11. Trốn Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi tưởng lại hai ngày trước điên cuồng, nàng có chút ngượng ngùng, có chút hối hận. Trong lòng thầm mắng mình không lý trí đồng thời ý nghĩ trốn đi lại càng kiên định hơn -- loại mở đầu này sẽ kết thúc thế nào đây, huống hồ Vu Văn Văn trẻ tuổi nóng tính, vạn nhất mình lại tới kỳ vũ lộ thì hai người rất có khả năng sẽ lại ngã vào lòng nhau. May mà lần trước nàng lý trí không để Vu Văn Văn thành kết trong cơ thể mình, bằng không... Hậu quả khó mà lường được.

Trải qua hai ngày kỳ vũ lộ, rõ ràng Vu Văn Văn đối với nàng cũng tốt hơn. Tuy rằng mấy ngày nay tối nào Vu Văn Văn cũng tỏ ý muốn làm mấy lần, nhưng sau khi nàng từ chối, Vu Văn Văn cũng không làm khó nàng, chỉ chớp mắt đáng thương nói, "Nghiên tỷ tỷ thích thế nào thì cứ thế ấy. Có điều. . . Ta có thể ôm Nghiên tỷ tỷ ngủ được không?" Mỗi lần như vậy, Trịnh Tú Nghiên lúc nào cũng nhắm mắt lại ngầm đồng ý, nàng luôn cảm thấy không cách nào lại đối mặt Vu Văn Văn.

Nàng đã sửa soạn xong tất cả mọi thứ, chỉ chờ thời cơ thích hợp trốn đi.

Sau một loạt 'bùm bùm' tiếng pháo vang lên, năm cũ cứ thế trôi qua.

Vào tối mùng năm tháng Giêng. Vu Văn Văn đi qua nhà Thẩm quả phụ ngồi chơi, hai người bỗng nhiên ngẫu hứng tán gẫu rất nhiều chuyện xưa của Vu liệp hộ, hai người đều rầu rĩ uống chút rượu. Trịnh Tú Nghiên biết Vu Văn Văn luôn là người không chịu nổi tửu lực, mới uống chút rượu mà nàng đã có thể ngủ thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau.

Nàng đã quyết, đây chính là thời cơ tốt nhất.

Nàng đỡ Vu Văn Văn lảo đảo lên giường, lại không ngờ rằng Vu Văn Văn lại kéo nàng ngã lên theo, mùi rượu liền phả vào mặt nàng.

"Nghiên. . . Nghiên tỷ tỷ. . . Ta. . . Ta rất thích tỷ. . ." Vu Văn Văn sắc mặt đỏ gay, nhìn chằm chằm nàng cười khúc khích.

Trịnh Tú Nghiên không nói, chỉ xoa xoa mặt cho nàng, thu xếp cho nàng đi ngủ.

Nàng ngồi chờ đến tận bình minh, chuẩn bị trời vừa sáng sẽ đi ngay, đêm đó nàng không hề chợp mắt.

Vu Văn Văn, là Trịnh Tú Nghiên ta có lỗi với ngươi. Nếu như đời này vô duyên gặp lại, những gì nợ ngươi, ta xin hứa đời sau sẽ trả.

Vu Văn Văn ngủ thẳng một mạch đến khi trời ngả về tây.

Nàng mở mắt ra, phát hiện bên người không có một ai. Kêu hai tiếng Trịnh Tú Nghiên cũng không người ứng đáp. Nàng đứng dậy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nâng đầu óc choáng váng lúc này mới xuống giường.

Trịnh Tú Nghiên hiển nhiên không có ở nhà, Vu Văn Văn chỉ cảm thấy là lạ, sang nhà Thẩm quả phụ thử tìm xem. Kỳ lạ thay nhà Thẩm quả phụ cũng không một bóng người. Vu Văn Văn bắt đầu hoảng hốt, vội vã chạy ra.

Dưới tàng cây hòe đầu thôn truyền đến tiếng nói cười líu ra líu ríu, Vu Văn Văn hơi liếc mắt nhìn, nhận ra Thẩm quả phụ đang ngồi dưới tàng cây cùng các phụ nhân khác đan áo len. Lúc này nàng mới lấy lại bình tĩnh. Bước nhanh tới.

"Dì Thẩm ơi, dì có nhìn thấy Nghiên tỷ tỷ đâu không?" Vu Văn Văn xoa xoa hai mắt nhập nhèm. Nghe vậy, các phụ nhân bên cạnh đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Vu Văn Văn, có một phụ nhân eo éo nhỏ giọng nhại lại câu "Nghiên tỷ tỷ", tất cả mọi người đều cười rộ lên.

"Dì không nhìn thấy nó ra ngoài, nó không có ở nhà sao?" Thẩm quả phụ cũng chỉ cười trừ, dùng sức đánh nhẹ phụ nhân cười tối mắt tối mũi bên cạnh.

"Không có ạ, cháu vừa mới dậy tức thì."

Thẩm quả phụ hơi hơi sửng sốt, nhỏ giọng thầm thì. "Lạ thật, Tú Nghiên không thường sang nhà người khác chơi, có thể đi đâu được chứ. . ."

Bỗng nhiên, có một phụ nhân đột nhiên ngẩng đầu, "Sáng sớm nay thằng oắt nhà tôi có nói, trời còn tối đen như mực đã thấy tiểu tức phụ của Văn Văn trên người đeo túi xách đi về hướng cửa thôn. Lúc nó nói tôi còn không tin, bây giờ ngẫm lại, chắc tám chín phần mười chính là nàng ta rồi."

Lông mày Thẩm quả phụ nhảy dựng, đột nhiên tim thắt lại. Thấy Vu Văn Văn vẫn như rơi vào trong sương mù, dì lôi kéo Vu Văn Văn đi về nhà.

"Văn Văn, dì hỏi cháu, Tú Nghiên gần đây có động tĩnh gì khác thường không?"

"Chuyện đó. . . Không ạ, gần đây nàng đối với cháu rất tốt." Vu Văn Văn gãi gãi đầu, không biết nguyên cớ.

"Gần đây sao? Gần đây mới đột nhiên đối tốt với cháu sao?"

"Hình. . . hình như là vậy."

"Ấy cha! Mau trở vào nhà, xem thử đồ của Trịnh Tú Nghiên có còn ở đây không!"

Vu Văn Văn bỗng nhiên hoảng hốt, hồ đồ như nàng cũng biết lời này của Thẩm quả phụ là có ý gì. Nàng theo lời Thẩm quả phụ chạy vào bên trong, mở tủ quần áo ra.

Quả nhiên, bên trong trừ mấy bộ quần áo của mình ra, đều rỗng tuếch.

Vu Văn Văn quay về tủ quần áo ngẩn ra.

Thẩm quả phụ bước nhanh tới phía sau Vu Văn Văn, vội vàng hỏi. "Sao rồi, vẫn còn chứ?"

"Không. . . Không có. . ." Vu Văn Văn đầu óc trống rỗng, nàng vẫn chưa kịp phản ứng, còn không biết là chuyện ra sao.

"Ây cha! Quả nhiên để nó chạy trốn mất rồi!"

Tim Vu Văn Văn tựa hồ như bị khoét mất miếng thịt, nàng ngẫm nghĩ về chữ "Trốn" này.

Là do mình đối với Trịnh Tú Nghiên không đủ tốt sao?

Mỗi ngày ở trước mặt nàng không dám thở mạnh, e sợ mạo phạm nàng, thất lễ nàng. Mỗi thời khắc mình đều chiều chuộng yêu thương, chỉ muốn ôm nàng vào lòng vỗ về che chở, nhưng hiện tại Trịnh Tú Nghiên đã dùng hành động quay lưng để nói với nàng, nàng có làm gì cũng vô ích.

Hô hấp nàng có chút gấp gáp, hoảng hồn co quắp ngồi dưới đất.

Thẩm quả phụ cũng hoảng loạn không biết làm thế nào cho phải. Kỳ thực đáy lòng dì hầu như đã có thể xác nhận, Trịnh Tú Nghiên đã bỏ trốn, chỉ có điều dì xót thương cho Vu Văn Văn, bèn an ủi nàng, "Văn Văn, biết đâu nó ra ngoài mà quên nói với cháu đó thôi. . ." Lời này vừa nói ra, đến chính dì cũng không tin được.

"Quên đi, dì ơi. Vô ích thôi."

Trịnh Tú Nghiên xưa nay không hề yêu thích mình. Xưa nay đã vậy, và sẽ mãi như thế sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro