chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 77: chỉnh người

Rất nhanh thì đến lễ thành lập tập đoàn, bất quá trước đó hai ngày, Hoàng gia vốn ít khi tiếp khách lại đón một nhà ba người ồn ào đến nháo sự. Đây chính là một nhà bá bá của Hoàng Y Sắc, vốn dĩ cũng lâu rồi chưa gặp lại.

Bọn họ vừa chân thấp chân cao vào nhà, được hầu gái mở cửa cho đã sấn sấn tiến vào, trong đó bá mẫu của Hoàng Y Sắc gọi là Liễu Gia Yến, bà ta đã chỉ vào mặt Cao mẹ đang ngồi phòng khách uống trà mà mắng: "Đồ tiện nhân hồ ly tinh lẳиɠ ɭơ!! Không ngờ ngươi còn có lá gan chạy vào nhà chính Hoàng gia, căn bản là không có liêm sỉ mà!! Ngươi chính là loại rẻ tiền mạt đẳng chỉ biết dùng tuyến thể của mình câu dẫn kẻ khác, muốn chiếm đoạt gia tài Hoàng gia này sao?! Ngươi đừng có mà nằm mơ!!!"

Cao mẹ sửng sốt, nghe lại những câu đay nghiến mắng chửi này, nội tâm phi thường khó chịu cùng nan kham. Bởi vì hơn hai mươi năm trước, khi nàng kết giao với Hoàng Y Sắc cũng là nhận được những câu chửi rủa cùng lăng nhục, và ũng chính từ miệng độc phụ Liễu Gia Yến này đây. Bao nhiêu năm không gặp, vừa gặp liền chỉ thẳng mặt mà chửi những lời chanh chua khó nghe như thế, đúng là độc miệng bao năm vẫn không bỏ. Hiện tại đã đứng tuổi như vậy, vẫn không tích được chút đức nào cho con cháu.

Cao mẹ có phần không vui, nhưng cực lực nhịn xuống, nể mặt đối phương là trưởng bối của Hoàng Y Sắc. Nàng không nói gì, Liễu Gia Yến càng được nước lấn tới, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt: "Phi, loại tiện nhân lẳиɠ ɭơ như ngươi cũng xứng đặt chân vào Hoàng gia hay sao?! Căn bản là làm nhục nơi này, cuốn gói đem tiện chủng của ngươi cút ngay đi cho ta!! Đồ tiện nhân, muốn lẳиɠ ɭơ quyến rĩ rồi để tiện chủng nhà ngươi chiếm đoạt gia tài của bọn ta à?!!! Không dễ như thế đâu!!! Tiện nhân vĩnh viễn chỉ là hạng ti tiện dơ bẩn, cả cẩu cũng không bằng!!!"

Lúc này lão công của Liễu Gia Yến cùng một tên nam nhân trẻ tuổi cũng tiến vào, mỗi người một cay độc nhìn Cao mẹ. Cao mẹ có nghe loáng thoáng, Liễu Gia Yến vốn có một nhi tử, nhưng vì túng dục quá độ bị thượng mã phong mà mất lâu rồi, chỉ để lại một cháu nội đích tôn. Bà ta cùng lão công của mình xem như châu báu mà nuôi dưỡng, lại nhìn tên nam nhân cũng chỉ chừng tuổi Tiểu Nguyệt nhà mình, chắc là vị tôn tử đích tôn đó rồi.

"Bá mẫu, ngươi hảo..." Cao mẹ đứng dậy, nghe chửi hồi lâu không biết nói gì cuối cùng nặn ra một câu như vậy.

Thấy Cao mẹ yếu thế, Liễu Gia Yến hăng máu hơn nữa, vén trụ tay áo lên, da thịt già nua nhăn nheo nhưng móng tay lại nhọn hoắt, bà ta dữ tợn: "Tiện nhân hồ ly tinh, em dâu nhà ta đã mất nhiều năm, bằng không cũng sẽ không chứa chấp loại như ngươi ở đây?!! Hôm nay, ta phải thay nàng cào nát bộ mặt hồ ly tinh bẩn thỉu của ngươi ra!! Ngươi cùng tiện chủng của ngươi, cư nhiên dám la liếʍ tài sản của Hoàng gia này, muốn chết?!!!"

Nói rồi, Liễu Gia Yến liền muốn xông đến ẩu đả, Cao mẹ không nghĩ đối phương manh động đến vậy, thần tình hoảng hốt.

Đúng lúc, giọng nói thanh lãnh mà sắc nhọn như dao cắt ngang: "Ngươi dám?!!"

Khí tràng lạnh lẽo mà hung hãn áp tới, không phải tin tức tố mà là uy áp, phút chốc định trụ hết thảy. Báo hiệu một loài thú nguy hiểm đã bị chọc giận, làm người ta không rét mà run.

Liễu Gia Yến bị run sợ, không dám nhúc nhích. Lúc này mới thấy nhân ảnh từ cầu thang đi xuống, mỗi bước chân đều mang theo hàn khí chết chóc, mà trong mắt đối phương cư nhiên tản ra mùi vị thi khí, rất giống chướng khí từ nghĩa địa. Phi thường đáng sợ, phảng phất nếu ai dám vọng động nửa điểm, người này liền là cỗ máy chém đòi mạng.

Lâu lắm rồi, khí tràng độc ác như sài lang mãnh thú này của Cao Lãm mới bị chọc cho thức tỉnh. Nàng lạnh lẽo bước tới, chắn chỗ Cao mẹ, lại quát nhẹ: "Người trong nhà này đều mù hết rồi sao? Cư nhiên để chủ mẫu bị cẩu khinh bạc như vậy?"

Đám hầu gái từ trong hoảng sợ sực tỉnh, vội vội vàng vàng cử động, ồn ào tiến ra thủ hộ cho Cao mẹ.

Sắc mặt Liễu Gia Yến phi thường kém, hung tợn nhìn Cao Lãm, như muốn chọc nàng một đao, mở miệng liền chửi: "Ngươi là cái thứ tạp vật gì?! Dám ở đây ăn nói như vậy, muốn chết hay sao?! Chủ mẫu, ả tiện nhân lẳиɠ ɭơ này xứng hay?!! Ngươi nghĩ ngươi kể chuyện cười cho ai nghe?!!!"

Cao Lãm nghe xong không biểu tình gì, chỉ chầm chậm tiến đến, Liễu Gia Yến vẫn là vẻ mặt hống hách kia, dáng vẻ như chẳng ai làm gì được bà ta vậy. Bất quá, bà ta đối đầu sai người rồi...

"Chát!!!"

Đột ngột, tiếng tát tay chua chát mà thanh thúy, lòng bàn tay Cao Lãm vì dùng lực quá nhiều mà hơi rát. Thậm chí, còn dính lại đống phấn dày cộm từ mặt của Liễu Gia Yến, chẳng biết bag già này trát bao nhiêu lớp phấn để che nếp nhăn.

Liễu Gia Yến bị hung hăng đánh mà ngã ra đất, vạn phần kinh hãi cùng không thể tin, ôm lấy bên má bỏng rát như lửa, phun nước bọt rống lớn: "Ngươi cư nhiên dám đánh ta?!?! Đồ tiện loại nhà ngươi, chân chó của ngươi mà lại dám đánh ta?! Ngươi có biết..."

"Chát!!!"

"Chát!!!"

Lại thêm hai cái tát liên tiếp nữa, lần này Cao Lãm quạt tay hai cái, liền làm Liễu Gia Yến cắn phải môi dưới mà bật máu. Lớp trang điểm của bà ta bị đánh cho văng tứ tung, để lộ mảng da thịt nhăn nheo xấu xí, nhìn rất dọa người.

Quả báo thường đến rất sớm.

Chung quanh sợ hãi, Cao mẹ sợ hãi mà toàn bộ người ở đây, bao gồm Liễu Gia Yến, đều phải sợ hãi. Nhất là Liễu Gia Yến, không chị ăn đau đến nhe răng trợn mắt, mà còn bị hàn khí tỏa ra từ người Cao Lãm làm cho run lên bần bật. Bà ta cơ hồ giận đến nổ phổi!! Tiện loại này từ lỗ chó nào chui ra, cư nhiên dám hống hách đến như vậy!!

"Biết ngươi là ai sao? Ngươi là cái gì mà ta phải quản ngươi là ai? Ở đây không phải địa phương ngươi cầm đầu, muốn hống hách cũng nên nhìn trước ngó sau. Những loại không có mắt, không có não như ngươi, rất cần được giáo huấn!" Cao Lãm u ám nói, trong đôi mắt hạnh lại toàn là lãnh khí.

Liễu Gia Yến giận đến rung người, muốn đứng dậy đánh nhau với Cao Lãm, kết quả Cao Lãm hung hăng nhấc chân, đạp cho một đạp vào vai, bà ta liền chao đảo ngã quỵ. Bà ta vốn đã đứng tuổi, sức lực không đủ để kháng cự, thế mà vẫn hung hăng muốn chỉnh người? Yếu thì đừng bày đặt ra gió, Cao Lãm bỏ một câu trong bụng như vậy.

Ngữ khí Cao Lãm lạnh lẽo mà vang dội rõ ràng: "Bất kể các ngươi chui từ đâu ra, thân thế hiển hách thế nào!! Trước mặt ta, không thuận mắt thì ta liền đánh, còn dám mở mồm lăng nhục tỷ tỷ ta, thì chuẩn bị tinh thần thêm đi! Cao Lãm ta, chưa từng biết ngán một con cẩu hoang nào!!"

Lão công cùng tôn tử của Liễu Gia Yến thấy bà ta bị đánh liền nóng nảy. Cộng thêm Cao Lãm quá mức hung tàn ngang ngược. Bọn họ hung tợn quát nạt lên.

"Tiện nhân, ngươi dám đυ.ng vào nãi nãi ta?! Có tin lão tử đấm ngươi vỡ mồm hay không?! Còn không mau quỳ xuống cáo lỗi!!" Tôn tử của Liễu Gia Yến- Hoàng Thích Sinh, hung tợn đe dọa.

Hắn nghĩ hắn sẽ dọa được Cao Lãm, thế thì hắn chưa lĩnh hội qua Cao Lãm là loại người gì rồi. Đầu óc không tốt cùng thiển cận, căn bản không nên lấy trứng chọi đá. Đó chính là tự rước nhục vào mặt.

"Chát!!"

Cao Lãm lại sẵn tay thêm một cái bạt tay nữa vào mặt Liễu Gia Yến, lần nào đánh nàng cũng dùng hết sức, vì vậy đầu của Liễu Gia Yến đều bị lệch qua một bên trong nháy mắt, cả lông mi giả cũng bị đánh cho văng ra. Xong rồi, nàng lại rợn người cười lạnh với Hoàng Thích Sinh: "Thì sao? Ngươi vừa nói cái gì nhỉ?"

Hoàng Thích Sinh cơ hồ hét ầm lên, hung hăng sấn tới, miệng văng tục: "Ta kháo!! Hạng tiện nhân như ngươi lại dám không có mắt như thế?! Lão tử không đánh nát cái bản mặt cẩu nhà ngươi thì không làm nam nhi!! Kháo, bây giờ ngươi quỳ xuống, bò qua hạ thân ta một vòng tạ lỗi vẫn còn kịp!! Đồ tiện nhân xứng đáng bị cưỡi!!!"

Đáp lại mồm miệng lanh chanh của Hoàng Thích Sinh, Cao Lãm chỉ lạnh lùng cắt ngang: "Nếu ngươi không sợ bản thân hối hận không kịp, thế thì cứ thử tiến thêm một bước."

Bị thách thức, Hoàng Thích Sinh càng thêm hăng máu, giẫm liền hai ba bước, vẻ mặt chính là l*иg lộn như sắp cắn người. Chỉ thấy Cao Lãm nhanh tay chộp lấy ấm trà Cao mẹ vừa uống đặt trên bàn, chuẩn xác vung tay ném. Trong mắt nàng, toàn bộ đều là lạnh lẽo, không nửa điểm nhân tình.

"Xoảng!!!"

Ấm chén đập vào da thịt đau điếng vỡ tan, mảnh vụn văng tứ phía.

Toàn bộ nước trà nóng cùng chiếc ấm đều đập vào đầu Hoàng Thích Sinh, cơ hồ lực đạo lúc ném của Cao Lãm quá không khống chế, làm hắn ta bị thủng một lỗ trên đầu luôn. Mơ hồ thấy máu tanh rồi, còn có cả hơi nước nóng bốc lên xèo xèo.

Hoàng Thích Sinh tê rống một tiếng, ngã nhào ra đất vật vã ôm lấy mặt mình, phỏng chừng nước trà quá nóng đã làm bỏng hắn rồi. Hắn ta lăn mấy vòng trên đất, kêu gào như heo bị chọc tiết. Nghe mà đau cả tai. Gia gia hắn, cũng là bá phụ Hoàng Y Sắc kinh hãi chạy đến đỡ, mặt đầy là tột độ chấn kinh cùng khϊếp ý. Còn có loại người hung tàn đến như thế hay sao?!! Không nói liền đánh, cảnh báo xong một giây liền ra tay độc ác đến như thế!!!!

Thấy tôn tử bảo bối bị đối đãi thống khổ như thế, Liễu Gia Yến muốn phát điên lên được, hét ầm lên chanh chua: "Tiện nhân!!! Đồ tiện nhân!!! Ngươi cư nhiên dám động đến tôn tử của ta?!!! Tiện nhân, ta liều mạng với ngươi!!"

Cao Lãm phản ứng nhanh đến đáng sợ, nàng chộp tách trà trên bàn, giáng tay đập vỡ, lại lạnh lùng trong chớp mắt kê vụn sứ vào cổ của Liễu Gia Yến. Đơn giản một giây đã làm bà ta bị định trụ, còn co rụt đồng tử không dám nhúc nhích. Môi bà ta hung hăng đánh lập cập vào nhau.

"Đánh mãi, tay ta cũng mỏi rồi." Lời Cao Lãm buông ra lạnh lẽo hơn cả tuyết tháng chạp, lại mang theo tang tóc quỷ dị, lọt vào tai người khác chính là sợ hãi đến không nhúc nhích nổi.

Chưa đầy năm phút, nhưng toàn thể ở đây đã sâu sắc lĩnh hội được Cao Lãm là như thế nào. Nàng nói được, nhất định sẽ làm được, hơn nữa không chỉ là làm được, còn là làm độc ác đến không thể tưởng tượng được!!

Nữ nhân này, luận về ác độc hay sự điên rồ, tốt nhất đừng chọc đến, bằng không chính là các ngươi chịu thiệt!! Một khi Cao Lãm đã thực sự tức giận chỉnh người rồi, thì đừng bao giờ nói đến hai chữ "cố kị", nàng sẽ chẳng biết cố kị ai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro