CHƯƠNG 13 "Tôi...... Tôi đợi ba tới."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT:yinyin040

Duyên phận từ trước đến nay luôn là một thứ nói không rõ .

Buổi tối hôm ấy, Lăng Vân Phàm lại lần nữa gặp được Kỷ Thương Hải.

 Buổi tối mỗi tuần thứ năm và thứ bảy ,  ba Lăng đều sẽ đưa Lăng Vân Phàm đi công viên kế tiểu khu chơi bóng rổ.

buổi tối hôm đó sau khi đánh  bóng rổ xong trên đường đi về nhà, đi ngang qua một chỗ tiểu khu, Lăng Vân Phàm nhìn thoáng, ngoài ý muốn nhìn thấy một cậu nhóc nhỏ gầy ngồi ở  trong một góc bồn hoa ở cửa sau tiểu khu, nhàm chán mà đùa nghịch món đồ chơi mô hình trong tay .

Cậu nhóc đó đúng là Kỷ Thương Hải.

Từ ngày đó, Lăng Vân Phàm bắt đầu thường xuyên chú ý tới nơi đó, bởi vậy có thể thấy Kỷ Thương Hải một mình gồi xổm ở bồn hoa tiểu khu , khi thì phát ngốc đọc sách.

Khi nghỉ hè, Lăng Vân Phàm bắt đầu đi công viên chơi bóng nhiều hơn.

Hôm nay, chỉ mới chạng vạng mà trời đã oi bức nóng bức , một tiếng sấm sét vang vọng không trung, mưa to tầm tã làm mọi người không kiệp phòng bị mà ướt hết .

 Lăng Vân Phàm vừa đến công viên đã bị nước xối ướt nhẹp, liền ôm đầu chạy về nhà.

Chạy được một nửa lúc đi ngang qua cái bồn hoa kia, Lăng Vân Phàm liếc mắt một cái nhìn thấy Kỷ Thương Hải đứng ở dưới mưa, ngơ ngác mà nhìn trời, cả người bị tưới đến ướt đẫm, tóc đen ướt dầm dề mà dán ở trên má, thân hình nhỏ gầy ở trong gió lạnh run bần bật.

Lăng Vân Phàm chạy vội đến.

trời mưa làm đất trơn, nhất niệm chi gian, Lăng Vân Phàm thay đổi bước chân, đạp làm cao ốc building giọt nước điên đảo , hướng Kỷ Thương Hải chạy đến.

  Lúc nhìn thấy cậu chậy đến rõ ràng Kỷ Thương Hải cảm thấy hoảng sợ.

Gió quá lớn, Lăng Vân Phàm không rảnh lo giới thiệu, đôi tay che ở trên đầu vô ý nghĩa mà che gió, hô lên thanh âm lấn ác tiếng sấm: "Mưa lớn như vậy sao cậu không trở về nhà a?"

Kỷ Thương Hải nói lắp: "Tôi, tôi không thể trở về."

Lăng Vân Phàm: "Vì cái gì ?"

Kỷ Thương Hải lặp lại: "Tôi chính là không thể trở về."

Lăng Vân Phàm: "Vậy cậu có muốn tới nhà của tôi tránh mưa không?"

Kỷ Thương Hải hai mắt trợn tròn, không biết làm sao.

"Vậy đi, cậu đi cùng với tôi." Lăng Vân Phàm cảm thấy còn như vậy bị mưa tưới đi xuống, hai người bọn họ chắc chắn hôm sau sẽ bị cảm phát sốt , dứt khoát nắm lấy cánh tay Kỷ Thương Hải, túm người hướng về nhà mình mà chạy.

https://www.wattpad.com/myworks/336819564/write/1343497128

Hai đứa nhóc ướt như chuột lột quả thật làm mẹ Lăng luống cuống tay chân.

một bên vào phòng vệ sinh lấy khăn lông khô, một bên hỏi Lăng Vân Phàm: "Phàm phàm, đây là ai?"

Lăng Vân Phàm lau nước trên mặt: "là bạn của con."

Kỷ Thương Hải không thể tin được mà liếc mắt nhìn Lăng Vân Phàm  một cái, lại hoảng sợ cúi đầu.

Mau Lăng: "Mau mau mau, đi tắm nước ấm."

Hai người cùng nhau nhanh chóng đi tắm nước ấm, thay quần áo sạch sẽ , ra tới bị mẹ Lăng bắt uống một chén canh gừng đường đỏ , cảm thấy thể xác và tinh thần đều ấm áp lên.

Kỷ Thương Hải mặc quần áo của Lăng Vân Phàm , nhưng thân hình quá mức nhỏ gầy, quần áo có hơi lỏng lẻo.

Lăng Vân Phàm cảm thấy buồn cười, duỗi tay chọc ghẹo đến mức Kỷ Thương Hải không biết làm sao, gương mặt ửng đỏ, lại không biết nói lại.

Mắt thấy cổ áo Kỷ Thương Hải bị Lăng Vân Phàm kéo đến bả vai, mẹ Lăng mụ mụ ra tay chính nghĩa, đánh nhẹ vào tay Lăng Vân Phàm một cái.

Mùa hạ mưa bất chợt, đi cũng mau.

Hai người uống xong canh gừng, bên ngoài mưa cũng ngừng.

Kỷ Thương Hải nhìn mắt bức tranh treo trên tường ngoài phòng khách, thưa dạ mà nói: "Hết mưa rồi, con có thể về nhà, không thể tiếp tục quấy rầy mọi người nữa."

"Không quấy rầy."  mẹ Lăng dễ gần mà cười, "Quần áo đó con cứ mặc trước đi thôi, còn quần áo ướt dì lấy túi nilon để vào cho con mang về."

Kỷ Thương Hải: "Cảm ơn dì."

Lăng mụ mụ: "Ai u, thật ngoan ha."

Lăng Vân Phàm đưa Kỷ Thương Hải đến huyền quan, kỳ thật hai người cũng không quen thân, hành động vừa rồi hết thảy chỉ có thể dùng hai chữ xúc động nhất thời để hình dung, cho nên trong lúc nhất thời hai người cũng chưa nói chuyện.https://www.wattpad.com/myworks/336819564/write/1343497128

Nhưng đi ra tới cửa, Kỷ Thương Hải cúi đầu, nhỏ giọng nói với Lăng Vân Phàm một câu: "Cảm ơn."

Lăng Vân Phàm rộng rãi nhếch miệng cười, tươi cười tựa mặt trời mùa xuân ấm áp: "Không cần khách khí."

Hôm sau, Lăng Vân Phàm như cũ chạng vạng đến công viên chơi bóng, lại một lần ở chỗ bồn hoa nhìn thấy Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải không giống trước kia  đứng ở trong bóng tối, mà là nhìn khắp nơi xung quanh, nhìn thấy Lăng Vân Phàm, Kỷ Thương Hải chạy chậm lại, đưa ra quần áo ở trong túi : "Quần áo trả lạ cho cậu, tôi đã giặt sạch sẽ, cảm ơn."

"Không có gì." Lăng Vân Phàm cười cười, duỗi tay nhận lấy túi.

Kỷ Thương Hải gật gật đầu, xoay người đi.

"Từ từ." Lăng Vân Phàm gọi lại hắn, "cậu buổi tối nào cũng ngồi ngốc ở đây sao, tôi thấy cậu rất nhiều lần."

Kỷ Thương Hải nói không nhanh nhẹn, lắp bắp: "...... Bởi vì...... Bởi vì......" Hắn moi xuống tay, hồi lâu mới ậm ừ ra một câu, "Tôi...... Tôi đợi ba tới."

"A?" Lăng Vân Phàm không nghe rõ.

Nhưng Kỷ Thương Hải không tính nói lại lần thứ hai, trầm mặc xuống dưới.

Lăng Vân Phàm: "Cậu ngồi một mình ở đây đúng là nhàm chán, có muốn cùng tôi đi công viên phía trước chơi không? Tôi dạy cho cậu chơi bóng rổ a."

Kỷ Thương Hải bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt đều là không thể tưởng tượng cùng khiếp sợ, hắn nói: "Này...... Thật sự có thể chứ?"

"Có cái gì không thể." Lăng Vân Phàm một tay đem Kỷ Thương Hải túm lấy, duỗi tay ôm lấy bả vai hắn, tươi cười hiền hoà như ánh mặt trời, "Đi a."

Ngày đó về sau, rõ ràng chưa bao giờ miệng đã làm ước định, nhưng hai thiếu niên chạng vạng điều gặp nhau ở công viên, chơi bóng, leo núi, uống nước có ga, vây xem mấy ông lão đánh cờ tướng, bị bà lão bắt học nhảy quảng trường, kỳ nghỉ hè bởi vậy muôn màu muôn vẻ, hai niên thiếu để lại sự vô ưu vui tươi trong hồi ức.

bởi vì cả ngày đi theo Lăng Vân Phàm không bò trên mặt đất cũng là chạy nhảy, hơn một tháng sau, Kỷ Thương Hải chẳng những cao lên, mà thân thể cũng rắn chắc không ít.

Hôm nay đánh xong bóng rổ, Lăng Vân Phàm ngửa đầu uống nước, sảng khoái mà khà một hơi, nhìn về phía Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải cúi đầu uống nước, nửa lớn bên tóc ra mồ hôi ướt mà dán cái trán, che đi đôi mắt.

"tóc của cậu......" Lăng Vân Phàm bàn tay hướng Kỷ Thương Hải, "Không khó chịu sao? Vì cái gì không cắt đi một chút?"

trong khi nói động tác cậu tự nhiên mà vén tóc mái Kỷ Thương Hải lên.

Kỷ Thương Hải hoảng loạn ngẩng đầu, cùng Lăng Vân Phàm đối mắt.

Lăng Vân Phàm sửng sốt.

Bởi vì Kỷ Thương Hải lun cúi đầu, cho nên Lăng Vân Phàm chưa bao giờ nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

Mà nay nhìn kỹ, bất luận là lông mi, hay là cặp mài, đều vô cùng tinh xảo, Lăng Vân Phàm bình tĩnh nhìn, mạc danh nghĩ đến sáng sủa ngày mùa hè ban đêm, ngẩng đầu nhìn lên, ngân hà xa xôi biển sao giàn giụa.

Kỷ Thương Hải không được tự nhiên mà khom lưng, cảm thấy cái trán bị Lăng Vân Phàm che lại có chút mất tự nhiên: "Không, không có gì đáng ngại, như, như thế nào......"

"cậu......" Lăng Vân Phàm trịnh trọng mà nói, "Đi cắt tóc đi?"

Kỷ Thương Hải: "A?"

Lăng Vân Phàm ồn ào: "Đi không? Đi thôi! Đi thôi! Đi không? Đi thôi!"

Kỷ Thương Hải: "A...... A...... Đi, đi sao? Đi......"

"Đi!" Lăng Vân Phàm liền túm Kỷ Thương Hải đi tìm tiệm cắt tóc.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Tới đây rồi nhớ cho tui  1⭐ nhoa

EDIT:yinyin040

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro