20 - Hết chính truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ranh giới thời gian bị xóa nhòa bởi những cuộc ân ái bất tận ngày đêm, sau mỗi lần tỉnh giấc đều không biết là ngày nào.

Vòng tay ôm quanh eo vẫn siết chặt, nhiệt độ cơ thể nóng hổi vẫn dán dưới mông, nhiệt chồng thêm nhiệt, từ trên xuống thân dưới trần truồng chồng chéo, giao nhau tại vài điểm. Trong vô thức, Hoàng Nhân Tuấn đã quen với sức nặng của đối phương đè trên người mình.

"Dậy nào."

Cậu không chút thương tiếc, dùng khủy tay đẩy người kia ra, nhưng thực tế chẳng có chút sức lực nào, yếu ớt như gãi ngứa. Cổ họng cậu cũng khô khốc, hơi thở yếu ớt đứt quãng, giọng nói đã khàn đặc, lời nói dù có hung hăng đến đâu thì cũng không có chút đe dọa nào, huống gì chỉ với một câu lệnh ngắn gọn như vậy.

"Không muốn..." Alpha đã miễn dịch, mọi lúc mọi nơi, đều mang bộ dạng nũng nĩu bày ra.

Hoàng Nhân Tuấn không màng xót thương: "Đừng giả vờ!"

La Tại Dân nuốt lại lời không nói nữa, bàn tay hư hỏng vẫn tiếp tục luồng vào bên trong, sờ soạng nắn nẻ, men dọc theo làn da mịn màng cùng ở ngực và bụng mềm mại của Hoàng Nhân Tuấn, đem tất cả lưu luyến thêm lần nữa, như đang tuần tra lãnh thổ, như rằng muốn xoa dịu những nơi đã bị anh bắt nạt, vuốt ve mãi mới chịu dừng lại.

"Nhân Tuấn, mấy ngày vừa rồi anh có quá đáng lắm không."

Ngoan ngoãn cất đi những tâm tư không thành thật kia, giọng nói của La Tại Dân tràn đầy áy náy, trong ánh mắt xuất hiện một mảnh đau lòng. Ôm chặt thân thể ấm áp đối phương vào lồng ngực, tràn ngập quyến luyến vùi mặt vào hõm cổ Omega, dùng môi nhẹ nhàng dán lên tuyến thể yếu ớt kia, nơi đó vẫn còn lưu lại vài vết cắn của anh, nông sâu không đồng đều, nhưng đều là máu thịt đỏ sẫm.

Mấy ngày nay Hoàng Nhân Tuấn bị anh "vuốt ve" đến tê dại cả người, tinh thần còn tệ hơn cá muối khô treo trên mặt lưới, mặc kệ thân thể bị đùa giỡn thế nào, gương mặt cũng không có chút dao động, thậm chỉ chẳng còn buồn chớp mắt. Nhưng sau khi nghe những lời nói nghiêm túc của Alpha, phong cách bất hảo trong kỳ dịch cảm đã thay đổi, cuối cùng cậu cũng có chút phản ứng, phán xét vị hôn phu đang nằm cạnh mình.

"Đúng, rất quá đáng." Hoàng Nhân Tuấn yếu ớt kéo khóe môi lên, Hoàng Nhân Tuấn muốn cười nhưng không được, "Suýt nữa phải trả bằng mạng."

"Anh xin lỗi. " La Tại Dân cúi đầu, đôi mắt anh như một đứa trẻ khi làm sai chuyện.

"Đại nhân rộng lượng, không thèm so đo với anh."

Hoàng Nhân Tuấn nói lời này đều là thật lòng, cũng không phải là đang giao ước gì cả. Dù trong khoảng thời gian ấy thật sự bị anh giày vò quá mức, liên tiếp chịu không ít đau khổ, nhưng ai biết đây lại là kỳ dịch cảm của La Tại Dân cơ chứ. Nếu cậu đã lựa chọn cùng anh đối mặt, vậy thì không có gì phải oán giận anh, La Tại Dân là Alpha của cậu, Hoàng Nhân Tuấn cùng anh vượt qua kỳ dịch cảm là lẽ thường tình.

"Tôi không nhỏ nhen như người nào đó, chỉ vì một câu nói vô tình mà bày âm mưu gài bẫy tôi."

Mặc dù lời đã nói là như vậy, thứ cần lấy lại vẫn phải lấy. Nghĩ đến bản thân bất quá nói một câu rằng từ phòng ngủ đến phòng khách không bao nhiêu mét, lại bị một tên lưu manh vô lý dụ dỗ lừa gạt. Hoàng Nhân Tuấn cho dù không so đo cũng muốn cho La Tại Dân ghi nhớ thật kỹ anh đã làm những chuyện điên rồ như thế nào với cậu.

Ngày đó chính cậu bị đè trên sàn đến nỗi hôn mê bất tỉnh! Lúc tỉnh lại còn tưởng rằng bản thân đã đến thiên đường.

La Tại Dân không dám phản bác, cậu càng nói anh càng im lặng không trả lời, chỉ biết che giấu đi gương mặt xấu hổ. Anh biết rõ mình đã rất quá đáng, giày vò Hoàng Nhân Tuấn thậm tệ, một phần lo lắng vì nếu để lại ấn tượng không tốt cho đối phương, sau này sẽ không bao giờ cùng anh vượt qua kỳ dịch cảm nữa thì làm sao, một phần cảm giác buồn bã lại ùa về, anh không khỏi tự thấy uất ức, nhưng cũng không phải là anh cố ý làm vậy.

Anh là Alpha, đối mặt với người mình thích, lúc cảm xúc dâng cao khó mà khống chế được, Hoàng Nhân Tuấn đơn giản không biết sức hấp dẫn của em ấy đối với anh lớn đến nhường nào

"Vì...," nghĩ đến đó, anh vẫn không kìm chế được mà tự mình bào chữa, "Bên trong của Nhân Tuấn thật sự rất dễ chịu mà."

Có gì sai khi thích vợ của mình không?

La Tại Dân đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào gương mặt của người nằm bên dưới: "Nhân Tuấn, sau lần này, anh không dám nhớ lại thời gian trước đây đã một mình vượt qua thời kỳ nhạy cảm này như thế nào. Có người ở bên cạnh, thật sự hạnh phúc biết bao. Em là người anh yêu, người anh sắp kết hôn, người mà anh có thể nắm tay suốt đời suốt kiếp. Chỉ nghĩ đến những điều này, anh đã thấy hạnh phúc đến rơi lệ."

Đôi mắt của Alpha ngấn nước. Hoàng Nhân Tuấn bị anh nhìn đến nóng cả mặt, suýt chút nữa rơi vào đôi mắt sâu thẳm đó. Cậu không sợ La Tại Dân làm chuyện lưu manh, nói những lời bẩn thỉu, nhưng lại sợ anh sẽ nói ra những lời yêu thương thấu tim này, chúng khiến trái tim của cậu thổn thức. Không ai có thể đứng vững trước sự tấn công chân thành và mãnh liệt như vậy, Hoàng Nhân Tuấn cũng vậy, vì thế cậu chỉ còn cách chuyển chủ đề khác, nhằm che đậy nội tâm rối bời.

"Em đói rồi."

Bí quyết này có hiệu quả nhanh chóng, Alpha ngay lập tức buông cậu ra và bò dậy khỏi giường. La Tại Dân đi sang phòng bếp, nhưng vì cảm xúc đang dâng trào lòng bất ngờ bị cắt ngang, cũng khiến anh đôi phần khó chịu. Nhưng giờ đã lỡ chân bước xuống giường, nếu quay lại, nói với Hoàng Nhân Tuấn rằng "Anh yêu em", có lẽ anh sẽ bị cậu mắng là đồ điên cho xem. Nghĩ đi nghĩ lại, La Tại Dân đành mở điện thoại của mình ra.

[ Thì ra được ôm vợ qua kỳ dịch cảm lại dễ chịu như thế à ]

Mở danh sách tin nhắn, anh vui vẻ gửi mỗi người anh em, bạn bè một tin nhắn, và đặc biệt tặng thêm một câu rất láo cá ở phía cuối: [ Ôi xin lỗi nha, quên mất rằng mọi người chưa có vợ.]

Cũng không có gì bất ngờ khi thứ anh nhận được là chục cái tin nhắn chỉ gồm chữ [ Cút.]

La Tại Dân tâm trạng thêm phần vui vẻ, càng hưng phấn sửa soạn bữa sáng cho hôn thê. Hoàng Nhân Tuấn vẫn đang gục ngã trên giường ngủ, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy anh đã biến mất khỏi tầm mắt. Nếu kỳ dịch cảm chết tiệt này chưa đến hồi kết, thì cái mạng của cậu sẽ kết thúc trước.

Tuy thân thể vẫn còn rất mệt mỏi, nhưng lúc này cậu lại không thấy buồn ngủ, Hoàng Nhân Tuấn lên mạng xem qua loạt tin nhắn bị tích lũy mấy hôm nay, tìm kiếm một số tin nhắn quan trọng. Lý Khải Xán thấy cậu cuối cùng đã xuất hiện sau nhiều ngày, giống như một con sói ngửi thấy mùi thịt tươi, nhanh chóng mở khung cửa sổ trò chuyện riêng tư, bắt chuyện với một tâm trạng tò mò không giấu diếm.

[ Ôi bảo bối, cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Cảm giác cùng với Alpha vượt qua kỳ dịch cảm thế nào? ]

Hoàng Nhân Tuấn di chuyển ngón tay, gõ vài từ, đã gửi: [ Cảm giác rất tuyệt.]

[ Nó thực sự tuyệt vời đến vậy à? ]

[ Thật mà.]

Mặc dù có thể phàn nàn về chuyện La Tại Dân đã hành cho cậu mệt rã người, nhưng khi đối mặt với Lý Khải Xán - mặt dày không biết xấu hổ, Hoàng Nhân Tuấn lại có một thái độ hoàn toàn khác. Cậu thật lòng nói ra sự thật, dù có mệt nhưng cũng thực sự rất thích.

[ Anh ta làm có giỏi không? ]

[ Rất giỏi.]

Hai người bọn họ thực sự không có chút riêng tư nào cả, có thể giao tiếp cởi mở ngay cả về những chuyện như thế này. Lý Khải Xán thẳng thắn hỏi, Hoàng Nhân Tuấn cũng thẳng thắn trả lời, thậm chí còn chủ động chia sẻ một số chi tiết, tất cả đều nhằm mục đích mở mang tầm mắt cho người bạn tri kỷ, người đã đồng hành với mình từ lúc còn độc thân.

[ Để tớ nói cho cậu biết, loại chuyện như thế này, cậu phải tự mình trải nghiệm trực tiếp mới biết nó thú vị thế nào. Nói trên giấy rốt cuộc cũng chỉ là lý thuyết suông thôi.]

Hoàng Nhân Tuấn quả thật không có gì phải ngại, cả hai đã nói tất cả những gì nên nói và những gì không nên nói. Cả hai đều là copywriter, và việc viết lách luôn cần có kiến ​​thức rộng rãi. Họ đã quen với việc trao đổi và học hỏi từ nhau về nhiều khía cạnh khác nhau. Khi nói về những điều này, đối với người ngoài thì nó là chuyện nhạy cảm, cần hạn chế, nhưng họ vẫn giữ tinh thần học hỏi vô cùng nghiêm túc.

Sau khi được nghe cậu tường thuật lại một cách sống động, tập trung vào cảm giác sảng khoái như thế nào, Lý Khải Xán mới mơ hồ ngửi thấy mùi khoe khoang, không nhịn được ngoài miệng buông lời nói khinh thường.

[Quả nhiên có đàn ông là quên mất soulmate.]

Hoàng Nhân Tuấn nhẫn tâm cười cợt: [Tớ đã có đàn ông rồi, còn cần gì soulmate nữa?]

[ Này, cái tên trọng sắc khinh hữu này?]

Nếu vì cổ họng đang trong thời gian cần hồi phục, chắc chắn Hoàng Nhân Tuấn sẽ gọi điện thoại cười khà khà vào Lý Khải Xán. Hai người như thường lệ đôi co rất lâu, không ai muốn bị rơi vào thế yếu hơn. Mùi thơm của thức ăn dần dần tỏa ra, bụng dạ lại cồn cào, Hoàng Nhân Tuấn thoát khỏi giao diện trò chuyện, liếc nhìn đồng hồ trên màn hình, bắt đầu ngồi dậy dọn dẹp ga giường.

Lúc cậu bước ra khỏi phòng, Alpha đang đứng trước bàn ăn để bày bát đĩa. Ánh nắng buổi sáng sớm ùa vào từ khung cửa sổ với lớp kính trong suốt, chiếu rọi từ trần xuống sàn dần hé mở, chiếu sáng cả căn nhà, thỉnh thoảng vài cơn gió nhẹ thổi qua, làm bóng cây trên tường đung đưa theo. La Tai Dân mặc bộ đồ ngủ màu xám, tóc tai bù xù chưa chải chuốt gì, lỏm chỏm ở đỉnh đầu, không cầu kỳ đặc biệt, nhưng Hoàng Nhân Tuấn vẫn cảm thấy chồng sắp cưới của mình quá đẹp.

Không đúng, ngay lúc này anh ấy không còn là 'sắp cưới' nữa.

Kéo theo đôi chân như mới hồi sinh của cậu, Hoàng Nhân Tuấn bước lại gần, ôm lấy Alpha của mình từ phía sau.

"Chúc mừng sinh nhật anh, Tại Dân."




Họ đã đến Cục Dân Chính từ sớm.

Trên đường đi, tâm trạng Hoàng Nhân Tuấn rất thoải mái, tuy đã đứng trước cửa nhưng trong lòng cậu cũng không có ý nghĩ gì đặc biệt, tựa như cậu sắp đi dạo một vòng xuống khu phố ở dưới nhà, không hẳn như đang chuẩn bị cho một dịp đặc biệt trọng đại, liên quan đến nửa phần đời còn lại của mình.

Thành thật mà nói, cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa có cảm xúc thực sự về việc mình sắp kết hôn, không phải cậu không quan tâm mà là sự phấn khích đã trôi qua được một khoảng thời gian khá lâu. Sống cùng La Tại Dân hơn nửa tháng, cậu đã quen với cảm giác có sự tồn tại của một người khác ở bên cạnh, cũng không thay đổi gì so với cuộc sống của một người đàn ông đã lập gia đình. Huống chi, hôm nay chỉ là đi lấy giấy chứng nhận, hơn nửa tháng sau mới tổ chức hôn lễ, cho nên chuyến đi này đối với cậu cũng chỉ là hình thức.

Nhưng La Tại Dân hiển nhiên không thể ung dung được như cậu, từ lúc anh bước ra khỏi nhà, nhìn thôi đã nhận biết anh ấy có chút khẩn trương, càng gần đến nơi, biểu hiện càng thêm rõ ràng. Mặc dù đã rất cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng ánh mắt không ngừng lảo đảo, vẫn vạch trần nội tâm của anh, Hoàng Nhân Tuấn nhìn anh muốn nhịn cười, cuối cùng cậu vẫn phải bật cười thành tiếng.

"Vào thôi?"

Cậu nói xong thì chân bước lên phía trước một bước, La Tại Dân đột nhiên gấp gáp nắm lấy tay cậu. Hoàng Nhân Tuấn lập tức bị kéo trở lại, cậu không khó chịu, còn nhẫn nại hỏi anh:

"Sao vậy?

"Chứng minh thư..."

"Mang đủ rồi." Hoàng Nhân Tuấn trả lời," Anh đã kiểm tra năm lần rồi đấy."

"Giấy hẹn......"

"Đăng ký kết hôn không cần đặt hẹn trước." Hoàng Nhân Tuấn tiếp tục, "Chúng ta đã xác nhận chuyện này từ nửa tháng trước rồi."

"Vậy trang phục của anh..."

"Rất lịch sự." Hoàng Nhân Tuấn bất lực nắm tay anh, "Tại Dân của chúng ta, rất đẹp trai."

La Tại Dân được khen ngượng ngùng cười cười, nhưng hai chân đứng tại chỗ kia lại nửa tấc không thèm nhúc nhích. Cục dân chính lúc này tuy có chút vắng vẻ, nhưng cũng không ít người ra vào qua lại. Hoàng Nhân Tuấn không muốn nán lại nơi vô vị này quá lâu, thấy anh mấp máy còn muốn nói thêm gì nữa, liền nhanh chóng xuất chiêu bịt miệng đối phương.

"Anh có còn muốn cưới em không?"

"Đương nhiên là có!" La Tại Dân không chút do dự buột miệng nói ra, thậm chí hơi không hài lòng với việc Hoàng Nhân Tuấn hỏi anh như vậy.

"Không sao đâu."

Nhưng Hoàng Nhân Tuấn chẳng thèm để ý đến sự thay đổi biểu cảm phong phú của anh, kế hoạch thành công, cậu nắm lấy tay anh ta thật mạnh và cố gắng kéo đối phương vào trong. Đáng tiếc là vì thực lực của hai bên chênh lệch, không có tác dụng.

"Đợi, đợi chút..."

"Anh còn gì muốn nói nữa?"

Cảm thấy cậu sắp sửa nổi giận, La Tại Dân lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông, hồi hộp và trịnh trọng đưa cho Hoàng Nhân Tuấn, rồi anh mở ra. Đây là lần đầu tiên trong đời anh làm thế này, có chút ngượng ngùng, thân thể cùng tứ chi trong phút chốc trở nên loạng choạng, nhưng anh vẫn lấy hết can đảm, ánh mắt tròn trịa đầy mong đợi nhìn về phía Omega.

Bên trong có một chiếc nhẫn bạc sáng ngời.

Hoàng Nhân Tuấn ngạc nhiên đến mức bất động trong giây lát, đương nhiên là cậu biết điều này có ý nghĩa gì.

"Chúng ta đều đang đứng trước cửa Cục Dân Chính."

Sau biểu cảm ngạc nhiên, là sự im lặng. Hoàng Nhân Tuấn thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng La Tại Dân sẽ chuẩn bị trước như vậy, việc kết hôn của hai người đã được định đoạt ngay từ đầu, họ đã đính hôn từ khi gặp nhau, có người dẫn dắt giúp họ đi qua từng bước một, các công việc cho hôn lễ cũng đều đang được chuẩn bị đâu vào đấy, Hoàng Nhân Tuấn đã sớm nghĩ kết hôn với La Tại Dân trở thành sự thật đã định sẵn.

Nhưng điều cậu không ngờ là La Tại Dân đã xem xét mọi thứ ở nhiều góc độ, cho dù đó là sự thật đã được xác nhận nhưng họ vẫn muốn có đầy đủ các nghi lễ cần thiết. Trong cuộc đời, việc kết hôn chỉ có một lần, anh quyết không để cho đối phương thiệt thòi.

Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy ngực mình nóng hổi, cậu ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Alpha, nhìn thấy dáng hình của chính mình trong đôi mắt của La Tại Dân và chắc chắn anh La Tại Dân cũng tròn vẹn trong đôi mắt cậu.

Không ai nói một lời nào, họ cứ im lặng nhìn nhau, mỉm cười.

Nhưng dù sao đi nữa, thì làm gì có người đến tận trước cửa cục dân chính rồi mới cầu hôn cơ chứ.

"Anh chuẩn bị từ khi nào?" Hoàng Nhân Tuấn tò mò hỏi, chung sống lâu như vậy cậu cũng không để ý đến chuyện này.

"Trước khi Nhân Tuấn chuyển đến." La Tại Dân thành thật giải thích, "Nói chính xác hơn thì là sau khi gặp em lần đầu tiên."

Hoàng Nhân Tuấn thậm chí còn ngạc nhiên hơn mấy phần. "Lúc đó anh đã...?"

"Đúng vậy." La Tại Dân vừa nói vừa nắm tay, lấy chiếc nhẫn kia ra cẩn thận đeo lên cho em," Lần đầu tiên nhìn thấy Nhân Tuấn đã nhanh chóng muốn cưới em về nhà."

Kích thước chính xác và vừa vặn với ngón đeo nhẫn. Hoàng Nhân Tuấn giơ tay cẩn thận ngắm nghía một hồi, không thể không nói, La Tại Dân thẩm mỹ khá lắm, rất hài lòng: "Anh không sợ em sẽ từ chối sao?"

"Sợ." Đôi mắt của La Tại Dân dõi theo ánh sáng màu bạc, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt tươi cười của Hoàng Nhân Tuấn, "Cho nên trong buổi ăn tối hôm ấy, anh cứ lo lắng, nếu bị em từ chối, sau này sẽ phải theo đuổi em như thế nào đây."

Có gì đó ngọt ngào hơn cả mật đào tan chảy trong lòng. Hoàng Nhân Tuấn không thể kìm nén được tâm trạng đang dâng trào nhanh chóng, cậu lập tức nắm lấy tay La Tại Dân, ôm lấy sự chân thành, trang trọng đặt bàn tay có đeo nhẫn vào lòng bàn tay của La Tại Dân: "Em đã là của anh rồi."

La Tại Dân khép năm ngón tay lại, từ tốn đan xen mười ngón tay của họ vào nhau: "Ừm, đã là của anh rồi."


Quá trình đăng ký nhanh hơn dự kiến ​​rất nhiều, chưa đầy một giờ, họ đã mang theo hai quyển sổ màu đỏ, cùng bước ra khỏi Cục dân chính. La Tại Dân rất hào hứng. anh muốn chụp ảnh để đăng thông báo chính thức lên mạng xã hội, nhưng đã bị Hoàng Nhân Tuấn nhẫn tâm từ chối, với lý do cần phải giấu mặt, anh ta uất ức và đau khổ suốt chặng đường về, nhưng Hoàng Nhân Tuấn lại giả vờ như không để ý.

Bố mẹ hai bên đều biết hôm nay sẽ lấy giấy đăng ký kết hôn, còn đặc biệt yêu cầu khi hoàn tất thủ tục hai con phải trở về nhà họ La, cả nhà vui vẻ mở tiệc ăn mừng. Hôm nay cũng là sinh nhật lần thứ 23 của La Tại Dân, niềm vui nhân đôi, hai người vừa đến trước cổng nhà họ La xa xa liền nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng cười vui vẻ, tiếng cười của các mẹ còn lớn hơn tiếng hát, không biết đang thảo luận chuyện cái gì lại vui vẻ náo nhiệt đến thế.

"Mẹ à, mọi người đang bàn luận gì thế?"

La Tại Dân chắc chắn không có lý do gì để khách sáo khi trở về nhà, anh ngắt lời lúc vừa bước vào cửa. Các vị trưởng lão đang ngồi trong phòng khách trò chuyện, nghe thấy tiếng anh thì vui mừng khôn xiết, cười tươi. Hoàng Nhân Tuấn liếc nhìn một cái, phát hiện ngoại trừ bố mẹ của họ, còn có vài gương mặt xa lạ mà cậu chưa từng gặp qua, chắc chắn là họ hàng nhà họ La.

"Này, đôi vợ chồng trẻ về rồi."

Có người trong đám đông nói đùa, mẹ nhà họ La là người đầu tiên tiến lên, trực tiếp vượt qua con trai mình rồi bước đến bên Hoàng Nhân Tuấn: "Tuấn Tuấn, mẹ đang đợi con."

Hoàng Nhân Tuấn mỉm cười chào hỏi: "Dì..."

"Con vẫn gọi tôi là dì!"

Không ngờ, khi cậu vừa nói ra lời này, đối phương đã nắm lấy tay, giả vờ giận dỗi phàn nàn. Hoàng Nhân Tuấn lập tức phản ứng lại, mặt mũi đỏ ửng nóng hổi, cậu vô thức liếc nhìn La Tại Dân, nhưng chỉ nhận lại được một nụ cười khoái chí của anh, tuyệt vọng, cậu ngượng ngùng đỏ mặt đáp lại: "Mẹ."

"Ây!"

Mẹ La cười lớn, bà không thể kiềm chế niềm vui trên nét mặt mình. Hoàng Nhân Tuấn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại liền nhìn thấy bố La ngồi bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình, như thể cũng đang chờ đợi điều gì đó, cậu mở miệng gọi một tiếng: "Bố."

"Ừm, con ngoan lắm". Bố La gật đầu hài lòng.

Thấy vậy, La Tại Dân lập tức quay sang phía chỗ bố mẹ nhà họ Hoàng đang ngồi: "Bố mẹ, con đã để hai người đợi lâu."

Sau đó, những người khác cũng lần lượt được giới thiệu và chào hỏi nhau, La Tại Dân và Hoàng Nhân Tuấn ngồi xuống chỗ ngồi của mình, dưới những ánh mắt hài lòng của các bậc trưởng bối, một vài cô thím lần đầu được gặp họ, không khỏi khen ngợi đôi trẻ vài lần, liên tục trêu chọc các bà mẹ đang dương dương đắc ý, mãi một lúc mới chịu trở lại chủ đề đang dang dở khi nãy:

"Chúng ta đang nói về chuyện của ông."

"Chuyện gì đã xảy ra với ông nội vậy ạ?"

Bất chợt nghe được, La Tại Dân thoáng chốc trong lòng căng thẳng. Anh cũng không quên hôn sự của mình cùng Hoàng Nhân Tuấn chính bởi vì ông nội mà có, hiện tại đến kỳ hạn cuối cùng theo như lời bác sĩ nói còn chưa tới hai tháng, tuy nói hôn lễ đã được đẩy nhanh tiến độ chuẩn bị sớm hơn, nhỡ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong thời gian này, vậy bảo anh phải làm sao đây?

Cảm nhận được sự căng thẳng của anh, Hoàng Nhân Tuấn cũng không khỏi lo lắng. Nhìn thấy sắc mặt bọn họ đều thay đổi, mẹ La ngược lại nhẹ nhàng cười thành tiếng: "Nhìn các con căng thẳng kìa, là chuyện tốt! Ông nội các con gặp may rồi."

Nói đến như rằng cao xanh phù hộ cho ông, lúc trước ông lão nhà họ La gia dặn dò xong tất cả hậu sự liền ra ngoài đi du lịch, vốn định đi một chuyến cuối cùng để từ biệt cuộc đời, không ngờ lại gặp được chuyện may mắn đến thế. Trên đường đi du lịch ông lão gặp một vị bác sĩ chân tu, sống ẩn mình trong nơi núi rừng, tổ tiên gia thế của Ngài làm nghề Đông y mấy trăm năm, vừa vặn có một phương thuốc không được truyền ra ngoài có thể trị bệnh cho ông cụ. La lão gia trước mắt đã thử qua lần trị liệu đầu tiên, quả thật có hiệu quả, tuy không thể trị được hoàn toàn, nhưng vẫn có thể giúp lão gia kéo dài thêm tuổi thọ vài năm.

"Thật sao? Thế thì tốt quá rồi!"

Nghe được tin như thế, La Tại Dân hưng phấn đến mức nắm lấy tay Hoàng Nhân Tuấn, nếu không có nhiều trưởng bối ở đây, anh ấy hẳn đã ôm choàng lấy cậu. Hoàng Nhân Tuấn cũng từ tận đáy lòng vui mừng cho anh, yên lặng để nắm tay mình. Các bà mẹ nhìn thấy hành động nhỏ của họ, ngầm hiểu chuyện, nhìn nhau mỉm cười.

"Vậy nên ông nội của con đã đặc biệt yêu cầu con và Tuấn Tuấn tổ chức một đám cưới thật hoành tráng vào tháng tới. Đây là lời phúc đức mà Tuấn Tuấn đã mang đến cho gia đình chúng ta!"

Thầy bói nói rất đúng. Thiên hỷ hôm nay chỉ có thể xảy ra chứ không thể tìm kiếm. Vận mệnh tốt đẹp của đôi trẻ như đã định, sẽ mang đến cho họ mọi phúc lành. Bố mẹ nào cũng mong con mình có thể sống hạnh phúc. Một cuộc hôn nhân hạnh phúc thì đương nhiên sẽ làm được đại sự, thật tốt nếu cả thế giới đều biết hai đứa con của họ xứng đôi vừa lứa đến nhường nào.

"Những lời này khiến nó có chút xấu hổ."

Hoàng Nhân Tuấn được khen ngợi đến ngại ngùng, La gia coi trọng cậu là chuyện tốt, nhưng tâng bốc cậu lên tựa chín tầng mây thì có chút quá đáng. Không đợi cậu lên tiếng, mẹ cậu đã bắt chuyện trước: "Nhân Tuấn của mẹ từ nhỏ đã khiến ta lo lắng rất nhiều. Giờ nó có thể cưới một đứa trẻ ưu tú như Tại Dân, gia đình chúng ta mới yên lòng."

Lúc này, một thím ngồi bên cạnh đáp: "Nhà thông gia cứ nói đùa, Tuấn Tuấn đứa nhỏ này ngay cả chúng tôi nhìn thôi cũng thích, mắt nhìn người của chị thật tốt quá, có thể cho Tại Dân chọn được một người vợ tốt như vậy, nhìn thấy hai đứa xứng đôi như vậy, tôi cũng ghen tị muốn cho chị giúp con trai em chọn được một người."

Vừa nói, vừa nhìn cặp đôi trước mặt với những nét cười chất chứa trong đáy mắt, lời nói cũng mang ý bông đùa. Mặc dù bà luôn nhấn mạnh đến thứ gọi là Thiên Hỷ, nhưng mọi người có mặt ở đây đều có thể thấy rằng, bà ấy yêu mến Hoàng Nhân Tuấn đến mức nào. Quả thật, thì mẹ La cũng không quan tâm những câu chuyện huyền ảo đó, Hoàng Nhân Tuấn vốn là người bà đã có cảm tình từ lâu, cho dù có mang lại vận mệnh tốt đẹp như lời nói hay không, bà cũng sẽ muốn rước cậu về làm vợ cho con trai bà.

Kết quả xem bói chẳng qua như là lớp kem trên mặt bánh mà thôi.

Người hai họ trò chuyện, khiêm nhường khen ngợi nhau, không khí tràn ngập tiếng cười và niềm vui. Đôi trẻ, La Tại Dân và Hoàng Nhân Tuấn, không nói được lời nào, chỉ có thể nhìn họ rồi mỉm cười. Đêm qua cậu ngủ không đủ giấc, sáng nay phải đến cục dân chính từ sớm, Hoàng Nhân Tuấn hiện tại đã có chút mệt mỏi, vòng eo đau nhức bất giác buông xuống. La Tại Dân nhận ra, lén lút đưa tay ra sau xoa bóp thắt lưng giúp cậu.

Hai người cứ nghĩ đang làm chuyện lén lút mập mờ, nhưng những người ở đây đều không tầm thường, vài chiêu trò nhỏ nhặt này làm sao có thể thoát khỏi con mắt tinh tường của người lớn. La Tại Dân và Hoàng Nhân Tuấn vừa cùng nhau trải qua kỳ nhạy cảm, dù không thể hiện cụ thể, cũng đã ngăn pheromone tỏa ra ngoài, nhưng bầu không khí giữa họ vẫn có chút quyến rũ, ai lại không hiểu được chứ.

"Còn trẻ thật tốt." Mẹ La đột nhiên thở dài đầy ẩn ý.

Hoàng Nhân Tuấn không phải kẻ ngốc, sao có thể không nghe thấy ý trêu ghẹo đằng sau câu nói này? Cậu đột nhiên xấu hổ cứng đơ người, cả khuôn mặt đều nóng bừng. Cậu cảm nhận được có vài ánh mắt đang nhìn mình, lúc ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện ánh mắt của mẹ La đang nhìn xuống phía dưới, tựa như đang nhìn vào bụng cậu.

"Chúng ta hãy đợi tin vui tiếp theo."

Cậu không hiểu, không hiểu chút nào. Hoàng Nhân Tuấn cố gắng tự thôi miên mình.

Người lớn trong nhà đều quan tâm đến cặp vợ chồng mới cưới, sau bữa tối không giữ họ ở lại qua đêm mà còn sớm thả họ về nhà riêng. Hoàng Nhân Tuấn được mẹ dẫn vào phòng trò chuyện, lúc đi ra không thấy La Tại Dân ở phòng khách, tìm quanh, mới nhìn thấy bóng dáng anh ở ngoài sân.

"Lén lút ở chỗ này làm gì vậy?"

Cậu từ sau lưng đến gần anh, La Tại Dân nghe được âm thanh, nhanh chóng nhét điện thoại vào trong túi, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, quay sang nhìn cậu, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào: "Đang đợi vợ của anh cùng về nhà."

Dù ngày nào cũng mặt đối mặt với anh nhưng Hoàng Nhân Tuấn vẫn không thể miễn dịch với nụ cười của đối phương, nhất là khi còn đi cùng câu nói như thế, La Tại Dân vừa thành thật vừa ngoan ngoãn, dáng vẻ của là một người đàn ông mẫu mực có hai mươi bốn chữ hiếu(*), phút chốc liền không có chút tiền đồ.

Thấy cậu không đáp lại, La Tại Dân bước đến gần, tiếp tục trưng ra ánh mắt ngây thơ vô hại.

"Em có thấy vợ anh ở đâu không?"

Hoàng Nhân Tuấn không nhịn được trong lòng châm chọc một câu bảo anh trẻ con, nhưng lời nói ra không tự chủ lại biến thành: "Thấy rồi, đang ở cùng với chồng em đây."

Mắt La Tại Dân vui mừng chợt sáng lên. Anh ôm cậu vào lòng, không quá mạnh nhưng gần đến mức cậu có thể rúc vào ngực anh. Hoàng Nhân Tuấn yên lặng để anh ôm thật lâu, sau khi buông ra, lại chủ động nắm lấy tay anh, nhìn con đường hướng ra ngoài ở dưới chân mình, cậu không khỏi cong cong khóe môi.

"Chúng ta về nhà thôi."




Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Hoàng Nhân Tuấn đã nằm ở trên giường rốt cục mới phát hiện La Tại Dân đã làm nên chuyện gì. Nhìn dãy màu đỏ thẫm xinh đẹp, có phần chói mắt trong giao diện trò chuyện của hai người (**), Hoàng Nhân Tuấn hai mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

"Bái phục anh lun đấy. Anh đang làm gì vậy? Có chút xấu hổ nào không? Đổi lại cho tôi."

"Không đổi! Không đổi, không đổi! Nhất định không đổi."

Giải thích:
(*) Người đàn ông có 24 chữ hiếu:
- "Nhị thập tứ hiếu" là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn.
- Người Trung Quốc có thể dùng câu này để nói về một người đàn ông tốt, hoặc được biết như câu nói đùa để nói về người một đàn ông đối xử tốt với vợ mình.

(**) La Tại Dân đem sổ chứng nhận kết hôn treo ảnh đại diện. (hình  tham khảo)


Hết.

Hẹn mọi người ở ngoại truyện và ficbook Thiên Hỷ nha 🎁
Cảm ơn cả nhà nhiều lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro