chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 90: thân phận thật

Trầm Lan quả là một nữ sinh ưa thị phi, chẳng mấy chốc lại gây sự, bất quá nàng ta cũng là người bị hại. Hóng hớt chạy đi xem tai nạn giao thông nghiêm trọng ở đâu đó, bị người ta xô ngã, trẹo chân. Lúc được đưa đến trạm xá, Trầm Lan không quản hình tượng, khóc rống lập tức gọi cho Cao Lãm. Nàng ta chẳng dám nói với phụ huynh, chỉ dám với Cao Lãm.

Vạn hạnh chi điều, Cao Lãm đang ở gần chỗ đó mua một vài quyển sử thi từ hiệu sách cũ, rất tiện đường thì đến. Đến nơi, Cao Lãm ngồi xuống kiểm tra chân cho Trầm Lan, tỉ mỉ xem từng chút một. Vẻ mặt hơi đông lạnh lại, thuyết minh Trầm Lan làm nàng không hài lòng. Trầm Lan là mầm mống tốt của Cao Lãm đang đặt kì vọng, vạn nhất chỉ vì vài chuyện không đâu mà tạo ảnh hưởng, tỷ như gót chân sau này không thể học múa hay là đi giày cao gót, đó là phi thường phiền toái. Hình tượng đại chúng sẽ tạo thành một điểm mẻ, Cao Lãm là người theo chủ nghĩa hoàn hảo tất nhiên không thích điều này cho lắm.

Bất quá, Cao Lãm kiểm tra một hồi cũng không quá nghiêm trọng. Nàng nhẹ nhàng xoa gót chân nhỏ của Trầm Lan, hỏi: "Đỡ đau không?"

"Đỡ, đỡ rồi." Trầm Lan ấp úng nói, không biết có thật đỡ đau hay không, trên mặt nàng ta có chút đỏ. Cao Lãm không lưu tâm lắm, hời hợt gật đầu.

Trầm Lan vẫn luôn nhìn Cao Lãm chuyên chú kiểm tra chân cho mình, vẫn là vẻ cao lãnh thường ngày, nhưng không hiểu sao lại làm Trầm Lan thấy Cao Lãm rất ôn nhu, chí ít động tác nhẹ nhàng trên tay của Cao Lãm là ôn nhu thật. Ở một góc độ nào đó, sự quan tâm chăm sóc bọc bởi vẻ hời hợt tùy tiện này của Cao Lãm, kì thực rất cuốn hút, với bản thân Cao Lãm thì chẳng là gì nhưng với người khác lại không phải như vậy.

Cao Lãm tự động thủ rót cho Trầm Lan ly nước, rồi lại gỡ thuốc ra khỏi vỉ chu đáo giùm Trầm Lan, hành động chăm sóc bình thường này lại làm Trầm Lan một phen vui sướиɠ âm thầm. Bất quá, câu tiếp theo của Cao Lãm lại làm Trầm Lan thất kinh.

Cao Lãm nói: "Ta sẽ đi du học vào tuần sau."

Trầm Lan mất một giây hoàn hồn mới kinh thốt lên: "Ngươi, ngươi nói cái gì chứ?! Sao tự dưng lại du học?! Không phải ngươi đang chuẩn bị nhập học cao trung sao?! Vì cái gì?!"

Vì sao Cao Lãm lại quyết định du học? Chuyện kể ra là phải của một tuần trước.

...

Sau bữa tiệc kia thái độ Cao Lãm cùng Cao Huyền Nguyệt có biến chuyển tạm ổn, có một lần còn chịu khó bồi Cao mẹ dạo phố mua đồ. Bất quá, rất nhanh thì không được suôn sẻ mãi. Cao Lãm cùng Cao Huyền Nguyệt không biết, nhưng khi người kia tìm đến tận cửa, tay chân Cao mẹ đã bủn rủn vô cùng, mặt phảng phất là không còn huyết sắc, không dám tin.

Cao mẹ cứ nghĩ người nọ đã xuất ngoại lâu rồi, nào ngờ... Đối phương đến, còn là đến tận nhà chính Hoàng gia tìm nàng, bất chợt làm Cao mẹ lạnh toát hết tay chân vô thố. Đối phương mắt sáng như đuốc nhìn nàng, vẻ mặt thâm trầm, không cần nói, Cao mẹ đã biết hắn ta đến vì cái gì.

Lãm Lãm...

Hắn sáng quắc nhìn Cao mẹ, lạnh lùng thốt lên: "Ta muốn nói chuyện với ngươi!"

Cao mẹ cố trấn định nói: "Ngươi vừa về nước à? Có chuyện gì, ta với ngươi thì có cái gì để nói? Ngớ ngẩn hết sức."

Đối phương nhếch mép, có vẻ chế nhạo kĩ năng diễn xuất tệ hại của Cao mẹ. Lại thâm trầm nói: "Có chắc hay không? Chuyện về đứa nhỏ năm đó, ngươi cũng chắc là không có gì để nói hay sao?"

Cao mẹ lập tức bủn rủn tay chân thêm nữa, biết ngay là như thế. Hắn ta đã biết về sự tồn tại của Cao Lãm, Cao mẹ bất tri bất giác không muốn nói, còn có tính toán muốn xua đuổi. Cao Lãm đã sống cùng nàng, gắn bó với nàng cả mười mấy năm trời, không lý nào nàng sẽ có lúc từ bỏ con bé. Nuôi sủng vật một năm còn có tình cảm, nói chi tới con người, càng huống hồ Cao Lãm lại luôn được Cao mẹ thương yêu chiếu cố nhiều như vậy. Cảm tình không phải ngày một ngày hai mà có, làm sao mà có thể nỡ đây.

Hắn ta thái độ rất ác liệt, như thể sẽ không dễ dàng bỏ qua. Cao mẹ sợ hắn ta sẽ xông vào nhà tìm Cao Lãm, Cao Lãm thì đang ở trên phòng, như vậy thì nguy, Hoàng Y Sắc cùng Cao Huyền Nguyệt lại đang không ở nhà. Vì thế, Cao mẹ cắn răng thỏa hiệp: "Ta với ngươi ra ngoài nói chuyện."

Hắn ta bằng lòng, tuy nhiên tầm mắt nhìn vào trong nhà vẫn như có như không tìm kiếm. Hiển nhiên là đang muốn nhìn thấy Cao Lãm. Cao mẹ vì vậy mà càng hiện lên lo lắng, bực bội nói: "Ngươi đừng nghĩ trông thấy con bé, dù nó thấy ngươi vẫn còn chưa chắc tiếp nhận hay không."

"Ngươi có ý gì?" Hắn ta nhíu mày nghi hoặc hỏi.

Cao mẹ không trả lời, chỉ thúc giục hắn mau đi.

Tìm một chỗ thích hợp trong quán nước nói chuyện. Lúc này, tên nam nhân kia đã bại lộ sự nôn nóng rõ rệt, vội vàng hỏi: "Mười ba năm trước, có phải trước khi bệnh viện cháy, ngươi đã cứu đứa bé rồi không? Có phải đứa bé vẫn còn sống, có đúng không? Vì cái gì ngươi lại không liên lạc với ta?!"

Nghe hắn ta trách móc, không hiểu sao lo lắng của Cao mẹ nhẹ tênh phân nửa, lại lạnh lùng liếc hắn: "Liên lạc với ngươi? Vì cái gì ta phải liên lạc với ngươi?"

Hắn ta nghẹn họng, vẻ mặt không tốt lắm. Nhưng hắn ta biết, hiện tại thông tin hắn muốn có nhất định phải thông qua Cao mẹ. Vì vậy, cố hòa hoãn chút ngữ khí, hắn hỏi: "Nàng sống có tốt không?"

Không trả lời câu này của hắn, Cao mẹ chỉ hỏi sang chuyện khác: "Làm sao ngươi biết... Nàng còn sống?"

Chuyện của mười ba năm trước như hiện lại, dưới sự kinh khủng trong đám hỏa hoạn như vậy, một đứa nhỏ sinh thiếu tháng không thể nào mọc cánh mà trốn khỏi tay quỷ sai cướp hồn. Vì vậy đinh ninh suốt mười mấy năm chính là đứa nhỏ đã chết thảm lắm, không ngờ, đứa nhỏ đó cư nhiên còn sống. Có nên gọi là kì tích hay không đây.

Hắn vẻ mặt rất kích động, bức thiết cần Cao mẹ cho câu trả lời. Nghe Cao mẹ hỏi xong, hắn lại chém đinh trảm sắt nói: "Nàng xuất hiện trong buổi dạ yến lần trước, trên báo còn đang có ảnh chụp của nàng. Động tĩnh từ nhà họ Hoàng các ngươi lớn như vậy, không lẽ ta không biết. Ngươi nghĩ ta ngu xuẩn hay sao mà không nhận ra được thân sinh chất nữ mình? Nàng mang huyết thống thế nào, ta còn không rõ ràng hay sao? Đích thị là nàng."

Cao mẹ thật không ngờ chỉ nhìn thoáng qua hắn liền biết thân phận thật sự của Cao Lãm. Đúng là bất ngờ, nhưng nàng thật không muốn cho hắn gặp Cao Lãm. Đành nặng nhẹ phân đôi nói khéo: "Ngươi cũng thấy nàng sống rất tốt đi? Không cần lo lắng, Cao gia chịu ơn phụ mẫu nàng, ta nhận ủy thác từ thân sinh mẹ ta, ta sẽ dốc toàn lực chiếu cố nàng thật tốt, về phần này ngươi không cần lo. Mười ba năm qua như thế nào, thì hãy cứ để nó như thế đó đi."

Hắn ta nhận ra ý của Cao mẹ rằng không muốn cho hắn nhận lại Cao Lãm. Nhất thời nóng nảy lên: "Cao Tĩnh Liên ta cũng coi như biết ơn ngươi chiếu cố nàng ngần ấy năm. Bất quá, nàng là cháu gái của ta, không đạo lý nào để nàng lưu lạc. Bây giờ ta đã đủ sức khống chế cục diện, đưa nàng về tuyệt đối không để nàng thụ thiệt thòi. Ngươi không thể ích kỷ tự ý quyết định, không cho nàng nhận lại thân phận thật như thế!!"

Nam nhân kia nói tuy có phần chỉ trích, nhưng phần nào cũng đúng, Cao mẹ đích thị là ích kỷ muốn giữ lại Cao Lãm. Con bé đã sống với nàng từ nhỏ, nàng xem nó như nữ nhi ruột thịt của mình. Há có thể nói bỏ là bỏ. Huống hồ, phu phụ nàng không có omega, bây giờ cũng qua tuổi dựng dục, luôn dốc lòng xem Cao Lãm như nữ nhi thân sinh, một nhà các nàng vốn đang hạnh phúc khoái hoạt như vậy. Thế mà bây giờ muốn nàng để Cao Lãm đi, thực không nỡ.

Đối phương vẫn dài dòng uy hϊếp cùng khuyên giải, cốt mong Cao mẹ tạo cơ hội cho hắn nhận lại Cao Lãm. Cao mẹ buồn bực ậm ừ, cuối cùng tan rã với hứa hẹn sẽ thử hỏi ý kiến của Cao Lãm.

Cao mẹ trở về, cả buổi tối đó trên bàn ăn, Cao mẹ vẫn luôn là một thần sắc phức tạp cũng buồn bã nhìn Cao Lãm. Một nhà bốn người trên bàn ăn phá lệ trầm mặc. Cuối cùng vẫn là Hoàng Y Sắc không chịu được lão bà mặt mày ủ dột, lên tiếng dò hỏi: "Lão bà, ngươi sao vậy? Không khỏe sao?"

Cao Lãm cùng Cao Huyền Nguyệt cùng đồng dạng quan sát Cao mẹ, thần tình quan tâm.

Cao mẹ bỏ đũa trên tay xuống, nhìn Cao Lãm muốn nói lại thôi. Cuối cùng mấy bận lưỡng lự như vậy, nàng mới ủ ê nói ra một câu động trời: "Lãm Lãm, ngươi có bao giờ thắc mắc về thân phận thật không?"

Chuyện Cao Lãm không phải người Cao gia, nội tâm ai cũng đều biết cả, chỉ là không nói ra, hiện tại Cao mẹ vừa dứt lời triệt để chọc thủng tầng giấy mỏng manh kia. Đem mọi thứ từ bóng tối âm thầm trở thành công khai.

Hoàng Y Sắc cùng Cao Huyền Nguyệt đều không hiểu tự dưng Cao mẹ lại đề cập đến vấn đề nhạy cảm này làm gì, nội tâm cả hai dần khẩn trương. Mà trái lại, đương sự trong cuộc là Cao Lãm biểu tình chỉ trừ sửng sốt một giây xong thì rất phẳng lặng. Nàng trầm tĩnh nói: "Làm sao vậy, tỷ tỷ?"

Cao mẹ lại buồn bực thốt: "Ta... Vốn cũng không phải tỷ tỷ ngươi."

"Ta biết." câu này vốn nguyên bản "Ta vẫn luôn biết" nhưng nói như thế sao cảm thấy thân tình bao năm như dối gạt, đành sửa lại bằng hai chữ trần thuật giản dị hơn.

Cao Lãm bình tĩnh nói, thực tế chuyện này các nàng ai cũng biết, sớm không phải giật mình. Cao Huyền Nguyệt tay đặt bên dưới lại khẩn trương siết chặt. Cuối cùng cũng phải đối diện với chuyện này sao? Cao Lãm sẽ về đúng thân phận của nàng ấy sao? Vậy thì nàng thế nào, Cao Lãm sẽ từ bỏ nàng... Không thể!!

Cao Huyền Nguyệt cố dằn lại xúc động, nhịn xuống mọi điều bất kham cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu của bản thân. Nàng cực lực nhịn xuống, bởi nàng sợ, nếu nàng đùng đùng làm ầm không cho Cao Lãm cái quyền nhận lại mọi thứ vốn dĩ của nàng ấy, nàng ấy sẽ càng hận thêm. Giữa các nàng vốn chỉ có một bước tiến nhỏ, không thể điên rồ mà đẩy nàng ra xa cả trăm dặm.

Cao mẹ nhìn Cao Lãm, bất chợt đỏ viền mắt lên, bưng mặt khóc nức nở. Động tĩnh của nàng, xác thực có phần không ngờ được, bất quá không còn cách nào, nàng rất thương Cao Lãm, thương như thân sinh nữ nhi của mình.

Hoàng Y Sắc bất đắc dĩ dỗ dành: "Lão bà, thôi nào, khóc như mèo thì có gì là đẹp? Đừng khóc."

Cao mẹ qua tiếng nức nở nghẹn ngào nói: "Ta... Ta xem Lãm Lãm như nữ nhi vậy..."

Chợt vai Cao mẹ bị vỗ nhẹ, ngước lên đã thấy Cao Lãm đi đến đứng cạnh, trong đôi mắt đẹp như mưa hạ là sự thong dong bình tĩnh, phảng phất trầm lắng, nàng khẽ gọi: "Mẹ."

Đích thị hai chữ này mới đúng như những gì mà Cao mẹ cùng Cao Lãm đối với nhau.

Cao mẹ trụ không nổi, ôm chầm lấy Cao Lãm khóc rống lên, còn thì thào gọi: "Lãm Lãm... Hảo nữ nhi của ta..."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro