Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT:yinyin040

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lăng Vân Phàm vốn tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, ai ngờ là một đêm vô cùng an ổn .

Lăng Vân Phàm không muốn thừa nhận mình để tâm, đem việc này đổ tội cho chăn giường mềm mại ấm áp.

Sáng sớm trời giá rét, Lăng Vân Phàm tỉnh lại, không phải tự nhiên tỉnh, là bị đau tỉnh.

Chỗ mắt cá chân đau đớn tuy khó có thể bỏ qua, nhưng cũng có thể nhẫn nhịn, mà một chỗ đau khác, thật sự là tới rào rạt, bất quá một lát, không chỉ đem Lăng Vân Phàm đang ngủ an ổn từ trong mơ thô bạo tỉnh dậy, còn làm lưng cậu nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Đó là cơn đau dạ dày.

Sau khi cha mẹ xảy ra chuyện , Lăng Vân Phàm suy sụp một thời gian, mấy ngày đó, cậu đem dạ dày mình phá đến hỏng rồi, đến nay cũng không có bảo dưỡng tốt.

Đau dạ dày tuy không phải lúc nào cũng đều tra tấn Lăng Vân Phàm, nhưng sẽ một lúc nào đó, đột nhiên không kịp phòng bị mà đem cậu ném trên mặt đất.

Đó chính là thời điểm này.

Lăng Vân Phàm chỉ cảm thấy có hình như có con cùn ở dạ dày qua lại quấy loạn, cơn đau làm cậu gắt gao đè lại dạ dày, thân thể cuộn tròn, cả người run rẫy, nhỏ giọng rên rỉ, mở miệng to để hít thở.

Cậu giờ phút này cần một ly nước ấm áp cùng với thuốc đau dạ dày, nhưng nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, chân cậu bị thương, căn bản không thể xuống giường.

Lăng Vân Phàm duỗi tay, muốn cầm di động, nhưng nghĩ nghĩ lại rụt tay trở về, cắn răng chịu đựng.

Cậu cứ như vậy chịu đựng, không biết qua bao lâu, ánh mặt trời chiếu sáng, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.

âm thanh của Kỷ Thương Hải từ ngoài cửa truyền đến: "Vân phàm, tỉnh chưa?"

"Ừ." Lăng Vân Phàm lên tiếng, cơn đau đớn làm thanh âm có chút run.

Cậu vội vàng ho một tiếng, nỗ lực duy trì thanh âm bình thường: "Tỉnh rồi."

Kỷ Thương Hải nhạy bén mà nhận thấy được gì đó, lo lắng hỏi: "Cậu làm sao vậy? Tôi có thể vào không?"

Lăng Vân Phàm: "Vào đi."

Kỷ Thương Hải đẩy cửa mà vào, đi đến mép giường quan tâm dò hỏi: "Chân rất đau sao?"

Lăng Vân Phàm lắc lắc đầu.

Kỷ Thương Hải nhíu mày: "Tôi mang cậu đến bệnh viện khám lại."

"Không, không cần." Lăng Vân Phàm vội vàng nói.

Kỷ Thương Hải: "Cậu biết bộ dạng hiện tại của cậu là gì không? Sắc mặt tái nhợt, không hề có huyết sắc, tôi giúp cậu thay quần áo, chúng ta đi bệnh viện."

Thấy thái độ Kỷ Thương Hải kiên quyết như vậy, Lăng Vân Phàm chỉ đành nói ra sự thật: "Tôi...... Tôi thật sự không có chuyện gì, chính là có chút đau dạ dày."

"Đau dạ dày?" Kỷ Thương Hải sửng sốt.

"Ừm." Lăng Vân Phàm gật gật đầu, "Cậu cho tôi ly nước ấm là được."

Kỷ Thương Hải vội vàng đứng dậy, đi ra phòng khách rót nước, trở về phòng ngồi ở mép giường, đỡ Lăng Vân Phàm ngồi dậy, một tay ôm cậu vào trong lòng ngực cho cậu dựa vào vai mình, một tay đút nước cho cậu.

Lăng Vân Phàm đau đến ý thức mơ hồ, cũng không thấy tư thế hai người rối rắm, cùng với chuyện có người đút nước cho mình.

Một ly nước ấm áp xuống bụng, Lăng Vân Phàm thấy dạ dày hơi chút hòa hoãn một ít.

Kỷ Thương Hải đem Lăng Vân Phàm thả lại trên giường, đắp kĩ chăn cho cậu, cầm ly không rời khỏi phòng.

Đau đớn giảm bớt, ủ rũ đánh úp lại,  ý thức Lăng Vân Phàm chậm rãi trầm luân tiến nửa mộng nửa tỉnh.

Mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy bụng hơi hơi nóng lên, ấm áp hòa hợp, đau đớn nhờ vậy dần dần tiêu tán.

Lăng Vân Phàm trợn mắt, thấy Kỷ Thương Hải nửa quỳ ở mép giường, trong tay cầm khăn ấm đặt vào trong chăn, cách lớp quần áo kiên nhẫn mà giúp cậu xoa dạ dày.

"Trên mạng nói làm như vậy có thể giảm bớt đau dạ dày." Đối với ánh mắt nghi ngờ của Lăng Vân Phàm, Kỷ Thương Hải nhẹ giọng nói.

"Ừm." Lăng Vân Phàm gật đầu, "Đúng là có hiệu quả, đã không còn đau nữa."

"Vậy là tốt rồi." Kỷ Thương Hải thở phào nhẹ nhõm, nhưng không thu hồi tay, tiếp tục giúp Lăng Vân Phàm xoa bụng.

Khăn lông đặt trên bụng ấm áp tràn lan khắp người, cuối cùng tựa thanh đằng mạn cuốn lấy trái tim, Lăng Vân Phàm nói: "Kỷ Thương Hải, cảm ơn cậu."

Kỷ Thương Hải vươn cánh tay nhàn rỗi , nhẹ nhàng xoa xoa đầu Lăng Vân Phàm.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông.

Kỷ Thương Hải thu hồi tay, đứng lên đắp lại chăn cho Lăng Vân Phàm xác định sẽ không có gió luồng vòa, rời khỏi phòng.

Hắn bước đi đến huyền quan mở cửa.

Dung Trạm đứng ở ngoài cửa.

Bộ dáng Dung Trạm như khi ở công ty  , trên người mặc tây trang thẳng tấp, tóc mái chải lên lộ ra giương mặt thanh tú tinh xảo.

"Đây là đồ ngài kêu tôi mang tới, thuốc giảm đau cùng với thuốc đau dạ dày, còn có cháo gạo kê." Dung trạm đem túi trong tay đưa cho Kỷ Thương Hải.

"Cảm ơn." Kỷ Thương Hải nhận lấy thuốc với cháo, đem văn kiện đặt trên ngăn tủ đưa cho dung trạm, "Hôm nay tôi không đến công ty, có việc gì thì liên lạc qua điện thoại."

"Vâng." Dung Trạm cầm lấy văn kiện, quan tâm hỏi, "Ngài bị đau dạ dày sao? có cần tôi giúp ngài liên hệ với bệnh viện không?"

"Không cần." Kỷ Thương Hải lắc đầu, đem cửa đóng lại.

Dung Trạm đứng ngoài cửa, không lập tức rời đi, y nhìn cánh cửa đóng chặt, lộ ra biểu tình suy tư.

-

Kỷ Thương Hải mở ra túi, mở hộp thuốc đau dạ dày lấy giấy hướng dẫn ra, nhanh chóng cẩn thận mà xem một lần, rồi sau đó lại rót một ly nước đem vào phòng.

Như vậy một hồi, Lăng Vân Phàm thế mà lại ngủ thành một bộ dạng mơ mơ màng màng .

"Vân phàm, tỉnh dậy uống thuốc xong rồi hẵng ngủ tiếp." Hắn cúi người, nhẹ giọng gọi Lăng Vân Phàm.

"A? Thuốc?" Lăng Vân Phàm nói thầm, còn buồn ngủ mà nhìn Kỷ Thương Hải, "Thuốc gì?"

Kỷ Thương Hải cười cười, ngồi ở mép giường: "Thuốc hướng dẫn động dục."

Lăng Vân Phàm nháy mắt thanh tỉnh, trừng lớn đôi mắt: "Cái gì? Thuốc gì?"

Kỷ Thương Hải: "Thuốc đau dạ dày."

Lăng Vân Phàm: "...... lúc nãy cậu trả lời rõ ràng có năm chữ."

"thuốc trị bệnh bao tử." Kỷ Thương Hải vươn ngón tay thon dài chỉ tên thuốc cho Lăng Vân Phàm xem, "Năm chứ."

Lăng Vân Phàm: "......"

(thật ra gốc để là 6 chữ mà bên trên 5 dưới 6 nên tui đổi lun) 

Có phải hay không nếu mình không phát hiện liền coi mình là đồ ngốc a.

Kỷ Thương Hải vô tội cười nhạt, một tay luồn qua phía dưới cổ Lăng Vân Phàm, ngăn lại bờ vai của cậu, đem người nâng dậy, đem thuốc trong tay đưa tới bên môi Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm cũng coi như bệnh lâu thành y, nhìn hình dạng cùng màu sắc vỏ bọc của thuốc, biết nó thật sự là thuốc đau dạ dày, cúi đầu há mồm, vươn đầu lưỡi ra cuốn lấy thuốc.

đầu lưỡi mềm mại ướt át không thể tránh khỏi đụng phải lòng bàn tay Kỷ Thương Hải , chọc đến chỗ kia của hắn hơi hơi phát ngứa.

Kỷ Thương Hải: "......"

"Nước." Lăng Vân Phàm ngậm thuốc, mơ hồ không rõ mà nói.

Kỷ Thương Hải trấn định cầm lấy ly nước đặt ở đầu giường , đưa tới bên môi Lăng Vân Phàm .

Lăng Vân Phàm uống một ngụm nước, hơi hơi ngửa đầu đem vào nuốt vào, uống có chút nhanh, nước bị dính một chút ở khóe miệng.

Kỷ Thương Hải đứng dậy, rút một tờ giấy từ hộp giấy ở tủ đầu giường đưa cho Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm cầm lấy lau khóe miệng cùng cằm: "Cảm ơn."

Kỷ Thương Hải không lên tiếng, gật gật đầu, lại rút thêm một tờ, đi ra khỏi phongf dùng giấy chà lau lòng bàn tay, hắn dùng sức lau hồi lâu, thẳng đến khi đem lòng bàn tay xoa đến phiếm hồng, mới đem sự ngứa ngứa ấy xoa đi.

Hắn đem giấy xoa thành cục tròn ném vào thùng rác, vào phòng bếp mở hộp cháo gạo kê , đem cháo đổ vào chén sứ sạch sẽ để vô lò vi sóng ba vài phút, sau đó trở lại phòng, đặt cái bàn nhỏ bốn chân lên gường Lăng Vân Phàm, đem cháo để lên bàn, ôn nhu mà nói: "Ăn chút cháo đi, dạ dày sẽ thoải mái hơn."

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------EDIT:yinyin040

Tới đây rồi nhớ cho tui 1⭐ nhoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro