Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đại diện sắp xếp cho Đồ Ngôn thời gian quay lại giới là tháng hai.

Hiện tại chỉ còn mấy ngày, Đồ Ngôn cũng không vội, chỉ cảm thấy cả người không khoẻ, bực bội vô cớ cơ hồ bò đầy mỗi góc trên người cậu, làm cậu đứng ngồi không yên.

Người đại diện cho rằng cậu khẩn trương, còn tự mình đến đây bồi cậu nói chuyện, nhưng hàn huyên nửa ngày, cô phát hiện Đồ Ngôn căn bản không lo lắng cho việc cậu quay lại giới, nói cho cậu biết nửa năm nay fans mất mấy chục vạn, cậu cũng không quan tâm lắm, mí mắt đều không nháy một cái.

Người đại diện nghĩ nghĩ, suy đoán nói: "Tiểu Ngôn, em có phải hay không sắp đến kỳ động dục?"

Đồ Ngôn đột nhiên ngồi thẳng, trong đầu bay nhanh qua một lượt thời gian, rốt cuộc ý thức được vấn đề mấu chốt.

Đúng rồi, xác thật là sắp đến kỳ động dục.

Chính xác ra, là lùi lại, mấy ngày trước nên tới.

"Có cần chị giúp em đi mua thuốc ức chế không?" Người đại diện nhỏ giọng hỏi cậu.

Thuốc ức chế là giải pháp trước mắt hữu hiệu nhất, trừ sinh lý kết hợp, giải quyết kỳ động dục của Omega, uống vào không có tác dụng phụ.

Đồ Ngôn lắc đầu, "Trong nhà có."

"A, vậy thì tốt, vậy em chú ý nghỉ ngơi."

Người đại diện biết tính tình của Đồ Ngôn, luôn luôn là người lạnh nhạt, không thổ lộ tình cảm, cho dù từ khi cậu bắt đầu xuất đạo người đại diện đã bồi ở hắn bên người, nhưng vẫn không chạm đến sinh hoạt cá nhân của cậu, thậm chí ngay cả chuyện lớn như cậu vô cớ lui vòng nửa năm, Đồ Ngôn cũng chỉ báo cho cô "Trong nhà việc quan trọng, khả năng muốn thời gian nửa năm, trong khoảng thời gian này chị có thể dẫn dắt nghệ sĩ khác", mặt khác nửa điểm nguyên nhân chi tiết không nói cho cô biết.

Người đại diện lúc đầu cảm thấy rất thất vọng, buồn lòng, nhưng hiện tại dần dần cũng quen, Đồ Ngôn có gia cảnh hậu đãi, tướng mạo cực tốt, kỹ thuật diễn thuộc về hình tượng thiếu niên thiên tài, không thiếu đề tài, không thiếu diễn chụp, người đại diện cũng có thể theo nước lên thì thuyền lên, vậy là đủ rồi.

"Không có việc gì thì chị đi trước," Đồ Ngôn xem lịch làm việc, cùng người đại diện xem xét, đối chiếu một chút thời gian, sau đó buông xuống, nói: "Đúng rồi, em tự mình lái xe trở về, không cần tài xế."

"Được, em mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt a." Người đại diện lại lần nữa dặn dò.

Đồ Ngôn cầm lấy chìa khóa xe, ngồi trên xe, ngồi một mình trên chiếc ghế điều khiển nhỏ phát ngốc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là lựa chọn theo nội tâm, hướng nơi đó đi.

Thời điểm ký xong giấy thỏa thuận ly hôn, cậu cho rằng chính mình không bao giờ sẽ quay lại nơi này, đâu có từng nghĩ, lúc này mới không đến một tháng, cậu đã là lần thứ hai quay lại đây.

Người nọ khẳng định còn chưa có tan tầm, biệt thự nhìn từ bên ngoài vẫn đen như mực, Đồ Ngôn thả trái tim đang treo lơ lửng xuống, hạ mũ lưỡi trai xuống, cúi đầu đi tới cửa đi ấn mật mã khóa.

Mật mã vẫn là ngày sinh nhật của Đồ Ngôn cùng ngày kỉ niệm kết hôn.

Đồ Ngôn khẽ hừ một tiếng.

Cậu đi vào nhà, đầu tiên là đánh giá tủ giày cùng phòng khách, tấm đệm mềm trước cửa chỉ có một đôi dép lê, sô pha thực sạch sẽ, không có dấu vết khách nhân lui tới.

Cũng không tệ lắm, Đồ Ngôn hạ mi mắt.

Cậu đi đến phòng ngủ, ngửi thấy được nhàn nhạt mộc chất thanh hương giống với người nọ, an tĩnh lại không cường thế mà quanh quẩn ở trước mũi cậu, Đồ Ngôn bước chân khựng lại , hốc mắt bỗng nhiên ẩm ướt, ở trong phòng này sự tình phát sinh đồng thời nảy lên trong lòng.

Nhưng cậu biết, hết thảy đều đã bị chính cậu tự mình kết thúc, lại hoài niệm cũng chỉ làm tăng phiền não, cậu hít hít cái mũi, đem cảm xúc yếu ớt vừa xuất hiện đều quy kết cho việc sắp đến kỳ động dục.

Cậu đi đến tủ quần áo, mở ra tủ trên đựng áo, trên hàng áo khoác tối màu được sắp xếp chỉnh tề cậu tìm được một chiếc áo khoác len khói bụi, hiện tại đã sớm qua đầu thu, độ ấm ngày càng thấp, Đồ Ngôn nghĩ: "Lấy cái này hắn hẳn là không phát hiện được".

Cậu đem áo dệt kim hở cổ nhét vào trong túi, suy tư một lát, lại giơ tay cầm lấy một cái áo sơmi.

Một tuần trước trộm hai bộ quần áo đã bị cậu ngủ đến nhăn bèo nhèo, còn dính nước miếng, Đồ Ngôn rất ghét bỏ, lại cấp bách mong muốn hương vị của người nọ, làm việc này thật sự là không chống cự được sự bất đắc dĩ của bản năng.

Này không phải ta sai, muốn trách chỉ có thể trách ông trời cho ta làm một Omega, Đồ Ngôn ở trong lòng vì chính mình đính chính.

Cậu kéo lại tủ quần áo, thu thập xong hiện trường, chuẩn bị đi lại ma xui quỷ khiến mà đến phòng vệ sinh nhìn nhìn.

Lẻ loi đồ dùng tẩy rửa của một người.

Đồ Ngôn cũng không biết chính mình rốt cuộc là xác nhận cái gì, có lẽ biết, nhưng cậu không chịu thừa nhận, vội vàng liếc mắt qua một cái, cậu liền chạy như bay ra cửa.

Kết quả lúc cậu chạy nhanh đến cửa nhà, cậu nghe thấy được tiếng bước chân của người nọ.

Đồ Ngôn sợ tới mức hồn đều đã bay mất, lập tức không dừng lại kịp, ở cửa nhà bị dây giày của chính mình vướng ngã một cái, hai tay nhanh chóng bắt lấy cửa sắt mới không đến nỗi ngã sấp xuống.

Người nọ bước nhanh đi lên, còn không có kịp mở miệng, Đồ Ngôn liền trốn đến tường thấp bên cạnh, bịt tai lại mà hô: "Không được tiến vào!"

Tim cậu còn đang đập chưa bình phục, đã bị sự ngu ngốc của chính mình làm cho không chỗ dung thân.

Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng ấn vào mật mã khóa, vội vàng kinh hoảng nói: "Ta nói không được tiến vào! Ngươi tiến vào thử xem!"

Ngữ khí này nào có nửa điểm giống với ăn trộm.

Người nọ tựa hồ dừng lại, sau lui nửa bước, Đồ Ngôn nghe được tiếng quải trượng (gậy) kim loại chạm đất quen thuộc, từ cổ đến mặt ngăn không được mà nóng lên.

Cậu nghe thấy người kia hỏi: "Vừa mới rồi không bị thương?"

Thanh âm như cũ trầm thấp ôn nhu.

Đồ Ngôn thành thật trả lời: "Không."

Cậu cùng người nọ đã gần một tháng không gặp, hiện giờ cách một bức tường thấp, Đồ Ngôn thế nhưng có loại nỗi lòng khó bình tĩnh, giống như có rất nhiều nói điều muốn nói, nhưng lại nói không nên lời.

Thật lâu sau, lâu đến mức trái tim hoảng loạn của Đồ Ngôn đã khôi phục như bình thường, lâu đến mức ánh nắng màu cam của buổi chiều chậm rãi mất sắc thái, người nọ lại đột nhiên mở miệng, ngữ điệu tựa mang theo ý cười, hắn nói: "Thỏ Bảo, ngươi lại trộm đi, ta liền phải không có quần áo mặc."

Đồ Ngôn xấu hổ đến đầy mặt đỏ bừng, oán hận nói: "Ta cũng có, ngươi cho rằng ta hiếm lạ?"

--FIN--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#đam