Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong toàn bộ tháng 5, JungKook và Kang tiểu thư câu được câu không trò chuyện với nhau trên Kakaotalk, hầu hết thời gian đều là Kang tiểu thư chủ động nhắn tin, tuy JungKook cảm thấy có chút không ổn, nhưng cũng không còn ác cảm và né tránh cô nữa.

Cuối tuần, cậu nhận được cuộc hẹn từ Kang tiểu thư, cậu suy nghĩ một chút liền đồng ý.

Hai người hẹn nhau ở rạp chiếu phim bên cạnh một trung tâm thương mại. Kang tiểu thư đã mua vé trước nên hai người liền đi vào rạp chiếu phim ngay khi gặp nhau.

Trong rạp chiếu phim có rất nhiều người, không gian có vẻ vô cùng chật chội.

Khi cùng TaeHyung ở bên nhau, hai người đều rất bận rộn nên ít khi có thời gian dành cho bản thân, chứ đừng nói đến việc đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh. Mấy năm nay, số lần bọn họ cùng nhau đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nghĩ đến đây, tâm trạng JungKook trở nên chán nản và nặng nề.

Cậu từng cho rằng ngày tháng còn rất dài nhưng lại không ngờ ngày tháng thuộc về hai người bọn họ lại ngắn ngủi đến như vậy, cuối cùng cậu mới phát hiện ra bọn họ còn rất nhiều chuyện chưa làm và trong lòng còn rất nhiều tiếc nuối.

Tuy cậu sống đến hai mươi tám tuổi nhưng cũng chỉ nói chuyện yêu đương với mỗi TaeHyung, cậu chưa từng cùng người khác xem phim điện ảnh nên lúc này có chút không được tự nhiên.

Cậu ngồi thẳng tắp và chăm chú xem bộ phim tình cảm dài lê thê.

Cùng với tiếng nhạc du dương trong bộ phim, một lát sau tin tức tố của Kang tiểu thư bay ra làm người vui vẻ thoải mái.

Tâm trạng căng thẳng và xấu hổ cũng dần dần trở nên nhẹ nhàng, cả người không còn cứng đờ giống như khi mới đến nữa, cậu thả lỏng người và dựa vào ghế.

Trong bóng tối, cậu lặng lẽ nhìn Kang tiểu thư dưới ánh sáng le lói của màn hình chiếu phim, nhìn sợi tóc của cô thỉnh thoảng dừng ở trên người mình, cậu đột nhiên cảm thấy hai chiếc nhẫn trước ngực vô cùng nóng bỏng.

Cậu không kìm được mà nắm chặt cúc áo sơ mi rồi hắng hắng giọng.

Sau khi bộ phim kết thúc, hai người cùng nhau đi đến trung tâm thương mại ăn cơm. Cả hai người đều có tính cách thích chăm sóc người khác nên không ngừng gắp đồ ăn cho đối phương, Kang HaNeul còn hài hước và hào phóng nên không khí bữa cơm cũng rất vui vẻ.

Đến gần cuối bữa cơm, JungKook nhẹ nhàng nói với Kang tiểu thư, "HaNeul, em là cô gái rất tốt nhưng có một số chuyện tôi còn chưa nói với em."

Nụ cười trên mặt HaNeul lập tức cứng đơ, sau đó ánh mắt có chút xấu hổ, cô cúi đầu nhìn xuống bàn.

"Tôi mới vừa ly hôn cách đây không lâu, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng bắt đầu một tình yêu mới."

HaNeul nhíu nhíu mày rồi cắn chặt môi dưới một chút, sau đó vuốt ve những sợi tóc bên tai, cuối cùng nở một nụ cười có chút xấu hổ nói, "Vậy anh, tại sao anh lại ly hôn."

JungKook dừng lại một chút, nói, "Bởi vì người yêu nói ra nên tôi không còn cách nào khác."

Cô gật gật đầu, ánh mắt hoảng loạn và mê mang.

Cậu trong lòng vừa chua xót vừa xấu hổ, "Tôi, lúc trước chị gái em bảo tôi đến gặp em một lần, khi đó tôi rất ngốc nên không nghĩ là hẹn hò. Tôi không thể cùng người khác ở bên nhau."

HaNeul quay đầu sang một bên không nhìn cậu, sau một lúc lâu mới nói, "Vậy anh định thế nào."

JungKook trầm mặc một lát mới nói, "Tôi không bỏ được anh ấy. Em không nên lãng phí thời gian trên người tôi. Tôi thật sự xin lỗi."

Cô cúi đầu xuống nhìn bàn tay của mình, sau đó ngẩng đầu lên, nói, "Không bỏ được thì hãy thử một lần. Anh không thử thì làm sao biết được."

Cậu nhìn cô vài giây, sau đó quay đầu nhìn những người đang ra vào trung tâm thương mại, một số người thì cười, một số người thì đang vội vàng, một số người thì dìu già dắt trẻ, một số người thì cô đơn lẻ bóng.
Mỗi người đều có dáng vẻ riêng, mỗi người đều có cách sống riêng và mỗi người đều có nỗi khổ riêng.

Mấy năm nay, cậu trải qua không quá tốt cũng không quá xấu, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ đi một con đường khác.

Trong lòng cậu có một âm thanh đang kêu gào, nhìn đi, Kim TaeHyung đã có cuộc sống mới, cậu cũng nên có cuộc sống mới.

HaNeul tiếp tục nói, "Ít nhất, ít nhất đừng từ chối em nhanh như vậy được không! Ít nhất anh nên cho chúng ta một cơ hội, bắt đầu từ làm bạn bè!"

Cậu có chút khiếp sợ, cẩn thận nhìn cô gái ở trước mặt, đôi môi hơi khép mở, hai mắt ươn ướt, gương mặt ửng hồng, trong lúc nhất thời tin tức tố không chịu khống chế liền bay ra, cậu từ trước đến nay là một người mềm lòng, không giỏi từ chối người khác, không thể nhìn người khác rơi lệ, càng không thể nhìn người khác vì cậu mà rơi lệ nên nhịn không được nói, "Được."

Sau đó, cậu cảm thấy hai chiếc nhẫn trước ngực càng nóng bỏng hơn.

Trong lòng cậu trống rỗng, sau đó là trầm mặc kéo dài, cậu đột nhiên có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại cảm thấy trong hoàn cảnh này nói cái gì cũng đều không thích hợp.

Cậu nhìn chằm chằm gương mặt HaNeul rồi đột nhiên quay mặt sang chổ khác.

Cậu không biết tương lai sẽ như thế nào, cũng không biết mình có thể thoát khỏi đoạn tình cảm này hay không, cậu rất hoang mang và lo sợ.

Năm sáu năm nay, cậu chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày mình rời khỏi TaeHyung, lúc này cậu giống như một con thú nuôi mới vừa bị đuổi đi, so với nóng lòng muốn thử cuộc sống mới và tận hưởng tự do thì cậu chỉ cảm thấy bất lực trong trái tim, thậm chí còn sợ hãi.

Sau khi cùng HaNeul tách ra, không biết tại sao cậu lại lái xe đến tiểu khu trước đây.
Bảo vệ không biết xe mới của cậu nên phải đi xuống xem mặt cậu. Cậu cao gần 1m9 và rất đẹp trai, bảo vệ khá ấn tượng với cậu nên nhanh chóng để cậu đi vào, cuối cùng còn nói, "Sao lâu nay không thấy hai vợ chồng cậu?"

JungKook cảm thấy hơi căng thẳng, cậu không thể nói hai người đã ly hôn nên đành phải nói, "Chúng tôi đã chuyển đi."

Bảo vệ vỗ vỗ trán, đột nhiên nói, "Lần trước gặp người yêu cậu, cậu ấy cũng nói như vậy. Tôi quên mất."

Trong lòng cậu run rẩy, nhịn không được suy đoán rất nhiều lý do khiến cho anh nói như vậy.

Chẳng lẽ anh vẫn còn tình cảm với cậu? Hay là còn có ẩn tình khác?

Trái tim cậu kịch liệt run rẩy, súyt chút nữa nhảy khỏi lồng ngực nhưng lại đột nhiên rơi xuống.

Có lẽ là do TaeHyung lười nói chuyện với bảo vệ mà thôi.
Cậu dừng xe ở dưới lầu, hút một điếu thuốc, cậu đếm ô cửa sổ từ tầng 1 đến tầng 11, cậu nhìn chằm chằm vào bóng tối một hồi lâu, căn phòng đã từng thuộc về hai người bọn họ bây giờ không còn là nhà của bọn họ nữa.

Cậu đã lâu chưa gặp lại anh, cậu cũng đã quen với nỗi đau và nhớ mong, điều mà trước đây cậu nghĩ rằng sẽ không thể chấp nhận và chịu đựng được.

Cậu nghĩ con người rất giỏi thay đổi, thói quen trong 5 năm có thể trở lại trạng thái ban đầu chỉ trong một vài tháng.

Cậu nghĩ có lẽ cậu nên bắt đầu một cuộc sống mới.

Cậu tháo sợi dây chuyền xuống, hai chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh trăng, cậu gắt gao nắm chặt ở trong tay, sau đó bỏ vào ví tiền.

Cậu khởi động ô tô, một mảng trời đêm và ô cửa sổ tối om bị ném lại ở phía sau.

Hết-Chương 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro