Cao Lãm như trước đó nữa. Ông ta chính là không tin, có Hoàng Y Sắc ởđây rồi, đôi tiện nhân lớn nhỏ này còn dám hống hách hay sao?

Và sự thật đã cho thấy, CaoLãm thực sự đúng là dám thật.

Sẵn có mảnh vụn trong tay,nàng liền hung hăng ném vào đầu Hoàng Thích Thân, ông ta bị ném mà ôm đầu kinhthét động trời. Sau đó lại hai tay ôm chặt đâu mặt mày nhăn nheo xấu xí. Chắclà đã chảy máu luôn rồi.

Chỉ thấy, Cao Lãm lạnh lùngkéo tóc Liễu Gia Yến ném qua một bên, cười khảy: "Trước mặt ta, nói cái gìcũng nên nghĩ kĩ rồi hẳn nói. Đừng cho rằng ta không dám động đến các ngươi! Takhông nói đạo lý? Con người ta cũng rất có đạo lý đâu, thuận ta thì sống,nghịch ta thì như thế nào, các ngươi có thể hảo hảo lĩnh hội thêm nữađấy."

Ngắn ngủi chưa đến mười phút,từ lúc một nhà Hoàng bá này vào cửa, mới đầu bừng bừng khí thế chỉnh người,hiện tại lại bò lếch trên đất, vọng động nửa điểm cũng không dám. Liễu Gia Yếnrun rẩy bò xa Cao Lãm, hàn khí quanh cổ bà ta vẫn còn sót lại, làm ta bà càngthêm sợ hãi mà sờ soạng cổ mình, vậy mới dám chắc nó còn ở đó. Kinh khủng!!Thật sự kinh khủng!!!

Thoạt nhìn nữ nhân này chỉ làyếu ớt nhỏ con, nhưng khí tràng hung ác tỏa ra lại như muốn gϊếŧ sạch hết thảy.Làm người ta phải run rẩy sợ hãi.

Cao Lãm thư thả tay chân rồi,bình đạm sửa sang lại y phục trên người, thoạt nhìn là đồng phục chắc Cao Lãmđang chuẩn bị đến trường. Cao Huyền Nguyệt thấy vậy mới hỏi thăm: "Dì,ngươi là định đến trường Tân Hòa sao? Hồ sơ nhập học của ngươi đã làm xong rồichứ?"

Cao Lãm nhẹ gật đầu. Hoàng YSắc đứng bên cạnh lại cho ý kiến, ngữ khí ôn hòa trưởng bối: "Nếu tiểu ditử đã làm xong thì cũng không nhất thiết vất vả như thế, ta sẽ gọi điện chongười thu xếp phần việc còn lại thay ngươi. Hiện tại bên ngoài trời chuyểnlạnh, không thích hợp omega các ngươi ra ngoài."

Cao mẹ nghe Cao Lãm đã hoànthành thủ tục chuyển trường thì vui mừng không thôi, nhanh chóng quên bẵng đilộn xộn trước mắt. Cao hứng hỏi: "Như thế, Lãm Lãm bây giờ đã là học sinhcao trung rồi sao? Hảo, vậy thì quá tốt rồi!"

Một nhà bốn người rất nhanhtán gẫu bình thường, hoàn toàn bỏ quên cái "không khí" gì đó. Mãi tậnkhi Liễu Gia Yến không nhịn được nữa rống to: "Thiên a!! Lão thiên giangươi mau ngó xuống mà xem!!! Hạng hồ ly tinh sắp tận diệt Hoàng gia này rồi!!Em dâu a, ngươi nhìn đi, ngươi đi rồi Hoàng gia ta loạn thành cái thể thốnggì!! Ai u, lão công ta, tôn tử ta, các ngươi sao lại ra đến nông nỗi này đây!!!Chất nữ a, ngươi mau sáng mắt nhìn xem người nhà ngươi bị hồ ly tinh hại thảmnhư thế nào?!!!"

Hoàng Y Sắc lúc này mới chịuphân ánh mắt cho một nhà Liễu Gia Yến vẫn đang lăn lộn trên đất, thoạt nhìn phithường dọa người. Bất quá, thái độ nàng lại rất thong dong bình tĩnh, không cóbao nhiêu biến hóa. Nói như hiển nhiên: "Nếu đã bị thương, ta cho tài xếđưa các ngươi đi viện xá, chi phí ta sẽ lo."

Chỉ là một điểm tiền, Hoàng YSắc không mấy đặt vào mắt.

Liễu Gia Yến lại cắn răngkhông phục, phi thường tức giận, chỉ vào mặt Cao mẹ cùng Cao Lãm: "Chấtnữ!! Có phải ngươi bị bùa mê thuốc lú gì rồi không? Tiện nhân này mê hoặcngươi, tìm cách la liếʍ bước vào cửa Hoàng gia, còn đem theo cả người nhà cùngtiện nhân của ả ta vào!! Đã vậy, ngươi còn dung túng ả đánh lại thân nhân máumủ của mình!!! Lương tâm của ngươi nằm ở đâu rồi!! Ngươi không thấy thẹn với vonglinh mẹ ngươi hay sao a?!! Hu hu, khổ thân người làm bá mẫu như ta, lặn lộiđường xá xa xôi đến đây, muốn tốt cho ngươi mà khuyên bảo!! Kết quả lại bị hạithảm như thế này đây?! Thiên lý ở đâu?!!!"

"Đã muốn diễn vai khócuất ức, tốt nhất hãy diễn cho có tâm một điểm, dẹp cái ánh mắt hằn học cùng bấtkham của ngươi đầu tiên. Khóc mà lại nghiến răng, vừa nhìn đã biết cố nặn nướcmắt chảy ra. Giả tạo cũng phải giả tạo cho có chút công phu, miễn cho khán giảthấy lại phản cảm thái quá. Loại diễn xuất què quặt lại thích múa rìu qua mắtthợ, vừa nhìn đã khiến ta phiền chán rồi." Cao Lãm chầm chậm nói, ngữ khíkhông cảm tình gì.

Diễn xuất là chuyên môn, làthiên phú cao thâm từ trong xương cốt của Cao Lãm, có kẻ dám trước mặt nàngdiễn xuất xấu xí như thế, đúng là quá sỉ nhục mắt nàng rồi.

Liễu Gia Yến bị nói cho ákhẩu, chỉ hung tợn trợn ngược mắt lên: "Ngươi!!!"

Hoàng Y Sắc lên tiếng đánhgãy, rất lãnh đạm: "Đủ rồi, chuyện hôm nay loạn đến đây là đủ rồi, khôngcần nháo nữa. Bá mẫu, trước tiên ngươi nên đem bá phụ cùng chất tử đi viện xáđi. Có cái gì, ngày sau lại nói, hôm nay ta mệt đủ rồi."

Liễu Gia Yến biết chuyện đãkhông thể vớt vát, phi thường căm hận, độc địa trừng Cao Lãm một cái thật sâu.Lại đứng dậy, cứ sức đỡ tôn tử bảo bối của mình, lúc này tài xế cùng thợ làmvườn cũng vào, thấy vậy liền giúp bà ta một tay, đỡ hai tên nam nhân. Mà HoàngThích Thân cùng Hoàng Thích Sinh căn bản thương thể không nặng nề lắm đâu. Chỉlà cố quằn quại nằm trên đất nãy giờ thôi. Bị đập trúng đầu chảy máu, lại co ngườinhư đau bụng mà lăn.

Loại này diễn xuất tệ hại, CaoLãm thấy nhưng lại chẳng muốn nói ra, bởi vì không xứng để nói nữa là. Hôm nayxem xong màn kịch dở tệ này, nàng thật muốn đi rửa mắt, quá bẩn rồi.

Liễu Gia Yến muốn tập tễnh racửa, bất quá đã bị giọng nói thanh lãnh cắt đứt: "Đứng lại!"

Có lẽ vừa trải qua kinh hãitột độ mà Cao Lãm đem đến, Liễu Gia Yến theo bản năng rùng mình một cái, chậmchạp xoay người lại, mấp máy môi cố trụ vững: "Ngươi, ngươi lại muốn cáigì nữa đây?"

Cao Lãm thản nhiên ra lệnh:"Quỳ xuống xin lỗi tỷ tỷ ta."

Liễu Gia Yến bật thốt trở lại:"Hả? Ngươi nói cái gì?!"

Cao Lãm cười khảy: "Giàrồi nên không nghe rõ nữa à? Đừng tưởng những chuyện hai mươi năm trước kia,ngươi lăng mạ tỷ tỷ cứ thế liền cho qua, hôm nay ngươi vừa vào cửa đã chửi bớisỉ nhục những gì, hảo hảo mà ngẫm kĩ đi. Còn bây giờ quỳ xuống cáo lỗi với tỷtỷ ta. Nàng hiện tại là đương gia chủ mẫu trong cái nhà này, còn ngươi, cùnglắm chỉ là một bà vợ hờ của lão già họ Hoàng kia, ngươi không có đủ tư cách mànhục mạ chủ mẫu. Tốt nhất nên biết thân phận mình mà nên làm gì."

Liễu Gia Yến run rẩy, vừa giậnvừa sợ mà run rẩy. Chuyện bà ta là tiểu tam tận giờ không có đủ cách cách đặtchân vào phả hệ Hoàng gia vẫn luôn còn đó. Nhưng chưa kẻ nào dám ngang nhiênlôi ra nói thẳng như thế. Bà ta nghiến răng nhìn Hoàng Y Sắc, kết quả đốiphương chỉ phân cho bà ta ánh mắt hờ hững, không có bênh vực. Lúc này Liễu GiaYến mới sâu sắc hiểu, thời thế cái nhà này đã không còn thuận lợi cho bà ta tácquái giống năm xưa.

Dưới lạnh lùng bưu hãn của CaoLãm, Liễu Gia Yến cắn răng nghiến lợi mà quỳ xuống. Không đầu không đuôi nói:"Xin lỗi ngươi..."

"Nói cho rõ." CaoLãm lại ra lệnh.

Liễu Gia Yến hít thở sâu mấylần, nín giận xuống, hô lớn một hơi: "Cao Tĩnh Liên, chuyện năm xưa lẫn hômnay là ta đã xúc phạm ngươi! Cho ta cáo lỗi!!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro