Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9 giờ sáng, bệnh viện A, phòng chăm sóc đặc biệt.

Một tiếng nổ đinh óc trong cơn mê man, mênh mông như con sóng lớn đánh vào bờ đê cái ầm, vỡ vụn thành từng mảnh ý thức rơi xuống. Đất trời quay cuồng, vầng trán cao đã vã mồ hôi lạnh toát.

Mạc Quan Sơn phút chốc giật mình mở mắt.

Đầu đau như búa bổ. Cả thân thể đều đau nhức, cảm tưởng như từng khớp xương đã bị người ta tháo rời. Hai hàng lông mày nhíu thật chặt, đập vào mắt cậu là một màu trắng xóa, sặc mùi thuốc sát trùng xông vào đến tận khoang mũi. Mạc Quan Sơn sợ hãi nhắm mắt rồi lại mở mắt, bất ngờ tiếng một người phụ nữ ngồi bên cạnh đã bật khóc nức nở.

"Mạc Mạc... có phải Mạc Mạc con đã tỉnh rồi không? Hu hu hu hu!"

Mạc Quan Sơn hai mắt mở to trợn tròn, cố gắng quay đầu nghiêng sang bên phải nhìn. Một người phụ nữ ước chừng đã ngoài năm mươi tuổi, hai vết chân chim hiện rõ trên khuôn mặt mệt mỏi, nhưng không vì thế mà che lấp đi sự hiền hậu phúc đức của bà. Bà hai mắt nhạt nhòa, đem tay Mạc Quan Sơn áp lên mặt mình, càng nhìn càng rơi nước mắt.

"Dì đã nghĩ là con sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa! Quan Sơn ơi!"

Người phụ nữ ngồi trước mặt cậu nức nở, nhìn vị bác sĩ áo trắng đi qua phòng liền gào lên, loạng choạng chạy ra cửa, mừng rỡ gọi bác sĩ.

"Bác sĩ, bác sĩ ơi cháu của tôi tỉnh lại rồi. Quan Sơn đã tỉnh lại rồi! Hu hu!"

Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng cùng ba bốn người y tá nghe thấy người phụ nữ đầu hai thứ tóc vừa gọi vừa khóc thì liền gấp gáp chạy lại.

Thế mà là tỉnh lại thật! Ba tháng phẫu thuật chấn thương sọ não cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi!

"Phúc đức quá! Thật may mắn vì cậu Quan Sơn đã tỉnh lại rồi."

Mạc Quan Sơn nhìn ba bốn vị y tá đẩy giường bệnh đưa cậu đến phòng chụp cắt lớp vi tính thì không khỏi cứng đờ sợ hãi. Vừa nãy người phụ nữ kia còn xưng "dì", gọi "con" với cậu.

Không thể nào!

Mạc Quan Sơn có cha có mẹ, còn có cả một người anh trai lớn hơn cậu hai tuổi nữa. Ba mẹ của Mạc Quan Sơn là con út, tuyệt đối không có chuyện xuất hiện thêm một người dì như bây giờ. Mạc Quan Sơn giơ tay muốn há miệng, nhưng cả dây thanh quản như bị siết chặt, khô khốc không thể lên tiếng.

Rốt cuộc là cậu đang ở đâu đây?

Mạc Quan Sơn vừa được y tá đẩy đi vừa quay đầu nhìn người phụ nữ đang nói chuyện với vị bác sĩ, đầu cậu đã bị cạo trọc từ ba tháng trước, cũng may bây giờ tóc đã líu ríu mọc ra. Quan Sơn nghe người bác sĩ kia gọi dì Lan, đây là dì Lan nào, đầu cậu lại đau như búa bổ không thể nghĩ ra được là ai.

Nhưng... Đúng thật là cậu đã chết rồi!

25 năm miệt mài đèn sách, quyết tâm thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh ngành Kiến trúc của cậu đã được đền đáp bằng tấm bằng Thạc sĩ danh giá. Ngày cậu nhận tấm bằng đỏ trên tay, còn chưa được tận hưởng cảm giác vui sướng, căn nhà hàng xóm phút chốc đã nổ bình ga, bốc cháy dữ dội.

Mạc Quan Sơn vừa bước chân vào đến cửa nhà, một tiếng nổ đánh ầm ép sát vào hai lỗ tai, lồng ngực bị siết chặt, hai mắt cậu cứ thế mở to mà bị áp lực đè chết. Cậu chết đi còn chưa kịp nói lời nào với ba mẹ, nghĩ đến người thân ở thế giới kia, nước mắt cậu đột nhiên lại rơi xuống. Rốt cuộc bây giờ họ đang cảm thấy như thế nào?

Sống lại ở một thế giới khác, Mạc Quan Sơn không khỏi sợ hãi, cậu nhìn người phụ nữ trước mặt, có lẽ đây là người thân duy nhất của cậu ở thế giới này.

"Dì... Dì ơi!" Mạc Quan Sơn khô khốc lên tiếng.

"Quan Sơn, Quan Sơn con muốn nói gì sao?" Thuốc dịch được truyền vào cơ thể làm Quan Sơn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Căn bản là cậu không bị trấn thương sọ não, nguyên chủ của cơ thể này mới là người bị bệnh.

"Chỉ... chỉ có một mình dì đến đây chăm sóc cho con thôi ạ?" Mạc Quan Sơn nhìn bà, trong lòng muốn thăm dò xem nơi đây là khoảng không gian nào.

"Quan... Quan Sơn à!" Người phụ nữ nghe Mạc Quan Sơn hỏi vậy thì phút chốc giật mình, nước bắt bà lại bắt đầu rơi xuống, lặng lẽ gật đầu. Bà nhìn Mạc Quan Sơn thì chậm rãi kể lại.

Hôm đó là thứ hai, cơn mưa đổ xuống Thẩm An như trút nước, ông Lộ là quản gia trên đường đón cậu về nhà thì bắt đầu mất lái, chiếc xe BMW sang trọng của gia đình họ Mạc cứ thế đâm sầm vào dải phân cách, lao sang làn xe ngược chiều. Chiếc xe đầu kéo đang chạy với tốc độ cao cũng không thể phanh kịp, đâm trực diện vào xe đưa đón đi học của cậu.

Bà đau buồn nói, vị quản gia Lộ kia đã qua đời rồi. Mạc Quan Sơn bị chấn thương sọ não, gấp gáp được đưa vào bệnh viện phẫu thuật. Ấy thế mà những ba tháng trời vẫn không tỉnh lại. Ba Mạc vốn chẳng quan tâm nhiều đến đứa con trai Beta này của mình, nay người con ấy lại sắp trở thành người thực vật thì thẳng tay không thèm đoái hoài gì nữa, để lại một mình dì Lan ở lại chăm sóc.

Mạc Quan Sơn nghe đến đây thì ho sặc sụa, khục khục ôm bụng đau đớn.

Khoan đã, dì Lan, ba Mạc, Beta, trên đường đi học về gặp tai nạn?

Không lẽ... không lẽ cậu đã xuyên vào "Một lần nói yêu em có được không?"

Mạc Quan Sơn hai mắt mở to trợn tròn, nghe dì Lan nói về chuyện trong nhà, bên dưới cậu còn có hai người mẹ kế thì không khỏi kinh hãi.

Vậy là đúng rồi! Mạc Quan Sơn đã xuyên vào câu chuyện của tác giả Mãi Mãi Một Tình Yêu.

[Một Lần Nói Yêu Em Có Được Không] là một bộ truyện ABO mới được cho ra mắt gần đây. Truyện kể về một người con trai có tên Mạc Quan Sơn, giống y hệt tên của cậu. Mạc Quan Sơn nguyên chủ vốn là một cậu con trai Beta, có bố là Mạc Phú Kiệt – giám đốc một công ty bất động sản mới nổ bốn, năm năm gần đây ở thành phố Z. Mà Mạc Quan Sơn chính là con trai cả của ông ta. Nhưng cậu lại là một nam sinh Beta, trong thế giới của ABO, Beta chẳng được người đời coi trọng. Mẹ mất sớm, đằng sau cậu còn ba – bốn người em trai, em gái Alpha, vị trí trong gia đình này lại càng không thể ngóc đầu lên được. Mạc Quan Sơn năm nay 17 tuổi, nổi tiếng ăn chơi đua đòi, nhiều người còn đặt cho cậu cái tên "phá gia chi tử" để khẳng định sự khinh thường của người đời. Mạc Phú Kiệt nhiều lần cầm roi quất cậu, đánh đến hộc máu phổi nhưng tính tình của đứa con này vẫn không hề thay đổi. Tuổi vị thành niên mà đã bắt chước người ta xăm hình, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau,

Và...

Đặc biệt lại còn đu bám với một tên Alpha phi thường xuất sắc ở trường Trung học của nguyên chủ!

Mạc Quan Sơn mở mắt nhìn thẳng lên trần nhà, đem bàn tay phải xoa xoa hai thái dương đau nhức.

Đậu mẹ!

Cậu đang xuyên vào cái khỉ gì thế này?

Mạc Quan Sơn nhìn bà, hai cánh môi cũng không nhịn được mà mấp máy.

Vụ tai nạn này không phải là quản gia Lộ mất lái, mà bánh xe đã bị người ta gài đinh...

Dì Lan ạ!

....


p/s: Chỗ nào là Mạc Quan Sơn trong truyện, mình sẽ viết là Mạc Quan Sơn* nhé. Hoặc ghi là Mạc nguyên chủ.

Chỗ nào là Mạc Quan Sơn ở thế giới hiện tại xuyên vào trong sách thì vẫn cứ viết là Mạc Quan Sơn như bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro