Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh cảm thấy mình là một người không có nhà, cho nên chỉ có thể lơ lửng ở trên không trung và nổi trên mặt nước nhưng sẽ không bao giờ rơi xuống mặt đất.

Sau khi TaeHyung trở lại Seoul, phó tổng tập đoàn JT lại lần nữa mở tiệc chiêu đãi JungKook, TaeHyung và GaEun.

Sau bữa tối, JungKook nắm lấy tay TaeHyung nhưng lại nhận được một ánh mắt lạnh băng.

JungKook nhíu nhíu mày, nói, "TaeHyung, mau trở về đi."

Cậu hơi nheo mắt, cẩn thận nhìn người đàn ông ở trước mắt, sau đó cong cong khóe miệng, cười thành tiếng nói, "JungKook, đừng có tự mình đa tình như vậy được không? Em cho rằng anh có bao nhiêu thích em, hửm?"

JungKook cúi đầu lẩm bẩm nói, "TaeHyung, em yêu anh."

Anh duỗi tay vỗ vỗ mặt cậu, anh tiến về phía trước một chút, nhẹ nhàng nói, "Xin lỗi nhưng anh không yêu em." Nói xong, anh nhìn chiếc nhẫn trên tay, "Chậc, mấy ngày này thực sự rất bận nên cũng quên mất phải tháo nhẫn ra." Nói xong anh liền rút chiếc nhẫn ra rồi ném xuống đường cái, sau đó nói với JungKook, "Em mau nhanh chóng ký tên, đừng lại đến làm phiền anh nữa."

Cậu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bị anh ném ở trên đường một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nói, "Có phải anh có bạn trai mới rồi không?"

TaeHyung nhìn cậu, anh không có một chút do dự nào nói, "Đúng vậy, so với em lợi hại hơn nhiều, cả đêm làm bốn lần."

JungKook lui về phía sau hai bước, ngón tay cái không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, hai người đứng trên đường cái giằng co một hồi lâu, cuối cùng cậu tự giễu cười cười, "TaeHyung, nếu sớm biết duyên phận chúng ta chỉ có 5 năm ngắn ngủn như thế này, em nhất định sẽ quỳ xuống cầu hôn anh ngay trong lần đầu tiên nhìn thấy anh."

TaeHyung khinh miệt nói, "Nếu sớm biết em ngu và phiền phức như vậy thì anh sẽ không theo em lên giường."

JungKook giống như không thể chịu đựng được nữa nên nhanh chóng ngắt lời anh, qua một hồi lâu mới nói, "Sau này anh nhớ phải chăm sóc bản thân, em sẽ không đến quấy rầy anh nữa."

TaeHyung gật gật đầu nói, "Tốt nhất là như vậy. Hai chúng ta sau này cũng không cần gặp lại nhau." Nói xong, anh lấy điện thoại ra mở Kakaotalk, "Vậy anh đi trước, không cần tiễn."

JungKook nhìn theo bóng dáng TaeHyung, sau đó nhìn thấy anh ngồi vào chiếc xe Lexus đang đậu ở trên lề đường.

Cậu tiến về phía trước hai bước, nhặt chiếc nhẫn bị ném ở trên đường rồi bỏ vào trong túi áo sơ mi.

Vào đầu mùa xuân, cô gái ở quầy lễ tân công ty đưa cho TaeHyung một phong bì. Giống như có thần giao cách cảm, anh đột nhiên cảm thấy sợ hãi, bàn tay cầm phong bì có chút run rẩy. Anh chậm rãi hít một hơi thật sâu trước khi mở phong bì, bên trong có hai tờ giấy mỏng và hai chiếc chìa khóa. Một tờ là đơn ly hôn, một tờ là JungKook từ bỏ quyền sở hữu tài sản trong thời gian hôn nhân.

Hai chiếc chìa khóa này vô cùng quen thuộc với anh, một chiếc là chìa khóa căn phòng của bọn họ, một chiếc là chìa khóa xe Audi q3.

Anh dừng lại một chút, sau đó cất hai tờ giấy và hai chiếc chìa khóa vào trong ngăn kéo, khi ngẩng đầu lên thì hai mắt đỏ ngầu.

TaeHyung sờ sờ vào vùng bụng dưới phẳng lì của mình, ở trên có một vết sẹo đỏ nhô lên, nơi đây từng được bác sĩ đặt vào một đáy huyệt nhân tạo nhưng cuối cùng lại bị lấy ra.

Anh chưa bao giờ gặp may mắn nên xác suất thành công 50% không bao giờ đến lượt anh. Anh cũng đã sớm đoán được điều này.

Điều này là do anh lựa chọn, xác suất thất bại, di chứng sau phẫu thuật,...... anh đã sớm biết những điều này.

TaeHyung không bị ai mê hoặc, cũng không bị ai lừa gạt, con đường này là do anh chọn nên không thể trách bất cứ ai.
Anh biết JungKook có bao nhiêu để ý và coi trọng cuộc hôn nhân này, nhưng hiện giờ một tờ đơn ly hôn đã chấm dứt tình cảm bọn họ.

Nhưng như vậy cũng rất tốt, JungKook cuối cùng cũng có thể sống cuộc sống của một người bình thường, còn anh chỉ là một người cô đơn mà thôi, nhưng cả đời này anh am hiểu nhất chính là cô đơn.

Tất cả điều này đều khá tốt, ít nhất cậu có thể có được những thứ mình muốn, ít nhất JungKook có thể có được hạnh phúc.

Đây là kết cục tốt nhất anh có thể nghĩ đến.

Sau đó, anh nhìn thấy vòng bạn bè KangWon, các đồng nghiệp TE đã tổ chức một bữa tiệc chia tay dành cho JungKook, từ các bình luận của đồng nghiệp anh biết được cậu đã rời TE và chuyển sang làm giám đốc tài chính cho một doanh nghiệp lớn.

TaeHyung nghĩ tuy tính cách JungKook hiền lành nhưng trong xương cốt lại là một người gia đình, cho nên không thích hợp với công việc văn phòng có cường độ làm việc cao, nhưng vì anh mà cậu phải làm công việc này trong rất nhiều năm, là anh làm chậm trễ JungKook.

Sau đó, anh nhìn thấy JungKook cập nhật vòng bạn bè, cậu còn nhận nuôi một cặp chó mèo bị lạc.

Anh có thể tưởng tượng được sự dịu dàng của cậu khi ôm chú chó lông xù vào trong lòng ngực và vuốt ve mèo con.

Anh suýt rơi nước mắt khi nhìn ba bức ảnh giản dị này.

Anh từng cho rằng chính mình sẽ kháng cự các tin tức của JungKook, anh sợ mọi thứ về cậu sẽ trở thành điểm đau. Nhưng khi chân chính kết thúc thì anh mới hiểu được hoá ra có thể nhìn JungKook từ xa đã rất hạnh phúc rồi.

Vào tháng thứ ba JungKook gia nhập X, chị Kang ở phòng tài chính nghe được tin cậu đã ly hôn và hiện giờ đang độc thân nên nhiệt tình giới thiệu em gái của mình cho cậu, còn nói tin tức tố của em gái mình là mùi hoa sơn chi rất phù hợp với mùi cây thông của cậu.

JungKook đã nói rất nhiều lần nhưng vẫn không thể từ chối được ý tốt của chị Kang nên đành phải căng da đầu đồng ý.

Khi cùng Kang tiểu thư ngồi ở trong quán Starbucks thì cậu mới nhận ra cuộc gặp gỡ này có ý nghĩa gì.

Kang tiểu thư duyên dáng và quyến rũ, cô ăn mặc rất thời trang và trang điểm nhẹ nhàng, trên người tản ra mùi hoa sơn chi làm cho cả người JungKook lâng lâng.

Lúc này, cậu lại đột nhiên nhớ đến mùi dầu gội dễ ngửi trên người TaeHyung.

May mà Kang tiểu thư là một cô gái dịu dàng và lịch sự, cho nên cô không để ý đến việc JungKook thỉnh thoảng thất thần, cô còn có ấn tượng tốt với sự thành thục và hào phóng của JungKook nên trước khi tách ra hai người trao đổi Kakaotalk với nhau.

Khi về đến nhà, khoảnh khắc một mèo một chó bổ nhào vào người làm cho JungKook tỉnh táo trở lại, lúc này cậu mới ý thức được chính mình đang làm cái gì.

Cậu cởi áo sơ mi, trước ngực là một sợi dây chuyền màu đen, trong sợi dây chuyền là hai chiếc nhẫn, một chiếc của cậu và một chiếc của TaeHyung.

Cậu duỗi tay ấn chiếc nhẫn vào trong ngực, nhưng lại chỉ cảm thấy chua xót và đau khổ.

Lúc này, Kang tiểu thư đột nhiên gửi tin nhắn Kakaotalk đến.

Cô nói với cậu ngủ ngon, anh chàng đẹp trai.

JungKook sợ đến mức đưa điện thoại ra xa, cậu đột nhiên cảm thấy tức ngực khó thở nên đi mở cửa sổ ban công, đứng ở bên ngoài hút hai điếu thuốc.

Sau đó cậu trở vào phòng khách, suy nghĩ mãi mới trả lời lại, "Ngủ ngon."

Chỉ một giây sau, Kang tiểu thư liền gửi tin nhắn Kakaotalk đến với một icon vẻ mặt đáng yêu.
Cậu cắn cắn môi rồi đặt điện thoại lên trên bàn, không hề trả lời lại.

Hết-Chương 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro