Phần 86. Cứu thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Hành và Khương An Vanh vẫn luôn dạy Khương Thanh Nguyên khi muốn khóc thì cứ khóc, khi muốn cười thì cười thì cứ cười cho nên Khương Thanh Nguyên không phải là kiểu người có thể kìm nén cảm xúc của mình.

Mặt khác, trái tim của nó cũng rất mạnh mẽ, nó sẽ không dễ dàng khóc.

Tuy nhiên, cho dù một người có thực lực đến đâu, trước cái không chắc chắn về sự sống ch.ết của cha mẹ, sau khi nghiến răng giả vờ bình tĩnh một lúc lâu, cuối cùng nó cũng nhìn thấy những người thân quen thuộc nhất của mình, Khương Thanh Nguyên cuối cùng cũng ngã quỵ.

Tuy nhiên, Lý Duyệt Ninh sau khi bị nó ôm lấy, bối rối hỏi: "Xin hỏi cậu là?"

Khương Thanh Nguyên sững sờ, sau đó nhớ ra lúc này bà nội hoàn toàn không quen biết nó.

Mười bảy, mười tám năm trước, người duy nhất quen nó và biết nó đến từ đâu là Khương Hành, còn tất cả những người thân khác chỉ có thể nhìn thấy nhau nhưng không thể nhận ra nhau. Nghĩ đến đây, Khương Thanh Nguyên càng thêm đau lòng.

Nó ngẩng đầu lên khỏi chiếc cổ ấm áp của Lý Duyệt Ninh, nhìn bà bằng đôi mắt hoa mai ướt át, khóe môi bĩu xuống.

"Xin lỗi, cháu nhận nhầm người." Khương Thanh Nguyên ảm đạm nói, buông Lý Duyệt Ninh ra.

Lúc này, đạo diễn Viên cũng từ nơi khác chạy tới, giới thiệu với Lý Duyệt Ninh: "Xin chào bà Khương, đây là trợ lý của Ngô Đồng."

"Hóa ra là trợ lý của Tiểu Đồng, đừng lo, thằng bé sẽ không sao đâu."

Lý Duyệt Ninh ngước mắt lên nhìn cậu thanh niên trước mặt trông giống như một học sinh trung học, bắt gặp nét mặt giống Ngô Đồng, sự cương trực giữa lông mày và đôi mắt của cậu nhóc giống như Khương Hành khi còn nhỏ, trong lòng bà đột nhiên có ấn tượng tốt về chàng trai trẻ này.

Nhưng nói đến hai người gặp nạn kia, sắc mặt Lý Duyệt Ninh ảm đạm, lúc này Khương An Vanh cũng vội vàng bước ra khỏi xe địa hình, vẻ mặt nghiêm trang hỏi: "Đạo diễn Viên, có chuyện gì sảy ra vậy?"

Đạo diễn Viên đã nói chuyện ngắn gọn về tình hình vào thời điểm đó cho đôi vợ chồng, và cùng nhân viên quay phim xin lỗi hai người.

"Xin hãy thu lại lời xin lỗi, nếu Khương Hành và Tiểu Đồng thật sự xảy ra chuyện gì, lời xin lỗi của cậu sẽ không có tác dụng gì với chúng tôi." Lý Duyệt Ninh đảo ánh mắt đẫm lệ: "Bà nội của Tiểu Đồng gần tám mươi tuổi, gần đây bà ấy sống ở nhà tôi với lão Khương. Sức khỏe rất yếu, lúc tôi đi ra ngoài với ông nhà cũng không nói gì với bà ấy, nếu thật sự xảy ra chuyện thì bà lão có chấp nhận được không? Chúng tôi có thể chấp nhận được không?"

Khi bà nói xong, tay bà gần như run rẩy, bà gần như không kìm được bước lên phía trước túm lấy cổ áo đạo diễn Viên và yêu cầu hắn trả lại Khương Hành cho bà.

Một số thành viên của đoàn làm phim thở dài bất lực, như thể có một đám mây nặng nề đè lên mọi người khiến họ khó thở.

Lúc này, Lạc Mẫn và Điền Điềm nhíu mày đi tới.

Hai người chào hỏi vợ chồng Khương gia, sau đó nhìn đạo diễn Viên, Lạc Mẫn nói: "Bây giờ tin tức về cái ch.ết của hai nhân vật chính trong đoàn làm phim đang lan truyền khắp nơi trên mạng rồi, đạo diễn Viên, tôi đề nghị đoàn làm phim nên chính thức đưa ra tuyên bố, đồng thời, studio của nghệ sĩ bên phía chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị quan hệ công chúng trước... Sẽ chuẩn bị viết hai thông báo, một cái là tin mừng và một cái là tin xấu."

Trước khi đạo diễn Viên nói "Được", Lý Duyệt Ninh đã mở miệng, nhưng không có thời gian suy nghĩ làm thế nào để trút bỏ cảm xúc của mình.

Khương Thanh Nguyên ở bên cạnh nổ tung như một trận đại bác.

"Tin xấu gì? Họ hoàn toàn không ch.ết! Không được viết tin xấu!"

Nó giống như sắp đánh nhau với Lạc Mẫn, Điền Điềm vội vàng ngăn nó lại, cố gắng trấn an sư tử nhỏ xù lông: "Chỉ là chuẩn bị trước, không phải bọn họ thật sự gặp tai nạn..."

"Không được viết, bọn họ vẫn còn sống, không được viết!" Khương Thanh Nguyên trừng mắt nhìn mọi người với đôi mắt đẫm lệ: "Em vẫn đứng trang nghiêm ở đây đó là bằng chứng cho thấy họ không gặp tai nạn! Không được phép viết tin xấu, chỉ cần viết tin tốt đã tìm thấy họ là được, sau khi tìm thấy họ rồi liền đăng lên! Chị có nghe không! Chị không được phép viết tin xấu!!!"

Nó là người của mười bảy mười tám năm sau, nếu quỹ đạo ban đầu của bất kỳ sự kiện nào thay đổi, thì mười tám năm sau nó có thể hoàn toàn khác.

Nếu Khương Hành và Ngô Đồng đã xảy ra chuyện... Thì Khương Thanh Nguyên nó cũng sẽ biến mất cùng với họ.

Nhưng nó vẫn còn sống đứng đây và lý luận với họ, cha và ba nó làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?

Bọn họ hẳn là còn sống!

Chắc chắn còn sống!

Tuy nhiên, tất cả mọi người có mặt ngoại trừ Khương Thanh Nguyên đều không thể hiểu nó đang nói gì.

Chỉ đến khi thấy nó có chút điên cuồng vì chuyện Ngô Đồng mất tích, nhìn nhau một lát, sau đó bọn họ tách ra tiếp tục làm việc.

____

Gió dường như mang theo hạt tuyết, nó giống như một cây kim đâm vào mặt khiến mọi người cảm thấy khuôn mặt gần như bị đâm đầy lỗ.

Ngô Đồng mở mắt ra trong trạng thái mê man, nhìn ánh nắng trắng nhạt từ cửa hang tràn vào, cậu thật sự có cảm giác đang ở một thế giới khác.

Cơn đau trong cơ thể khiến ý thức tỉnh táo nhanh hơn.

Nhớ lại trước khi đi ngủ, cậu và Khương Hành nói hai người thay phiên nhau canh giữ, Khương Hành đã để cậu ngủ đến tận bây giờ, Ngô Đồng yếu ớt xoay người lại, chuẩn bị hỏi Khương Hành tại sao lại liều lĩnh như vậy mà không đánh thức cậu. Tuy nhiên, ngay khi cậu quay đầu lại, cậu đã gặp cảnh tượng mà cậu đã không nhận thấy trong đêm dày đặc đêm qua bởi giếng trời sáng chói.

Khương Hành đang dựa vào tường nhắm mắt lại, sau gáy có một vết máu bầm.

Ngô Đồng đưa tay ra sau gáy run rẩy.

Máu đã khô, cậu chỉ có thể cảm thấy mái tóc ngắn đã đông lại dính bết máu, có một vết thương đông máu ở phía sau đầu gần tai trái.

Hai mắt Ngô Đồng đột nhiên đỏ lên, cổ họng vốn đã đỏ, sưng lên đau đớn vì sốt cao lại không kìm nén được dấu vết nghẹn ngào.

Vết thương này là sao vậy?

Sao lại bị thương rồi?

Vết thương này có trước hay sau khi cứu được anh ấy ngày hôm qua vậy?

Có phải vì bị cậu chọc bằng cây gậy hôm qua quá thô bạo không? Không đúng, hôm qua là chọc vào bụng anh ấy.

Ngô Đồng đột nhiên nhớ tới tảng đá phía sau, tuyết từ trên trời rơi xuống cao mười trượng, khi cậu bất tỉnh, Khương Hành vốn đang ôm cậu thật chặt, đột nhiên phát ra một tiếng suýt xoa mũi nghẹn ngào.

Có thể là anh ấy đã bị thương bởi băng tuyết trong trận tuyết lở vào thời điểm đó?

Nhìn lại, mũ trùm đầu áo khoác sáng màu của Khương Hành cũng đầy vết máu đã ngưng tụ thành màu đỏ đen.

Không có gì ngạc nhiên khi cậu ôm chặt Khương Hành, cậu lại ngửi thấy mùi máu quanh cổ. Ngô Đồng nghĩ đó là mùi máu trong cổ họng, nhưng không ngờ đó là vết máu do Khương Hành bị thương trong trận tuyết lở.

"Thầy Khương?" Ngô Đồng vỗ vỗ mặt hắn: "Thầy Khương, tỉnh lại đi thầy Khương!"

Tuy nhiên, Alpha chỉ có khuôn mặt u ám, không có mở đôi mắt quen thuộc rồi nhìn Ngô Đồng với một nụ cười ấm áp, hoặc đáp lại cậu bằng một nụ cười thậm chí yếu ớt cũng được.

“Thầy Khương.” Ngô Đồng không nhịn được khóc, nước mắt tuột khỏi khóe mắt gần như ngay lập tức ngưng tụ thành tinh thể băng trên mặt.

Trên mặt cậu đau nhói, khô khốc, nhưng cậu lại phớt lờ, chỉ bướng bỉnh kiểm tra hơi thở của hắn, vỗ vỗ sườn mặt hắn, cố gắng đánh thức người yêu đang bị thương và im lặng này, không dám làm mạnh biết, không muốn động vào vết thương của hắn.

Ngay lúc tát đến nỗi khuôn mặt không chút máu của Khương Hành đỏ ửng  lên, Khương Hành cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại.

"Thầy Khương!" Nhận thấy mí mắt hắn cử động, Ngô Đồng mừng rỡ gọi hắn: "Anh cảm thấy thế nào rồi?"

Gió lạnh hiển nhiên có cả một sườn núi tuyết để phi nước đại, nhưng nó vẫn tham lam khoan vào cái động nhỏ nơi họ đang trốn. Khương Hành sững sờ mở mắt ra, cảm thấy lạnh đến bất ngờ, vô thức giơ tay lên ôm Ngô Đồng vào lòng giúp cậu sưởi ấm tay chân.

Sau khi bị Ngô Đồng gọi thêm vài câu, hắn gần như không tỉnh táo lại.

"Thật tốt khi thức dậy được nhìn thấy em." Dường như sức lực đã hoàn toàn cạn kiệt, ngay cả việc nhấc khóe môi lên để lộ nụ cười trấn an cũng trở thành một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn.

Khương Hành nheo mắt lại, cảm nhận được sự đau đớn khi cử động cơ thể một chút, đặc biệt là nơi phía sau đầu bị khối băng đập vào, dường như cơ thể hắn đã bị rò rỉ một lỗ hổng ở đó, máu, thể lực, thậm chí cả sự sống đang từ từ chảy ra từ cái hố đó hòa vào trong băng tuyết này.

Nhưng hắn vẫn cố gắng giơ tay lên, tháo kính bảo hộ ra, tầm nhìn cuối cùng cũng không bị cản trở.

Nhìn Ngô Đồng thân thiết nhưng vẫn rất lộng lẫy, khuôn mặt này vẫn luôn khiến trái tim hắn rung động, là Omega mà hắn yêu.

Giọng nói của Ngô Đồng dường như từ xa truyền đến, hắn thật sự không thể nghe rõ. Khương Hành muốn lau nước mắt trên khóe mắt, bảo cậu đừng khóc, nhưng lại không thể làm một động tác đơn giản như giơ tay được.

Người trước mặt hắn là những gì hắn đã đánh cắp từ thời gian.

Dù sao thì những thứ bị đánh cắp cũng không thuộc về hắn, hắn phải trả lại chúng.

Dường như bây giờ ông trời cuối cùng đã phát hiện ra những điều đáng khinh bỉ mà hắn đã làm, ông ta sẽ lấy đi mọi thứ.

Anh yêu em, Tiểu Đồng.

Có lẽ lần này thật sự phải tạm biệt rồi, vì vậy anh sẽ không nói lời tạm biệt đâu.

Ngô Đồng nghe Khương Hành thấp giọng lẩm bẩm trong vô thức, nhìn ánh sáng trong mắt hắn mờ dần từng chút một, Ngô Đồng bật khóc: "Thầy Khương, mau mở mắt ra đi!"

Tuy nhiên, Khương Hành không phản ứng gì nữa, chỉ còn lại một tiếng hô hấp yếu ớt chứng tỏ hắn vẫn còn hơi thở.

Vì thung lũng rất rộng và tuyết lở chặn đường núi, việc cứu hộ diễn ra chậm chạp và khó khăn.

Khương Thanh Nguyên cho rằng mình vẫn còn sống, cho nên Ngô Đồng và Khương Hành vẫn chưa gặp tai nạn, tối hôm qua bọn họ liền yên tĩnh lại. Điền Điềm, chị em Lạc Mẫn và đoàn làm phim không thể ngủ được, họ đã thức cả đêm để chờ kết quả cứu hộ.

Chiếc xe địa hình của đoàn làm phim từ trạm nghỉ dưỡng trượt tuyết trở về cuối cùng cũng đến, Khương Thanh Nguyên lấy áo bông từ tay trợ lý rồi bảo cô mang đến khoác bừa tạm trên người, ngay cả cúc áo cũng bị cài sai vị trí so với cúc áo đầu tiên trên ngực.

Áo khoác khoác trên người Lý Duyệt Ninh, lúc này bà đã thức đến nửa đêm, và bà không thể thức xuyên đêm nên trở về ngủ trong xe một lúc, bây giờ thức dậy lúc sáu giờ đang lo lắng chờ đợi.

Khương Thanh Nguyên lơ đãng cài cúc áo, đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói dường như truyền đến từ sâu thẳm linh hồn, cả người gần như bị xé rách.

Đó là nỗi đau chia ly giữa linh hồn và thể xác không thể diễn tả, nhưng không thể nào quên.

Đôi mắt nó mở to, đôi chân loạng choạng xiêu vẹo gần như quỳ xuống. Hai tay nó vội vàng khua khoắng trong không trung, giữ chặt thân cây nhỏ bên cạnh để mình không bị ngã.

Khương Thanh Nguyên thở hổn hển dữ dội, nó suýt chút nữa nghĩ mình sắp ch.ết vì đau đớn như vậy, nhưng sau một lát, cơn đau nhanh chóng thuyên giảm, nhanh đến mức người ta lầm tưởng cảm giác nóng rát trong cơ thể nó vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.

Sau khi cơn đau qua đi, một linh cảm xấu dâng lên trong lòng Khương Thanh Nguyên, nó đột nhiên quay đầu lại thì thấy đội trưởng đội cứu hộ đang chỉ huy.

Vặn vẹo bờ vai của đội trưởng đang sững sờ đối mặt với mình, gân xanh trên cổ trắng nõn của Khương Thanh Nguyên gần như nổ tung.

"Đã một đêm rồi, sao anh vẫn chưa tìm thấy hai người họ!"

Một số thành viên của đội cứu hộ vội vàng bước lên phía trước để ngăn nó lại, nhưng đội trưởng lại vẫy tay theo thói quen bảo họ lui xuống.

Đối mặt với thiếu niên tức giận, đội trưởng đội giải cứu bình tĩnh giải thích: "Chúng tôi đang nỗ lực hết sức để thực hiện giải cứu trong xuốt một đêm, tất cả các thành viên của đội cứu hộ đã không chợp mắt và lội trong tuyết, tất nhiên, đây là công việc của chúng tôi, chúng tôi không có gì sai với nó."

"Cứu hộ thực sự là một việc không thể kiểm soát, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm kiếm các nạn nhân, nhưng có một số trường hợp khác thường xuyên xảy ra, chẳng hạn như chính các nạn nhân đã thoát khỏi rắc rối và xuống núi để tìm sự giúp đỡ, vì vậy họ sẽ biến mất không một dấu vết, điều này làm tăng độ khó cho việc giải cứu của chúng tôi. Có thể nạn nhân sẽ gọi lại khi đến nơi có tín hiệu, vì vậy chúng tôi luôn chú ý đến số trợ giúp tại trung tâm cứu hộ trong khi chúng tôi đang cứu trợ."

Hắn rất khéo léo trong lời nói, hướng người thân và bạn bè của các nạn nhân theo hướng tích cực để làm dịu cảm xúc của họ.

Trên thực tế, đầu óc gân guốc của Khương Thanh Nguyên quả thực rất dễ bị lừa, nghe hắn nói như vậy, nó cũng bình tĩnh lại một chút.

Lúc này, một thành viên của đội cứu hộ vội vã chạy đến.

"Báo cáo cơ trưởng, máy bay cứu hộ tìm thấy một chiếc áo đỏ ở thung lũng giữa núi cách đây 2km, sau khi kiểm tra, đó là chiếc áo khoác của nạn nhân Ngô Đồng được treo nhân tạo trên ngọn cây, nghi ngờ dấu vết của Ngô Đồng đã được tìm thấy!"

Mắt đội trưởng sáng lên, hưng phấn nói: "Lập tức phát động tìm kiếm trong phạm vi 500m tính từ áo khoác đỏ trở ra, cứu Ngô Đồng!"

Chiếc trực thăng lượn vòng giữa không trung, gió thổi qua những ngọn cây phủ đầy tuyết, mưa băng giá và tuyết trên mặt đất.

Khương Thanh Nguyên nhảy xuống máy bay, ngay cả đội ngũ cũng không thể nhanh hơn nó. Tuy nhiên, khi ánh mắt chạm vào thứ gì đó, nó từ từ dừng lại, không dám tiến thêm một bước nữa.

Đội ngũ đoàn làm phim đi theo nó.

Hai chiếc cáng được từ từ nhấc ra khỏi hang động, tấm vải trắng và hai con người nhợt nhạt trên cáng gần như hòa quyện với màu bạc và trắng trên mặt đất.

May mắn thay, cái cáng đều không được phủ vải trắng.

Cả hai vẫn còn sống.

Khương Thanh Nguyên lo lắng nhìn dọc theo đầu đuôi cáng theo hướng đầu mình, thấy khuôn mặt yếu ớt và tái nhợt của Khương Hành và Ngô Đồng lộ ra, sau đó nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv