03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Dính chút không khí vui mừng, phỏng vấn cố gắng lên.

   Lần 2 Đồng Miên gặp Đoàn Việt Chinh, đến cục dân chính.

   Đồng Miên mặc vest khá chính thức. Bộ này cậu mua để phỏng vấn, không mặc qua mấy lần.

   Cậu đứng dưới lầu ký túc xá chờ Đoạn Việt Chinh đến đón, không đợi lâu, xe đã tới.

   Lần này Đoạn Việt Chinh tự lái xe, không lái chiếc Rolls Royce kia, là một chiếc Audi A8 khiêm tốn. Sau khi Đồng Miên ngồi lên ghế lái phụ, Đoạn Việt Chinh cúi người thắt dây an toàn cho cậu, trong nháy mắt đó, khoảng cách giữa hai người rất gần. Đồng Miên ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người hắn, vừa tươi mát lại ngọt ngào.

   Đoạn Việt Chinh mặc áo sơ mi, ống tay áo vuốt lên, lộ ra cánh tay thon gọn có đường cong xinh đẹp, lúc lái xe có chút cảm giác tự nhiên không chút để ý. Rất gợi cảm, rất Alpha.

   Trong xe mở nhạc, bài "Tạm biệt Casablanca" do ca sĩ Giang Úc mà Đồng Miên thích nhất trình bày, nhạc blues, giọng ca lười biếng tùy hứng, khiến người ta liên tưởng đến đại dương và mặt trăng.

   *Nhạc Blues là từ viết tắt của thuật ngữ Blue Devils (Quỷ xanh), mang ý nghĩa buồn bã, chán nản và u sầu. Blues được biết đến lần đầu tiên qua phần thể hiện một màn hài kịch một hồi Blue Devils của George Colman (1798).

   Mắt Đồng Miên sáng lên, hỏi: "Đàn anh, anh cũng thích nghe Giang Úc hát ạ?"

   Đoạn Việt Chinh nhìn cậu một cái, giọng nói không chút để ý gợi cảm: "Tôi thấy bạn bè em share bài này."

   Đồng Miên: "..."

   Bài hát tiếp theo dĩ nhiên vẫn do bạn bè của Đồng Miên share qua.

   Đoạn Việt Chinh nói: "Tôi làm một playlist, tất cả những bài hát mà bạn bè em đã share."

   Lỗ tai Đông Miên đỏ lên. Cậu cúi đầu, che giấu bằng cách nghịch điện thoại.

   Nói thật, muốn kết hôn với người mới gặp một lần, trong lòng vẫn hơi lo lắng thấp thỏm. Nâng mắt lên, Đồng Miên thấy cảnh phố xá nhanh chóng lùi về sau, không lâu sau đã đến cục dân chính. Bọn họ đi xếp hàng trước, sau đó được gọi đi chụp ảnh.

   Nhiếp ảnh gia chụp ảnh cưới yêu cầu họ gần nhau hơn. Đồng Miên tựa đầu vào vai Đoạn Việt Chinh, hơi câu nệ. Đoạn Việt Chinh đưa tay ôm lấy cậu, cười với ống kính.

   Lúc rửa ảnh xong, Đồng Miên mới phát hiện, trên mặt mình cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào.

   Giấy chứng nhận kết hôn đóng dấu thép, một người cầm một quyển sổ nhỏ màu đỏ, kết hôn theo ý nghĩa pháp lý.

   Trước đây trước khi kết hôn cần lấy máu, kiểm tra mức độ phù hợp pheromone giữa hai bên, nếu quá thấp thì bộ phận dân chính có thể không đồng ý.

   Nhưng sau đó quy định này bị bãi bỏ, hôn nhân AA, AB, OO cũng trở nên phổ biến, hôn nhân AO có một thời gian còn bị cáo buộc chịu ảnh hưởng quá nghiêm trọng của pheromone, chỉ có ham muốn sinh sản vượt qua bản thân nhân tính.

   Nhận xong sổ đỏ, Đọan Việt Chinh hỏi: "Bây giờ muốn đi đâu? Về nhà trước?"

   Đồng Miên nhìn hắn.

   Từ kết hôn này, ý nghĩa tượng trưng phía sau quá trọng đại. Sau này người này là chồng cậu, bọn họ có quan hệ hôn nhân vô cùng mật thiết. Đột nhiên, ý nghĩa của một người trong cuộc sống của cậu thay đổi.

   Đồng Miên không biết thái độ thế nào là bình thường, chỉ có thể nhìn Đoạn Việt Chinh, cắn môi dưới, từ từ cười rộ.

   Cậu nhẹ nhàng nói: "Đến nhà anh, đàn anh."

   Đoạn Việt Chinh nhíu mày: "Cho phép tôi nhắc nhở một câu, chúng ta kết hôn rồi, bạn học Đồng Miên. Về nhà chúng ta." Hắn nhìn lướt qua Đồng Miên, nho nhã lễ độ hỏi, "Xin hỏi tôi có thể nắm tay em một lát không?"

   Đồng Miên đút tay vào túi không nhúc nhích.

   Đoạn Việt Chinh thấy cậu không từ chối, liền đưa tay vào trong túi cậu, cầm tay cậu, giọng nói dịu dàng: "Đi, về nhà."

   Đoạn Việt Chinh ở một mình, ở trong một tiểu khu vô cùng cao cấp ở phía Đông thành phố, tòa nhà tốt nhất cao nhất. Lúc trước khi Đồng Miên làm một báo cáo liên quan đến bất động sản đế đô, đã quét qua tất cả giá phòng, tiểu khu Đoạn Việt Chinh ở là một trong những tòa nhà đắt đỏ nhất. Khi đó, bạn học cùng tổ với Đồng Miên còn cảm thán, phải kiếm tiền mấy đời mới có thể mua nổi một căn nhà.

   Sau khi lên lầu, Đoạn Việt Chinh giúp cậu nhập vân tay và tròng mắt, nhận dạng khuôn mặt.

   Căn nhà khoảng 300m², là kết cấu kép, phong cách trang trí đơn giản, thoải mái, sử dụng nhiều gam màu xanh, sáng, màu sắc tương phản tươi sáng, sinh động. Đồng Miên rất thích gam màu thiết kế này.

   Đồng Miên ngồi xuống sô pha, chiếm một phần nhỏ, Đoạn Việt Chinh rót cho cậu một tách trà trái cây mát lạnh, nói: "Trang trí trong nhà, nếu em muốn sửa, cũng có thể sửa." Hắn nói, "Đi xem phòng ngủ không?"

   Đồng Miên cầm ly thủy tinh, ánh mắt cảnh giác, nhanh chóng lắc đầu.

   Xem phòng ngủ nào vào ban ngày. Vừa nghe đã không yên tâm.

   Đoạn Việt Chinh bật cười, xoa đầu cậu: "Haizzz. Tối nay muốn ăn gì? Tôi gọi điện gọi đồ ăn ngoài đến."

   Đồng Miên nói: "Gì cũng được. Em không kén ăn."

   Lúc cậu nói mình không kén ăn, còn rất kiêu ngạo, dùng đôi mắt đen ướt át nhìn Đoạn Việt Chinh, khiến người ta liên tưởng đến một loại chim nhỏ nhảy đi nhảy lại trên tuyết mùa đông, một loại chim sẻ.

   Đoạn Việt Chinh mỉm cười, dịu dàng nói: "Được."

   Hắn đứng dậy, tiếng chuông điện thoại tình cờ reo lên. Cúi đầu nhìn màn hình ra ban công nghe máy, nói tiếng Anh, Đồng Miên chỉ nghe thấy một chuỗi danh từ chuyên ngành liên quan đến REIT. Không lâu sau, đổi thành tiếng Đức, giọng nói của hắn trở nên không kiên nhẫn, có vẻ rất lạnh lùng, hoàn toàn khác với sự dịu dàng khi đối mặt với Đồng Miên. Kết thúc bằng 2 câu tiếng Anh.

   *Quỹ tín thác bất động sản hay còn gọi là Reit là hình thức góp vốn cho một hay nhiều dự án bất động sản từ những cá nhân, tổ chức khác, thông qua việc phát hành các chứng từ có giá như cổ phiếu, chứng chỉ quỹ.

   Đồng Miên nghe hiểu.

   Hắn nói "Hôm nay tôi kết hôn, tâm trạng không tệ, nếu anh lại mắc lỗi này, ngày mai có thể rời khỏi Trung Quốc, xin hãy giữ thái độ chuyên nghiệp".

   Đồng Miên nắm góc giấy chứng nhận kết hôn, không nhịn được, duỗi chân đá xuống ghế sô pha. Kết hôn. Quá thần kỳ.

   Mặc dù không có hôn lễ, hơn nữa bọn họ cũng đã nói không công khai để tránh ảnh hưởng đến việc học của Đồng Miên, nhưng chuyện kết hôn này... không cần người ngoài biết, giống như một sợi tơ mỏng trong suốt ôm lấy ngón út của hai người, khi giơ tay rung động sẽ biết.

   Sau khi bọn họ ăn tối với nhau, Đoạn Việt Chinh đưa Đồng Miên về trường học.

   Đồng Miên hơi xấu hổ, không muốn ngủ lại, hơn nữa ngày mai cậu còn có tiết sớm. Xế chiều ngày mai, cậu còn hẹn phỏng vấn thực tập, muốn đến văn phòng Bắc Kinh phỏng vấn trực tiếp, không phải trên mạng.

   Lúc sắp đến cổng trường, Đồng Miên nói: "Đàn anh dừng ở gần đây đi, để em tự vào."

   Đoạn Việt Chinh hỏi: "Vì sao? Cổng trường cách ký túc xá rất xa."

   Đồng Miên nhỏ giọng nói: "Em muốn mua một ly trà sữa."

   Đoạn Việt Chinh nói: "Vậy tôi đợi em trên xe."

   "Chỗ này cấm dừng. Anh về đi." Lúc cậu năn nỉ người khác, nói chuyện không tự giác mang theo khẩu âm phương Nam, hơi giống làm nũng.

   Đoạn Việt Chinh khoát tay lên tay lái, ngón tay gõ gõ, nghiêng đầu nhìn cậu: "Em không muốn tôi đưa em đến ký túc xá, đúng không?"

   Đồng Miên: "..." Cậu phủ nhận, "Không có, mới không có. Em chỉ muốn tản bộ, lúc nãy ăn cơm no quá." Cậu cởi dây an toàn, muốn mở cửa xe, lại không mở được, quay đầu nhìn về phía Đoạn Việt Chinh, ánh mắt sáng ngời, ý bảo hắn mở cửa, Đoạn Việt Chinh nói: "Xem ra người chồng hợp pháp như tôi không thể gặp mặt."

   Đồng Miên đỏ mặt, nhỏ giọng gọi: "Đàn anh."

   Đoạn Việt Chinh cảm thấy thú vị, da mặt mỏng, trêu chọc một tí đã đỏ mặt, lúc nhìn người ta ánh mắt sáng ngời, thật sự rất đáng yêu. Hắn ung dung nhìn Đồng Miên, nói: "Quan hệ hiện tại của chúng ta, em còn gọi tôi là đàn anh? Gọi tôi bằng từ khác, sẽ thả em xuống."

   Đồng Miên: "Gọi thế nào?"

   Đoạn Việt Chinh hỏi: "Em nói xem?"

   Vành tai Đồng Miên đỏ bừng, năn nỉ: "Đàn anh mở cửa đi. Mở cửa đi."

   Đoạn Việt Chinh ấn nút mở cửa, Đồng Miên vội vã xuống xe. Đoạn Việt Chinh hạ cửa sổ xe xuống, thấy Đồng Miên từ đầu xe vòng qua. Trên mặt cậu lộ ra nụ cười, lại đáng yêu vẫy tay: "Đàn anh, em đi đây." Nghĩ ra một chuyện, cậu bỗng nhiên hỏi, "Đàn anh, anh muốn uống trà sữa không, em mua giúp anh một ly."

   Đoạn Việt Chinh nói: "Không cần, em tự đi đi." Dừng một lát, hắn cười nói, "Ngày mai gặp.'

   "Ngày mai gặp." Nói ra khỏi miệng, Đồng Miên mới phát hiện bọn họ hẹn ngày mai gặp. Cậu nói: "Đàn anh vậy anh lái xe cẩn thận."

   Đoạn Việt Chinh lái xe trực tiếp về công ty, không về nhà, xử lý chuyện của công ty. Tăng ca đến hơn 11 giờ, sau khi về nhà hắn nhận được cuộc gọi của bố, đi thẳng vào vấn đề: "Anh kết hôn rồi?"

   Đoạn Việt Chinh: "Vâng."

   "A... " Đọan Thành Quân không nói gì, "Cũng không nói với bọn tôi một tiếng, sao lại đột ngột như vậy. Đối phương thế nào, mang về gặp mặt một lần."

   Điện thoại bị cướp, đổi thành giọng nói ôn hòa: "Xảy ra chuyện gì, đột ngột như vậy?"

   Đoạn Việt Chinh bất đắc dĩ: "Mẹ... Bọn con, kết hôn bình thường, sao con có thể làm gì."

   Chu Nhiễm nói: "Kia là một đứa trẻ ngoan. Còn là một đứa trẻ, đừng nói con dụ dỗ người ta đấy nhé!"

   Đoạn Việt Chinh: "Con không phải loại người đó, nhân phẩm của con bố mẹ cũng nghi ngờ ư?"

   Đoạn Thành Quân cầm điện thoại lên, vô cùng xác thực nói: "Rất nghi ngờ. Khi nào mang người về nhà ra mắt, anh cũng đừng bắt nạt người ta."

   Đoạn Việt Chinh: "Được. Xem tình hình đã."

   Hắn tắm rửa xong, lúc đọc sách đột nhiên nảy ra ý nghĩ, tìm điện thoại gửi tin nhắn wechat cho Đồng Miên.

   Âm thanh tách khỏi sóng điện từ, rất có từ tính, trầm thấp lại dịu dàng.

   "Ngủ chưa? Bạn học Đồng Miên."

   Đồng Miên ghé vào bàn làm bài tập ngày mai phải nộp.

   Cũng không phải gấp, cậu đã sớm làm xong, nhưng giấy bài tập đột nhiên biến mất, chỉ có thể viết lại một phần, tương đương với việc chép lại một lần, rất đơn giản. Cậu tiện tay ấn sáng điện thoại, một tiếng "Ngủ chưa" đột nhiên phát ra, âm thanh còn rất to.

   Trong nháy mắt, 2 người bạn cùng phòng trong ký túc xá nhiều chuyện quay đầu lại: "Đồng Đồng, ai vậy?"

   Vẻ mặt Đồng Miên bình tĩnh, cũng không quay đầu lại: "Một đàn anh."

   "Một đàn anh" Từ Giai Thần nói, "Đồng Đồng của chúng ta, hoa đào nở rồi (có số đào hoa)."

   Đồng Miên thẹn thùng nói: "Không phải."

   Từ Giai Thần hỏi: "Đàn anh là A; là B hay O đó, dáng dấp có đẹp trai không? Lớp mấy? Làm gì? Đang theo đuổi cậu à?"

   Đồng Miên: "Hỏi nhiều như vậy, không nói cho cậu biết."

   Từ Giai Thần: "Hoa đào của Đồng Đồng thật sự đến rồi. Có phải là 4628 vào ngày đó không?"

   Đồng Miên nghiêm trang: "Tớ làm bài tập, đừng làm phiền tớ."

   Cậu dùng chữ trả lời: Vẫn chưa ngủ. Có chuyện gì vậy?

   Đoạn Việt Chinh nói: Muốn nói chuyện với em.

   --

   Tiết học sáng mai của Đồng Miên là kinh tế tài chính, giáo sư là phó hiệu trưởng cô Chu Nhiễm.

   Đồng Miên rất thích môn này, không giống môn chuyên ngành bình thường, môn này bắt đầu từ giả thiết tầng chót, nền tảng toán học rất dày, nói đơn giản. Cô Chu Nhiễm cũng là cô giáo Đồng Miên thích nhất.

   Nhưng bây giờ có tầng, ah, quan hệ khác, cậu đi học thấy mặt cô giáo, hơi thất thần.

   Chu Nhiễm hỏi: "Cho nên ở đây, chúng ta xem chứng minh chia tách quỹ P và quỹ T, cấu tạo như thế nào?" Ánh mắt bà nhìn lướt qua một vòng, nói: "Đồng Miên, em nói xem?"

   Đồng Miên: "..."

   Cậu gập ghềnh đem phương pháp cấu tạo nói, cô Chu Nhiễm rất hài lòng. Nhưng nhìn vẻ mặt mờ mịt của mấy bạn học khác, bà "Ai" một tiếng, thở dài: "Các em nghe giảng kỹ vào, giống như Đồng Miên, nghe kỹ. Sao bày ra vẻ mặt không hiểu, cô đang giảng sách trời à?"

   Những bạn học khác kéo giọng: "Vâng cô--"

   Lúc trước Đồng Miên đi học môn này lúc tan học sẽ hỏi giáo viên mấy câu, nhưng hôm nay cậu hơi lúng túng. Sau khi tan học, vốn định nhanh chóng trốn đi, lại bị cô Chu Nhiễm nhìn chằm chằm: "Vậy, Đồng Miên, em chờ một lát."

   Đồng Miên đeo cặp sách, ngoan ngoãn đứng yên.

   Chu Nhiễm nói chuyện xong, đến cạnh Đồng Miên, cười nói: "Đi thôi, ăn với cô một bữa."

   Đồng Miên lúng túng đồng ý. Dọc theo đường đi, cậu đều cúi đầu, cô giáo hỏi một câu sẽ trả lời một câu, giống như người gỗ nhỏ cứng nhắc. Ngồi xuống căn tin của giáo viên, Chu Nhiễm mới nói: "Nhóc Đồng, cô gọi con là nhóc Đồng nhé? Hôm qua cô mới biết, con và Đọan Việt Chinh kết hôn."

   Đồng Miên hơi xấu hổ: "Bọn con mới kết hôn vào hôm qua."

   Chu Nhiễm không nhịn được cười rộ: "Con đừng căng thẳng, không cần lo, coi cô là giáo viên, không cần coi cô là mẹ Đoạn Việt Chinh. Giáo viên muốn nói chuyện với con, gần đây con viết luận văn của REITs sao rồi?"

   Đồng Miên nói đến chuyện này cũng không lo lắng. Cậu mô tả tiến độ của mình, nói những chỗ mình không hiểu, cũng như nút thắt cổ chai, nhận được một số lời khuyên từ giáo viên của mình. Tán gẫu xong luận văn lại tán gẫu học tập, Chu Nhiễm nói: "Sau khi tốt nghiệp định đi làm, hay tiếp tục học nghiên cứu sinh?"

   Đồng Miên lắc đầu: "Có thể, sẽ tiếp tục đi học."

   "Không sao, cứ từ từ suy nghĩ, không vội. Bây giờ có rất nhiều thời gian. Nếu có gì khó hiểu, con nói với Đọan Việt Chinh, nó hiểu vấn đề của các bạn nhỏ như con hơn. Hòa hợp sống chung." Nói xong, bà nhìn Đồng Miên, bỗng nhiên cười rộ, "Nhóc Đồng à, thật sự là, con và Đoạn Việt Chinh... Cô không ngờ, nhanh thật."

   Đồng Miên bị cười đến đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Cô, con cũng vậy, lúc đồng ý, hình như con chưa tỉnh táo."

   Chu Nhiễm cười to.

   --

   Buổi chiều Đồng Miên đeo cặp sách đến văn phòng quỹ Trung Văn Bắc Kinh phỏng vấn. Cậu mặc quần áo chính thức, là bộ đồ ngày hôm qua chụp ảnh kết hôn, bộ vest duy nhất được may đo. Tuy rằng ăn mặc rất có tinh thần, nhưng lưng đeo cặp sách, hai má phấn hồng mềm mại, nhìn qua vẫn mang dáng vẻ học sinh.

   Hôm nay là ngày phỏng vấn Trung Văn.

   Superday là buổi phỏng vấn cuối cùng sau khi trải qua một loạt phỏng vấn, quyết định có thể lấy được đề nghị thực tập không. Nhìn sơ qua có khoảng 2-3 mươi ứng cử viên, tất cả ở chung một phòng họp lớn, Đồng Miên còn nhìn thấy một bạn học cùng khoa, nhưng cậu không quen người ta, nên không đi chào hỏi.

   Cậu trao đổi với người bên cạnh, biết đối phương trải qua 2 vòng thi viết, 4 vòng phỏng vấn qua điện thoại, 2 vòng phỏng vấn video mới có được cơ hội.

   - Mà cậu chỉ đưa một phần sơ yếu lý lịch, trên sơ yếu lý lịch, còn chưa có bất kỳ kinh nghiệm thực tập nào.

   Tuy thành tích xinh đẹp, đứng đầu toàn viện.

   Nhìn các bạn học ứng cử viên bên cạnh, Đồng Miên không khỏi bắt đầu căng thẳng.

   Cho đến khi một người phỏng vấn bước vào phòng họp.

   Chị phỏng vấn an ủi mọi người: "Đừng căng thẳng. Mọi người bình tĩnh, chúng ta rút thăm luôn." Phía sau chị lại có hai người phỏng vấn hoặc nhân viên đi vào, mang theo một đống kẹo lớn chia cho mọi người. Một người nói: "Trùng hợp ghê, hôm nay mọi người đến phỏng vấn có cơ hội gặp mặt trực tiếp sếp lớn. Hôm qua sếp lớn của chúng ta kết hôn, phát kẹo cưới cho mọi người."

   Đồng Miên cầm kẹo trên tay, nhân viên phỏng vấn mỉm cười khích lệ cậu: "Dính chút không khí vui mừng, phỏng vấn cố lên."

   Trong lòng Đông Miên nhỏ giọng nói: Cùng vui cùng vui.

   Tác giả có lời muốn nói:

   Chương tiếp theo: 6.10 update nhó!

   Tiến độ vút nhanh, bão táp xông lên chính là tôi;

   Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro