Chương 37 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uông Triết nhìn lom lom thân trên trần trụi của hắn, yết hầu trượt lên xuống mấy lần mới có thể cất giọng: "... Thật sự có thể sao?"

"Anh thích em. Có thể, mau làm đi." Tưởng Thiếu Diễm buông lời một cách lỗ mãng.

Cuối cùng Uông Triết cũng mạnh dạn, tay run run xoa eo hắn.

Da thịt dưới tay nhẵn mịn trơn mướt, nhiệt độ cao bất thường, Tưởng Thiếu Diễm bị bàn tay dày rộng vuốt ve mấy cái mà hít thở hổn hển, nhưng Uông Triết chỉ lưu luyến quanh eo như không dám lần lên trên.

"Mạnh dạn lên... Sờ chỗ nào cũng được." Hắn không thể chủ động hơn nữa đâu.

Tay Uông Triết khựng lại, cẩn thận xoa dần lên một cách vừa thành kính vừa trân trọng, đến tận khi đầu ngón tay chạm vào núm nhỏ trên ngực.

Giây phút ấy cậu hít ngược một hơi.

"Em đi bật điều hoà, anh bị cảm mất." Nói rồi cậu lùi ra đi xuống giường.

Tưởng Thiếu Diễm đang nóng tới nỗi mồ hôi túa khắp người: "??"

"Mẹ nó em cút về đây cho anh..." Hắn mới rống được nửa câu chửi thì Uông Triết đã nhanh chóng bật xong điều hoà, lần nữa đè lên hắn đặng hôn tới tấp.

Đầu lưỡi cậu luồn thẳng nơi sâu nhất trong miệng hắn quấy nhiễu liếm mút, xâm chiếm mỗi một ngóc ngách không cho chút xíu pheromone nào rỉ ra, ngang ngược muốn nuốt cả người hắn xuống bụng, như thể đói khát đã lâu rốt cuộc cũng nắng hạn gặp mưa rào.

"Ưm..." Tưởng Thiếu Diễm bị cảm giác trống rỗng nôn nóng giày vò nãy giờ cuối cùng cũng có được một ít mùi của alpha nhà mình, như người đi bộ trên sa mạc đã lâu nhìn thấy nguồn nước, tham lam quấn quýt môi lưỡi đặng hấp thu pheromone ít ỏi yếu ớt nhưng lại là thứ cứu mạng.

Vết thương ở khoé môi đã khỏi hẳn, Uông Triết hôn nồng nhiệt mà gấp gáp, bàn tay to để trước ngực hắn nhào nặn vừa dịu dàng vừa có sức, hai hạt đỏ hồng dựng đứng từ lâu bị lòng bàn tay nóng rực mài miết hơi đau, hơn hết là khoái cảm thô ráp.

Sau đó bàn tay ấy trượt xuống ôm eo nhấc Tưởng Thiếu Diễm lên, cởi lớp quần áo cuối cùng che chắn người hắn.

"Em cũng cởi cho anh... Không được mặc quần áo." Tưởng Thiếu Diễm bị hôn môi đỏ mọng, hơi thở rối loạn nhưng giọng vẫn rất kiêu ngạo.

Uông Triết lập tức cởi áo phơi bày cơ bắp alpha đẹp đẽ, đặt lại cơ thể mềm oặt của Tưởng Thiếu Diễm lên giường, cánh tay cường tráng chống hai bên đầu hắn, thở dốc nhìn xuống hắn từ trên cao.

Màu xanh trong mắt cậu chưa từng sáng tới vậy, đẹp hút hồn người ta.

Tưởng Thiếu Diễm chạm ánh mắt cậu mà lòng bỗng sợ hãi, cuối cùng cũng hiểu cảm giác lạc quẻ trước đây từ đâu mà ra.

Anh bạn này đâu phải Golden Retriever, rõ ràng là con sói non.

Ánh mắt sâu hút nguy hiểm ấy nhìn chăm chú khiến hắn hiếm khi lại sợ sệt, nhưng nghĩ kỹ thì Uông Triết không hề có kinh nghiêm, pheromone cũng rất yếu, không thể nào thật sự làm hắn chết đi sống lại, thế là hắn lại vững dạ, không muốn mình lộ vẻ nhát gan:

"Em nhìn làm anh chảy nước rồi đây này đệch mợ..."

Muốn so không biết xấu hổ Tưởng Thiếu Diễm tuyệt đối không nhường, nhưng mà hắn nói thật.

Uông Triết thoắt đỏ bừng mặt, ánh mắt tránh né nhìn chỗ khác nhưng tay vẫn cực kỳ bạo dạn thò xuống cởi quần hắn.

"Đấy, đấy là hiện tượng bình thường, omega phát tình sẽ chảy nước, tiết sinh lý từng dạy..." Cậu lắp bắp toan tìm lý do để mình bình tĩnh hơn, ngặt nỗi khi nhìn thấy vệt ẩm ướt trong quần con của người bên dưới, lý trí tức thì dừng chân trên bờ vực đứt phựt.

"Đàn anh..." Cậu vô tức bóp mạnh đùi non của Tưởng Thiếu Diễm, năm ngón tay gần như bấm vào thịt: "Em, em không nhịn được nữa rồi..."

Tưởng Thiếu Diễm buồn cười: "Nhịn làm gì? Em dám nhịn thử xem?"

Vốn dĩ Uông Triết đã bị ham muốn hành hạ sắp phát điên, nghe hắn nói vậy thì cắn răng tụt hẳn quần dài lẫn quần con của Tưởng Thiếu Diễm, ánh mắt dữ dằn hiếm thấy:

"Có thể sẽ hơi khó chịu..."

"Không sao, anh... Ưm!"

Chưa kịp nói dứt câu, Tưởng Thiếu Diễm chợt cảm thấy có thứ đi vào bên dưới mình.

Ngón tay Uông Triết chẳng tốn công sức đã cắm toàn bộ vào cửa sau trơn ướt, vách tường nóng bỏng bao bọc hút lấy ngón tay như đang đòi hỏi được yêu thương, cảm giác tuyệt vời làm hắn khó lòng kiềm chế, thằng em cứng phát đau.

"Đệt, em..."

Tưởng Thiếu Diễm không ngờ một Uông Triết hay thẹn thùng xấu hổ lại mạnh dạn như vậy, không chỉ thọc ngón tay vào mà còn bắt đầu đưa rút. Hắn túm chặt cánh tay Uông Triết, cơ bắp của cậu gồ lên vì dùng sức, gân xanh nổi rõ. Hắn mở mắt trừng trừng nhìn ngón tay thon dài không ngừng ra vào cơ thể mình đã dính nước, thịt mềm ở cửa sau cũng có thể cảm nhận hình dạng khớp xương đi qua.

Quá kích thích.

Tưởng Thiếu Diễm luôn ăn nói không biết xấu hổ nhưng chung quy vẫn ế hơn hai mươi năm, lần đầu tiên phát tình, lần đầu tiên quan hệ, thật ra trong lòng hoàn toàn không bình tĩnh thong dong như ngoài miệng.

"Gấp thế à?" Hắn giả vờ lão luyện trêu chọc cậu.

Mắt Uông Triết tối sầm: "Đàn anh, em cũng là alpha."

Tưởng Thiếu Diễm ngây ngẩn.

Alpha là kẻ chiếm hữu trời sinh, bất kể tính cách dịu dàng vô hại tới đâu thì trong xương tủy vẫn chảy lòng chiếm hữu mãnh liệt đối với omega.

Người trước mặt thoắt biến từ con cún to xác ngoan ngoãn thành sói đói ngỗ ngược, sự tương phản rõ rệt lại bất ngờ khiến hắn mê mệt.

Uông Triết cuốn theo ham muốn nguyên thủy, bị pheromone làm cho quay cuồng, gần như quên mất căng thẳng và ngại ngùng, chỉ muốn nhanh chóng chiếm lấy omega yêu thích bên dưới. Cậu vừa mở rộng vừa cúi đầu hôn Tưởng Thiếu Diễm, tầng tầng lớp lớp pheromone omega đậm đến sắp nghẹt thở xông cậu đổ mồ hôi đầy đầu, giọt mồ hôi men theo thái dương chảy xuống khuôn mặt đẹp trai, từ cằm nhỏ lên lồng ngực Tưởng Thiếu Diễm, hòa cùng mồ hôi có sẵn trên người hắn.

Tưởng Thiếu Diễm bị ngón tay của cậu cắm rút mà dưới người lắc lư nhè nhẹ, nhìn dáng vẻ gợi cảm chảy mồ hôi làm mình của cậu, hắn không thể không thừa nhận lời Uông Triết nói khi nãy và nét mặt hiện giờ thật sự rất có sức sát thương, ngoài miệng không nói nhưng bên dưới bất giác tiết nhiều dịch thể hơn để tiện cho động tác của cậu.

Thật ra những lúc thế này omega không cần dạo đầu cũng có thể tiếp nhận alpha, có lẽ Uông Triết lo hắn bị thương mới cương quyết kìm nén dục vọng kiên nhẫn mở rộng cho hắn. Đến khi ba ngón tay đi vào, Tưởng Thiếu Diễm đã nóng tới nỗi sắp bốc hỏa, rõ ràng bên dưới có ngón tay nhưng cơ thể vẫn trống rỗng không thể tả, thiết tha cần được lấp đầy.

"Đủ rồi, vào đi..." Tiếp tục e rằng hắn bị ngón tay cắm bắn luôn mất, như thế quá mất mặt.

Động tác trên tay Uông Triết khựng lại, cũng chỉ nửa giây đã lập tức cởi quần mình để thứ dựng đứng hừng hực từ lâu bật ra, dường như còn thô to hơn khi trước nhìn thấy. Tưởng Thiếu Diễm vô thức nuốt nước bọt, cảm giác sợ sệt lại ùa lên trong lòng, nhưng bây giờ đã không thể nói dừng.

Uông Triết như thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nắm tay hắn hôn lên chiếc nhẫn vừa được đeo vào: "Đừng sợ, em sẽ làm anh thoải mái..."

Kích cỡ này thật sự có thể thoải mái sao... Tưởng Thiếu Diễm nghi ngờ sâu sắc. Nhưng việc tới nước này, ngoại trừ giao phó cho người trước mặt thì hắn cũng không còn cách nào.

"Anh sợ quái gì, em đừng nhát là được." Hắn tự cho rằng đáp án này rất đàn ông, không hề hay biết bộ dạng mặt đỏ ửng và lồng ngực phập phồng của mình trông như muốn người ta bắt nạt nhiều cỡ nào.

Mắt Uông Triết tối không nhìn thấy đáy, nhưng màu xanh ngày càng sáng rỡ.

"Không đâu, em muốn anh, muốn đến sắp phát điên rồi..."

Đi cùng giọng nói khàn khàn là dương vật thô cứng đáng sợ nhắm chuẩn cửa sau ướt mềm, chậm rãi đi vào.

Mặc dù trong kỳ phát tình cơ thể omega sẽ tự động điều chỉnh sang trạng thái có thể tiến vào, nhưng tiền đề phải có pheromone alpha vỗ về, mà pheromone của Uông Triết yếu ớt có cũng như không, Tưởng Thiếu Diễm gần như bị xé mở cơ thể trong tình trạng không có bất cứ sự trấn an nào về mặt sinh lý, đau nhíu chặt mày.

Uông Triết rạp người đưa vai đến miệng hắn: "Một lát là ổn... Đau thì cắn em."

Đáng lẽ Tưởng Thiếu Diễm không định khách sáo, nhưng nhìn hai hàng dấu răng sâu hoắm tối qua mình để lại trên vai cậu lại mềm lòng, bèn đổi thành ôm đầu vai cậu.

"Ngốc ạ, mau làm anh thoải mái đi..."

Uông Triết tìm đến môi hắn lần nữa đặt một nụ hôn ẩm ướt nóng rực, tay cũng không ngừng vỗ về cơ thể hắn nhưng chỉ có thể xoa dịu chút xíu cảm giác khó chịu, còn sự đói khát và xao động bản năng của cơ thể thì không đè xuống được.

So với đau đớn, thứ khiến người ta khó nhịn hơn cả là con dã thú chưa được pheromone thỏa mãn trong cơ thể đang gào thét điếc tai.

Lúc vào được một nửa, Tưởng Thiếu Diễm cảm thấy người mình sắp bị xé toạc, không thể vào sâu hơn, cuối cùng không mạnh miệng nữa: "Đau... Đệt, đau chết mất..."

Uông Triết dằn cơn xúc động dừng phắt lại, trán nổi gân xanh, cất giọng khàn khàn đầy dịu dàng: "Được, em không vào nữa, thả lỏng nào..."

Tưởng Thiếu Diễm cũng muốn thả lỏng nhưng dương vật thô dài thật tình không thể phớt lờ, hắn thử thế nào cũng không được, cuối cùng đành cam chịu: "Mẹ nó mặc kệ đấy, em thích làm sao thì làm đi..."

Rốt cuộc Uông Triết vẫn lo hắn đau, không tiếp tục xâm nhập mà duy trì tình trạng cắm vào một nửa, mài miết nhè nhẹ. Tưởng Thiếu Diễm thở hổn hển không thể nghe thấy, Uông Triết như nhận được sự cổ vũ lớn lao, bắt đầu thẳng eo rút ra rồi lại đâm vào từng chút một với biên độ rất nhỏ, từ đầu đến cuối chỉ vào một nửa.

Tuy cơn nóng phát tình chưa được pheromone vỗ về nhưng khoái cảm đang từ từ dâng lên trong hắn, Uông Triết làm rất dịu dàng, sự tê dại do dương vật ma sát lối vào dần thay thế cảm giác đau đớn, tim hắn ngứa ngáy khó nhịn, khát khao với pheromone ngày càng dữ dội.

"Cho anh... ưm... pheromone..." Hắn rên rỉ hôn Uông Triết, muốn có được một ít vỗ về thông qua nước bọt.

Uông Triết phối hợp hôn hắn: "Em sẽ cho anh... Có thể không kiểm soát được, đàn anh đừng sợ..."

Vì sao phải sợ? Tưởng Thiếu Diễm không hiểu, cau mày oán trách: "Gọi tên anh..."

"... Thiếu Diễm..."

Uông Triết đỏ mặt cất giọng gọi khẽ, ôm eo Tưởng Thiếu Diễm chậm rãi cắm rút mạnh hơn, hít thở càng lúc càng nặng nề, mấy lần vô thức vào sâu làm Tưởng Thiếu Diễm kêu đau, đấm túi bụi lưng cậu mà cậu cũng không để ý, vùi đầu trong hõm cổ hắn vừa cọ vừa đâm thúc, không ngừng ghé tai Tưởng Thiếu Diễm gọi nhỏ tên hắn, giọng trầm thấp khàn đặc gãi vào tận đáy lòng.

Cơn nóng phát tình rề rà không chịu rút hun Tưởng Thiếu Diễm choáng váng, hoang mang lo lắng nếu cún ngốc thật sự không thể giúp hắn vượt qua kỳ phát tình thì phải làm sao, tìm người khác chắc chắn không được, thà hắn bị kỳ phát tình dằn vặt chết tươi cũng không bao giờ tìm ai khác, nhưng với tốc độ pheromone đi vào của Uông Triết, không biết khi nào mới kết thúc được đây...

Đang mải nghĩ vẩn vơ, Uông Triết khàn giọng thủ thỉ "em thích anh lắm..." ngay bên tai hắn, hơi nóng từ màng nhĩ vào thẳng tâm trí, thổi bùng mồi lửa cuối cùng cho bể ham muốn, hắn dâng hiến tất thảy.

Cơ thể căng ra một cách khó nhịn vì quá trình này, cửa sau ngậm chặt dương vật bên trong, Uông Triết rên lên tăng nhanh động tác dưới người, hơi thở dốc nóng rực phả vào mặt hắn.

"Thiếu Diễm... Em sắp..."

Tưởng Thiếu Diễm vừa lên đỉnh xong, đôi mắt ầng ậng nước, đôi môi đỏ mọng khẽ thở hổn hển theo tần suất đâm thúc: "Bắn... bắn ở trong..."

Uông Triết ôm chặt hắn xác nhận lần nữa: "Thiếu Diễm... Anh thích em thật sao? Alpha tính cách mềm yếu, pheromone cũng yếu như em anh thật sự cần sao..."

Tưởng Thiếu Diễm bị đâm đến mê loạn, cố gắng chắp vá câu chữ: "Cần... Anh cần em... Dù thế nào cũng cần..."

"Được..." Uông Triết hôn môi và mặt hắn đầy nhẹ nhàng yêu thương, khác hoàn toàn những cú đâm thúc ngày càng nhanh mà mãnh liệt bên dưới: "Em cho anh, đừng sợ..."

Tưởng Thiếu Diễm chưa kịp hiểu vì sao cậu lại nói vậy thì bất ngờ cảm thấy bên dưới bị thúc mạnh, dương vật thô dài nháy mắt đi vào quá nửa làm hắn ưỡn lưng kêu đau, từng dòng nhiệt liên tục ập vào cơ thể, vách trong bị lượng lớn dịch thể nóng bỏng cọ rửa, kích thích hắn ra sức túm ga giường.

"Đệt..." Tưởng Thiếu Diễm đau mà đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Nhưng sau đó hắn lại cảm nhận được một mùi hương khác thường trong không khí yên ả.

Uông Triết lại cầm tay hắn hôn lên chiếc nhẫn, ánh mắt sâu không thấy đáy.

"Đây là lòng chung thủy của em đối với anh."

Mùi pheromone alpha.

Cuối cùng Tưởng Thiếu Diễm cũng nhận ra, trợn mắt sửng sốt nhìn nguồn cơn của mùi hương ấy.

Mùi hương bình thường yếu không thể ngửi thấy không ngừng tỏa ra từ người bên trên, nhiều hơn gấp mười gấp một trăm lần, từ yếu ớt đến nồng đậm rồi mãnh liệt, chỉ mười giây ngắn ngủi đã trung hòa pheromone omega cực đậm trong phòng, thậm chí còn lấn lướt, cả căn phòng đều bị mùi pheromone alpha chiếm cứ, hơn nữa nồng độ vẫn tăng lên không ngớt, gần như khiến người ta khó thở.

Bất cứ omega nào ở trước pheromone alpha hung hãn đáng sợ này đều sẽ bị áp chế không thể cựa quậy, dù Tưởng Thiếu Diễm khỏe đến mấy thì bây giờ toàn thân cũng bị ép xụi lơ túa mồ hôi. Pheromone như tụ lại thành bàn tay to rộng vô hình bóp chặt cổ họng hắn ấn lên giường, khiến hắn từ từ ngạt thở, sức lực trôi đi mất, đầu váng mắt hoa, không nhấc nổi ngón tay.

Việc duy nhất hắn có thể làm là khó tin trừng Uông Triết đã hại hắn như vậy, vẫn là cùng một người nhưng nồng độ pheromone chừng như khác một trời một vực.

Trong phút chốc đầu óc hắn chỉ có một suy nghĩ:

Tưởng Thiếu Diễm, sợ rằng lần này mày bị làm chết thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro