chương 5 cậu là ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT: @yinyin040

Ngày ấy, thời điểm Lăng Vân Phàm trở về từ quán bar đã là hai giờ sáng, nhà vệ sinh không có máy nước nóng, cậu run run rẩy rẩy mà tắm nước lạnh, mới vừa nằm lên trên giường, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa nặng nề.

Tiếng đập vang khắp căn phòng nhỏ khiến Lăng Vân Phàm hoảng sợ.

Lăng Vân Phàm còn chưa kịp phản ứng, thì cánh cửa gỗ đã bị đá văng ra.

Ba người đàn ông hung dữ tiến vào, hai người vọt tới trước mặt Lăng Vân Phàm , hung hăng mà cố định cổ tay của cậu, đem cậu từ trên giường quăng xuống.

Một người vóc dáng không cao, gương mặt mập mạp mở đèn trong phòng lên, đi đến Lăng Vân Phàm trước mặt, khinh miệt hỏi: "Biết tao tìm mày có việc gì không?"

Lăng Vân Phàm thức thời, không cùng bọn họ tranh đấu: "Ngày mai tao có lươn, sẽ đưa tụi mày 3000."

Tên kia tát một cái lên mặt Lăng Vân Phàm tức giận nói: "3000? Tên nhóc kia, mày có biết mình thiếu bao nhiêu hay không?!"

Lăng Vân Phàm bị đánh quay mặt đi, ho lên hai tiếng, liếm liếm khóe miệng cảm nhận được mùi máu tươi. hắn nhìn về phía Lăng Vân Phàm, ngữ khí thay đổi, chậm rì rì nói: "Kỳ thật anh đây lần này tới cũng không muốn làm khó dễ ngươi."phung khối thuốc ra vỗ vỗ vào vai Lăng Vân Phàm nói "Là tưởng cho mày làm một việc,công việc này kiếm được rất nhiều tiền, nếu đồng ý không tới hai năm, là có thể trả hết nợ, thế nào?"

Lăng Vân Phàm cố gắng trấn định: "...... Là công việc gì?"

"Ai nha, không phải việc gì khó , chính là......" tên kia liếc xéo Lăng Vân Phàm một cái liền nói "Bồi người khác ngủ a."

Lăng Vân Phàm rốt cuộc vẫn không hiểu những cái xấu xa bỉ ổi đó, nghi hoặc nói: "Tôi đây là nam, hơn nữa còn là Alpha."

tên kia cười nhạo một tiếng, duỗi tay vỗ vỗ mặt Lăng Vân Phàm: "mày phải cảm thấy may mắn vì mày là Alpha đi, rất nhiều ông chủ lớn đều muốn chơi một lần Alpha, thuần phục Alpha có thể so thuần phục beta hoặc Omega có ý tứ, hơn nữa Alpha lăn lộn tới bước đường này lại càng ích, vật quý hiếm mới đắt các ông chủ càng chịu bỏ tiền ra chơi hơn."

"Lại nói tiếp......" Tên đó bóp chặt gương mặt Lăng Vân Phàm, tỉ mỉ nhìn sau đó nham hiểm cười nói, " lần đầu tiên gặp mày, tao liền cảm thấy gương mặt này nhất định có thể bán giá tốt."

Nghe vậy, sắc mặt Lăng Vân Phàm lập tức trở nên trắng bệch.

"Mang người xuống xe dưới lầu." Tên mập lập tức vung tay lên, không thèm để ý mà nói.

"Anh ." Lăng Vân Phàm đột nhiên mở miệng, thân thiết mà hô một câu, "tôi biết rồi, ta đi theo mấy người, anh kêu bọn họ buông tôi ra đi, cầu thang ở đây chặt hẹp đi hai người không được, dễ đụng trúng té ngã."

Người kia híp mắt nhìn về phía Lăng Vân Phàm, ánh mắt sắc nhọn như móc câu.

Lăng Vân Phàm: "Các người có ba người, này nhà ở liền nhau, ta muốn chạy cũng không có chỗ chạy."

Tên đó cười cười, trào phúng nói: "làm sao? Nhanh như vậy đã chuẩn xong bị tâm lý? Gấp gáp muốn cho người khác chơi?"

Lăng Vân Phàm cúi đầu: "Ngươi cũng thấy, tôi sống ở đây khác gì chó, tôi đã sớm chịu không nổi rồi, nhanh chóng đem nợ trả hết rồi sống như  người bình thường, dù sao nhục nhã một chút, sống được là được."

Tên đó nhìn chằm chằm Lăng Vân Phàm hồi lâu, trầm mặc một lúc lâu, đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh.

Hai người bắt lấy Lăng Vân Phàm buông lỏng tay.

Lăng Vân Phàm xoa xoa bả vai, nịnh bợ mà mà nhìn tên đó cười cười: "Cảm ơn anh."

Nam tử cửa trước phương hướng bĩu môi: "Tao nói cho mày biết, đừng có mà giở trò, đi thôi."

"Không dám." Lăng Vân Phàm trước một giây còn lấy lòng gật đầu, giây sau liền đột ngột vung cánh tay lên, đánh lên mặt người kế bên khiến hắn ngã xuống.

tốc độ  của cậu cực nhanh, làm người kia căn bản phản ứng không kịp.

Chờ người đó hồi phục tinh thần, Lăng Vân Phàm đã mở cửa sổ ra không chút do dự mà nhảy xuống nhảy xuống.

Thân thể ngã ở trên tấm tôn lại lăn xuống trên mặt đất, đau đớn làm đôi mắt cậu trở nên mơ hồ, trong đầu chỉ còn thanh âm kêu chạy trốn đi.

Lăng Vân Phàm đè lại vết thương ở cánh tay chạy ra khỏi hẻm nhỏ, lại bị một chiếc xe đem đụng trúng.

Khi nhìn đến mặt của chủ xe chủ, Lăng Vân Phàm thật sự rất muốn đối ông trời dựng một đền để tế.

Trong xương cốt của thiếu niên lun tồn tại tính hiếu thắng, hiện tại cậu lại xuất hiện trước mặt đối thủ một mất một còn của mình với bộ dạng nghèo túng thế này, thật muốn đem tôn nghiêm của cậu chà đạp xuống đất.

Lăng Vân Phàm chỉ cảm thấy đầu như bị nứt ra, sau đó ý thức trở nên mơ hồ rồi ngất đi.

https://www.wattpad.com/story/336819564?

Sáng sớm 8 giờ, đã là đầu hạ, ngày dài đêm ngắn, giờ phút này năng lượng của ánh mặt trời chiếu gọi cả trời.

Ngoài hành lang bệnh viện bác sĩ đang nghiêm túc lật xem sổ khám bệnh trong tay, mà đối diện có một người sơ mi phẳng phiu bộ dáng anh tuấn đôi mắt tựa như sao trời.

Nơi này là hành lang trước phòng bệnh vip, giá cả thực dễ làm người ta chùn bước, cho nên hành lang to như vậy nhưng lại không người đi lại, thập phần an tĩnh.

Nam nhân đối diện lo lắng nhíu mày, chờ bác sĩ mở miệng.

Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, ngẩng đầu nói: "Người bệnh cả người điều bị thương ở những chỗ mềm, cổ tay trái trật khớp, não chấn động nhỏ."

"Nghiêm trọng lắm sao?" Kỷ Thương Hải dò hỏi, thanh âm thanh lãnh tựa núi sâu.

Bác sĩ nói: "Nghiêm trọng nhưng thật ra cũng không nghiêm trọng, chỉ cần thật tốt nghỉ ngơi, chú ý ăn uống thanh đạm."

Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng thở ra: "Cảm ơn ngài."

"Không có việc gì, đúng rồi, người bệnh đã tỉnh, cậu có thể đi vào xem."

Kỷ Thương Hải trầm mặc một lát, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.

Tiễn bác sĩ đi, Kỷ Thương Hải đi đến trước cửa phòng bệnh, Kỷ Thương Hải xoa xoa tâm mi, hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.

Nháy mắt không khí lưu thông, trong phòng bệnh nửa cánh cửa sổ được mở ra tấm màng mỏng theo gió bay trong không khí.

Người ngồi trên giường bệnh, trên đầu quấn băng gạc cả người ngốc lăng lăng mà nhìn qua Kỷ Thương Hải, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Kỷ Thương Hải muốn nói chuyện, nhưng Lăng Vân Phàm đã mở lời trước.

Lăng Vân Phàm mờ mịt hỏi: "...... Đây là ở đâu? Cậu là ai vậy? Tôi...... Tôi lại là ai?"

_____________________________________&
EDIT: @yinyin040

Tới đây rồi nhớ cho tui  1⭐ nhoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro