Chương 4: Gương play, thiếu gia nhỏ bị chơi đến đ.á.i ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❗ Thả ⭐ đi nàaa💋💋❗
___________________

Langdon nhìn chằm chằm tấm thiệp mời trên tay.

Cậu đã nhìn nó rất lâu rồi.

"Thiếu gia?" Light gõ cửa.

Langdon phất phất tay, cửa mở ra.

Tuy trời sinh tính lười nhác, nhưng khi tu luyện ma pháp, cậu lại nỗ lực đến mức khiến Light phải nhìn với con mắt khác. Thêm vào đó là tài năng ma pháp di truyền từ gia tộc, Langdon có một nền tảng ma pháp rất sâu. Đây cũng là lý do cậu có thể bảo vệ gia tộc Clermont sau khi cha qua đời, dù rằng không thể thiếu sự hỗ trợ của Light.

Light bước vào.

"Đại hoàng tử cũng sẽ tham gia yến hội này. Hơn nữa đây là lần đầu tiên thiếu gia nhận lời mời sau khi phân hóa, cần phải chuẩn bị chu đáo."

Langdon đứng dậy, đi qua đi lại.

Cậu thật sự không muốn gặp Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử là một người cuồng nhiệt với cái đẹp, luôn có niềm đam mê mãnh liệt với những nhân vật mỹ lệ. Bởi vậy, tam hoàng tử đặc biệt chú ý đến Langdon - người có dung mạo không thua gì hoa hồng.

Ở yến hội đầu tiên sau khi Langdon kế thừa tước vị, Tam hoàng tử đã lén mang Langdon đi, buộc cậu phải thay từng bộ quần áo do hắn tự tay làm, còn dùng ma pháp ghi lại. Sau đó, hắn còn gửi trả lại tất cả những bộ quần áo mà Langdon đã mặc đến lâu đài Clermont.

Từ đó về sau, mỗi lần gặp Langdon, Tam hoàng tử đều muốn trang điểm cho cậu, và Langdon chỉ có thể chờ đợi Đại hoàng tử đến cứu nguy.

"Aaa!" Langdon bực bội mà kêu lên.

"Ngươi cùng ta cùng nhau tham dự." Cậu chợt nghĩ ra.

Mọi lần Langdon đều đi một mình, nhưng thực ra, tham gia yến hội có thể mang theo một người bạn.

Light gật đầu, "Lễ phục đêm mai đã có rồi, thiếu gia muốn thử một chút không?"

"Ngươi chọn đi..bây giờ ta sẽ đi thử." Langdon nghĩ đến có thể mượn cơ hội trốn tránh công vụ lập tức sửa miệng.

"Đã đưa đến phòng quần áo, thiếu gia xin đi theo tôi." Light biết tâm tư nhỏ của Langdon. Xem xét việc thiếu gia hôm nay đã xử lý rất nhiều văn kiện, hắn sẽ bỏ qua cho cậu lần này.

Light mở tủ quần áo, lấy ra một bộ lễ phục, làm nó bay trong không trung.

Langdon ngồi trên ghế, trước mặt cậu là một chiếc gương nhỏ lơ lửng, ngắm nhìn nhan sắc của mình. Cậu không quan tâm việc bị gọi là "Hoa hồng đế quốc". Gần đây cậu thực sự là công tước hoa hồng của đế quốc, và biệt danh này chắc chắn công nhận nhan sắc của cậu. Tuy nhiên, cậu vẫn ghét bị người khác gọi như vậy trước mặt.

Trong khi Langdon đang tự thưởng thức, Light bắt đầu giúp cậu cởi quần áo. Từ khi Langdon còn nhỏ, hắn đã làm việc này, nhưng giờ đây tay hắn run nhè nhẹ.

Khi da thịt trắng nõn của Langdon dần lộ ra, những dấu vết sắc tình in trên da, dương vật của Light không nghe lời mà cứng lên.

Tin tức tố của hắn theo tâm trạng mà dao động.

Langdon chỉ cảm thấy cơ thể dần nóng lên, một mùi hương quen thuộc nồng đậm dần, cậu mềm mại dựa vào người Light. Chiếc gương mất đi sự điều khiển của ma lực, rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn. Light nhìn chiếc gương trên đất, đột nhiên nghĩ ra gì đó, ôm Langdon đến trước một chiếc gương lớn.

Langdon nhìn chính mình trần truồng trong gương, trong một lúc ngây người.

"Quả nhiên thân thể của ta rất hoàn mỹ." Langdon khẽ búng tay, gương sáng lên, phản chiếu hình ảnh cậu càng thêm trắng nõn.

"Thiếu gia..." Light ôm Langdon như công chúa, muốn vuốt ve nhưng lại ngập ngừng, nhưng hắn không muốn buông tay.

Langdon không hài lòng thay đổi tư thế, đứng lên chân Light, dựa lưng vào ngực hắn. Một tay Light ôm eo Langdon, tay kia từ xương quai xanh trượt xuống bé chim nhỏ, nắm lấy, bắt đầu an ủi.

Langdon rên rỉ, nhắm mắt lại. Tuy rằng phía trước rất sảng khoái, nhưng phía sau cũng đang đòi hỏi sự an ủi. Langdon không muốn tự mình chạm vào, bắt lấy tay Light đang vuốt ve bên hông hướng xuống mông.

"Nhanh lên thỏa mãn ta, nếu không ta sẽ đuổi việc ngươi." Langdon cọ cọ Light.

Light biết Langdon sẽ không đuổi việc mình, nhưng nghe lời này trong nháy mắt vẫn là run sợ một chút, "Xin thiếu gia đừng đuổi việc tôi, tôi nhất định sẽ thỏa mãn thiếu gia." tay hắn chọc chọc lỗ đít, xác nhận có thể tiến vào mới đút vào một ngón tay. Langdon cơ thể cứng đờ, theo bản năng bắt lấy cánh tay Light.

Cậu mở mắt ra, thấy trong gương mình mặt ửng hồng, dựa vào người Light cao lớn, cặc nhỏ bị nắm trong tay. Rõ ràng chưa từng xem qua sách người lớn, nhưng nhìn thấy mình như vậy, Langdon mơ hồ ý thức được cái gì là tình dục, khoái cảm càng thêm mãnh liệt. Tin tức tố của cậu cũng trở nên nồng đậm, quấn quýt với Light, không thể phân biệt.

Langdon quay đầu đi, không muốn nhìn vào gương, cậu hiếm khi ngượng ngùng như vậy.

Light lại nhìn vào gương, có chút si mê. Hình ảnh thiếu gia bị mình xâm chiếm, trước sau đều bị mình nắm giữ. Light gần như không thể rời mắt, hắn cúi đầu hôn lên cổ Langdon, để lại một dấu hôn, mang đến đau đớn khiến Langdon đẩy hắn ra.

"Đau quá! Ngươi muốn phạm quy sao?" Langdon trợn tròn đôi mắt.

Light buồn cười, hắn đã sớm làm điều đó rồi. Hắn muốn sờ đầu Langdon, nhưng bị cậu ghét bỏ tránh đi. Hắn mới nhận ra tay mình dính tinh dịch của Langdon.

"Thiếu gia, đến cả đồ của mình người cũng ghét bỏ sao?" Light nhịn cười.

Langdon nhấp môi, xoay người đối diện với Light, nắm lấy nút tay áo của hắn. Light niệm một chuỗi chú ngữ, quần áo của hắn lần lượt rơi xuống đất. Sau đó, hắn lại vẽ một dấu ấn trong không trung, và hai người nhanh chóng bị bao quanh bởi những chiếc gương. Bất kể nhìn về hướng nào, đều có thể thấy hình ảnh Langdon bị Light xâm phạm.

"Như vậy ta có thể hoàn toàn thưởng thức vẻ đáng yêu của thiếu gia," Light nói, ngón tay căng ra để mở rộng lỗ nhỏ của Langdon. "Thiếu gia bên trong cũng vô cùng đáng yêu."

"Câm miệng, nô lệ," Langdon nhón chân lên, che mắt Light lại.

Tay của thiếu gia... thật sự rất mềm mại, Light nhắm mắt lại cảm nhận.

Langdon thấy hắn đã nhắm mắt, thu hồi tay, ôm lấy Light, đầu quay qua quay lại để nhìn vào các tấm gương xung quanh.

Quả thật không ai đẹp bằng mình. Langdon hài lòng cười, nhưng không nhận ra rằng Light đã mở mắt ra.

"Hức!" Light nhân cơ hội thu hồi tay, đẩy vào. Langdon tuy rằng không còn căng thẳng như lần đầu, nhưng vẫn cứng người một chút.

"Nhẹ nhàng thôi." Light nhân cơ hội vỗ nhẹ mông Langdon, bị Langdon nhón chân cắn một ngụm vào mặt. Thấy dấu răng, Langdon cười đến đôi mắt cong cong.

Light sờ vào dấu răng trên mặt, lộ ra nụ cười thỏa mãn, đây là dấu ấn của thiếu gia dành cho hắn.

"Đừng cười ghê tởm như vậy." Langdon hừ nhẹ.

Light giật giật dương vật, Langdon thở dốc vài tiếng, hai chân tự nhiên quấn lên eo Light. Light ôm lấy eo Langdon, đi đến trước gương, đặt Langdon lên mặt kính.

"Lạnh quá..." Langdon than phiền.

Light có chút áy náy, là lỗi của mình, hắn niệm vài câu, và mặt kính được phủ một lớp thảm lông. Hắn tiếp tục hành động, tay vươn đến ngực Langdon, xoa nắn đầu vú, trong khi miệng ngậm lấy bên còn lại.

"Um... Thật kỳ quái... Ha, bên trong không có... Ah..." Langdon túm chặt tóc của Light.

"Thiếu gia, lỗ nhỏ thật lợi hại, nuốt trọn hết rồi." Light thả đầu vú ra, chỉ Langdon nhìn vào gương để thấy hai người giao hợp.

"Rõ ràng trong sách có những hình ảnh và mô tả này đều sẽ bị ngươi cất đi" Langdon nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng cũng ngoan ngoãn nhìn, càng xem càng nóng trong lòng.

"Bởi vì thiếu gia bây giờ đã trưởng thành," Light liếm đầu vú hồng nhạt của Langdon.

"Ta không phải con nít từ lâu rồi!" Langdon nhịn rên rỉ, nói một hơi.

Tiếp theo, Light không còn cho cậu cơ hội để nói một câu hoàn chỉnh nữa.

Sau khi giúp Langdon giải quyết sự phân hóa, Light nghiêm túc học từ sách một số kỹ xảo. Tuy rằng đã thầm mến thiếu gia từ lâu, nhưng trước đây hắn chỉ dám tưởng tượng thiếu gia rồi tự mình thủ dâm, chưa bao giờ nghĩ sẽ có niềm vui như thế này.

Light để Langdon nhìn vào gương, hai người đang đụ địt, tay và môi hắn không ngừng hoạt động trên cơ thể cậu. Xương quai xanh của Langdon bị Light liếm đi liếm lại. Đầu vú hồng nhạt bị mút đến cứng ngắc, thậm chí hơi sưng lên.

Langdon cơ bản không còn rảnh rỗi để răn dạy Light. Hiện tại, đại não cậu hoàn toàn bị tình dục lấp đầy, trên người không ngừng truyền đến khoái cảm, trong mắt cũng chỉ còn hình ảnh mình bị Light – tên người hầu vô lễ này – xâm chiếm. Đặc biệt là khi thấy lỗ đít của mình bị con cặc xấu xí của Light làm sưng lên, Langdon liền cảm thấy một loại cảm giác khó tả, tựa như muốn Light tiến vào sâu hơn nữa. Nhưng cậu thật sự không thể mở miệng yêu cầu, không phải vì ngượng ngùng, mà vì... mỗi lần mở miệng là cậu không thể kiềm chế được tiếng rên rỉ và thở dốc.

"Thiếu gia, thỏa mái không? Có thể tha thứ cho tôi không?" Light hỏi, hơi thở dồn dập, dương vật vẫn chậm rãi cọ xát trong tràng huyệt của Langdon.

Langdon tức giận đến nỗi đấm Light một cái, chỉ là cậu chưa bao giờ tập luyện, huống chi hiện tại cơ thể đã bị địt cho mềm nhũn, cú đấm này không giống như là tức giận, mà như đang tán tỉnh. Điều này khiến Langdon càng tức giận, cậu trừng mắt nhìn Light, nhưng đôi mắt đỏ hoe của cậu lại trông như đang làm nũng.

"Dù thiếu gia có đuổi việc tôi, tôi cũng không đi. Rời xa thiếu gia, tôi không thể sống được." Light hôn lên vành tai đỏ hồng của Langdon.

Langdon phồng má, chủ động hôn Light một cái, "Đây là... Ah! Phần thưởng cho ngươi."

Light lập tức bắn ra.

Không đợi Langdon phản ứng, Light lại cương lên, bế Langdon, đi lại trong không gian đầy gương. Mỗi bước đi, Light đều cố ý nâng lên, thậm chí có lúc còn cố ý nhấc Langdon lên, khiến con cặc trượt ra một phần, sau đó lại mạnh mẽ dâm vào, khiến Langdon ngồi xuống dương vật.

"Ah!!... Không, dừng lại... Mau, ta sắp... A a a a a a a a!"

Langdon khóc lóc bắn ra, nhưng chất lỏng bắn ra lại có màu vàng.

"Hức... Đều tại ngươi!" Langdon vùi đầu vào vai Light.

Light ban đầu sửng sốt, Langdon gần như đái hết lên người hắn. Khi nhận ra, hắn cố gắng kiềm chế sự ngạc nhiên, bắt đầu dịu dàng an ủi thiếu gia của mình.

"Đúng vậy, là lỗi của tôi. Tôi đã làm thiếu gia quá thoải mái." Light hôn lên tóc Langdon.

"Chuyện này sẽ không ai biết đâu. Huống chi, đây là phản ứng sinh lý bình thường, thiếu gia không cần lo lắng."

Langdon vẫn không chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Light thấp giọng niệm một chuỗi chú ngữ, cả hai người đều được rửa sạch.

"Thiếu gia, không sao đâu, không có chuyện gì xảy ra cả." Light nhéo nhẹ mông Langdon, Langdon lập tức ngẩng đầu, dùng đôi mắt tròn xoe trừng hắn.

Langdon phất tay, thu hồi tất cả các tấm gương, lộ ra căn phòng như cũ. Sau đó, cậu lại vùi đầu vào vai Light.

Light thở dài, đặt Langdon lên ghế, bắt đầu giúp cậu mặc thử lễ phục. Sau khi mặc xong từng bộ lễ phục, Light triệu hồi một tấm gương toàn thân, dịu dàng bảo Langdon nhìn.

Langdon nhìn thấy mình trong gương, ngoài đôi mắt đỏ hoe ra, cậu vẫn là vị công tước cao quý, lúc này mới quyết định mạnh mẽ quên đi chuyện này.

Còn Light, tất nhiên sẽ không bao giờ quên được cảnh đẹp như vậy.
______________ 

Hết chương 4.

✨ Như cũ nhó 💋✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro