Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Anh – Thành phố Q 5 giờ sáng.

Cả căn nhà nhỏ tờ mờ dưới ánh đèn ngủ màu vàng.

Đống chăn trên giường bắt đầu rục rịch, một bàn tay nhỏ mập mập thò ra nắm nắm, ngọ nguậy một thân không khác gì con sâu khoai đang đo bụng người.

Bẹp bẹp!

Hai bàn tay mập mập vỗ nhẹ vào hai má của người con trai đang nằm trên giường, dụi dụi vào cổ cậu nhõng nhẽo.

"Papa, Củ Cải muốn đi tè ~!"

Mạc Quan Sơn nằm trên giường hai mắt vẫn nhắm thật chặt, giả vờ tai điếc không nghe thấy gì hết.

Con sâu nhỏ kia lại dụi dụi, mè nheo ý ới.

"Papa ~! Củ Cải buồn tè lắm rồi ạ!"

"Lần sau Củ Cải sẽ không ăn vụng kem trong nhà bếp nữa đâu ạ!" Mạc Quan Sơn vẫn không chịu mở mắt.

"Cũng không dám lén ba ăn hai cái bánh donut cùng một lúc đâu ạ. Papa, papa cho Củ Cải đi tè đi mờ ~!" Mếu ma mếu máo.

"Ồ hô, hóa ra ngoài lén ba ăn vụng hai cây kem con còn dám ăn cả bánh donut nữa hả?" Mạc Quan Sơn nghe lời đầu thú của con sâu đo trong lòng thì không khỏi giật mình, cậu mở to hai mắt vỗ vào mông con một cái. Dám không nghe lời ba, ăn nhiều đồ ngọt quá thể nào cũng bị sâu răng. Mà Củ Cải bây giờ bị sún răng thì chết dở, mất hết vẻ đẹp trai.

"A...a! Papa đừng vỗ mông. Vỗ mông là Củ Cải tè ra đây bây giờ đó!"

Mạc Quan Sơn nhìn cậu con trai mè meo lúc la lúc lắc thì không nhịn được cười, đem tay nhéo vào má con một cái bế vào nhà vệ sinh.

Củ Cải năm nay đã được ba tuổi rồi, không chịu ngồi bô nữa mà bắt ba kê ghế để đi tiểu trong nhà vệ sinh. Mạc Quan Sơn ngồi xuống bên cạnh cậu con trai, cái áo ba lỗ có hai con cánh cụt bá đuôi nhau được kéo lên trên bụng, chiếc quần cộc ngắn đến đầu gối cũng được tụt xuống.

Một chú chim non nớt chậm rãi lộ ra!

Bé đứng trên chiếc ghế cao có 10 cm, khúc khích nhìn cậu, một dòng nước nhỏ theo đường cong hoàn mỹ cũng ngay lập tức được xả ra...

Xè xè xè xè!

"Oaa...! Thoải mái quá đi!" Củ Cải quay đầu cười khì khì nhìn cậu, đi tè đúng lúc là nó tuyệt thế đấy.

Mạc Quan Sơn nhìn biểu cảm của Củ Cải trước mặt thì không khỏi mỉm cười bất lực, cẩn thận kéo quần lên cho con trai, chậm rãi xoa xà bông rửa tay.

"Bây giờ vẫn còn hơi sớm, con ngủ thêm một chút nữa nhé. Còn ba phải dậy để chuẩn bị bữa sáng rồi!"

"Vâng ạ!"

Mạc Quan Sơn bế bảo bối của mình trở về phòng ngủ, thằng bé hai chân bò lên giường ngoan ngoãn nằm xuống nghe lời papa. Củ Cải bình thường 6 giờ mới ngủ dậy, chắc vì tối qua ăn hai cây kem cùng một lúc nên hôm nay đột nhiên lại thức dậy để đi tè. Mạc Quan Sơn nhìn con sâu nhỏ của mình nằm phơi bụng ngủ say thì không khỏi mỉm cười, cậu hôn vào trán con một cái, lặng lẽ kéo chăn rồi rời phòng.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Vậy là đã 4 năm, cũng đã 4 năm rồi kể từ ngày cậu rời xa thành phố Z để chạy trốn đến thành phố Q. Năm đó mọi thứ xảy đến cứ như một cơn bão tố đổ ập xuống gia đình cậu. Sáu năm cố gắng cho hai chữ tình yêu cuối cùng đổi lại cũng chỉ là nước mắt và sự chia ly. Hạ Thiên trở thành chủ tịch của tập đoàn Ocean và bay sang nước ngoài sinh sống. Mẹ Lan được trả lại tự do. Còn cậu thì phải xách vali và chạy trốn đến đây.

Những tưởng đến Đông Anh để bắt đầu một cuộc sống mới, lại không thể ngờ cơ thể của cậu đột nhiên phân hóa thành một Omega. 24 tuổi mới phân hóa thì chỉ có thể phân hóa thành một Omega lặn. Và càng không thể ngờ được cậu lại đang mang thai. Củ Cải đến bất ngờ khiến cho mọi thứ trở nên đảo lộn. Cậu giấu gia đình, cắt đứt toàn bộ liên lạc với mọi người, một mình ở đây sinh con, một mình ở đây nuôi Củ Cải khôn lớn.

Mãi đến khi Củ Cải được hai tuổi, Mạc Quan Sơn mới dám thưa chuyện này với mẹ Lan. Ngô Viễn Sinh biết được chuyện thì đau lòng muốn đến Đông Anh đón cậu cùng cháu trai trở về, nhưng lại bị cậu nhất quyết từ chối. Khó khăn lắm mới rời đi được, khó khăn lắm mới quên được quá khứ. Bây giờ trở về, cảnh cũ vẫn còn đó, lòng người lại càng thêm đau.

Kiến Nhất ba năm mất liên lạc với Mạc Quan Sơn liền chạy đến nhà mẹ Lan đau thương khóc lóc, thành công lấy được số điện thoại của cậu mắng cho một trận.

"Có phải ông không còn coi Kiến Nhất tôi là anh em nữa đúng không? Cái tên đang ghét này, tôi mà gặp được ông, tôi nhất định sẽ cho ông một trận."

"Triển Chính Hy và tôi tháng sau sẽ đính hôn. Nhớ cho cả cháu của tôi đi cùng đấy."

"Tân Châu – Thành phố A. Nhất định chúng ta phải gặp mặt!"

Vậy là sau 4 năm mọi thứ cũng đã đều thay đổi. Cuộc sống mỗi người mỗi khác, Mạc Quan Sơn là Omega lại còn một thân nuôi con nên được Chính Phủ bảo hộ chặt chẽ, mọi địa chỉ và phương thức liên lạc của cậu đều không thể dễ dàng tìm kiếm. Đăng ký lại giới tính, cậu nộp đơn xin vào một công ty thiết kế nhỏ ở Đông Anh. Cả công ty chỉ có 6 người, làm ăn rất nhỏ, chủ yếu là nhận thiết kế logo và xây dựng mấy căn nhà bình thường trong thành phố. Một tháng kiếm được sáu – bảy nghìn tệ, vừa đủ trang trải cho cuộc sinh sinh hoạt của hai cha con. Căn nhà bình thường này cũng là số tiền tích cóp trước kia của cậu mua được. Có mỗi hai cha con nên không cần ở quá nhiều, bao giờ Củ Cải lớn, cậu sẽ đổi sang một căn nhà khác.

Mạc Quan Sơn đứng trong nhà bếp trộn bột mỳ làm bánh sủi cảo cho cậu con trai. Củ Cải ba tuổi nên cần phải ăn uống đầy đủ dinh dưỡng. Bé rất thích ba làm bánh sủi cảo nhân tôm thịt, sủi cảo papa làm là ngon vô địch, không ai có thể so sánh tay nghề làm bánh sủi cảo với ba của bé được.

Mộ bàn ăn sáng đầy đủ dinh dưỡng được dọn ra cũng là lúc Củ Cải từ trên giường mè nheo ngủ dậy. Không cần ai đón bé tự chân leo xuống giường, đi vào nhà tắm lấy kem đánh răng chải chải khoang miệng. Bài chải mini cùng chiếc cốc to đùng của papa mua bé cũng tự lấy, ngoan ngoãn không cần ai giúp hết.

Củ Cải một thân mặc quần áo in hình chim cánh cụt đánh răng xong thì vươn vai ngáp mấy cái. Lúc đi ra phòng khách, sủi cảo, canh đậu tương cùng sữa bò đã được ba Mạc bầy biện thơm nức. Cái bụng đánh trống biểu tình dữ dội.

"Papa~!" Củ Cải chạy đến ôm vào cổ Mạc Quan Sơn nhõng nhẽo.

"Aygoo! Củ Cải của ba đã dậy rồi!" Cậu đem tay cởi bỏ tạp dề bế con ra phòng khách ngồi ăn sáng. 8 giờ Củ Cải sẽ phải đi nhà trẻ và Mạc Quan Sơn cũng phải đi làm.

Cậu đem tay gắp cho cậu con trai bốn – năm chiếc sủi cảo đặt vào trong bát, thằng bé cười khì khì đem nĩa xúc lên cho vào miệng. Cắn một miếng phùng hai má nhai nuốt.

"Hôm nay đến trường con phải ngoan, phải nghe lời các thầy cô đó nhé!"

"Ai-nha papa! Củ Cải lúc nào cũng nghe thầy cô mà ~!" Hai cái mỏ chu chu, bé há miệng cắn một miếng sủi cảo thật to trong mồm nhìn Mạc Quan Sơn lúc la lúc lắc.

"Ừa, ba tin con được đó!" Cậu nhéo vào má con một cái, mới ngày nào Củ Cải còn bé tí, sinh ra bị thiếu cân mà bây giờ đã mũm mĩm đáng yêu như thế này rồi. Nhìn núc na núc ních chỉ muốn cắn cho một miếng.

"Khì khì! Papa phải tin tưởng Củ Cải đẹp trai của ba chứ!"

"Được rồi ba tin, ba tin Củ Cải của ba!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro