Chương 23 sải bước mà rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT:yinyin040

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Kỷ Thương Hải cài mật khẩu xong, hỏi Lăng Vân Phàm: "Còn vân tay thì cài thế nào"

Lăng Vân Phàm: "Vân tay thì khỏi cài đi, quá phiền phức."

Lời mới nói ra Lăng Vân Phàm liền lập tức cảm thấy không ổn.

Khi có cơ hội cậu sẽ lập tức rời đi, mà chủ nhân căn nhà này Kỷ Thương Hải việc này sao có thể do cậu quyết định.

Nhưng Kỷ Thương Hải đã đem cái nắp đậy lại.

Lăng Vân Phàm hơi há mồm, muốn nói lại thôi.

"Được, cậu mở thử xem." Kỷ Thương Hải cười nói.

Lăng Vân Phàm đi đến trước cửa, ấn mật mã, chỉ nghe ' tích ' một tiếng, cửa bị mở ra.

"Thoạt nhìn không có vấn đề gì." Kỷ Thương Hải duỗi tay đóng cửa lại, "Được rồi, đi vào nghỉ ngơi đi,chân cậu còn bị thương không nên đứng lâu quá, bữa tối muốn ăn cái gì?"

Lăng Vân Phàm: "Bữa tối? A......cái gì cũng được, tôi không kén ăn."

Kỷ Thương Hải: "Cậu cầm điện thoại đặt đồ ăn đi, tôi đi xử lý một số việc."

Lăng Vân Phàm: "OK."

Kỷ Thương Hải nhìn Lăng Vân Phàm cười nhạt, thu hồi tua vít, đi vào thư phòng.

Lăng Vân Phàm đi trở lại phòng khách, ngồi xuống sô pha , hai chân vắt chéo, một tay căng mặt.

Mân mê vài lần, cuối cùng cậu cũng mở được cái cửa đó ra, việc này làm cho Lăng Vân Phàm thư thái không ít.

Nhớ tới thái độ tích cực hỗ trợ vừa rồi của Kỷ Thương Hải, nháy mắt suy nghĩ từng hoài nghi Kỷ Thương Hải lấp thiết bị nghe lén trong nhà, hơn nữa còn tưởng hắn muốn nhốt mình ở đây của Lăng Vân Phàm lúc trước biến mất, cảm thấy mình đây là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Mà lúc này, trong thư phòng, biểu tình Kỷ Thương Hải trở nên lãnh đạm, hắn lấy văn kiện trông túi ra, cũng gửi tin nhắn cho Dung Trạm: văn kiện tôi đem về nhà xử lí, sáng mai tới lấy.

Dung trạm lập tức trả lời: Được.

Kỷ Thương Hải chuyên tâm xử lý văn kiện, chớp mắt một cái đã qua một giờ, hắn đặt phần văn kiên cuối cùng xuống, thở ra một hơi, xoa xoa giữa mày đứng lên đi ra khỏi thư phòng.

Kỷ Thương Hải đi vào phòng khách, liếc mắt một cái thấy Lăng Vân Phàm ngồi ở trên sô pha đọc sách.

Thân mình cậu nghiêng lệch dựa vào một bên sô pha , tuy không phải ngồi  tư thế ngay ngắn, nhưng sẽ không chướng tai gai mắt, cho người ta một loại cảm giác lười biếng khi ở nhà .

Vãn thiên trường, mặt trời lặn ánh chiều tà từ ban công nghiêng nghiêng nhảy lên trong phòng, cùng Lăng Vân Phàm đang chuyên tâm đọc sách gắn bó bên nhau, mọi âm thanh yên tĩnh, an bình.

Kỷ Thương Hải lẳng lặng mà nhìn, không muốn quấy nhiễu.

Trước mắt an nhàn không thể mang cho Kỷ Thương Hải bình tĩnh, tương phản, dục vọng cùng không cam lòng cuồn cuộn ở ngực Kỷ Thương Hải, làm hắn càng thêm hiểu rõ chấp niệm của chính mình. 

Lăng Vân Phàm cảm nhận được ánh mắt, giương mắt nhìn: "hủm? Cậu ra đây từ hồi nào vậy? Công việc xử lý xong rồi sao?"

"Ừm." Kỷ Thương Hải ôn nhu cười nhạt, "cậu muốn ăn gì?"

Lăng Vân Phàm: "Ăn mì đi?"

Kỷ Thương Hải gật đầu: "Được, để tôi đi đặt, cậu đọc sách tiếp đi."

Nói rồi, Kỷ Thương Hải xoay người về lại thư phòng.

Thư phòng là căn phòng được cách âm tốt nhất ở trong nhà, bên ngoài căn bản sẽ không nghe thấy âm thanh bên trong.

Kỷ Thương Hải lấy ra di động, gọi đến một số máy, nghe thấy đối phương nịnh nọt mà hô một tiếng: "Kỷ tổng?"

Kỷ Thương Hải bình tĩnh mà nói: "Yêu cầu cậu làm một chuyện......"

-

-

Lăng Vân Phàm nói buổi tối ăn mì, là trải qua suy nghĩ cặn kẽ.

Hai ngày này cơm nhà Kỷ Thương Hải , từ hình thức đến giá trị điều chờ đánh vỡ mặt Lăng Vân Phàm .

Mà Lăng Vân Phàm đề nghị món ăn, là cảm thấy một chén mì quý thì có thể quý đến đâu.

Nhưng cậu hiện tại ngồi ở bàn ăn, nhìn hộp mì dán lá vàng trước mắt, lâm vào hoài nghi nhân sinh.

Này chẳng lẽ chính là  vô pháp tự thân tăng lên  giá trị vật chất trong truyền thuyết, liền từ ngoại hình đóng gói sao?

Lăng Vân Phàm nhớ rõ ở chỗ Hùng ca cũng từng trải qua việc này.

cậu ở một mâm thịt thăn chua ngọt bên trên bỏ thêm một đóa cà rốt khắc hoa, nhiều thêm 3 tệ, thắng được đầu bếp bên ngoài mãn đường reo hò.

Đầu bếp: "Thật đạp mã là tiểu vương bát ở cữ, xong đời ngoạn ý nhi, lão tử nima điêu một giờ, điêu phế đi tam căn thủy linh linh củ cải trắng, đôi mắt đều điêu mù, ngươi nha liền nhiều bán tam đồng tiền, làm cây búa." (cầu người hỉu giải mã dùm tui)

Lăng Vân Phàm mắt nhìn Kỷ Thương Hải mở hộp ra, từ bên trong lấy ra hai chén phi thường bình thường không có thêm bất kì thức ăn cao quý nào, thoáng cái nhẹ nhàng thở ra.

Như vậy bình thường, tuy rằng đóng gói có chút khoa trương, nhưng giá cả hẳn là ở phạm vi tiếp thu được đi.

Sau đó Kỷ Thương Hải liền mở ra cái hộp thứ hai.

Bên trong có năm cái bình tinh xảo , trong từng bình là thịt cua, cua liễu, cua kiềm thịt, gạch cua cùng với gạch cua.

số  nhiều, so với Lăng Vân Phàm chính là làm cà chua xào trứng gà thêm thức ăn còn muốn chén lớn.

"Ăn đi." Kỷ Thương Hải đem bình đẩy đến trước mắt Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm: "......"

Nếu không đừng ăn, vẫn là cùng đứng lên đi.

Sau đó Lăng Vân Phàm liền ăn đến cái bụng no say.

Ăn uống no đủ hai người cùng nhau dọn  chén đũa, trong lúc Kỷ Thương Hải tiếp ba cuộc điện thoại, thoạt nhìn thập phần bận rộn.

Lúc Kỷ Thương Hải kết thúc cuộc điện thoại thứ ba, trở lại phòng bếp khi, phát hiện Lăng Vân Phàm đã đem chén đĩa lau khô chỉnh chỉnh tề tề mà bỏ vào tủ bát.

Kỷ Thương Hải mặt lộ vẻ xin lỗi: "để cậu phải tự làm một mình rồi."

"Ha, mấy cái này thì có gì đâu." Lăng Vân Phàm xua xua tay.

Kỷ Thương Hải lại nói: "Tôi phải ra ngoài một chuyến."

Lăng Vân Phàm: "A? giờ này tối rồi mà."

Kỷ Thương Hải: "ừm, công ty có chút việc  xử lý."

Lăng Vân Phàm nghĩ thầm đường đường là công tử tập đoàn Tung Hoàng, thế nhưng không có được một buổi nghĩ ngơi: "Được, công việc mà, vậy cậu đi nhanh đi thôi."

Kỷ Thương Hải ôn hòa mà cười nhạt, "Tôi đi rồi, cậu ngoan ngoãn ở trong nhà chờ tôi về."

Lăng Vân Phàm phảng phất không đem lời nói của Kỷ Thương Hải vào tai, hàm hồ mà ừm một tiếng, vòng qua Kỷ Thương Hải mà đi đến phòng khách, lẩm bẩm: "Ta trừu tờ giấy khăn sát tay."

Kỷ Thương Hải đôi mắt hiện lên cô đơn, nhưng hắn vẫn tươi cười ôn hòa như cũ , yên lặng nhích người rời đi.

Cửa chính đóng lại thanh âm giống như nhạc phổ thượng dừng phù, làm căn nhà nháy mắt điều lâm vào trầm mặc.

Lăng Vân Phàm ngồi ở trên sô pha, bị ánh sáng từng chút một trở nên tối tăm trong phòng yên tĩnh nuốt lấy.

Đợi mười phút sau, Lăng Vân Phàm đứng lên đi đến huyền quan trước cửa chính, mở nấp maatj khẩu, ấn xuống bốn con số '0711'.

Chỉ nghe tích một tiếng, cửa chính bị mở ra.

Ngoài cửa, có hơi lạnh từ hành lang cửa sổ phất tới, phía trước cách đó không xa chính là thang máy.

Lăng Vân Phàm hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra.

Lần này, là thật sự có thể đi rồi.

bây giờ trở về phòng thuê, đổi bộ quần áo, vừa vặn có thể đuổi kịp ca đêm ở quán bar.

Chính mình vô duyên vô cớ mà bỏ bê công việc hai ngày, hy vọng ông chủ sẽ không giận tím mặt xào mình với mực.

Lăng Vân Phàm quay đầu lại nhìn lại căn nhà, nghĩ thầm: Chờ mình trả hết nợ, có chút thành tựu, nhất định phải trở về thật tốt mà cảm tạ Kỷ Thương Hải.

Thuận tiện nhắc nhở hạ hắn trường điểm tâm, kỹ thuật diễn dỡ tệ của mình hắn cũng có thể tin, vạn nhất sau này bị người khác lừa thì làm sao bây giờ.

Đến nỗi hiện tại, vẫn là cúi chào ngài lặc!

Lăng Vân Phàm thay giày thể thao, bước ra khỏi nhà đóng cửa thật kỹ, cũng không quay đầu lại mà sải bước đi đến thang máy.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------EDIT:yinyin040

Tới đây rồi nhớ cho tui 1⭐ nhoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro