CHƯƠNG 14 Tôi có thể đến nhà cậu ở một đêm được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT:yinyin040

Kế bên công viên có tiệm cắt tóc nhỏ, chủ tiệm là một người đàn ông càng già càng dẻo dai, tay nghề tinh vi, chẳng những thu phí rẻ còn am hiểu sâu thẩm mỹ phim ảnh Hong Kong  thời đại hoàng kim , Lăng Vân Phàm thường ở đây cắt tóc.

Lăng Vân Phàm cười tủm tỉm mà đem Kỷ Thương Hải đẩy đến trước mắt ngươi kia chậm rãi giơ tay lên cắt, đối với không khí rắc rắc hai tiếng.

Kỷ Thương Hải: "......"

Kỷ Thương Hải Nhỏ yếu bất lực lui về phía sau nửa bước, bị Lăng Vân Phàm cười túm trở về ghế ngồi.

Đại gia lấy ra áo choàng đeo lên cổ Kỷ Thương Hải , dồn khí đan điền, một đứng tấn, đôi tay tung bay, trong miệng đại a: "Tả Thanh Long hữu Bạch Hổ, ngươi tới cắt đầu cấp mười lăm."

Lăng Vân Phàm một bên diễn vai phụ vỗ tay: "Hắc! Hàng ngon giá rẻ!"

Chủ tiệm: "Thiên vương cái địa hổ, ai làm ngươi là lão cố chủ."

Lăng Vân Phàm giơ ngón tay cái lên: "Ngài thật cho ta mặt mũi!"

Chủ tiệm: "Bảo tháp trấn hà yêu, tu mặt muốn hay không?"

Lăng Vân Phàm: "Ngài nhưng đừng, ngài nhìn hắn này da thịt non mịn bộ dáng, nhưng không chịu nổi ngài tu."

Chủ tiệm thao tác hoa cả mắt , cuối cùng kéo xuống áo choàng trên người Kỷ Thương xuống: "Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, cắt xong ngươi xem được không?"

Kỷ Thương Hải nhìn hai người đối đáp có chút choáng váng, nghe thấy chủ tiệm nói như vậy, bỗng dưng cứng đờ khẩn trương mà chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía gương.

Chủ tiệm quả thật có chút tài năng, không phải đơn giản mà đem tóc hắn cắt xén, mà là tước mỏng lại cắt đến sau tai,ngắn đến ngang mi, thanh tú lại không mất sạch sẽ lưu loát.

Quan trọng nhất chính là, cắt xong tóc, ngũ quan Kỷ Thương Hải hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà lộ ra, khuôn mặt thiếu niên trẻ con, nhưng mặt mày đã thấy thanh tuyển tuấn dật.

Kỷ Thương Hải phảng phất không quen biết chính mình trong gương, đúng lúc này, có người ở bên cạnh hắn nói: "Đôi mắt của cậu thật là đẹp mắt."

Kỷ Thương Hải ngơ ngác mà quay đầu, thấy đôi mắt Lăng Vân Phàm mang ý cười , hắn nghe thấy Lăng Vân Phàm lại nói: "Giống như ẩn giấu ngôi sao."

Vì thế ngôi sao từ  đôi mắt Kỷ Thương Hải sâu trong hạ trụy, dừng ở trước ngực hắn, ở đầu quả tim hắn tùy ý mà mọc rễ nảy mầm.

Chủ tiệm quét vụn tóc từ cổ Kỷ Thương Hải xuống, vui vẻ mà nói: "Tiểu oa nhi, đôi mắt này được thừa hưởng từ mẹ nhóc sao? Đại gia ta a kiến thức rộng rãi, vừa thấy liền biết!"

Kỷ Thương Hải không biết vì sao có chút thất thần, lẩm bẩm: "đúng là mẹ......"

Lăng Vân Phàm cười nói: "Đại gia ngươi có thể nói chuyện bình thường sao."

Chủ tiệm: "Hô! Thấy vậy chần chừ không đoạn trường, ta có gì mà nói chuyện không bình thường?"

Lăng Vân Phàm vội vàng: "Bình thường, đều bình thường, không có không bình thường, đại gia, ngươi cắt đầu tóc trước sau điều một đẹp!"

Đại gia: "Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, ngài cảm thấy tốt lần sao ngài lại đến!"

Lăng Vân Phàm kéo Kỷ Thương Hải: "Nhất định nhất định, đại gia chúng tôi đi trước cáo từ."

-https://www.wattpad.com/myworks/336819564/write/1343497921

trên đường về nhà , Kỷ Thương Hải vẫn luôn khẩy đầu tóc mình , có chút không được tự nhiên.

Lăng Vân Phàm vì thế ở bên tai hắn nhắc mãi: "Đẹp, đặc biệt đẹp."

Kỷ Thương Hải thẹn thùng tươi cười, sau đó nhẹ giọng: "Không biết mẹ tôi cóthích kiểu tóc mới này hay không ."

Lăng Vân Phàm: "Khẳng định sẽ thích!"

Kỷ Thương Hải ừ một tiếng, bước chân nhẹ nhàng.

Hai người ở trước cửa tiểu khu của Kỷ Thương Hải tạm biệt, Lăng Vân Phàm lắc lư lắc lư về đến nhà, ở cửa cởi giày kêu: "Mẹ, con về rồi."

mẹ Lăng ở trong phòng khách xem TV, giơ điều khiển từ xa điều chỉnh âm lượng nhỏ lại nhìn về phía Lăng Vân Phàm: "Con đã về rồi? ẤY? bóng rổ của con đâu? trước khi ra cửa khi không phải có mang theo sao?"https://www.wattpad.com/myworks/336819564/write/1343497921

ấy chết. Lăng Vân Phàm một phách đầu: "con quên ở tiệm cắt tóc! Bây giờ trở lại lấy."

Lăng Vân Phàm một lần nữa mang giày, một đường chạy đến tiệm cắt tóc, tuy rằng đêm đã khuya, nhưng chủ tiệm không đóng cửa, phe phẩy quạt ngồi chờ còn cười với cậu: "Tuổi còn trẻ,  dễ quên như vậy."

Lăng Vân Phàm lấy bóng rổ về , từ chỗ chủ tiệm lấy một cây kem, vừa ăn vừa chậm rì rì mà đi về nhà.

Đi ngang qua ở trụ tiểu khu Kỷ Thương Hải, Lăng Vân Phàm thói quen tính mà nhìn chỗ bồn hoa.

đèn đường không chiếu vào được chô tối của bồn hoa, liếc mắt nhìn một cái, một mảnh đen nhánh , trống rỗng cũng không người.

Lăng Vân Phàm ngậm que gỗ của cây kem, trong lòng nhắc nhỡ chính mình: Đêm hôm khuya khoắt, khẳng định không ai a, mình xem gì đâu.

khi Lăng Vân Phàm chuẩn bị nhấc chân rời đi,liền có vài tiếng khóc thút thít truyền đến lỗ tai cậu.

Lăng Vân Phàm đột nhiên dừng lại bước chân, nín thở lắng nghe, ngoại trừ âm thanh gió thổi lá cây ào ào , lại không thấy thanh âm khác.

chớp mắt một cái , Lăng Vân Phàm cảm thấy mình có vẻ là nghe lầm, hẳn là tiếng mèo kêu hoặc là thanh âm gì khác.

Nhưng ma xui quỷ khiến, Lăng Vân Phàm không rời đi, mà lại thật cẩn thận đi đến bồn hoa.

nhìn thấy một bóng người ở trong tối, Lăng Vân Phàm cả kinh tim đập đều lỡ một nhịp.

Kỷ Thương Hải tay ôm đầu gối, cả người thành một đoàn ngồi dựa vào thành bồn, thanh lãnh nguyệt huy trụy tiến khóe mắt hắn tràn ra những giọt nước mắt , vô thanh vô tức mà chảy xuống.

"Kỷ Thương Hải??  tối như vậy sao cậu còn ngồi đây mà khóc?" Lăng Vân Phàm vội vàng khom lưng, cảm thấy vẫn chưa đủ gần liền nửa quỳ xuống dưới, đỡ lấy bả vai Kỷ Thương Hải , "Cậu làm sao vậy a? Xảy ra chuyện gì sao?"

Kỷ Thương Hải đôi mắt đỏ ửng mí mắt hơi sưng, thoạt nhìn đã khóc rất lâu.

Hắn chết lặng mà nhìn về phía Lăng Vân Phàm, không có khóc lớn ầm ỷ, đáy mắt có thể thấy rõ sợ bình tĩnh tuyệt vọng, hắn mệt mỏi mở miệng, thanh âm nghẹn ngào: "Nàng nói rất đúng, tôi không nên sinh ra......"

"Cái gì?" Lăng Vân Phàm đầy đầu mờ mịt, "Ai nói ?"

nước mắt trong mắt Kỷ Thương Hải  lăn ra , cả người dường như bị nhiễm sương nên rung, không phản ứng lại Lăng Vân Phàm, chỉ là ngơ ngác mà lầm bầm lầu bầu, lặp lại phá thành mảnh nhỏ nói: "Không có người thích tôi, bọn họ đều chán ghét tôi, mọi người đều chán ghét tôi...... Các người đều có người thích, chỉ có tôi không có, chưa từng cóngười thích tôi, ở trường học cũng vậy, ở nhà cũng vậy, nơi nào cũng thế, đều chán ghét tôi......"

"Kỷ Thương Hải." Lăng Vân Phàm nắm lấy bả vai Kỷ Thương Hải , làm người kia nhìn mình, "Rốt cuộc sao lại thế này a? Là bởi vì cậu cắt tóc, nên mẹ cậu tức giận sao?"

"Cậu không cần quan tâm." Kỷ Thương Hải nghẹn ngào.

Lăng Vân Phàm vội la lên: "Tôi sao có thể mặc kệ cậu được, chúng ta không phải là bạn bè sao?"

Kỷ Thương Hải trong mắt hiện lên ánh sáng, ngẩng đầu nhìn Lăng Vân Phàm: " bạn bè?"

"Đúng vậy." Lăng Vân Phàm gật đầu thật mạn.

Kỷ Thương Hải khụt khịt: "Vậy cậu sẽ không cảm thấy tôi thực phiền sao?tôi thực tối tăm, nhỏ yếu, tôi chuyện gì cũng không làm được,tôi nào đều không tốt."

Lăng Vân Phàm vội vàng nói: "tôi cảm thấy cậu rất tốt a."

Kỷ Thương Hải duỗi tay bắt lấy tay áo Lăng Vân Phàm , giống lạc hải chết đuối người bắt lấy một khối phù bản: "cậu sẽ thích tôi sao?"

Lăng Vân Phàm không hề nghĩ ngợi, vội vàng nói: "Tôi khẳng định thích cậu, cậu sao lại hỏi như vậy, chúng ta đã sớm là bạn bè, về sau khẳng định cũng sẽ vẫn luôn làm bạn bè."

Kỷ Thương Hải khẩn cầu: "cậu ôm tôi một cái đi."

Lăng Vân Phàm không không do dự, duỗi tay đem Kỷ Thương Hải ôm vào trong lòng ngực, gắt gao mà ôm.

Ấm áp vây quanh quanh thân thể,đầu Kỷ Thương Hải gác trên vai Lăng Vân Phàm, cả người run rẩy mà khóc một hồi, theo sau dần dần bình tĩnh trở lại.https://www.wattpad.com/myworks/336819564/write/1343497921

Lăng Vân Phàm cảm giác vai áo của mình đều ướt, nhưng cậu không nói gì,  chỉ trấn an mà vỗ nhẹ sau lưng Kỷ Thương Hải: "Tốt hơn một chút chưa?"

"ừ." Kỷ Thương Hải không có ngẩng đầu, giọng mũi nặng nề.

"Rốt cuộc làm sao vậy? không phải là vì cắt tóc, cho nên bị mẹ cậu mắng chứ?" Lăng Vân Phàm chột dạ, rốt cuộc xúi giục Kỷ Thương Hải cắt tóc chính là cậu.

Kỷ Thương Hải trầm mặc hồi lâu, không có trả lời, mà là nói: "Tôi đêm nay có thể đến nhà cậu ở một đêm được không? chỉ một đêm thôi."

Lăng Vân Phàm một ngụm đáp ứng: "Đương nhiên được, đi nào."

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Tới đây rồi nhớ cho tui  1⭐ nhoa--------------EDIT:yinyin040

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro