CHƯƠNG 24 Tôi giúp cậu ấy trả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT:yinyin040

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chân Lăng Vân Phàm không thể đi nhanh được , khập khiễng mà ở tiểu khu vòng vèo mười phút.

bảo an đã chú ý cậu một lúc lâu nhìn không được nữa bèn lẻn đến bên cạnh cậu, hắc mặt: "Từ đâu ra? đi vong vòng ở đây làm gì?"

Lăng Vân Phàm: "tôi đang tìm cửa ra!"

Vì thế bảo an tận tâm tẫn trách mà đem Lăng Vân Phàm đưa đến  cổng lớn tiểu khu.

Lăng Vân Phàm vô cùng cảm kích, liên tục nói cảm ơn.

Chờ đến khi ra khỏi tiểu khu, đi trên lề đường, Lăng Vân Phàm hậu tri hậu giác nhớ tới một việc.

Cậu không có di động còn không xu dính túi, hơn nữa không biết mình đang ở nơi nào.

Lăng Vân Phàm nhìn quanh bốn phía, đại khái bởi vì nơi này là tiểu khu xa hoa, đường cái rộng mở sạch sẽ, nhưng là người đi đường cùng xe qua đường đều rất ít, chỉ là ngẫu nhiên có đại thẩm dắt cún đi dạo, mà Lăng Vân Phàm khập khiễng, hành động không lưu loát, muốn tìm người hỏi đường đều không có cách nào.

Bất quá tục ngữ nói rất đúng, biện pháp tổng so khó khăn nhiều.

Lăng Vân Phàm linh cơ vừa động, nghĩ đến một chủ ý.

Kêu xe taxi đến nơi rồi mới trả tiền, trước hết cậu bắt xe đi tới quán ăn, nhờ Hùng ca hỗ trợ trả tiền xe, su đó cậu hắn lại đem tiền trả Hùng ca.

Có chủ ý, Lăng Vân Phàm đi đến đường cái, chuẩn bị có xe taxi đi ngang qua lập tức vẫy tay ngăn lại.

Sắc trời dần tối, đầy sao điểm điểm chuế như tơ lụa điểm lên bầu trời đêm, bốn phía độ ấm hạ thấp.

Lăng Vân Phàm nhìn xung quanh, đột nhiên chú ý tới cách đó không xa có một người đứng dưới đèn đường.

Người nọ dựa vào đèn đường bấm điện thoại, đầy mặt thịt mỡ, cử chỉ thô bỉ.

Sau khi Lăng Vân Phàm thấy rõ mặt hắn chớp mắt tim đập đình trệ một cái , phía sau lưng bỗng dưng như có đợt gió lạnh thổi vào.

Người này đúng là người ngày đó xông vào nhà cậu đòi nợ.

Thật mịa nó là Tào Tháo lỗi thời ngộ Tưởng làm —— xui xẻo.

Lăng Vân Phàm buộc chính mình bình tĩnh, bất động thanh sắc mà xoay người đưa lưng về phía người nọ, cúi đầu khập khiễng đi về phía trước muốn rời xa nơi này.

Nhưng ngay sau đó, đối diện đi tới hai nam nhân đột nhiên một trái một phải bắt cóc cậu, một người chế trụ cánh tay cậu, người còn lại che miệng không cho cậu kêu to.

Lăng Vân Phàm làm sao cam tâm bị gông cùm xiềng xích, lập tức muốn giãy giụa chạy trốn, ai ngờ vang lên tiếng của súng chích điện, cậu chỉ cảm thấy phần eo mình như bị muôn vàn căn châm tàn nhẫn đâm, nửa thân mình nháy mắt tê mỏi, cả người vô lực ngã xuống.

Nơi xa có người qua đường đi tới, nghi hoặc mà nhìn bọn họ.

Một người nam tử phi thường lão luyện, thong dong mà cười nói: "Đây là bạn tôi, uống say."

Người qua đường mặt lộ vẻ ghét bỏ, sợ con ma men chọc tới chính mình, vội vàng tránh đi xa.

Hai gã nam tử hiển nhiên rất quen thuộc hoàn cảnh này, lập tức đem Lăng Vân Phàm kéo vào một hẻm nhỏ đen nhánh không người, sau đó gọi một cuộc  điện thoại.

"Tụi mày làm gì đấy?" Tên mặt đầy thịt mỡ chỉ chốc lát đã đi vào nơi này, không vui chất vấn, "Không phải cho Tụi mày lai lịch tìm người sao? Sao lại thế này?"

"Đại ca anh xem." Một người nam tử quỳ rạp đầu gối ngăn chặn Lăng Vân Phàm trên mặt đất , không màng Lăng Vân Phàm mặt lộ vẻ thống khổ, bàn tay tạp trụ mạnh mẽ nâng đầu của cậu lên.

"ây nha, như vậy sao, người quen ." tên mặt đầy thịt mỡ cúi người nhìn, mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Tiểu tử,  lại là mày a, thế mà trốn tới nơi này, mảnh đất này tất cả đều là tiểu khu xa hoa a, như thế nào? Có tiền? Nhìn cũng không giống a, chẳng lẽ là tới nơi phục vụ ông chủ nào đó tận cửa ư?"

Mặt khác hai gã nam tử sôi nổi đáng khinh mà cười ra tiếng.

tên mặt đầy thịt mỡ thong thả ung dung địa điểm khởi yên: "Tao ấy, cũng không phải không nói đạo lý, chỉ cần mày hiện tại có thể lấy tiền ta, lập tức thả mày đi, nhưng nếu lấy không ra á, vậy mày liền theo tao đi, tao ở kia làm điểm sự, sớm một chút đem nợ trả hết, mày nghe lời một chút, lộ đều cho ngươi phô hảo, thiên hạ này còn có cái nào tốt hơn a?"

Lăng Vân Phàm cắn chặt khớp hàm, gân xanh nổi lên, không nói một lời mà tàn nhẫn trừng hắn.

tên mặt đầy thịt mỡ phun nước bọt, lấy di động ra gọi điện: "Đem Minibus* lại đây, tao gửi cho mày định vị."

*Xe búyt nhỏ chứa khoảng 12 người

Lăng Vân Phàm biết  thời điểm này nhất định phải bình tĩnh, bất động thanh sắc mà nhìn quanh bốn phía, chuẩn bị tìm cơ hội chạy trốn.

" nhìn lắc léo cái gì vậy?" nam tử đem Lăng Vân Phàm ấn  trên mặt đất quát lớn, "Mày cho rằng tụi tao còn có thể cho mày lại chạy thoát không?"

tên mặt đầy thịt mỡ nghe được thanh âm, xoay người, cất di động  nói: "Tiểu tử này xảo quyệt lắm, đến lộng một chút."

Lăng Vân Phàm còn không có phản ứng lại ' lộng một chút ' trong miệng hắn là có ý tứ gì, một bên nam tử tùy tay nhặt lên  một cục đá ngõ nhỏ, tung hứng hai lần, bỗng dưng giơ lên hướng  mắt cá chân Lăng Vân Phàm ném xuống.

Trong phút chốc, chớp mắt một cái từ mắt cá chân thổi quét toàn thân mỗi chỗ thần kinh kịch liệt đau đớn, theo bản năng cổ họng Lăng Vân Phàm tràn ra tiếng  kêu thảm thiết, ngay sau đó cậu nặng nề mà hít thở, thống khổ mà cuộn tròn thân mình, bàn tay tàn nhẫn véo cẳng chân, mong giảm bớt đau đớn.

"Là mày không thành thật." Nam tử vứt bỏ trong tay cục đá, hừ lạnh, "Chạy đi, lại chạy đi a."

"Ồn muốn chết." tên mặt đầy thịt mỡ ghét bỏ Lăng Vân Phàm rên rỉ, không vui mà nói, "Đem miệng nó lấp kín, xe hẳn là sắp tới."

Nam tử cởi áo khoác, dùng tay áo thít chặt miệng Lăng Vân Phàm, áp xuống đầu lưỡi cậu.

Mồ hôi hỗn tạp tanh hôi từ tay áo truyền đến tràn ngập xoang mũi Lăng Vân Phàm , mắt cá chân truyền đến cơn đau nhức dường như nứt xương hồi lâu không hết, Lăng Vân Phàm ngã trên mặt đất căn bản không thể động đậy, cảm thấy tuyệt vọng cùng bất lực giống như dây thừng gắt gao quấn quanh cổ mình .

Lăng Vân Phàm cả người lạnh run, lòng nóng như lửa đốt.

Làm sao bây giờ? Nếu thật bị bắt đi, chờ đợi mình chỉ sợ là so hiện tại còn khủng khiếp hơn.

Không được, thà rằng cá chết lưới rách, cũng không thể nằm yên chịu trói.

Nghĩ đến đây, Lăng Vân Phàm cắn răng dùng tay chống xuống đất, cố nén cơn đau ở mắt cá chân, dùng lực nhảy về phía trước.

Nam nhân đả thương Lăng Vân Phàm, cảm thấy cậu chính là cái thớt gỗ thịt cá, không lại áp chế cậu, mà đứng ở một bên , nam nhân trăm triệu lần không nghĩ tới Lăng Vân Phàm còn có thể giãy giụa, vội vàng lấp kín đầu hẻm.

Nhưng Lăng Vân Phàm cũng không tính chạy, mà đi về phía trước một đoạn, nhặt cục đá nam tử vừa mới vứt lên , sau đó nhanh chóng bò lên lưng dựa vào tường, cao cao giơ lên cầm cục đá trong tay, cậu cắn chặt khớp hàm, đáy mắt đỏ như máu, một bộ ai dám tiến lên liền đánh chết tên đó.

lúc là này chỉ trong chớp mắt, đầu hẻm đột nhiên truyền đến thanh âm quát lớn nghiêm khắc.

"Các người là ai? Đây là đang làm gì?"

thanh âm quen thuộc làm hai mắt Lăng Vân Phàm bỗng dưng trừng lớn, không dám tin mà quay đầu nhìn lại.

 ánh mắt Lăng Vân Phàm xuyên qua hẻm nhỏ tối tăm , dừng ở người đứng ở đầu hẻm trong mắt chứa nghi hoặc .

Kia một khắc, cảm xúc hỗn loạn như sóng thần bao phủ Lăng Vân Phàm, có người cứu sống mà mừng rỡ như điên, lại lo lắng Kỷ Thương Hải sẽ bị cuốn vào mà khẩn trương sợ hãi.

Kỷ Thương Hải nhìn thấy đầy người Lăng Vân Phàm bụi đất, chật vật bất kham ở bên trong, mày nhăn lại, không có do dự, đi nhanh đến.

Một người nam tử tiến lên cản trở Kỷ Thương Hải, hùng hùng hổ hổ: "Người này thiếu tụi tao tiền, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, đừng xen vào việc người khác, lăn nhanh đi."

"Thiếu tiền?" Kỷ Thương Hải kinh ngạc.

Lăng Vân Phàm nhấp môi một cái, cuối đầu thấp xuống.

"Cậu ấy thiếu các người bao nhiêu tiền?" Kỷ Thương Hải lại hỏi.

"Làm gì? mày muốn giúp nó trả sao?" Đầy mặt thịt mỡ nam tử cười nhạo một tiếng.

Kỷ Thương Hải: "Tôi giúp cậu ấy trả, thiếu nhiều ít."

Vài tên nam tử sửng sốt, Lăng Vân Phàm bỗng dưng ngẩng đầu, khiếp sợ mà nhìn Kỷ Thương Hải.

Tên mặt đầy thịt mỡ phản ứng tương đối mau, chậm rì rì mà lấy di động ra: "Từ từ, tao tra tra." Một lát sau hắn nói: "187 vạn...... A không đúng, nó bán nhà trả 1 phần, hiện tại cả vốn lẫn lời còn thiếu 36 vạn."

"Được, tôi trả." Kỷ Thương Hải lấy ra di động, sau một hồi, tên mặt đầy thịt mỡ liền nhận được tiền.

"Tốt a, về sau thiếu đi một con nợ, tao cũng mừng rỡ nhẹ nhàng." tên mặt đầy thịt mỡ líu lưỡi, không ở lại dây dưa nữa, vung tay lên, mang theo người rời đi.

Trong lúc nhất thời, hẻm nhỏ đen nhánh  chỉ còn lại hai người Kỷ Thương Hải cùng Lăng Vân Phàm .

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------EDIT:yinyin040

Tới đây rồi nhớ cho tui 1⭐ nhoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro