Chương 48:Thê không bằng thiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Minseul95

Lưu Ý: Chữ in (nghiên) là tiếng Anh.

Để tránh giờ cao điểm, bốn người bọn họ sáng sớm đã xuất phát đến cảnh khu đại liệt cốc, may mắn thay người dân ở đây đều là người già, trung niên còn có trẻ nhỏ, bằng không Park Ji Min, Kim Tae Hyung và Jeon Jung Kook còn phải lo lắng đề phòng bị mọi người nhận ra.

Trước khi xuất phát, Kỳ Nhạc Nhạc cảm thấy thể lực của chính mình chiều nay mới có thể đi ra, vì thế cơm trưa chỉ có thể ăn ở cảnh khu. Cho nên trước tiên chuẩn bị cho mọi người một ít lương khô, cô chuẩn bị một cái bình giữ nhiệt lớn treo lên, ngâm kỷ tử vào bình giữ nhiệt, uống mới tốt cho sức khỏe.

Kim Tae Hyung kinh ngạc nhìn bình giữ nhiệt lớn kia, chắc đây là một cú sốc văn hóa mới! Người Hàn Quốc toàn uống nước có đá nhiều hơn.

Khi tới cửa vào cảnh khu, quả nhiên ở đây không có ai, Jeon Jung Kook đặt máy ảnh xuống và chụp cổng vào, ba người đều tranh nhau ai sẽ chụp ảnh cho cô trước.

"Vào trong rồi chụp, vào trong rồi chụp." Kỳ Nhạc Nhạc có chút bất đắc dĩ, ai cũng đẹp trai như vậy sao không chụp chính mình, chụp cô làm gì chứ. Cô hôm nay phải chụp được một tấm BTS và phong cảnh núi non ở đây mới được.

Khung cảnh bên trong đại liệt cốc đẹp như tranh vẽ, ánh sáng của mặt trời mới mọc từ từ dọc theo những khoảng trống giữa những ngọn núi chậm rãi sáng lên, hoa thơm cùng tiếng chim hót, tiếng ve và ếch cùng kêu chậm rãi đan chéo ở bên nhau, khung cảnh rất giống một bức họa phong tình mỹ lệ của người Trung Quốc.

Đến một đài quan sát, Kỳ Nhạc Nhạc nhìn thử xem xung quanh có ai hay không?

"Oppa, các anh mau lại đây, em chụp ảnh cho!"

Vì thế ba người sôi nổi bày ra đủ loại tư thế, dù sao họ đều là những người chuyên nghiệp, ngay cả khi Kỳ Nhạc Nhạc là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư thì mỗi một phút cũng chụp ra một bức ảnh lớn như các poster lớn.

"Nhạc Nhạc chụp đẹp quá đi!"

Park-vợ là-Ji-lớn nhất-Min, cho dù cô chụp thành cái dạng gì anh cũng khen, huống chi ảnh này chụp không tệ.

"Ảnh Nhạc Nhạc chụp có thể thêm vào poster cho lần trở lại tiếp theo của chúng ta!" Jeon Jung Kook cũng thật lòng khoe khoang.

"Đẹp, đẹp!" Đây là dùng tiếng Trung sứt sẹo cũng muốn khen lão bà của Kim Tae Hyung.

Các anh đủ rồi, trình độ của cô trong lòng cô tự biết rõ, tất cả đều dựa vào nhan sắc đấy. Với giá trị nhan sắc của bọn họ cho dù nhắm mắt lại chụp cũng đẹp a!

Đoàn người đi đi dừng dừng, chủ yếu là do thể lực của Kỳ Nhạc Nhạc không tốt, vừa thấy cô hơi mệt ba người liền ngồi xổm xuống muốn cõng cô. Duck, không cần! Anh nhìn xem mấy bạn nhỏ bên cạnh cũng không cho ai cõng, cô không muốn mất mặt! Thật sự mỏi chân thì ngồi xuống nghỉ ngơi và ăn gì đó một chút, khi gặp các triệu chứng khó chịu thì cũng dừng lại một chút.

Trên đường đi, thì bọn họ gặp phải vài kiệu phu nâng kiệu, chỉ cần bạn trả vài chục tệ liền có thể trải nghiệm nó.

"Hay là chúng ta thử cái này đi?" Jeon Jung Kook nói, kỳ thật cậu muốn tìm một cái cớ để Nhạc Nhạc nhẹ nhàng một chút, thật dễ dàng để bọn họ đi lên một cầu thang dốc và dài như vậy, nhưng Nhạc Nhạc phỏng chừng đi xuống tới đó liền quá sức, cô lại không cho bọn họ cõng, thật là sầu người.

Kỳ Nhạc Nhạc vừa mới nghỉ ngơi xong, bất quá cũng chỉ là lên núi, cũng có thể coi như là một trải nghiệm mới, cô ngồi vào chiếc ghế được phủ vải đỏ bên trong kiệu, được hai kiệu phụ nhẹ nhàng nâng cô lên. Park Ji Min và những người khác đi theo phía sau, không hiểu vì sao, Kỳ Nhạc Nhạc có loại ảo giác mình đang xuất giá ở cổ đại???

Mà Jeon Jung Kook mặt mày hớn hở cầm camera ghi lại một màn này, cậu chuẩn bị khi nào trở về liền cắt ra làm vlop độc quyền cho Nhạc Nhạc, chờ khi nào có cơ hội liền đăng lên.

Kim Tae Hyung cầm chiếc bình giữ nhiệt mà Kỳ Nhạc Nhạc mang theo, chạy lon ton lên giữ chặt tay cô vươn ra ngoài kiệu, tay cô nhỏ nhắn nhưng mềm mại cực kỳ, bàn tay thon dài của anh hoàn toàn có thể bao lấy bàn tay nhỏ bé của Nhạc Nhạc, phát hiện ánh mắt cô nhìn về phía mình, Kim Tae Hyung cười toe toét đáp lại với khuôn miệng vuông tươi tắn.

Park Ji Min vội vàng kéo anh trở lại, dắt cái gì mà dắt, mấy ngày nay anh là chính cung, mấy tên trộm lén lút này đừng nghĩ chiếm tiện nghi của Nhạc Nhạc.

"Ji Min a, cậu mà ghen như vậy hoài, sẽ làm cho Nhạc Nhạc càng thêm buồn lòng."

Kim Tae Hyung đắc ý mỉm cười. "Huống chi thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm." vẻ mặt rạng rỡ của anh nói cho đối phương biết, cậu làm khó dễ được mình không?

Park Ji Min tức muốn ngã ngửa, cậu bạn thân của anh làm như nói đúng lý hợp tình lắm vậy, nếu không phải chính mình tranh thủ làm Nhạc Nhạc ở lại Trùng Khánh lâu một chút, hai người bọn họ có thể giống như vậy đi theo qua đây chơi? Nằm mơ đi!
.
.
.
(Đã chỉnh sửa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro