04 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dù Hoàng Nhân Tuấn hy vọng thời gian có thể trôi chậm hơn nhưng màn đêm vẫn giữ vững thái độ bình đẳng với vạn vật, đến đúng như lịch trình.

Phòng của Tại Dân rất rộng rãi, thiết kế bình thường, nếu phải dùng một từ để miêu tả thì chính là thoải mái. Không gian, bố cục, bầu không khí, ánh sáng và bóng tối đều cực kỳ thoải mái. Tiếng nước chảy róc rách sau bức tường truyền đến, Hoàng Nhân Tuấn liếc nhìn về phía phòng tắm, lấy hết can đảm leo lên chiếc giường đôi sang trọng mới được thay ba ngày trước. Chuyện đã đến nước này, cũng không còn gì để nhăn nhó nữa.

Tất cả chăn ga gối đệm cũng còn mới, ngoại trừ chúng có mùi thơm nhẹ sau khi giặt ra thì vẫn còn mùi thơm mới chưa từng được dùng qua, Hoàng Nhân Tuấn thả người vào trong, cậu thử độ mềm mại, nằm lăn trên nó hai lần, cảm nhận một chút cảm giác khi nằm trên chiếc giường này, ngủ trong căn phòng này và sống ở ngôi nhà này là như thế nào.

Cũng không tệ.

Thật thoải mái khi ngủ, Hoàng Nhân Tuấn tự nghĩ ngợi, nếu cậu ấy thực sự có thể ngủ. Lúc này, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, cơ thể vốn đang hưởng thụ của cậu đột nhiên bất động.

Dù đã chuẩn bị tinh thần bao nhiêu lần đi chăng nữa thì căng thẳng là điều không thể tránh khỏi.

La Tại Dân bước ra, đang lau mái tóc ướt, ngước mắt lên đã thấy Hoàng Nhân Tuấn nằm trên giường, đột ngột vô cớ trượt chân, suýt chút nữa va vào góc tường.

Thật đáng xấu hổ khi ngã vào bức tường trong một căn phòng mà bản thân dù nhắm mắt vẫn có thể tìm đúng đường. Anh muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi ngước lên, anh thấy Hoàng Nhân Tuấn đang nhìn mình cùng đôi mắt lấp lánh, như thể cậu đã chứng kiến toàn bộ sự xấu hổ của anh.

"Sàn nhà hơi trơn..." La Tại Dân giữ vẻ mặt bình tĩnh và tìm cho mình một lý do chính đáng.

Hoàng Nhân Tuấn không vạch trần anh: "Ồ, vậy thì cẩn thận nha."

"Tôi đi sấy tóc trước."

Nhìn bộ dạng giả vờ bình tĩnh, Hoàng Nhân Tuấn không có ý định cười nhạo La Tại Dân, ngược lại, cậu có chút nhẹ nhõm.

Thực tế là vì được ở một mình khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.



Bộ đồ ngủ mà La Tại Dân mặc rất hợp với anh ấy, nó là bộ đồ ngủ đôi mà các mẹ đã chuẩn bị cho họ. Không chỉ vậy, còn có rất nhiều đồ dùng nữa trong ngôi nhà này đang chờ họ sử dụng từng cái một. Cho đến thời điểm này, Hoàng Nhân Tuấn vẫn chưa thể quen với cảm giác từ giờ trở đi sẽ sống chung nhà với một người khác, nhưng phải nói rằng La Tại Dân thực sự rất vừa mắt.

Nhìn những đường cơ bắp như được lộ ra qua lớp vải, Hoàng Nhân Tuấn kịp thời dừng trí tưởng tượng lại, trước khi nhiệt độ cơ thể của cậu tăng lên.

Không biết La Tại Dân trong lúc sấy tóc đã trải qua cuộc chiến tư tưởng như thế nào, nhưng khi nhìn sang bên kia một lần nữa, cả người anh tự nhiên hơn rất nhiều. Xấu hổ trước Omega của mình trong đêm đầu tiên chung sống đã đánh vào lòng tự trọng của anh, vì thế anh hạ quyết tâm sẽ thể hiện thật tốt trong tương lai dù có chuyện gì xảy ra, ít nhất là không để lại cho Hoàng Nhân Tuấn ấn tượng rằng anh ấy không đáng tin cậy.

Alpha vững vàng bước tới.

Bước chân của anh dường như chứa đựng một loại ma lực nào đó, mỗi bước đi sẽ lấy đi một ít dưỡng khí, càng đến gần, Hoàng Nhân Tuấn càng cảm thấy khó thở. Khó khăn đến mức miệng có chút khô khốc, Hoàng Nhân Tuấn vô thức liếm môi, nhìn thấy La Tại Dân đưa tay về phía mình, luồng không khí tù đọng trong nháy mắt chặn ngang cổ họng cậu.

La Tại Dân vén tóc tai, sau đó ngồi xuống mép giường.

"Em muốn ngủ không?" Anh hỏi, giọng khàn khàn.

Mới hơn mười giờ, đối với thanh niên vừa ngoài hai mươi mà nói, đây là lúc cuộc sống về đêm trở nên phong phú nhất. Nếu là ở nhà riêng, Hoàng Nhân Tuấn vẫn sẽ ngồi trước máy tính gõ bàn phím, hoặc nằm trên giường nghịch điện thoại hay là lướt blog. Cậu không biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của La Tại Dân, nhưng cậu không nghĩ rằng anh thường đi ngủ sớm như thế.

Dù vậy, hiện tại cả hai đều không có ý định cầm điện thoại lên để giải trí, hai người đều biết rằng đêm nay đối với nhau chính là sự khác biệt, khoảng thời gian dư dả hơn bình thường là để dành cho nhau.

Hoàng Nhân Tuấn khẽ gật đầu, nhích người vào trong: "Ừm, vậy thì đi ngủ thôi."

Sau khi nhận được câu trả lời từ cậu, La Tại Dân đứng dậy và tắt đèn. Trong tích tắc, căn phòng chìm vào bóng tối, mọi thứ đều im lặng.

Mắt nhanh chóng thích nghi với cảm giác ở trong bóng đêm, dần dần có thể nhìn rõ những đường viền mờ ảo. Thành phố bên ngoài vẫn sáng, thỉnh thoảng có tiếng còi kéo dài. Dù đã treo rèm chắn sáng nhưng vẫn có chút ánh sáng lọt qua khe hở. Điều mà Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy đầu tiên trong bóng tối là sức nặng của chiếc giường bị đẩy xuống, sau đó chiếc chăn được nhấc lên, và một nguồn nhiệt kỳ lạ, chắc chắn và ấm áp khác dựa vào.

Tim đập nhanh quá.

Họ không cố ý giữ khoảng cách, nhưng cũng không có ý lại gần nhau, chỉ lặng lẽ nằm cạnh nhau, không ai quấy rầy đối phương. Nhưng sợi dây liên kết vô hình vẫn lay động đến họ, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy cơ thể mình dường như đang bị đặt trong một cái chai, những rào cản xung quanh đã giới hạn cậu không thể di chuyển cơ thể một cách tự do được nữa.

Cảm giác này thực sự rất khó chịu, cậu thử động đậy tay, lại vô ý chạm vào cơ thể cũng đang nóng lên ở bên cạnh, cảm giác người kia hình như đang bất động.

Hoàng Nhân Tuấn nhận ra đó là tay của La Tại Dân, sau đó bất giác bắt đầu nhớ lại bàn tay đó trông như thế nào. Nó rộng, mảnh mai và dày, lớn hơn nhiều so với cậu và nó có thể ôm trọn lấy tay cậu khi cậu cầm nó.

Suy nghĩ một chút, cậu bất chợt nhận ra một điều, họ vẫn chưa nắm tay nhau.

Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân vẫn chưa nắm tay nhau.

Có muốn thử không? Khi ý nghĩ này bắt đầu xuất hiện, nó đã có một chút gì đó thoát ra ngoài tầm kiểm soát. Hoàng Nhân Tuấn nghe thấy một giọng nói trong đầu không ngừng thúc giục cậu hành động, nhưng cơ thể của cậu, bị trói buộc bởi một cái chai, hoàn toàn không chịu nghe theo. Dần dần, cảm giác tê dại bất thường từ bên dưới truyền đến làm cậu phân tán tập trung, một chút buồn ngủ cuối cùng của Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên cũng bị xóa tan.

Mông cậu tê cứng vì bị kéo căng và bất động trong thời gian dài.

"Tại Dân..." Hoàng Nhân Tuấn cực kỳ nản lòng, thì thầm tên của người nằm bên cạnh gối của mình, "Anh đã ngủ chưa?"

La Tại Dân nhanh chóng trả lời : "Ừm, chưa."

Hoàng Nhân Tuấn vừa nghe đã biết anh ấy ngủ không được, không cần suy nghĩ gì cả, nhất định là cùng nguyên nhân với mình. Không ai trong số họ quen với việc có một người khác bên cạnh, ngủ thiếp đi với một hơi thở khác. Nhưng chưa quen thì phải tập quen, chưa quen thì phải bắt ép cho quen.

Mặc dù tư thế nằm rất khó chịu nhưng không ai đề nghị tách ra, như thể tất cả đều có một sự đồng thuận trong lòng.

Đã là vợ chồng thì chỉ muốn ngủ với nhau thôi.

Hoàng Nhân Tuấn khẽ nói: "Muốn đổi tư thế sao?"

Bên cạnh không trả lời ngay, mà là dừng một chút, sau đó duỗi ra một cánh tay săn chắc.

"Nhân Tuấn đó, ngủ trên gối của tôi đi."

Hoàng Nhân Tuấn cố gắng ngẩng đầu lên, và hơi thở của họ rất gần nhau, tay chân bắt đầu chồng lên. Nhưng bất chấp tình huống, sự căng cứng theo bản năng của cơ thể không giảm đi chút nào. Hai cơ thể xa lạ kiên quyết duy trì khoảng cách vật lý, bất kể trong lòng của họ chẳng hề mong muốn.

"Tại Dân, căng cứng quá, tôi cảm thấy hơi khó chịu."

"Nhân Tuấn, thả lỏng một chút đi nào."

Cơ thể hai người đều cứng đờ, cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là ngủ, nửa thân trên của họ rất có thể sẽ bị tê liệt vào sáng mai.

"Phải tìm cách gì đó..." Hoàng Nhân Tuấn bực bội nói, cậu thực sự không thể ngủ nếu cứ tiếp tục như vậy.

Việc gì cũng phải làm, càng sớm càng tốt làm quen với nhiệt độ cơ thể của đối phương, làm quen với sự tiếp xúc da kề da, làm quen với cảm giác cơ thể bị người khác chạm vào. Một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu Hoàng Nhân Tuấn.

Trong bóng tối, thanh âm của cậu có chút khô khốc: "Thế nào, chúng ta làm quen thân thể của nhau trước đi."

La Tại Dân không hiểu lắm ý tứ của cậu: "Cái gì...?"

Lời thì đã nói ra, chỉ cần đập vỡ cái chai ấy nữa thôi. Hoàng Nhân Tuấn hít một hơi thật sâu, rời khỏi vòng tay của Alpha và quay người nằm lại trên giường, thả lỏng toàn bộ cơ thể, như thể cậu đang hy sinh tấm thân mình vậy.

Cậu cắn răng: "Anh chạm vào đi."

Không cần nhìn rõ cũng biết đây là tư thế mặc cho người khác chém giết. La Tại Dân hô hấp ngưng trệ, đầu óc tê liệt tại chỗ.

Hoàng Nhân Tuấn cậu chọn cách thúc giục để che giấu sự lo lắng của mình: "Mau lên, mau chạm vào tôi đi."

Sau một lúc bối rối, thông tin từ từ được tiếp nhận, La Tại Dân cuối cùng cũng hiểu ý của cậu. Chính vì hiểu rõ nên cơ thể sẽ mất kiểm soát. Vào thời điểm đó, huyết áp tăng cao, nhịp tim tăng vọt và các cơ quan trong toàn cơ thể bị choáng ngợp và quá tải. La Tại Dân không thể tin được, anh xuyên qua bóng đêm để bắt lấy bóng dáng của Hoàng Nhân Tuấn, nhưng cuối cùng anh chỉ hạ giọng mà tìm kiếm một lời xác nhận.

"Toàn thân?"

Hoàng Nhân Tuấn bĩu môi: "Ừm, toàn thân."

Những chuyển động xung quanh dường như đã biến mất, và tất cả thông tin bên ngoài chiếc giường này đều bị não bộ từ chối. Những giác quan chỉ dành riêng cho nhau được cô lập tại đây, cùng tạo nên một thế giới không ai có thể quấy rầy họ. Alpha từ trong bóng đêm đứng dậy, một bóng người to lớn từng chút một đổ xuống, bao phủ lấy cơ thể Omega mảnh khảnh. Hoàng Nhân Tuấn nhắm mắt lại.

Tay của La Tại Dân không nhẵn nhụi, nhưng cũng không thô ráp chút nào, có chút vết chai, đường vân rõ ràng, các đốt ngón tay rõ ràng, bằng phẳng mà ấm áp. Tay phải đầu tiên đặt lên trán của Hoàng Nhân Tuấn, tiếp theo là mắt, mũi và miệng.

Đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi, vẽ ra một đường viền môi xinh đẹp, Hoàng Nhân Tuấn vô thức ngừng thở, sợ hơi thở nóng bỏng sẽ quấy rầy sự cẩn trọng này mất. Khi hai lòng bàn tay khép lại có thể che hết khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Đôi bàn tay ấy lần theo từng đường nét trên khuôn mặt cậu, từng chút một trong đêm đen, như muốn khắc sâu hình bóng của cậu vào trong tâm trí, vào trong trái tim.

Một lúc sau, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào cổ cậu, anh rõ ràng cảm nhận được sự hỗn loạn nơi đây, bởi vì Hoàng Nhân Tuấn đã hơi chèn ép đường thở nên khiến cậu rên rỉ. Sau đó bàn tay kia đưa tới sau gáy, không tốn chút sức lực tìm đến tuyến thể đặc thù của Omega, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da non mềm, tinh tế mơn trớn, thân dưới cậu mẫn cảm run run.

Một mùi hương hoa bắt đầu tỏa ra từ nơi đó.

Tuyến thể là bộ phận dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể Omega, Hoàng Nhân Tuấn đã bảo vệ nó rất tốt, thậm chí cậu còn hiếm khi để pheromone tiếp xúc với không khí. Bây giờ không chút rào cản nào mà bị Alpha trực tiếp chạm vào, mảng thịt kia vừa run vừa hưng phấn, nơi bị chạm vừa căng vừa nóng, bản năng trong cơ thể cũng từ từ thức tỉnh.

Lực hấp dẫn giữa hai thể thường rất khủng khiếp, không biết đó là loại cảm giác gì, nhưng trong một khoảnh khắc, Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên muốn được anh cắn thật mạnh, để răng sắc nhọn của Alpha cứ thế xuyên qua tuyến thể, sau đó chiếm hữu cậu.

Bàn tay của La Tại Dân ở đó rất lâu, lâu đến nỗi Hoàng Nhân Tuấn tự hỏi phải chăng anh cũng có ý nghĩ giống mình, muốn để lại dấu ấn của riêng mình trên đó.

Nhưng cuối cùng bàn tay ấy cũng chịu rời đi.

Hoàng Nhân Tuấn tận dụng khoảng trống để hít một hơi, nhưng cậu không dám xem nhẹ. Rất nhanh bên dưới truyền đến một cỗ mát lạnh, vạt áo vén lên một đoạn nhỏ, vừa vặn che ngực, lộ ra hoàn toàn bụng dưới. Lần này, tay của La Tại Dân bắt đầu khám phá từ bụng đến eo, vòng eo của Hoàng Nhân Tuấn rất nhỏ nhắn, không có chút mỡ thừa nào nên có thể dễ dàng bị nhéo.

"Em gầy quá."

Không thể nhìn thấy biểu cảm của anh ấy trong màn đêm hỗn loạn, Hoàng Nhân Tuấn nghe thấy giọng nói của La Tại Dân trên đầu và đôi tay đang vuốt ve xương sườn của cậu.

"Sau này anh sẽ cho Nhân Tuấn ăn nhiều hơn một chút."

Hoàng Nhân Tuấn không trả lời, bởi vì hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, co thắt ở phần bụng dưới rất rõ ràng. Thay đổi này được thể hiện rất tường tận ở dưới đôi bàn tay của La Tại Dân, cảm nhận được sự căng thẳng của đối phương, anh chuyển sang xoa bóp phần thịt mềm mại bên sườn của Hoàng Nhân Tuấn để giúp cậu thả lỏng hơn một chút. Sau đó, chỉ còn lại tay trái tiếp tục xoa dịu, trong khi tay phải thì từ từ bò lên.

Làn da mịn màng càng ngày càng mỏng manh, những bộ phận ít khi lộ ra ngoài ngày càng gần, nơi này có khả năng phản ứng cao với những tiếp xúc xa lạ nhất, còn chưa chạm đến vùng bộ phận trọng yếu, cảm giác tê dại khó tả đã tan chảy. Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy như lũ kiến đang bò trên chóp trái tim cậu, cảm giác đau đớn và ngứa ngáy lan khắp mọi nơi anh ấy đi qua. Cậu vô thức thẳng lưng, phát hiện tay La Tại Dân có chút run rẩy, nhưng anh vẫn kiên trì hướng về nơi ấy mà đi tới.

Hơi ấm được truyền qua từ lòng bàn tay Alpha, Hoàng Nhân Tuấn lại mím môi.

Khi hơi ấm ấy chạm đến ngực, đầu ngón tay của La Tại Dân nhẹ nhàng ấn vào đầu ngực cậu. Đầu tiên dùng một tay che lại, ngón tay cái lướt qua quầng vú, dùng ngón trỏ kẹp lấy núm, sau đó véo núm vú đã cương cứng, từ tốn cảm nhận hình dạng của nó. Anh không dùng nhiều lực, nhưng Hoàng Nhân Tuấn vẫn cảm thấy hơi đau, có lẽ bộ phận đó của cậu vốn dĩ đã rất mỏng manh.

Sau đó hai tay anh đồng thời ôm lấy chúng, ngực của cậu không đầy đặn như ngực phụ nữ, nó bằng phẳng, nhưng dùng ít sức lực vẫn có thể nặn ra một chút mô thịt mềm. La Tại Dân có vẻ rất thích chúng, Hoàng Nhân Tuấn có thể cắn môi, nhưng bây giờ cậu buộc phải rên thành tiếng.

"Ưmmm,..."

Nghe cậu rên rỉ, La Tại Dân hoảng hốt, giọng nói lập tức đanh lại: "Khó chịu sao?"

Hoàng Nhân Tuấn đỏ mặt lắc đầu: "Không... anh có thể tiếp tục."

Bầu không khí cũng dần dần trở nên quyến rũ hơn trong lúc hành vi càng lúc càng rời xa nơi bắt đầu. Nhiệt độ cơ thể tăng, xoa dịu sự xa lạ và gò bó giữa họ, rõ ràng họ không đổ mồ hôi, nhưng cơ thể dường như trở nên dinh nhớp hơn dưới những cử chỉ đụng chạm thân mật. Kết cấu lòng bàn tay của La Tại Dân đã được lưu vào tâm trí Hoàng Nhân Tuấn thông qua tiếp xúc da thịt, cơ thể bắt đầu quen với sự tồn tại của đôi tay ấy, nó dần dần hòa quyện vào hơi thở.

Xương đòn, vai, lưng, toàn bộ các phần trên cơ thể hoàn thành chuyến tham quan, hai tay lại được thu về, nhưng nhịp tim lại không một chút nào trở lại bình thường, nó càng trở nên hỗn loạn hơn trong màn đêm yên tĩnh.

Cả Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân đều biết rằng đây không phải là kết thúc, đó chỉ là một khoảng nghỉ.

Tất cả đều đang tạo cho nhau một khoảng đệm, một cơ hội để chuẩn bị đầy đủ tinh thần.

Trong sự tĩnh lặng, họ đã có thể giao tiếp với nhau qua cơ thể và họ có thể trao gửi trái tim của mình cho nhau mà không cần tới một lời nói.

Cảm thấy lồng ngực bập bồng lên xuống của Hoàng Nhân Tuấn đã dần dần bình tĩnh lại, La Tại Dân nắm chặt tay trong bóng tối, để chúng không quá run rẩy, cố gắng đặt chúng lên đũng quần của người đang nằm phía dưới thân mình. Hoàng Nhân Tuấn theo bản năng mà co người lại, nhưng cậu cũng không chống cự. Sự ngoan ngoãn này được truyền đạt rõ ràng, La Tại Dân nuốt nước bọt và bắt đầu đưa tay vào.

Có lẽ cậu nên biết ơn chiếc quần pyjama đủ rộng và đủ co giãn, vì nó mà cậu không cảm thấy chật chội khi phải nhét thêm một đôi tay nữa vào trong. Trước tiên, La Tại Dân nán lại ở dưới đáy quần, khẽ chạm vào đùi, hài lòng tận hưởng cảm giác mềm mại mà anh chưa bao giờ thử trước đây. Đôi chân Hoàng Nhân Tuấn mảnh mai và mịn màng, thật khó để đặt nó xuống, anh bóp bên ngoài, nhào nặn bên trong, rồi lại kéo dài xuống mông. Mông cũng tròn và đầy đặn, khi cầm trên tay có cảm giác chắc chắn và chân thực.

Trong lúc phải chịu đựng sự xấu hổ của bản thân, Hoàng Nhân Tuấn hơi nâng eo lên phối hợp để tạo điều kiện thuận lợi cho các chuyển động của La Tại Dân. Đêm nay cậu không nhớ rõ mình đã nhắm mắt lại bao nhiêu lần, nhưng cảm giác về đầu ngón tay và lòng bàn tay của Alpha ngày càng sâu sắc trong lòng. Đôi tay đang bám vào mông cậu luồn qua khe mông cậu vài lần, và chúng luôn rút lui ngay lập tức khi Huang Renjun vừa vặn nghĩ rằng anh sắp chạm vào vùng bí mật ở phía dưới đó.

Sau khi véo mông cậu một lần nữa, La Tại Dân cuối cùng ôm chặt lấy hai chân cậu, khom người về phía trước rồi nhẹ nhàng tách chúng ra.

Hoàng Nhân Tuấn nín thở một lúc, nhưng cậu ấy không có bất kỳ phản đối nào.

Những ngón tay mảnh khảnh ấy bắt đầu xâm nhập vào giữa hai chân, so với Alpha, dương vật của Omega có vẻ kém phát triển hơn, được anh khoanh tròn nhẹ nhàng. La Tại Dân giữ nó rất cẩn thận, cố gắng không để động tác của mình kích thích những thứ không nên kích thích, sau khi xác định mình đã quen thuộc với tất cả phần da thịt, anh không ở lại nữa. Lập tức mò xuống dưới, là âm động mờ ảo ẩn giấu bên trong.

Anh vừa thò ngón tay qua, thịt môi hai bên liền bao lấy, cảm giác mềm mại, anh vô thức nhẹ nhàng hành động, sợ lỡ tay làm tổn thương mô thịt mềm bên trong.

Đây là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với Hoàng Nhân Tuấn vào buổi tối hôm nay. Bởi vì tầm nhìn bị màn đêm quấn lấy, các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn cả. La Tại Dân đang mở rộng thân thể cậu, cảm giác lẫn xúc giác khi những ngón tay bóp vào thành ruột hiện lên rất rõ ràng trong tâm trí cậu, đầu tiên là một, rồi hai, tách môi thịt ra và bắt đầu luồng vào.

Mặc dù cả hai đã đủ cẩn thận, ngoại trừ việc muốn khám phá thì cũng không có ý đồ gì khác, nhưng họ đều còn rất trẻ, cơ thể này của Omega đã bị Alpha chạm vào lâu như vậy, không thể nói là không có chút phản ứng nào. Dù so sánh với thứ dục vọng trong thời kỳ động dục, mức độ phản ứng sinh lý này thậm chí có thể được bỏ qua, nhưng nếu không có gì ngoài ý muốn, thì nên có một chút cảm giác lẫn vào bên trong.

La Tại Dân chạm vào cái lỗ ấy một lúc, khi anh cố gắng thăm dò sâu hơn, đầu ngón tay anh cảm thấy chút ẩm ướt.

Hoàng Nhân Tuấn nhận thấy điều gì đó, bối rối: "Tôi xin lỗi, có lẽ tôi hơi xấu hổ."

Nhưng giọng điệu của La Tại Dân rất vui vẻ: "Không có gì xấu hổ, nếu Nhân Tuấn thật sự không đáp lại, anh sẽ rất buồn."

Anh tập trung cảm nhận cảm giác mà ngón tay mình được cậu bao bọc bên trong, lấy hết cả tâm can chạm vào thăm thú từng thành phần và kết cấu nằm sâu bên trong, ghi nhớ rằng Omega của anh rất nóng, mềm, dính, chặt, ấm, sau một lúc cảm nhận được những điều này, miễn cuỡng anh đưa tay ra ngoài nhưng lại không có chút tham lam nào.

Hoàng Nhân Tuấn cuối cùng đã có thể thở bình thường trở lại.

La Tại Dân rút lấy ra một chiếc khăn ướt ở đầu giường, đầu tiên giúp cậu lau mông lại một chút, sau đó là lau tay của mình, lau xong còn giúp cậu chỉnh chu lại quần áo.

"Tôi xong rồi."

Những lời này lọt vào tai Hoàng Nhân Tuấn như một lời xin lỗi, cơ thể căng thẳng của cậu lập tức mềm nhũn như một quả bóng. Nhưng cậu cũng không quên đây là trò chơi theo lượt, vì vậy lập tức ngồi bật dậy, hưng phấn vỗ vỗ chiếc gối bên cạnh, ra hiệu Alpha mau chóng nằm xuống, giống như có thể ngay lập tức trả lại mọi thứ mà cậu vừa trải qua khi nãy.

"Đến lượt tôi rồi!"

La Tại Dân khúc khích cười, ngoan ngoãn làm theo lời cậu mà nằm xuống.

Hoàng Nhân Tuấn hiển nhiên thừa nhận rằng đây là một loại khiêu chiến, cậu thề sẽ lấy lại vị trí của mình, vì thế bí mật lên đồ, duỗi chân và mạnh mẽ ngồi lên người La Tại Dân, ý định thể hiện kỹ năng của mình.

Tuy nhiên, lại có một cảm giác bất thường về thứ vật cương cứng dưới mông cậu, Hoàng Nhân Tuấn sững sờ trong giây lát, rồi một ý thức rõ ràng vụt ra khỏi đầu.

E rằng nếu cậu chạm vào nó một lần nữa thì sẽ xảy ra chuyện.

Với đôi má đỏ bừng, cậu luộm thuộm trèo xuống rời khỏi người La Tại Dân.

"Quên đi, hôm nay tôi tha cho anh, một ván chắc là đủ rồi, đi ngủ tiếp thôi."

Cậu đang định ngả lưng, còn cố ý xoay người của mình khỏi La Tại Dân. Nhưng ngay sau đó, một cánh tay vươn ra từ phía sau, với một lực rất nhẹ từ bên kia, Huang Renjun đã lăn vào nơi lồng ngực ấm áp.

Hương thơm trái cây ngọt ngào và béo ngậy xộc vào mũi.

"Nhân Tuấn, em không thể rút lại những gì em đã thỏa thuận, như vậy là không công bằng."

Tay cậu bị một bàn tay mà cậu đã ghi nhớ cảm giác đụng chạm cưỡng chế nắm lấy, sau đó dẫn dụ đi vào trong lớp áo của Alpha. Những đường cơ săn chắc bên dưới lần lượt chạy dọc theo lòng bàn tay cậu, đầu tiên là cơ bụng, sau đó là cơ ngực, mỗi khi chạm vào chúng một chút, khuôn mặt Hoàng Nhân Tuấn lại ửng nóng thêm một chút. Làn da mỏng như tờ giấy của cậu căn bản không thể chịu nổi sự trêu chọc như vậy, Hoàng Nhân Tuấn muốn giãy giụa, nhưng đột nhiên nghe thấy nhịp tim đập của La Tại Dân.

Trái tim chôn vùi nơi lồng ngực của Alpha đang đập mỗi lúc mỗi nhanh, tựa như nó phải càng dùng sức thì mới có thể xuyên thủng lớp da thịt kia, nó sẽ được bày ra trước mắt cậu một cách sống động và nóng bỏng nhất.

Nhận ra điều gì đó, Hoàng Nhân Tuấn khẽ ngẩng đầu lên, có lẽ vì đã quen với bóng tối nên cậu có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đang nhắm chặt của La Tại Dân, hàng mi khẽ khàng run run như cánh bướm.

Nhiệt độ cơ thể cả hai đều nóng bỏng như lửa đốt, không một ai có thể bình tĩnh như vẻ ngoài của họ.

Không lâu sau, La Tại Dân nắm chặt tay cậu, từ từ hạ xuống, đưa tay vào trong quần của anh.

Toàn bộ khuôn mặt của Hoàng Nhân Tuấn đỏ bừng bừng.

Trong bóng tối, có hai người mới quen, tựa vào nhau, ôm lấy nhau, dưới sự đồng điệu của nhịp đập hai con tim, vì một ý định ban đầu đơn giản và khiêm tốn, theo cách nguyên thủy nhất và thuần khiết nhất. Không một chút tạp niệm, vô tư phơi bày thân thể cho nhau, từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài.

Bóng đêm bao phủ, ánh đèn bên ngoài cũng dần tắt, hơi ấm bên trong thì kéo dài vô tận.

Vào đêm đầu tiên ở cùng nhau, Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân đã ngủ ngon, họ đều có chung một giấc mơ đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro