9H. Kỳ Vũ Lộ [Trung]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Văn Văn giống như bị trúng bùa, mà giọng nói Trịnh Tú Nghiên chính là thần chú. Vu Văn Văn xoay qua đè nửa người lên người Trịnh Tú Nghiên, cúi đầu áp lên đôi môi lạnh lẽo của nàng.

Vu Văn Văn không biết sau đó phải làm gì, chỉ biết nằm trên người Trịnh Tú Nghiên thở hổn hển. Bị hơi thở của nàng làm cho rối loạn tâm thần, mặt Trịnh Tú Nghiên đỏ lên. Người này, vẫn ngốc nghếch như thế. Trịnh Tú Nghiên mắng thầm trong lòng, nàng nghiêng đầu đi, cạy hàm răng Vu Văn Văn ra.

Lúc mới đầu Vu Văn Văn vẫn ngơ ngác không biết làm sao, sau đó lại làm càn ở trong miệng Trịnh Tú Nghiên đá lưỡi lung tung. Trịnh Tú Nghiên từ chủ động biến thành bị động, bị Vu Văn Văn hôn đến thở gấp liên tục, hai tay không tự chủ được vòng lấy cổ Vu Văn Văn.

"Văn Văn. . . Văn Văn. . . Phía dưới. . ." Hôn càng lúc càng kịch liệt, hạ thân Trịnh Tú Nghiên càng ngày càng trống vắng. Nàng nâng mặt Vu Văn Văn lên, ánh mắt nóng rực nhìn nàng.

Vu Văn Văn hoàn toàn tỉnh ngộ, nhẹ nhàng cởi áo ngủ Trịnh Tú Nghiên ra. Hôn một đường xuống phía dưới rồi dừng lại trước ngực Trịnh Tú Nghiên. Trịnh Tú Nghiên tuy vóc người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng đôi kiều nhũ này thì không hề nhỏ chút nào, làm Vu Văn Văn nhớ tới bánh màn thầu táo đỏ mà người ta thường hấp vào dịp Tết.

Vu Văn Văn do dự một hồi, cúi người liếm láp đầu vú hệt như quả táo tàu kia, tay phải thì nhào nặn kiều nhũ bên phải.

"Ưm. . . Đừng. . ." Khoái cảm quá mức mãnh liệt, Trịnh Tú Nghiên thốt lên tiếng kêu yếu ớt, hạ thân đã nước chảy róc rách. Nàng bất an lắc lắc thân thể, thấy Vu Văn Văn còn hết sức chuyên chú chôn trong ngực mình, không khỏi vừa thẹn vừa giận. Nàng nhéo lỗ tai Vu Văn Văn, nũng nịu kêu: "Văn Văn! Ngươi đừng ăn nữa!"

Vu Văn Văn nghe vậy sững sờ, ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính một chút nước bọt trong suốt. Nàng vốn tưởng rằng Trịnh Tú Nghiên thật sự tức giận, lại phát hiện nàng ấy chỉ ngượng ngùng mà thôi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xấu xa nở nụ cười. "Hảo tỷ tỷ, từ nhỏ ta chưa từng được bú sữa bao giờ, tỷ để ta thử chút đi nha."

Rõ ràng không phải câu nói gì quá tục tĩu nhưng Trịnh Tú Nghiên lại ngượng mặt đỏ bừng. Vu Văn Văn lần này lại càng quá đáng, từ liếm láp biến thành bú mút, sau đó trực tiếp dùng răng nhẹ nhàng nghiến nghiến đầu vú Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên lại phát ra vài tiếng rên rỉ đứt quãng.

Cuối cùng Vu Văn Văn không còn lưu luyến bầu ngực Trịnh Tú Nghiên nữa, mà một đường xuống phía dưới. Giờ khắc này lòng Vu Văn Văn tràn đầy thích thú, tựa hồ thích đến tràn ra khóe miệng, nàng chỉ cảm thấy giờ khắc này Nghiên tỷ tỷ thật đáng yêu, toàn thân từ trên xuống dưới nơi nào cũng có thể yêu. Rốt cục lướt qua bãi cỏ um tùm, ánh mắt nóng bỏng rơi vào cửa động nước chảy róc rách.

Vu Văn Văn tò mò chạm một cái vào cửa động ướt nhẹp, lòng bàn tay kéo ra một đống nhầy nhụa, thân thể Trịnh Tú Nghiên run lên. Vu Văn Văn nhận ra giờ khắc này Trịnh Tú Nghiên đang động tình, mà dưới thân mình cũng càng ngày càng khó nhịn, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải. Nàng lại nghiêng người đè lên người Trịnh Tú Nghiên. Ngửi thấy sau cổ Trịnh Tú Nghiên bay tới hương hoa nhàn nhạt, bèn hôn lung tung, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Trịnh Tú Nghiên khẽ thở dài một hơi. Quả là một đứa ngốc.

Trịnh Tú Nghiên khẽ cắn môi dưới, ngón tay lần mò đến eo Vu Văn Văn giúp nàng cởi áo ngủ ra, côn thịt dâng trào liền nhảy ra ngoài.

Vu Văn Văn ngồi dậy, có chút thẹn thùng lại có chút ngạc nhiên mà nhìn Trịnh Tú Nghiên, không biết ý nàng muốn thế nào. Trịnh Tú Nghiên thoáng nhìn vật dâng trào dưới thân Vu Văn Văn, kinh hãi đến biến sắc. Côn thịt kia trắng nõn đúng là có chút đáng yêu, mặt trên gợn lên vài đường gân xanh, to dài ước chừng cánh tay trẻ sơ sinh. Trịnh Tú Nghiên bình tĩnh vuốt ve côn thịt, nhưng trong lòng có chút sợ hãi không thôi.

Mình... Sẽ bị thứ này thọc chết ở trên giường mất...

"Nghiên tỷ tỷ, làm sao bây giờ. . . Thật kỳ quái. . ." Vu Văn Văn thường ngày vốn nghịch ngợm dạn dĩ, giờ đây lại bối rối không biết phải làm sao, thân dưới như bị một đám lửa thiêu đốt, đặc biệt là lúc bàn tay nhỏ nhắn của Trịnh Tú Nghiên nhẹ nhàng vỗ về côn thịt, suýt chút nữa nàng đã bắn ra.

Trịnh Tú Nghiên kéo Vu Văn Văn về phía mình một chút, Vu Văn Văn sáp lại đè lên người nàng, sau đó nàng chủ động hôn Vu Văn Văn. Một lúc lâu sau, Trịnh Tú Nghiên yên lặng nhìn Vu Văn Văn, nói: "Văn Văn, muốn ta."

Vu Văn Văn trừng mắt nhìn Trịnh Tú Nghiên. "Làm sao cơ. . ." Trịnh Tú Nghiên đỏ mặt, chủ động đỡ côn thịt dưới thân nàng đưa đến trước cửa động.

"Trước tiên ngươi ở ngoài cọ cọ một chút, chờ. . . chờ lát nữa có nhiều nước chảy ra thì trực tiếp đi vào là được. . ." Tiếng Trịnh Tú Nghiên nhỏ như muỗi kêu.

Vu Văn Văn ngoan ngoãn nghe lời đỡ côn thịt lên, linh khẩu nhẹ nhàng sượt qua huyệt khẩu. Nàng chỉ cảm thấy hột thịt phía trên cửa động cương lên như hạt đậu đỏ rất đáng yêu, thế là nhiều lần cọ cọ ma sát nơi đó, bỗng nhiên Trịnh Tú Nghiên yêu kiều rên rỉ, cửa động lại tuôn ra một dòng nước trong suốt. Vu Văn Văn bỗng nhiên hiểu rõ, thế là côn thịt xấu xa chống vào nơi đó, nhẹ nhàng cọ xát, giống như nơi đó là công tắc thần kỳ hay là van nước vạn năng, cứ đụng vào là Trịnh Tú Nghiên sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm, tiếp theo sẽ tuôn ra rất nhiều nước...

"Nghiên tỷ tỷ, nước nhiều lắm rồi, ta muốn. . . Đi vào." Vu Văn Văn ngoan ngoãn nói, kỳ thực thân dưới của nàng đã sắp căng bể tới nơi. Lời này cũng không giống như khẩn cầu mà chỉ là báo trước. Không đợi Trịnh Tú Nghiên đáp một tiếng, Vu Văn Văn liền chậm rãi tiến vào.

"Úi. . . Đau. . ." Mới vừa đút vào một chút Trịnh Tú Nghiên đã đau đớn kêu lên chau mày. Hai tay Vu Văn Văn ôm hai chân Trịnh Tú Nghiên, bị kiều huyệt hút chặt đến tê cả da đầu, trán nổi cả gân xanh. Nàng rút côn thịt ra, trở lại cửa động cọ xát, cúi đầu in lên khóe miệng Trịnh Tú Nghiên vài nụ hôn, mong rằng có thể giảm bớt một chút đau đớn cho Trịnh Tú Nghiên.

"Tỷ tỷ còn đau không? Xin lỗi, vừa rồi ta gấp gáp quá, ta. . ." Vu Văn Văn nói năng lộn xộn xin lỗi, vừa hổ thẹn lại đau lòng. Nàng nào có muốn làm Trịnh Tú Nghiên đau đến vậy.

Trịnh Tú Nghiên thấy người kia rõ ràng đã gấp chịu không nổi nhưng vẫn nghĩ đến cảm thụ của nàng mà miễn cưỡng rút ra, trong lòng không khỏi nóng lên, hai tay nâng mặt Vu Văn Văn, đối mặt Vu Văn Văn, Trịnh Tú Nghiên chậm rãi dạng chân ra, quấn vào eo Vu Văn Văn.

Thôi, cứ tùy ý nàng đi vậy.

Trời xui đất khiến mình gặp phải tiểu oan gia này. Trịnh Tú Nghiên nhắm chặt mắt lại.

Vu Văn Văn thấy được ngầm đồng ý, lại nhấc thương lên, chậm rãi tiến vào. Mỗi khi đi vào một chút đều sẽ giương mắt lặng lẽ quan sát vẻ mặt Trịnh Tú Nghiên; Trịnh Tú Nghiên bị đau nàng liền dừng lại, Trịnh Tú Nghiên thoải mái một chút nàng lại tiến vào trong thêm một chút...

Trịnh Tú Nghiên cau mày, khóe mắt chảy nước mắt. Nàng không kêu ca, nhưng đau đến nỗi móng tay cào lên bờ lưng của Vu Văn Văn ra vài vệt máu.

Bỗng nhiên thứ nóng rực kia bị đẩy tới tận hoa tâm trong kiều huyệt, Trịnh Tú Nghiên rùng mình một cái, kiều huyệt lại trào ra một dòng nước mới. Vu Văn Văn thức thời, chậm rãi ra vào, mỗi lần đều cố ý đâm vào nơi sâu đó.

Đau đớn tan thành mây khói, từ từ đã biến thành khoái cảm. Trịnh Tú Nghiên giãn mày, khóe miệng tràn ra vài tiếng rên rỉ vỡ vụn. Dường như cảm thấy ngượng ngùng, nàng liền che miệng lại. Vu Văn Văn vừa đánh đưa, vừa bỏ tay Trịnh Tú Nghiên ra.

"Tỷ tỷ thân thể mềm, nơi đó mềm, tiếng kêu cũng mềm mại dễ nghe. Tỷ tỷ kêu thêm mấy tiếng nữa đi, ta thích nghe lắm!" Vu Văn Văn dụ dỗ nói, thấy Trịnh Tú Nghiên vẫn cắn môi kiềm nén, thế là gia tăng cường độ đánh đưa.

"Ứ ứ. . . Đừng mà. . . Chậm. . . Ch..ậm m..ột ch..út. . ." Câu chữ hoàn chỉnh bị Vu Văn Văn đâm cho vỡ vụn, Trịnh Tú Nghiên khóe mắt ngậm lệ, chỉ biết siết lấy ga trải giường chịu đựng khoái cảm ngợp trời. Bỗng bụng co giật từng cơn, thân thể không tự chủ rụt về phía sau. Nhưng Vu Văn Văn tay mắt lanh lẹ, lại kéo người dưới thân trở về, bá đạo đè lại, tiếp tục thọc vào rút ra, thậm chí còn mạnh còn sâu hơn lúc nãy.

Bên trong kiều huyệt lại tuôn trào mật dịch. Côn thịt cương cứng bị tiểu huyệt ấm áp bao lấy làm Vu Văn Văn sung sướng thở hừ hừ. Trịnh Tú Nghiên hai mắt đỏ ngầu đã mất đi lý trí, chỉ còn biết ở dưới thân Vu Văn Văn yểu điệu rên rỉ. Vu Văn Văn thích nhìn hai mắt Trịnh Tú Nghiên đỏ lên vì bị mình chơi tới khóc, một Trịnh Tú Nghiên yếu đuối thế này càng khiến nàng yêu thương gấp bội. Trịnh Tú Nghiên bị giày vò không chịu nỗi khóc kêu thành tiếng, mang theo tiếng khóc nức nở nói "Đừng mà", nhưng nàng càng như vậy thì lòng Vu Văn Văn càng ngứa ngáy khó nhịn, càng muốn ở bên trong đâm thọc lung tung.

Bỗng thân thể Trịnh Tú Nghiên căng thẳng, bụng dưới lại co giật theo từng nhịp đánh đưa của Vu Văn Văn, cuối cùng không chịu nổi, yêu kiều tiết thân. Nhưng côn thịt Vu Văn Văn còn chôn trong thân thể mình. Bỗng nhiên nàng cảm thấy vật kia dường như nở lớn, Vu Văn Văn lại khó nhịn đánh đưa mấy lần sau đó cúi người xuống ôm chặt Trịnh Tú Nghiên. Trịnh Tú Nghiên chợt nhớ tới điều gì, cả người giật mình một cái, đẩy Vu Văn Văn đang nằm trên người mình ra.

"Văn Văn, rút ra nhanh lên!" Trịnh Tú Nghiên yếu ớt trách mắng.

"Tỷ tỷ ơi, ở bên trong huyệt sưởi ấm thoải mái lắm, đợi chút nữa đi. . ." Vu Văn Văn chơi xấu tiếp tục vùi vào ngực nàng.

Trịnh Tú Nghiên tức điên, vội vã giẫy giụa muốn Vu Văn Văn đứng dậy. Thoải mái thì thoải mái đấy, nhưng nàng còn chưa đánh mất lý trí đâu, nếu như Vu Văn Văn đánh dấu nàng thì hỏng bét.

*Alpha lúc giao hoan sẽ đánh dấu lên Omega, một khi dấu hiệu hoàn tất, sẽ trung trinh với nhau, sống chết không rời!

Vu Văn Văn cũng nhận ra Trịnh Tú Nghiên sắp trở mặt, mới lưu luyến rút côn thịt còn cứng ra, nghe "Póc" một tiếng. Vu Văn Văn rốt cục cũng nhịn không nổi nữa, tiết tinh quan, chất lỏng trắng đục nóng hổi phun đầy lên bụng Trịnh Tú Nghiên, hai người đồng thời xấu hổ đỏ bừng mặt.

Miệng huyệt Trịnh Tú Nghiên đỏ lừ như một đóa hoa bị chà đạp không thương tiếc. Trên bụng ấm áp một mảng. Trịnh Tú Nghiên đương nhiên biết đó là cái gì, cả người nàng rụng rời khó chịu, bèn nhéo lỗ tai cái người đang vùi vào ngực mình, Vu Văn Văn đau đớn xin tha, Trịnh Tú Nghiên đỏ mặt quay người đi.

Vu Văn Văn nằm một bên thở hổn hển, hóa ra đây chính là tư vị giường chiếu chi hoan. Nàng liếm liếm đôi môi khô khốc, có chút chưa đã thèm, lại kéo thân thể Trịnh Tú Nghiên qua.

"Tỷ tỷ, chúng ta lại tới một lần nữa nhé. . ."

"Không được! Đừng. . ."

"Hảo tỷ tỷ, để ta vào đi thôi. . ." Nói xong cũng không chờ Trịnh Tú Nghiên trả lời, Vu Văn Văn liền trực tiếp nhấc thương xông vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro