chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 84: đáng ghét

"Có đúng thực là dì ta không?"

Một câu hỏi đơn giản nhưng lại hung hăng gõ một đòn vào lòng Cao mẹ, làm nàng giật mình thoảng thốt, tay chân trở nên lạnh toát trong nháy mắt. Như thể một chuyện luôn cố khóa kín bằng mọi cách, thế nhưng đột ngột bị rọi sáng ra ngoài, làm Cao mẹ phải chật vật vô thố. Nàng hung hăng nhìn Cao Huyền Nguyệt, quát: "Tiểu Nguyệt!! Ngươi có biết mình đang nói cái gì không hả?!!"

Cao Huyền Nguyệt hơi rũ mắt, sau đó lại ngước nhìn thẳng vào mắt Cao mẹ, một đôi hoa đào nhãn một mảnh thanh minh trong suốt, thậm chí trong vắt đến mức muốn nhìn thấu thâm tâm người khác vậy. Ngữ khí nàng trầm thấp cùng khàn khàn, mang theo trầm ổn không suy suyển: "Mẹ, có một số chuyện, tự lừa mình dối người cũng không tốt. Huống hồ người trong cuộc, âu đều đã minh bạch cả rồi."

Cao mẹ mở lớn hai mắt, sau đó hỏa khí bừng bừng, giáng tay muốn tát Cao Huyền Nguyệt cái nữa, nhưng bàn tay dừng trên không trung rồi run rẩy thu lại. Thực tế, Cao mẹ vẫn thương Cao Huyền Nguyệt vô cùng, cái đánh vừa rồi cơ hồ đã vắt kiệt sự nhẫn tâm của nàng. Nàng lại hung hăng chỉ vào mặt Cao Huyền Nguyệt, gầm lên: "Ngươi, đủ rồi!! Bất luận là thế nào, ngươi phải nhớ kĩ một điều, một ngày ta còn chưa lên tiếng, nàng vẫn là muội muội ta, vẫn là dì của ngươi!! Ngươi đừng tự cho mình là thông minh, trở về phòng rồi hảo hảo ngẫm kĩ lại lời ta nói!! Tiểu Nguyệt, ngươi là người hiểu lời ta nhất, đừng khiến ta thất vọng..."

Nói đến câu cuối, cơ hồ Cao mẹ là nức nở cầu xin Cao Huyền Nguyệt, cầu xin nàng đừng khoáy sâu vào chuyện này nữa. Cao Huyền Nguyệt mím chặt môi, cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn mẹ mình như vậy, chỉ có thể thở dài bất lực. Rốt cuộc thì thân thế thực sự của Cao Lãm là gì, lại có thể khiến Cao mẹ chôn chặt nhiều năm, còn cố bẻ cong sự thật như thế.

Hoàng Y Sắc trầm tĩnh một hồi, lại đỡ vai Cao mẹ, ôn nhu nói: "Thôi, đừng giận dữ vì chuyện hài tử nữa sẽ mau già, lão bà ta đưa ngươi đi nghỉ. Tiểu di tử đã có bác sĩ trông nom rồi, không cần lo. Còn Tiểu Nguyệt, ngươi cũng về phòng mình nghỉ đi."

Cao mẹ cùng Hoàng Y Sắc trở về phòng, thần tình Cao mẹ vẫn không ổn định lắm, có điểm hoảng thần, đầu ngón tay đều rất lạnh. Hoàng Y Sắc chu đáo rót cốc nước ấm đặt vào tay Cao mẹ, lại dịu dàng vén tóc lão bà qua một nên. Trầm trầm ổn ổn trấn an: "Đừng tự dằn vặt bản thân nữa, nếu ngươi không muốn nói sẽ không có ai ép uổng."

Cao mẹ sửng sốt, ngước mắt nhìn Hoàng Y Sắc, trong mắt đều là phức tạp: "Ngươi... cũng cảm thấy Lãm Lãm nàng không phải... muội muội ta sao?... Cũng phải, vừa nhìn liền biết là không thể họ Cao rồi... Đến ngươi cũng biết. Vậy nàng, nàng có biết không, Lãm Lãm có biết hay không đây?..."

Cao mẹ bắt đầu hoảng loạn, tựthì thào một mình. Hoàng Y Sắc vội trấn an bằng cách ôm chặt lấy nàng, dịu dàngvuốt ve: "Không cần sợ, không cần rối, sẽ không sao... Lão bà, ngươi đừngnhư vậy, chuyện đâu còn có đó. Có lẽ, nàng vẫn luôn đợi ngươi cho nàng biết sựthật, đừng sợ."

Cao mẹ mất hồi lâu mới trấntĩnh lại, có phần mệt mỏi dựa hẳn vào người Hoàng Y Sắc, lại lẩm bẩm: "LãmLãm sẽ hận ta sao? Còn có Tiểu Nguyệt, ta thật sự sợ. Lão công, ta rất sợ, vạnnhất chuyện ngoài ý muốn phát sinh, Lãm Lãm mà có bề gì, Tiểu Nguyệt nhất địnhsẽ không xong. Chỉ bằng tính khí của Lãm Lãm, chỉ sợ rằng..."

Cao mẹ càng nói càng lộn xộn.

Hoàng Y Sắc nâng mắt Cao mẹdậy, mắt đối mắt, dùng sự an tĩnh của mình để đối phương bình tâm. Nàng nói:"Đừng sợ, không phải còn có ngươi sao? Lãm Lãm dù có thế nào vẫn luôn xemngươi như sinh mụ, vẫn luôn chịu lọt tai lời của ngươi. Ngươi không cần vì thếmà hoảng loạn, có ngươi ở đây, Lãm Lãm sẽ không làm gì đâu, Tiểu Nguyệt cũng làđứa nhỏ biết chừng mực, nàng sẽ không làm ngươi thất vọng."

...

Sau một ngày hơn động dục kìthối lui, Cao Lãm mới hoàn toàn từ mộng mị tỉnh lại. Chết tiệt một điều, trongmộng ấy toàn bộ là mộng xuân của nàng cùng Cao Huyền Nguyệt, phi thường nóngbỏng cùng ướŧ áŧ. Đây cơ hồ là một cái tát tay đau đớn vào mặt Cao Lãm, nàng đãtừng hùng hồn nói rằng bản thân hận Cao Huyền Nguyệt.thấu xương, không tha thứ.Vậy mà cơ thể này lại tơ tưởng nhớ nhung Cao Huyền Nguyệt như vậy. Vừa bất khảtư nghị vừa có điểm nan kham, phần nhiều là Cao Lãm trở nên bực bội.

Cuối cùng phần bực bội khôngthoải mái này, nàng đổ hết thảy lên đầu Cao Huyền Nguyệt, vừa trông thấy đốiphương liền hừ lạnh không vui.

Thực tế ở tập đoàn còn khánhiều việc cần làm, nhất là lúc doanh thu đang đạt đỉnh cao cùng lễ kỉ niệmthành lập rất gần. Bất quá, Cao Huyền Nguyệt lại ủy thác tất cả, tất bật vềchiếu cố cho Cao Lãm suốt một ngày trong động dục kì. Vừa phải giải quyết côngviệc thành núi từ xa, nàng vừa phải bận bịu chú ý nhất cử nhất động của CaoLãm. Vì vậy có phần mệt mỏi.

Tuy nhiên, khi nghe Trần tiênsinh báo Cao Lãm đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái phát tán tin tức tố, nàngliền rất vui mừng. Và lúc Cao Lãm hồi tỉnh, người đầu tiên trông thấy liền làCao Huyền Nguyệt đang ngồi bồi. Để có thể chiếu cố cho Cao Lãm, Cao HuyềnNguyệt đã phải tiêm cả hai mũi thuốc ức chế, nàng là alpha thuần chủng mức độnhạy mùi quá tốt, vì thế liều lượng lúc dùng phải cao hơn một điểm.

"Dì, ngươi tỉnhrồi!"

Cao Lãm còn hơi mơ hồ, đầu óckhông tốt lắm. Vựng hồ hồ để Cao Huyền Nguyệt đỡ mình uống điểm nước ấm. Sauđó, Cao Huyền Nguyệt không vội làm động từ từ để cho Cao Lãm có không gian yêntĩnh thích ứng. Động dục kì nói lớn không lớn, nói nhỏ lại không nhỏ. Cần đặcbiệt đối đãi rất nhiều, đặc biệt là động dục kì đầu tiên của omega, phá lệtrọng yếu.

Cao Lãm hơi nghiêng đầu nhìnCao Huyền Nguyệt, chợt nhớ về xuân mộng kia, mặt hơi đỏ nhưng rất nhanh bị nàngáp chế. Sau đó lại bực bội hừ lạnh quay đầu đi.

Cao Huyền Nguyệt thực khôngbiết mình đã làm gì khiến Cao Lãm khó chịu. Chỉ có thể suy đoán, phỏng chừng làtâm tình Cao Lãm không tốt thôi. Lại ôn nhu hỏi: "Dì, ngươi có thấy ở đâukhông thoải mái sao?"

Cao Lãm không thèm đáp. CaoHuyền Nguyệt lại tiếp tục quan tâm: "Ta có chuẩn bị cháo cho ngươi, cómuốn ăn một ít không? Một ngày rồi ngươi vẫn chưa có ăn gì."

Có tiếng gì đó rất nhỏ nhưmuỗi đáp lại, Cao Huyền Nguyệt nghe không rõ, hỏi: "Dì nói gì vậy?"

"Ta bảo ngươi cút!!"Cao Lãm cơ hồ hét lên.

Cao Huyền Nguyệt hơi giậtmình, mím mím môi đứng dậy, ngữ khí có bất lực cùng dung túng: "Được rồi,nếu ngươi không muốn thấy ta, trước tiên ta tránh mặt. Chút nữa mẹ sẽ vào xemngươi."

Nói rồi Cao Huyền Nguyệt chậmrì rì rời phòng. Lúc này Cao Lãm mới từ hướng bên kia quay đầu nhìn Cao HuyềnNguyệt, cũng không hiểu sao vẫn bực bội. Ha, cái gì mà nỗ lực bù đắp, bảo ngươiđi ngươi liền đi? Không chút thành ý!!

Tự nghĩ như vậy xong, Cao Lãmhung hăng hừ lạnh. Rồi vẫn lại bực bội trong người không tiêu biến, vì cái gìlúc nàng động dục lại nhớ tới cái nữ nhân chết tiệt này?! Ai cần cô ta tỏ vẻ ủykhuất cầu toàn, lúc nào cũng nhún nhường trước nàng, nàng còn chưa làm gì cô tađâu!! Không phải trước kia kiêu ngạo tột cùng hay sao, bây giờ bày ra vẻ mặtlúc nào cũng nhỏ nhẹ lấy lòng, càng nhìn càng không thể thuận mắt.

Được một lúc, Cao mẹ cùngHoàng Y Sắc tiến vào xem xét Cao Lãm. Cao mẹ hỏi han đủ điều, Cao Lãm đều cókiên nhẫn đáp, đồng thời trấn an Cao mẹ rằng bản thân rất tốt. Hoàng Y Sắc lạicười cười: "Tiểu di tử đã trưởng thành rồi a! Sớm ngày gả đi được rồi."

Cao Lãm trắng mắt liếc Hoàng YSắc, lành lạnh đáp: "Ta còn muốn bồi tỷ tỷ, không nhọc ngươi nghĩ xađâu."

Hoàng Y Sắc lại cười ha ha,chợt nói: "Tiểu di tử, ngươi có phần ngạo kiều nũng nịu hơn rồi nha!"

Cao Lãm nhàm chán không thèmphản ứng.

...

An an tĩnh tĩnh cho đến trướcbuổi dạ yến kỉ niệm của Hoàng Hạ tập đoàn, một nhà Liễu Gia Yến lại xuất hiện,bất quá lần này khí thế rất kém, không có như hôm trước hùng hùng hổ hổ. Vừavào cửa, đã có thể thấy vết thương trên người Hoàng Thích Sinh cùng Hoàng ThíchThân đều còn băng gạt trắng toát, cả Liễu Gia Yến cũng không khá hơn bao nhiêu,đầy trát đầy phấn để che đi thâm tím dấu tay.

Một nhà này đến trùng hợp còncó Hoàng Y Sắc ở nhà, do vậy lá gan được thổi phồng hơn một điểm, tự ngồi xuốngsofa ở phòng khách. Hoàng Y Sắc được hạ nhân thông báo mới chậm rì rì xuốnglầu, bảo hầu gái châm trà nóng lên. Hoàng Thích Sinh vừa thấy Hoàng Y Sắc đãrưng rưng nước mắt, hô lớn: "Cô cô!"

Trái lại thái độ Hoàng Y Sắckhá là lãnh đạm, bình thản ngồi xuống ghế chủ vị, đạm bạc hỏi: "Hôm nayđến có chuyện gì?"

Liễu Gia Yến cẩn thận quansát, không thấy ba người Cao mẹ đâu thì lá gan lại càng được cấp thêm, vội vàngphân bua lớn miệng nói: "Chất nữ, người một nhà chúng ta cần phải nói rõràng sự tình! Ngươi yêu thích ai ta không quản, nhưng đây là nhà chính Hoànggia, địa vị chủ mẫu không thể để một loại phong trần không sạch sẽ chiếm đoạt.Mà cứ cho là ngươi thích như vậy ta cũng không nói.

Bất quá, tài sản cơ nghiệp củaHoàng gia, là mồ hôi xương máu của phụ mẫu ngươi, của hết thảy người họ Hoàng,há có thể để một tiện chủng của tiện nhân kia chiếm đoạt! Ngươi phải sáng mắtra chất nữ, ai mới là thân nhân huyết mạch của ngươi!! Phù sa thủy bất lưungoại nhân điền, ngươi há có thể để cả sản nghiệp của Hoàng gia vào tay conriêng của tiện nhân kia!! Chỉ bằng vài lời thổi gió bên gối, ngươi cũng khôngthể lú lẫn như vậy được a!! Bá mẫu chính là lo cho ngươi!?!"

Liễu Gia Yến vừa nói xong đầychính khí cùng khuyên bảo, còn không quên nói thẻm một câu đầy thâm tình lolắng cho Hoàng Y Sắc. Như thế sắp đem vị cháu gái này thành thân sinh nữ nhi màđau lòng. Lại khóc nức nở lên, làm như là đau khổ trùng trùng lo cho cái nhànày vậy.

Biểu hiện lố lăng của Liễu GiaYến làm Hoàng Y Sắc hơi nhíu mày chán ghét. Nhưng vào mắt đám người kia lại trởthành đả động được nàng. Vì vậy Hoàng Thích Thân liền thấm thía nói: "Chấtnữ, bá mẫu ngươi nói cũng không có sai, ngươi không thể để cả sản nghiệp nàyvào tay đứa con riêng kia được. Như vậy là vạn vạn không được a!! Ngươi khônglập gia thất, không có con cái nối dõi, ta không nói, nhưng cũng không thể vìthế mà đem hết tài sản cho người ngoài!! Huống hồ chất tử ruột thịt của ngươicòn sờ sờ ở đây!!"

Hoàng Thích Sinh lập tức quỳxuống trước Hoàng Y Sắc, khẩn cầu nói: "Cô cô, có thể ta tài năng khôngcao, nhưng cam đoan có thể gánh vác Hoàng Hạ, có thể khiến mặt mày tổ tông rạngrỡ!! Ngươi không thể đem tập đoàn giao vào tay kẻ khác như vậy!! Ta mới là chấttử của ngươi, là người họ Hoàng bằng xương bằng thịt!! Ta mới có huyết mạch họHoàng a!!!"

Hoàng Y Sắc nghe xong bọn họtuần tự đọc lời thoại, lúc này mới chậm rì rì uống trà, bình bình hỏi: "Ýcác ngươi là để ta cho Hoàng Thích Sinh thừa kế tập đoàn?"

Liễu Gia Yến thấy Hoàng Y Sắcđã nhận rõ liền mừng rỡ nói: "Phải! Hắn học hành không tệ, sẽ không làmngươi thất vọng! Huống hồ, đây là sản nghiệp nhà họ Hoàng, ngươi cũng không thểtự quyết một cách lệch lạc như vậy được, phải cần có trưởng bối bọn ta chỉ dạy.Còn có, ta cũng biết ngươi không có con cái gì, thôi thì cứ nhận Thích Sinh làmcon thừa tự!"

Đây chính là dự tính bao nhiêunăm của một nhà Liễu Gia Yến. Hoàng Y Sắc chậm trễ hôn nhân, bọn họ càng mừngrỡ vô đối, bởi vì Hoàng Y Sắc sẽ không có con cái, lúc đó vì vấn đề huyết thốngliền có thể ép Hoàng Y Sắc nhận Hoàng Thích Sinh làm con thừa tự, rồi thuận lợithừa kế tập đoàn. Đó là quá tốt!

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro