16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian trong phòng tắm nhỏ, vì quên mất phải mở lỗ thông gió nên dù đã qua một đêm nhưng trong không khí vẫn sót lại hương hoa và trái cây lẫn lộn, còn đọng lại chút mùi hương sau khi ân ái không thể miêu tả được.

Đứng trước tấm gương to lớn, Hoàng Nhân Tuấn nhìn lại diện mạo lúc bấy giờ của cậu từ mặt xuống cổ, rồi xuống vai.

Nơi sau gáy là nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất, tuyến thể vẫn còn đau, vùng da trên đó hơi đỏ, vẫn có thể thấy rõ những dấu cắn nổi bật. Từ đây làm trung tâm, các bộ phận lân cận cũng để lại rất nhiều dấu vết, phần lớn là từ dấu hôn, một phần nhỏ là do cắn, giống như có người trồng hoa mận trên cơ thể, cành cây vươn dài ra đến tận xương quai xanh và ngực, nụ nở rộ khắp mọi nơi họ đi qua.

Mặc dù không biết trận chiến ngày hôm qua có thể gọi là khốc liệt hay không, nhưng chắc chắn có thể nói là nó thật sự dài dẳng. Suy cho cùng thì cả hai vẫn đang ở độ tuổi sung mãn nhất, đều si mê đến nghiện cả rồi, buổi sáng làm hai lần trên giường, đến lúc tắm thì cũng không nhịn được. Chẳng có ý định sẽ làm chuyện ấy trước khi tắt đèn, nhưng khi chìm vào giấc ngủ, bằng cách nào đó họ lại gặp nhau và tự nhiên như thế họ tiếp tục hòa hợp thành một.

Thể lực của Hoàng Nhân Tuấn không được xem là thượng thừa, là một sinh viên khoa văn điển hình, cậu thực sự không có thiên phú gì trong lĩnh vực thể thao và vận động, trước đây mỗi lần kiểm tra thể chất ở trường, còn chưa bắt đầu chạy bộ đã cảm thấy thở thôi đã khó, nhưng cả ngày hôm qua lăn qua lăn lại lâu như vậy, cậu lại chẳng hề mệt mỏi xíu nào.

Nhìn khuôn mặt mình trong gương, cậu không khỏi phải nhìn kỹ hơn, đôi mắt vẫn như cũ, cái miệng vẫn như vậy, những đường nét trên khuôn mặt cậu nhìn thấy từ nhỏ không khác gì bình thường, chỉ có nước da cậu thì đã khác, một màu hồng hào kỳ lạ.

Không biết trong lòng đang nghĩ gì, Hoàng Nhân Tuấn có chút xấu hổ hạ mi mắt xuống, nhiệt độ cơ thể nóng ấm bốc hơi lên thuốc mỡ, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương trên tuyến thể.

Đánh dấu thì đánh dấu, cậu cũng không muốn phải để lại sẹo tí nào.

Tiếng bước chân phía sau nhanh chóng dừng lại, khóe mắt nhìn vào gương bắt gặp bóng người đang đến gần, Hoàng Nhân Tuấn không hề dừng lại, thậm chí cũng không cho một cái nhìn, thủy chung chuyên tâm vào sự nghiệp chăm sóc sức khỏe của mình. Chợt, đôi tay khỏe mạnh từ phía sau vươn ra ôm lấy eo cậu, hơi thở của Alpha áp vào người.

"Đừng chạm vào, em vừa mới thoa thuốc."

La Tại Dân hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khó chiều, nghe câu nói hàm chứa ý định cự tuyệt này, anh lập tức bĩu môi bất mãn, để lộ ra một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt. Nhưng bất chấp vẻ mặt phản kháng, hành động của anh vẫn rất ngoan ngoãn, lập tức nghe lời tránh ra sau gáy, quay đầu dựa vào vai Omega thân mật.

"Sao Nhân Tuấn thức dậy không gọi anh?"

Giọng điệu của anh đầy ý phàn nàn, nhưng phối hợp với hành động co rút ở phía sau, thoạt nhìn trông như là đang làm nũng hơn. Qua gương Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy Alpha lộ ra một bộ uất ức, sợ cậu chạy đi đâu mất, nhất thời cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

Chung sống với nhau lâu như vậy, hai người ngày đêm thân thiết, từ nơi xa lạ và dè dặt lúc đầu, dần dần họ đã quen và hiểu thói quen sinh hoạt của nhau. La Tại Dân không phải là kiểu người dễ nổi giận khi vừa ngủ dậy, điểm này Hoàng Nhân Tuấn ở mấy hôm đầu tiên cùng anh đã hiểu rõ, hai người ngủ chung giường, chung gối nhiều ngày như vậy, ai dậy trước ai dậy sau cũng không có quy luật đặc biệt, cũng không ai để ý những tiểu tiết này. Trước kia không phải chưa từng có ngày Hoàng Nhân Tuấn thức giấc trước, nhưng La Tại Dân cho đến hôm nay, cũng chưa từng nói những lời như thế.

Cũng không biết tại sao hôm nay cậu bất chợt bận tâm về điều này.

Hoàng Nhân Tuấn không nghĩ ngợi thêm, bình thản trả lời: "Em thấy anh có vẻ rất mệt nên định để anh ngủ thêm một lát nữa."

Thà không nói điều ra thì tốt hơn, nhưng ngay khi lời vừa buông, cậu có thể cảm nhận rõ ràng toàn bộ cơ thể Alpha cứng đờ ở phía sau, đôi tay quanh eo cậu lập tức thắt chặt hơn. La Tại Dân dường như đã bị cậu giáng một đòn chí mạng, vừa buồn bực lại bất lực vùi mặt vào trong cơ thể cậu, như thể bảo vệ lòng tự trọng kia.

"Em nói như thể anh là kẻ vô dụng vậy."

Giọng nói của Alpha nghe cũng sắp khóc, biểu hiện như vậy quả thực khác thường, Hoàng Nhân Tuấn không khỏi bày ra thái độ tự vấn bản thân, mất khoảng ba giây mới phản ứng lại.

Sáng sớm hôm nay quả thật đã khác, hôm qua bọn họ đã cùng nhau làm một chuyện quan trọng trong đời, về bản chất thì khoảng cách thân mật của cả hai đã có một bước tiến mới. Theo như thông lệ chung, bên nhận quà thường thức dậy muộn hơn. Chẳng lẽ La Tại Dân cảm thấy mình không chỉ nên thức dậy trước cậu mà còn bày ra vẻ mặt làm như không có chuyện gì xảy ra mới phải hay sao?

Nghĩ đoạn, Hoàng Nhân Tuấn không khỏi bật cười nói: "Em không có ý đó."

La Tại Dân không chịu nghe, mọi đường nét trên khuôn mặt tuấn tú ấy đều rũ xuống, đôi mắt vốn luôn tràn đầy ánh sáng giờ phút này đã trở nên xám xịt, chỉ có cánh tay bị giam cầm ở thắt lưng vẫn còn căng đầy sức lực, ôm chặt cậu vào lồng ngực của Alpha, khó mà thoát ra được.

Hoàng Nhân Tuấn không quay người lại, giữ nguyên tư thế này rồi giơ tay xoa đầu vị hôn phu, vuốt ve mấy sợi tóc của anh. La Tại Dân nhận lời an ủi của cậu, nhưng vẻ mặt vẫn không hài lòng, đôi mắt hơi ngước lên như đang thầm giận dỗi, làm sao chỉ với một cái xoa đầu thì có thể chữa lành trái tim bị tổn thương của anh cơ.

Thật tình thì điều này có chút vô lý, chỉ là cậu dậy trước mà không gọi anh ấy, thì cũng được xem là phạm tội nghiêm trọng hay sao? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt uất ức hiếm thấy của Alpha, Hoàng Nhân Tuấn lại không hề cảm thấy bất mãn, thậm chí còn có thấy anh có chút đáng yêu. Trong ấn tượng của cậu, La Tại Dân luôn dịu dàng và bao dung trong mối quan hệ của cả hai, hiểu cho cậu vô điều kiện, chiều chuộng cậu và luôn làm cậu hài lòng. Đây là lần đầu tiên anh hành động nhỏ nhen như thế này.

Hoàng Nhân Tuấn trong đáy mắt tràn đầy năng lượng mới mẻ, trong lòng thêm phần ngứa ngáy, theo đó cậu dùng một lực nhẹ, đột nhiên kéo đối phương cúi xuống, quay sang trao đôi môi cho anh.

La Tại Dân hơi sững người, nhưng rất nhanh liền cảm thấy hài lòng tiếp nhận nụ hôn bất ngờ từ cậu.

So với trút giận thể xác, cả hai đều thích hôn hơn, không cần dây dưa, chỉ cần chạm vào môi nhau, nghiến lấy chiếc lưỡi mềm mại, từ từ cảm nhận sự đụng chạm và nhiệt độ cơ thể của nhau, làm thế nào cũng không bao giờ thấy mỏi mệt. Có nhiều cách để bày tỏ tình yêu, nhưng chỉ nắm tay hay ôm thì quá nhẹ nhàng, lên giường và làm tình thì lại quá nồng nàn, chỉ có nụ hôn mới chân thành và trong sáng.

Hôn xong, Hoàng Nhân Tuấn đang dựa vào bồn rửa, hết lòng nhìn Alpha của mình. Nhẹ nhàng ôm lấy mặt La Tại Dân, cậu ghé đến bên anh rất gần với giọng nói nhẹ nhàng: "Tại Dân anh thật tuyệt, em kỳ thực rất thích anh."

La Tại Dân ậm ừ hai tiếng, tâm tình rõ ràng được cậu dỗ dành rất tốt, mặt mày cùng khóe môi dần dần cong lên, rồi lại bỗng nhiên lại được Hoàng Nhân Tuấn trêu chọc: "Cùng lắm thì lần sau em sẽ giả vờ ngủ, đợi đến khi anh tỉnh dậy thì em sẽ dậy."

Đôi mắt của Omega lấp lánh, ẩn chứa một ít xảo quyệt trong nụ cười mang vẻ ân cần đó, cậu ngỡ Alpha sẽ lại giận dỗi sau khi nghe những lời này, rõ ràng là an ủi nhưng thực ra lại là khiêu khích, nhưng không ngờ vẻ mặt của La Tại Dân lại cực kỳ thản nhiên. Anh không vội phản ứng hay nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn vợ sắp cưới đang ở trước mặt bằng một đôi mắt sâu thăm thẳm.

Ánh mắt ấy cực kỳ sâu lắng, khiến người ta khó lòng nhìn thấu, dường như phía dưới đôi mắt mang nét cổ kính trầm tĩnh đó vẫn còn một cái hang động chưa từng được để lộ, khi nhìn thẳng vào đấy, trong lòng của Hoàng Nhân Tuấn vô cớ bất an.

"Hôm nay để em làm bữa sáng. Anh muốn ăn gì?"

Con người có bản năng cầu bình an để tránh tai ương, nhận ra hình như bản thân đã mơ hồ sai sót gì đó, trước khi những điều không hay có thể xảy ra, Hoàng Nhân Tuấn vội vàng lấy lòng nói sang chuyện khác.

La Tại Dân thu lại ánh mắt, trở lại nụ cười ngọt ngào thường ngày. Nhẹ nhàng kéo Omega lại gần, anh tựa đầu vào hõm cổ cậu vừa gọi món, vừa ngửi mùi hoa thơm nơi cậu.

"Anh muốn một ít cháo và bánh trứng."

Hoàng Nhân Tuấn sẵn sàng gật đầu: "Được."

"Anh có thể thêm rau mùi không?"

"Không được."

"Chỉ một chút thôi mà."

"... Được rồi, chỉ một ít thôi nhé."

"Thôi quên đi, anh sẽ tự thêm nó vào sau."

Sau khi thương lượng đến cùng, giải pháp đã được giải quyết thỏa đáng là Alpha tự thêm gia vị sau. Sống với nhau lâu như vậy, cũng đã biết thói quen ăn uống của nhau nên khó tránh khỏi mấy thứ không phù hợp. Dù không thể có sở thích giống nhau hoàn toàn nhưng mấu chốt khi giao tiếp giữa người với người là sự thấu hiểu lẫn nhau, trong phạm vi có thể chấp nhận được thì họ luôn sẵn sàng chiều chuộng đối phương.

Dù sao thì, sau này cũng phải sống cùng nhau mà.

Hoàng Nhân Tuấn dần dần nhận ra rằng La Tại Dân hôm nay có gì đó không ổn.

Biểu hiện cụ thể là khi ăn thì anh cứ nhìn chằm chằm cậu, đi đâu cũng bám theo, khi ngồi trên sofa thì phải ôm lấy cậu, cho dù cậu có tuyên bố muốn được ở một mình trong phòng làm việc thì La Tại Dân thỉnh thoảng vẫn xuất hiện với nhiều lý do khác nhau, có khi anh ấy sẽ mang trà và nước cho cậu, có khi thì là điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, có lúc lại nói rằng anh ấy bỏ quên đồ gì đó và muốn vào lấy.

Xem ra chỉ cần không ở trong tầm mắt của anh quá năm phút, anh ấy sẽ cảm thấy rất bất an.

"Hôm nay anh bám dai quá."

La Tại Dân hết lý do này đến lý do khác để được gặp cậu, lần này anh lấy từ đâu ra cái nệm nhỏ, nói rằng anh sợ lưng cột sống của cậu sẽ khó chịu sau khi phải ngồi lâu. Hoàng Nhân Tuấn đóng tài liệu lại, đẩy bàn phím vào trong, nắm lấy tay Alpha và kéo anh về phía trước. Mọi chuyện đều có nguyên nhân, nếu suy nghĩ kỹ thì việc La Tại Dân phàn nàn chuyện thức dậy vào buổi sáng là một dấu hiệu, nhất định có điều gì đó mà cậu đã vô tình bỏ qua.

"Thật luôn?" Tuy nhiên, đối mặt với câu hỏi từ cậu, người liên quan cũng tỏ ra vô tội. La Tại Dân hoàn toàn không nhận thức được hành vi bám người quá mức của mình.

"Ừm thật." Nhìn phản ứng của anh, Hoàng Nhân Tuấn không khỏi mỉm cười, "Mới mười phút mà anh sang tận 3 lần rồi đấy."

Để chứng minh cho lời nói của mình, cậu cố tình nhấc điện thoại lên, chuyển sang màn hình khóa, chủ đích là để hiển thị thời gian, nhưng khi cậu chú ý đến ngày tháng bên dưới, não bộ của Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên ngừng hoạt động, cậu phản ứng liền trong nháy mắt.

Hôm nay là ngày 5.

Như thể phát hiện ra điều gì khủng khiếp, cậu đột nhiên dậy khỏi ghế, kéo Alpha của mình sang một bên và kiểm tra kỹ lưỡng từ đầu đến cuối, như muốn soi cho rõ bất thường từ vị hôn phu của mình. Ánh mắt hừng hực đến mức ngay cả La Tại Dân cũng cảm thấy hơi xấu hổ, một lúc sau anh đỏ mặt rũ mắt xuống.

"Nhân Tuấn, có chuyện gì vậy?"

Hoàng Nhân Tuấn khá hưng phấn: "Hôm nay không phải là đến kỳ dịch cảm của anh sao? Em chưa từng tiếp xúc với Alpha trong thời kỳ này, nên rất tò mò xem Alpha lúc đó sẽ như thế nào. Nhưng Tại Dân trông không giống lắm nhỉ, khác với bình thường. Chà, nó cũng không đáng sợ như người ta hay nói đến."

Trí nhớ của con người thật sự là một thứ thần kỳ, chuyện kỳ dịch cảm này từ lúc họ dọn về ở chung vẫn luôn được nói đến tận hơn nửa tháng, thậm chí ngày hôm trước khi cùng nhau lăn lộn trên giường đều có đề cập qua, kết quả chỉ sau một giấc ngủ, ngày ấy thật sự đã đến, cả hai người hiển nhiên từ đầu cũng không nhớ ra.

Khi nghe cậu nhắc đến chủ đề này, La Tại Dân ban đầu có hơi bàng hoàng, sau đó bất lực nói: "Nếu bây giờ anh không ở trong thời kỳ nhạy cảm thì sao?"

Hoàng Nhân Tuấn ngạc nhiên đôi chút: "Không phải anh nói là ngày 5 sao?"

"Ban đầu dự kiến ​​là vào ngày 5, nhưng không nhất thiết phải đúng ngày đúng giờ. Hôm nay mới bắt đầu." La Tạ Dân lại làm ra vẻ mặt ngây thơ như chú thỏ, "Tháng này tâm trạng của anh rất tốt, nói không chừng là nó sẽ đến trễ."

Tâm trạng của anh tháng này còn hơn cả tốt nữa, trước đây khi sắp bước vào thời kỳ dịch cảm, cách một tuần anh ấy đã bắt đầu cáu kỉnh, nhìn thấy mọi thứ đều vô cùng không vừa mắt, tâm tính luôn trong trạng thái bực dọc. Nhưng có lẽ là bởi vì lần này có Hoàng Nhân Tuấn bên cạnh anh, hơi thở của Omega vô hình an ủi anh, tâm tình của La Tại Dân như thế mà vẫn luôn ổn định, không có dấu hiệu của một kỳ dịch cảm đang đến gần.

Nhưng vẫn khó tránh khỏi chút tiếc nuối. Cũng không phải nói là ước gì La Tại Dân nhanh chóng đến kỳ để còn đánh dấu vĩnh cửu, chỉ là chuyện này bọn họ đã nói từ rất rất lâu, bố mẹ hai bên cũng lặp đi lặp lại mãi, cả hai người đã sớm đem nó trở thành một kế hoạch, chỉ chờ ngày thực thi, từ sớm cũng đã có rất nhiều sự chuẩn bị. Kết quả ngày thì đã định, thứ nên đến lại nhất nhất không đến, giống như là bị người ta thả bồ câu, Hoàng Nhân Tuấn rất không thích cảm giác kế hoạch của mình bị làm cho gián đoạn.

Nghĩ đến đây, cậu thất vọng cúi đầu, ánh sáng trong mắt đột nhiên nhạt nhòa đi rất nhiều.

Cảm nhận được cảm xúc của cậu, La Tại Dân cẩn thận hỏi han: "Nhân Tuấn, em có thất vọng không?"

"Đúng là có một chút xíu, dù sao vì cũng chuẩn bị lâu như vậy." Nhưng Hoàng Nhân Tuấn từ trước đến nay không phải là người lãnh đạm và tiêu cực, sau một chút tiếc nuối, cậu đã rất nhanh khôi phục nụ cười trên gương mặt, rốt cục còn không quên bản chất, trêu đùa hòa giải một câu: "Để có thể hết lòng đồng hành cùng Tại Dân vượt qua giai đoạn dễ bị tổn thương này, em đã từ chối một số buổi hẹn."

Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của cậu, La Tại Dân nhếch khóe môi: "Dù đang trong thời kỳ nhạy cảm cũng không sao cả. Nhân Tuấn có thể đi bất cứ nơi nào mà em muốn."

Tình cờ, anh vừa dứt lời, chiếc điện thoại bị ném trên bàn của Omega đột nhiên sáng lên, một tin nhắn hiện lên. La Tại Dân không có ý đọc tin nhắn của Hoàng Nhân Tuấn, anh chỉ vô thức nhìn lướt qua, không nhìn rõ toàn bộ nội dung, nhưng không hiểu sao ba chữ đó đập vào mắt anh rất rõ ràng.

—— ra ngoài chơi.

Không được, cậu có linh cảm chẳng lành.

Hoàng Nhân Tuấn nhấc điện thoại lên xem xét rồi công khai đưa hộp tin nhắn cho Alpha xem.

La Tại Dân lần này đã nhìn thấy rõ hơn, người gửi tin nhắn thì anh không biết, hẳn là bạn bè của Omega, đầu tiên là một tấm ảnh chụp mấy người bạn tụ cùng một chỗ ăn uống vui chơi, theo sát là một câu lôi kéo, nói rằng đang có ba mà thiếu một, bảo Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng xuất hiện, thậm chí ngay sau đó còn gửi cả định vị vị trí.

Thấy Alpha giả vờ bình tĩnh, Hoàng Nhân Tuấn nhịn cười, cố ý kéo dài giọng: "Tại Dân, khi nãy anh vừa nói gì vậy? Anh có thể nói lại được không?"

La Tại Dân tội lỗi tránh ánh mắt của cậu, mím chặt môi như thể bị đổ đầy xi măng.

Hoàng Nhân Tuấn cười lớn trong lòng, ngoài mặt giả vờ ngây thơ vô tội: "Sao anh không nói gì vậy, hửm?"

Nói xong, cậu cố ý nhìn chằm chằm vào gương mặt của Alpha, tưởng chừng như thế sẽ càng thêm vui, La Tại Dân cũng nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, chán nản nói vài câu, giọng nói anh giận dữ:

"Người câm không nói được."

Hoàng Nhân Tuấn gần như muốn ngửa mặt lên trời mà hét lên, sao có thể tìm được một Alpha dễ thương như vậy nhỉ! Cậu không thể nhịn được nữa, cười nhiều đến mức đôi vai run lên, sắp có chuyện vui để xem rồi, cậu bèn liếc nhìn vị hôn phu của mình một cái rồi cầm điện thoại quay người bỏ đi. Khi cậu vừa đi, La Tại Dân không còn giả vờ bình tĩnh được nữa, lập tức lao theo, túm lấy cậu.

"Nhân Tuấn, em định đi đâu?"

Ánh mắt của anh ấy đáng thương, giọng nói nhẹ nhàng, không biết đã gặp phải bao nhiêu uất ức rồi, tựa như chỉ cần cậu bước ra khỏi căn phòng này, Omega sẽ là một kẻ vô tâm, bỏ rơi gia đình. Hoàng Nhân Tuấn bất đắc dĩ nắm tay anh, dẫn anh ngồi trên sofa ở trong góc phòng.

"Em có bảo là em sẽ đi đâu."

Vừa nói, cậu vừa nhanh chóng gõ vào thanh nhập liệu mà không hề che chắn màn hình điện thoại, để La Tại Dân tận mắt chứng kiến cậu đã từ chối đối phương như thế nào. Lời mời này quả thật có chút đột ngột, không hề được hẹn trước, nhưng vì họ là bạn tốt nên Hoàng Nhân Tuấn không ghét kiểu hành xử này, nếu bình thường thì rất có thể cậu sẽ đi đấy, nhưng bây giờ trước mắt lại có thứ gì đó quan trọng hơn đang chờ đợi cậu.

"Thật sự không phải là kỳ dịch cảm đến sao?" Cậu đối diện với ánh mắt mừng rỡ của Alpha, trong giọng nói mang theo chút hoài nghi.

Không thể nào, hôm nay La Tại Dân đeo bám cậu quá.

Vị hôn phu của cậu vô thức muốn gật đầu, nhưng nhìn vào đôi mắt sáng như ánh đuốc của Omega, anh cuối cùng lại do dự: "Có lẽ...vậy?"

La Tại Dân không còn tự tin nữa, nhưng quả thực các kỳ dịch cảm rước đó không giống như vậy.

Anh cẩn thận suy nghĩ, mở miệng định nói thêm điều gì đó, đột nhiên, trong không trung đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, là bạn của Hoàng Nhân Tuấn đang gọi. Tiếng chuông báo động trong lòng La Tại Dân chợt vang lên ầm ĩ, giờ anh không còn quan tâm đến việc anh có hay không nữa, anh lập tức gạt bỏ mọi suy nghĩ xao nhãng, chăm chú nhìn vị hôn phu của mình.

"Nhân Tuấn ra ngoài chơi! Lâu quá không gặp em trai có nhớ anh không? Mọi người đều ở đây đợi cậu nè!"

Nhìn vẻ mặt của Alpha như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, Hoàng Nhân Tuấn mỉm cười, tay ấn vào loa ngoài: "Không phải em đã nói với anh là em không rảnh rồi sao?"

Người kia thì lại không để tâm, đáp: "Có chuyện gì vậy? Khải Xán đã nói với anh từ lâu rồi, dạo này cậu không có việc gì làm, cậu rảnh lắm mà."

Nghe thấy cái tên quen thuộc đó, Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân đều nhướng mi, họ bình tĩnh nhìn nhau.

Xin chào, Lý Khải Xán...

Hoàng Nhân Tuấn nắm chặt tay, biết rằng những ngày này cậu cần phải đồng hành cùng La Tại Dân trong giai đoạn dễ bị tổn thương, nhưng ở bên ngoài khắp nơi lại nói rằng cậu quá rảnh rỗi đúng không!

"Anh ơi, anh không hiểu Khải Xán à? Em thực sự có việc phải làm và em không thể đi được."

Cậu cố gắng hết sức kiên nhẫn giải thích, nhưng không ngờ đối phương vẫn miễn cưỡng: "Có việc thì không dời được sao. Cả năm anh chỉ đến đây vài lần thôi! Nhân Tuấn, khi cậu còn trẻ, anh cũng tranh thủ để dành thời gian cho cậu. Cậu có biết không thế? À nhân tiện, anh cũng nghe nói cậu sắp kết hôn phải không? Vậy thì cậu cần phải nhanh lên. Để anh trai nói cho cậu biết, Alpha đều là sinh vật chiếm hữu và đặc biệt biến thái, chờ cậu kết hôn vẫn sẽ đem cậu nhốt ở nhà, tìm mọi biện pháp khống chế cậu, đến lúc đó muốn đi ra ngoài chơi thì cũng thật hoang đường đấy!"

Nghe được đoạn này rõ mồn một, Hoàng Nhân Tuấn còn chưa kịp bày tỏ quan điểm của mình, La Tại Dân đã cau mày bất mãn. Anh vốn định bình tĩnh chờ Hoàng Nhân Tuấn gọi điện xong, nhưng những đòn tấn công vô lý và bừa bãi của đối phương khiến anh phải chịu gánh nặng rất lớn, không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Hóa ra, không cần phải tốn quá nhiều công sức với kiểu người này.

"Anh ơi, anh...?!"

Lời cần nói đã chuẩn bị sẵn của Hoàng Nhân Tuấn không kịp thoát khỏi đầu lưỡi, Đôi tay rộng lớn kia trực tiếp ôm cậu lao vào trong sofa mềm mại, ngay sau đó thuần thục sờ vào cơ thể cậu. Đầu kia điện thoại vẫn còn đang kết nối, thanh âm lải nhải đối diện thông qua loa nghe vang lên trong không trung, Hoàng Nhân Tuấn hoảng hốt muốn đi ngăn cản hành động của La Tại Dân, nhưng căn bản không chống lại được sức lực của anh ấy.

Bàn tay của Alpha xoa xoa eo, di chuyển lên làn da mỏng manh, một lúc sau nó chạm vào ngực cậu. Hoàng Nhân Tuấn chịu đựng sự xấu hổ khi bị tra tấn, giơ chân đá vào anh, nhưng bị La Tại Dân dễ dàng chặn lại rồi dạng chân cậu ra, giúp anh dễ dàng lấn sâu hơn. Cậu mặc quần đùi ở nhà, nửa thân dưới không có chút phòng bị nào, đôi môi mềm mại quen thuộc rơi xuống đùi, dấu vết còn sót lại trên người còn chưa tiêu tan, lập tức tạo ra những vết đỏ mới.

Hoàng Nhân Tuấn biết rất rõ La Tại Dân cố tình làm vậy, nhưng cậu không thể làm gì được.

"Thôi bỏ đi, vậy thì cho anh một lý do mà cậu không tới."

Người anh em đối diện thấy cậu đột nhiên im lặng, còn tưởng rằng cậu thấy phiền, cuối cùng mới ý thức được chính mình có chút hùng hổ dọa người, thái độ anh ta dần trở nên mềm mỏng hơn.

Nhìn vẻ mặt đắc chí của Alpha, Hoàng Nhân Tuấn thở dài, không nói gì thêm.

Ai đã để anh ta quen thói này vậy?

Lăn lông lốc từ trên sofa bò dậy, cậu sửa sang lại quần áo cho mình một chút, sau đó kéo Alpha lại, im lặng giơ điện thoại di động lên. La Tại Dân còn chưa kịp phản ứng với chuyện gì vừa xảy ra, giây tiếp theo chỉ nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn dứt khoát mở giao diện hộp tin nhắn, gửi ảnh vừa chụp chung đi.

Đây là lý do của cậu.

Mẹ kiếp, đẹp trai thế!!!

Điện thoại vẫn chưa cúp máy, ngay sau đó là tiếng kêu trực tiếp vang lên, từ đó những người khác cũng chú ý đến, chỉ trong chốc lát, nhiều giọng nói tò mò và phấn khích vang lên đầy hỗn loạn.

Hoàng Nhân Tuấn đưa điện thoại đến bên miệng, càng gần càng tốt, khóe môi khẽ nhếch:

"Là một nhân vật chính khác trong đám cưới của em đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro