10H. Kỳ Vũ Lộ [Hạ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, người mở mắt ra trước là Trịnh Tú Nghiên.

Theo lý mà nói thì tối qua bị Vu Văn Văn dằn vặt đến nửa đêm canh ba vốn đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng không ngờ nàng dậy còn sớm hơn Vu Văn Văn. Nàng định trở mình nhưng hạ thân đau đớn như bị xé rách, cả người tê tái ê ẩm.

Có chút xấu hổ, có chút tức giận, nàng nhẹ nhàng đánh Vu Văn Văn một cái, nhưng không ngờ Vu Văn Văn lại thật sự từ từ mở mắt ra. Có điều chỉ trợn mắt một giây thôi, sau đó ôm Trịnh Tú Nghiên sát lại, hơi dịch chăn về phía nàng, tiếp theo chống cằm lên đỉnh đầu Trịnh Tú Nghiên ngủ thiếp đi.

Điều nàng không biết là tối hôm qua Vu Văn Văn si quấn nàng xong lại nhìn chằm chằm ngắm nàng hồi lâu mới lưu luyến ngủ, vì thế mà hiện giờ mới không dậy nổi.

Trịnh Tú Nghiên đờ ra nhìn mặt Vu Văn Văn chằm chằm không chớp mắt. Vu Văn Văn tuy không xinh đẹp lắm nhưng khuôn mặt lại rất hiền hòa dễ thương, khiến người ta trông thấy liền có hảo cảm. Trịnh Tú Nghiên quỷ thần xui khiến thế nào lại đưa tay ra, miết theo hình dạng môi của Vu Văn Văn, miết đến nhập thần, bỗng nhiên tay bị Vu Văn Văn bắt được.

"Tỷ tỷ làm gì đó?" Vu Văn Văn vuốt mái tóc ngát hương của Trịnh Tú Nghiên, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Nàng nhớ tới tối hôm qua cùng Trịnh Tú Nghiên triền miên, khóe miệng hơi nhếch lên.

Trịnh Tú Nghiên bị kinh sợ đến mức rụt tay về, đỏ mặt vì bị bắt quả tang. Nàng hắng giọng một cái. "Không có gì, chỉ là thấy môi ngươi hơi khô thôi."

"Ồ. . . Vậy saooo. . ." Vu Văn Văn kéo dài giọng, trầm ngâm hồi lâu. Nàng đưa tay với lấy cái chén, uống một hớp nước. Sau đó cúi đầu, nhìn chằm chằm môi Trịnh Tú Nghiên nói, "Ta thấy môi tỷ tỷ cũng khô lắm, để ta giúp tỷ tỷ làm ẩm môi nhé." Vừa dứt lời, nàng liền hôn môi Trịnh Tú Nghiên.

Tùy ý nàng ở trong miệng mình đá lưỡi lung tung, Trịnh Tú Nghiên hừ ra tiếng. Nàng híp mắt nghĩ, tối hôm qua mình mới vừa dạy nàng những thứ này, nhanh như vậy đã có thể làm theo thuận buồm xuôi gió, quả nhiên là người trẻ tuổi, năng lực học tập mạnh như vậy.

Cũng không biết hôn bao lâu, Trịnh Tú Nghiên nhẹ nhàng đẩy Vu Văn Văn ra. "Văn Văn, nên rời giường. . ."

Đương lúc mặn nồng, Vu Văn Văn chỉ cảm thấy Trịnh Tú Nghiên mặt mày quyến rũ, tiếng nói ngọt ngào, lời chối từ mà như lời câu dẫn, nàng làm sao kìm lòng được, quấn quít lấy Trịnh Tú Nghiên muốn tới thêm một lần.

"Ưm. . . Văn Văn! Ngươi đừng chạm vào đó! Chỗ đó của ta đau lắm. . ."

"Đau? Hóa ra là đau thật hả. . . Ta còn tưởng là. . ." Vu Văn Văn sững sờ, dừng lại động tác xằng bậy trên tay.

"Đương nhiên là thật, bằng không ngươi tưởng là gì?" Trịnh Tú Nghiên có hơi tức giận, lại nhẹ nhàng đánh Vu Văn Văn một cái.

"Ta cứ cho rằng tỷ xấu hổ nói 'muốn' cho nên mới nói 'đừng'. Ui, đừng đánh ta. . ."

Vu Văn Văn thấy Trịnh Tú Nghiên đỏ mặt vừa thẹn vừa giận giơ nắm đấm lên, thế là nàng vội vã ôm đầu trốn vào trong ngực Trịnh Tú Nghiên. Trịnh Tú Nghiên thả nắm đấm xuống, thấy nàng bộ dạng vô lại liền cưng chiều mà thở dài. Vu Văn Văn lại quấn quít lấy Trịnh Tú Nghiên hồi lâu mới ngồi dậy, chuẩn bị mặc quần áo xuống giường làm cơm.

"Tỷ tỷ lại nằm thêm chút nữa đi, để ta đi nấu bữa sáng. Đúng rồi, tỷ tỷ muốn ăn bánh rán hay là bánh màn thầu?"

"Bánh màn thầu đi."

"À, vậy ta ăn bánh rán." Vu Văn Văn mặc áo quần chỉnh tề xong buộc tóc lên, mang giày chuẩn bị đi vào nhà bếp. Lúc gần đi bỗng nhiên nở nụ cười, nhỏ giọng thầm thì, "Ta không ăn bánh màn thầu nữa đâu, tối qua ăn cả đêm rồi." Không ngờ lại bị Trịnh Tú Nghiên nghe thấy, tàn nhẫn gõ lên đầu nàng một cái.

"Vu Văn Văn! Bên trong đầu nhỏ của ngươi mỗi ngày đều nghĩ cái gì vậy!"

Vu Văn Văn chạy trối chết.

==========

Lại một buổi tối hai người đều tình mê ý loạn.

Vu Văn Văn nghiêng người dựa vào đầu giường, hai tay nắm eo thon của Trịnh Tú Nghiên, nhìn nàng đỡ vai mình, ngồi trên người mình nhẹ nhàng nhấp nhô, phun ra nuốt vào côn thịt. Trịnh Tú Nghiên cau mày cắn môi, nhưng vẻ mặt lại hết sức hưởng thụ, đáy mắt Vu Văn Văn nóng lên, xấu xa ưỡn hông thẳng tắp thọc vào hoa tâm.

"Ứ. . . Đừng. . . Ăn đủ rồi. . ."

Trịnh Tú Nghiên bỗng tê rần thân thể, cả người vô lực dựa vào ngực Vu Văn Văn. Thấy Vu Văn Văn không có ý muốn động, liền nhẹ nhàng cắn vai Vu Văn Văn một cái, thấp giọng nói "Tên oắt con này, ngươi mau động đi. . ." Một đôi mắt nước long lanh lộ ra một tia ấm ức, Vu Văn Văn trông thấy mà tim muốn tan chảy.

Vu Văn Văn vốn đang cúi đầu bú mút bầu vú mềm của Trịnh Tú Nghiên, nghe vậy chỉ cảm thấy côn thịt to thêm mấy phần. Nàng ôm eo Trịnh Tú Nghiên, hạ thân lại hung ác mãnh liệt thúc lên trên. Trịnh Tú Nghiên bị cắm sâu không chịu nổi, mềm nhũn dựa vào trong lòng nàng, không kìm được rên rỉ thành tiếng.

"Ứ ứ. . . Ớ ớ ớ. . . Văn. . . Văn Văn ngoan, ngươi ứ ứ. . . Chậm. . . chậm một chút. . . Á á á. . ."

Nàng đã muốn tiết thân tới nơi mà côn thịt Vu Văn Văn còn ở bên trong ra ra vào vào lấp đầy không cho nàng tiết ra. Trịnh Tú Nghiên xấu hổ khóe mắt chảy ra nước mắt, khó chịu vặn vẹo mông, ở sau lưng Vu Văn Văn cào ra từng vệt hồng ngân.

Quả là tiểu oan gia thích dằn vặt người. Trịnh Tú Nghiên đỏ mắt nghĩ.

Da đầu Vu Văn Văn tê dại một hồi, cuối cùng lại ra sức đánh đưa thêm mấy lần, mỗi lần đều thúc vào sâu tận cùng bên trong. Bỗng nàng rút côn thịt ra, tiết tinh quan, bắn đầy lên bụng Trịnh Tú Nghiên và chỗ hai người giao cấu thành một đống bừa bộn.

Vu Văn Văn lấy khăn sạch lau chùi hạ thân hai người. May là mình có dự kiến trước, hiện giờ dưới thân hai người có lót thảm, bằng không tối nay nhất định ngủ không thoải mái. Nàng ôm lấy Trịnh Tú Nghiên hiện giờ đã không mở nổi mắt, rất nhanh hai người đều ngủ say.

Ngày hôm sau Trịnh Tú Nghiên tỉnh dậy, ánh mắt đã thanh tỉnh hơn nhiều, không còn ý loạn tình mê như hai ngày trước. Nàng thở phào nhẹ nhõm, kỳ vũ lộ rốt cục cũng qua rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro