Phần 87. Tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó dường như trôi nổi vô tận trong biển ý thức không biết đỉnh và không chạm đáy, không có lối ra và kết thúc nào được tìm thấy, cũng không có cách nào để biết bạn đến từ đâu khi quay đầu nhìn lại.

Khương Hành đắm chìm trong bóng tối vô tận, hoàn toàn không cảm nhận được thời gian trôi qua. Không biết đã qua bao lâu, dường như dòng nước đen xung quanh đã hoàn toàn rút đi trong nháy mắt, ý thức đột nhiên rơi xuống.

Cuối cùng bản thân cũng rơi vào ánh sáng đột nhiên lóe lên.

"Tiểu Hành, Học viện Điện ảnh và Truyền hình An Hải sắp ăn mừng lễ kỷ niệm rồi cháu có tới không? Đến lúc đó dì sẽ giới thiệu cháu với các giáo sư mà dì quen. Họ đều là đạo diễn nổi tiếng." Dì Lý nói.

Khương Hành cảm thấy mình đang lơ lửng giữa không trung, hắn thấy mình khoảng hai mươi tuổi đứng ở nhà thi đấu Đại học Q, mặc đồng phục bóng rổ, thầm nghĩ, dưới sự thuyết phục của dì, nửa tháng sau hắn bất đắc dĩ đẩy bóng rổ ra, mua vé khởi hành từ thủ đô đến An Hải.

Sau khi tắt điện thoại, Khương Hành mang theo vẻ mặt hơi miễn cưỡng sau khi gọi cho đội trưởng đội bóng rổ xin nghỉ phép, cười tự giễu.

Hắn biết rằng "Hắn" sẽ sớm hiểu rằng đây là một quyết định mà "Hắn" sẽ không hối hận trong suốt quãng đời còn lại.

Trước khi bắt đầu chương trình lễ kỷ niệm của trường, Khương Hành được dì đưa đến văn phòng nơi có vài giáo sư, nói chuyện với họ mà không hề khiêm tốn hay kiêu ngạo.

Cuối cùng, một giáo sư nói rằng khoa diễn xuất của trường ông cũng biểu diễn hôm nay, và đề nghị họ cùng đến giảng đường của trường xem. Đám đông vui vẻ đồng ý.

Các buổi biểu diễn của khoa diễn xuất đã bắt đầu từ sớm.

Khương Hành ngồi ở hàng ghế đầu cùng với các giáo sư đáng kính cốt cán của các bộ phim truyền hình, cách sân khấu khoảng mười mét.

Vì vậy Ngô Đồng, người đóng vai chú rể trong vở kịch, đã quay lưng lại ném bó hoa với khán giả, tất nhiên nó đã rơi vào vòng tay của Khương Hành.

Omega xinh đẹp quyến rũ ném bó hoa xong, khi cậu xoay người lại, cậu nán lại một giây, vô thức nhìn về phía khán giả, muốn xem bó hoa rơi vào tay ai.

Sau đó, cậu nhìn Khương Hành với ánh mắt trong trẻo và tiếng hò reo của khán giả.

Alpha ngồi lặng lẽ yên tĩnh, trên tay cầm một bó hoa tinh tế.

Giống như bạn trai muốn tặng quà cho người yêu sau phần biểu diễn hạ màn.

Nó giống như sau khi nhận được bó hoa, ngay lập tức muốn ông trời gửi tới duyên phận này. Khi hắn nhìn cậu từ xa, hắn có một ảo tưởng về tình yêu.

Khuôn mặt trắng nõn của Ngô Đồng đột nhiên đỏ lên, hai mắt né tránh, vội vàng trở lại đoàn kịch.

"Tại sao cậu nhóc lại chạy trốn khỏi sân khấu?" Giáo sư ngồi bên cạnh Khương Hành nói đùa với dì hắn: "Đây là Omega nổi tiếng trong khoa của chúng tôi, bị cấm tới gần, Tiểu Khương có thể khiến cậu nhóc nhìn thêm vài cái, lại còn trông có vẻ có chút ngại ngùng."

Giáo sư nhìn Khương Hành nói: "Không biết cậu có biết thằng bé không, thằng bé là chủ một blogger thú cưng rất nổi tiếng, tên là Ngô Đồng, là học sinh lạc quan nhất của tôi trong khóa này, không biết sau này thằng bé có cơ hội hợp tác với cậu không nữa."

Khương Hành ghi nhớ tên của Omega.

Hắn cũng nhớ lại khoảnh khắc trống ngực đánh liên hồi, không thể phủ nhận khi bó hoa rơi vào tay mình và bắt gặp ánh mắt của Omega lướt qua một cách vội vàng.

Nhưng thời gian trôi qua vội vàng, cái tên này lại nhảy vào tầm nhìn của Khương Hành sau khi hắn trở nên nổi tiếng.

Khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới đều chống lại Omega này, Khương Hành cảm thấy chuyện này hoàn toàn khác, nhưng không có chứng cứ, lực bất tòng tâm.

Rất lâu sau đó sự thật được đảo ngược, Omega thoạt nhìn dễ đỏ mặt với hắn đã trở nên nổi tiếng khắp nơi, sử dụng bằng chứng như sắt thép để đảo ngược hoàn toàn sự việc của mình.

Cuộc hội ngộ với Omega tại một bữa tiệc rượu.

Khương Hành nhìn thấy Ngô Đồng từ xa đang đi dự tiệc với một nhà sản xuất nổi tiếng trong giới này, lúc này hàng lông mày của cậu trông rất lạnh lùng, suýt chút nữa trở thành dáng vẻ mà Khương Hành không biết.

Tuy nhiên, đôi mắt hoa mai đó lại lang thang trong sảnh tiệc vì buồn chán rồi rơi vào người đang dựa vào cửa sân thượng, Ngô Đồng sững sờ một lúc, rồi nở một nụ cười ngại ngùng như lúc đó.

Khương Hành đi vào phòng tắm gặp Ngô Đồng, người đã bị nhà sản xuất cho uống thuốc phát tình và đã phát huy tác dụng.

Khương Hành đã có ý đồ xấu với cậu từ lâu, nhưng lần này là cứu người.

Hắn đưa Ngô Đồng đến căn phòng mình thuê trên lầu trong khách sạn, bảy ngày không ra ngoài.

Sau đó, hắn cầu hôn Ngô Đồng, rồi họ ở bên nhau như một lẽ đương nhiên. Khương Hành đổi tên công ty thành "Mục Đồng", Mộ Đồng*, đây là lời hứa của hắn chiếu cáo với thế giới dành cho cuộc sống về sau của Ngô Đồng.

*Ngưỡng mộ Ngô Đồng, Mục Đồng đồng âm với Mộ Đồng

Chẳng mấy chốc, bọn họ có Khương Thanh Nguyên.

Khương Hành vẫn còn nhớ miền hạnh phúc không gì sánh được trong lòng và sự thôi thúc muốn chảy nước mắt không thể kìm nén khi lần đầu tiên bế đứa bé có quan hệ máu mủ của họ.

Hắn nghĩ rằng mình có thể trải qua phần còn lại của cuộc đời này một cách an nhiên.

Nhưng ông trời có lẽ không thể chịu được hắn sống thoải mái như vậy nên đã đem Ngô Đồng rời khỏi hắn.

Hai cha con đã sống một mình hơn mười năm, họ không bao giờ tưởng tượng rằng họ sẽ trở lại thời điểm mà mọi thứ chưa xảy ra.

Nhưng có thể sẽ phải dừng lại ở đây rồi.

Lần này, Tiểu Đồng có lẽ sẽ sống sót.

Khương Hành chỉ tiếc là không thể đi cùng cậu một đoạn đường dài.

Khương Hành biết lần này mình có thể sẽ đi mà không trở về, đứng một mình không thêm hành lý.

Hắn nhìn thế giới với những người mình yêu thương nhất, rồi từ từ quay người lại chuẩn bị rời đi.

Nhưng đột nhiên hắn nghe thấy ai đó hét lên trong tuyệt vọng và run rẩy.

"Tỉnh lại, làm ơn tỉnh lại đi..."

"Đừng bỏ em... lại phía sau..."

"Thầy Khương, em treo áo khoác lên cành cây bên ngoài rồi, rất dễ thấy, chúng ta sẽ sớm được giải cứu..."

"Anh cố chịu thêm một lúc nữa, anh không nỡ bỏ lại em mà đúng không, anh sẽ không nỡ bỏ lại em đâu..."

Ngay sau đó, thế giới của Khương Hành rơi vào im lặng ch.ết chóc.

Khương Hành hoảng sợ.

Tại sao đột nhiên yên tĩnh như vậy?

Tiểu Đồng xảy ra chuyện gì rồi?

Tiểu Đồng? Em có thể nói tiếp được không?

Nhưng không ai trả lời hắn trong biển ý thức mênh mông tối tăm này.

____

Suốt cả ngày, Khương Thanh Nguyên bị đau thắt ngực không biết bao nhiêu lần, đau đớn khắp người không thể diễn tả được, như thể xương cốt đã bị vỡ vụn và tan chảy.

Lý Duyệt Ninh, người bước ra khỏi ICU trong bộ đồ cách ly, nhận thấy sự khác thường kỳ lạ của nó và hỏi nó với sự lo lắng liệu nó có cần kiểm tra cơ thể của mình không.

Khương Thanh Nguyên quay đầu nhìn cửa ICU không được phép vào, ôm đầu gối, nghiến răng chịu đựng cơn đau dày đặc, lắc đầu.

Nhưng ngày hôm sau, Lý Duyệt Ninh thấy nó thật sự không thoải mái, sợ có chuyện gì thật sự xảy ra với nó cho nên mới gọi Lạc Dương đưa nó đi kiểm tra sức khỏe.

Kết quả kiểm tra cho thấy không có gì bất thường cả, cơn đau đến không thể giải thích được, bác sĩ không thể đoán được nó bị làm sao.

Hắn muốn Khương Thanh Nguyên kiểm tra thêm, nhưng Khương Thanh Nguyên từ chối.

Chậm chạp trở lại tầng phòng ICU cùng với Lạc Dương, nhưng tình cờ nhìn thấy Lý Duyệt Ninh và Khương An Vanh đi ra ngoài cùng bác sĩ với khuôn mặt vui mừng, lau nước mắt, cúi xuống cảm ơn bác sĩ hết lần này đến lần khác.

Lý Duyệt Ninh luôn có tinh thần vui tươi hoạt bát trong mấy ngày nay đã xuất hiện hai nếp nhăn rõ ràng ở cuối mắt, Khương An Vanh vốn tràn đầy năng lượng dường như cũng có một vài nhúm tóc bạc trên tóc mai.

Khi bác sĩ rời đi, Khương Thanh Nguyên nắm lấy tay Lạc Dương đang ôm nó, bước lên phía trước hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lý Duyệt Ninh vẫn đang lau nước mắt nở nụ cười, Khương An Vanh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Khương Hành tỉnh rồi."

"Ch..a... Anh ấy tỉnh rồi?" Khương Thanh Nguyên ngạc nhiên vui mừng lại hỏi: "Ngô Đồng thì sao?"

Nói đến Ngô Đồng, lông mày Khương An Vanh nhíu chặt, nhưng vẻ mặt cũng không xấu: "Tiểu Đồng còn chưa tỉnh, nhưng sốt đã gần như giảm bớt, bác sĩ nói cũng sắp tỉnh rồi."

Xung quanh là tiếng máy móc tích tắc, Khương Hành đeo mặt nạ dưỡng khí nằm trên giường, nhìn trần nhà trắng lạnh lẽo, để bác sĩ tùy ý kiểm tra.

Hắn biết mình chưa ch.ết, đây là nhân sinh còn lại của hắn.

Bác sĩ kiểm tra xong cơ thể của hắn chuẩn bị rời đi. Khương Hành dùng hết sức giơ tay lên, túm lấy vị bác sĩ gần mình nhất.

Đôi môi mỏng tái nhợt của hắn mở ra rồi đóng lại, bác sĩ đến gần phải mất rất nhiều nỗ lực để nghe được những gì hắn nói.

"Tiểu Đồng thế nào rồi?"

Khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là hỏi liệu mình có thể sống được không, mà là hỏi về tình hình của đồng nghiệp Omega?

Bác sĩ cảm thấy thích thú với hắn liền trả lời một cách thành thật: "Cậu ấy ở trong tình trạng tốt hơn cậu, đầu của cậu gần như bị thương nặng, phải mất vài giờ phẫu thuật mới có thể cứu được. Tên cậu ấy là Ngô Đồng phải không? Cậu ấy có một vết nứt nhẹ ở xương sườn, có điều cũng không nghiêm trọng, nhưng ngoài ra, cậu ấy bị sốt cao, nhưng tổng thể nguy hiểm tính mạng của cậu ấy ít hơn cậu, đang nằm ở phòng bên cạnh."

Nói xong bác sĩ liền bỏ đi.

Khương Hành chật vật nâng thân trên lên, nhìn sang bên cạnh theo hướng bác sĩ nói.

Khu ICU được thiết kế bằng kính trong suốt, hắn xuyên qua dụng cụ cao bên cạnh, dễ dàng nhìn thấy Ngô Đồng yên tĩnh nằm bên cạnh, đeo mặt nạ dưỡng khí.

Trái tim Khương Hành cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Động tác đơn giản này cũng tiêu hao hết sức lực của hắn, hắn nằm ngửa trên giường thở hổn hển, quay đầu nhìn về phía Ngô Đồng, hơi nước trên mặt nạ dưỡng khí bị bao phủ và tiêu tán mạnh mẽ.

Khi hơi ẩm nhạt dần lộ ra khóe môi hơi cong lên như kiểu giấc mơ đã trở thành sự thật.

Khương Hành ở lại ICU thêm hai ngày nữa, chỉ được chuyển đến phòng bệnh chung bên cạnh một ngày sau khi Ngô Đồng rời khỏi ICU trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

Bọn họ vẫn ở thành phố nhỏ phía bắc, mặc dù tầng này là một dãy VIP đơn lẻ, nhưng điều kiện vẫn không tốt bằng An Hải, hành lang ồn ào, Khương Hành cũng không quan tâm lắm.

Lấy táo bào của Lý Duyệt Ninh, nhìn Lý Duyệt Ninh gặm thịt quả táo với ánh mắt khát nước hoàn toàn bị phớt lờ và đành phải từ bỏ. Trong khi ăn phần thịt cuối cùng còn lại từ lõi táo và ném nó vào thùng rác, hắn kể cho bà nghe những gì đã xảy ra trong trận tuyết lở ngày hôm đó.

Lý Duyệt Ninh nghe vậy rất sợ hãi, nhưng cuối cùng, hai người họ vẫn đứng ở trước mặt bà, bà rất yên lòng.

Bà nói cho Khương Hành biết, mấy ngày qua Weibo đều bị tê liệt: "Fan của con sắp phát điên khi nghe tin có chuyện xảy ra với con rồi, bây giờ con tỉnh rồi thì gửi video thông báo an toàn lên đi. Môi trường ở đây quá tệ cho việc hồi phục của con và Tiểu Đồng, vì vậy mẹ sẽ ra ngoài hỏi bác sĩ khi nào có thể đưa con về An Hải hồi phục."

Lấy khăn giấy lau nước táo trên tay, bà đi ra cửa.

Điện thoại đã được sạc đầy, Khương Hành lấy điện thoại từ bên giường. Sau khi suy nghĩ gì đó, hắn ngồi dậy khỏi giường quay một đoạn video ngẫu nhiên để chứng minh rằng hắn vẫn còn sống.

Sau đó, bỏ qua dòng bình luận và lượt thích, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ trong suốt của cánh cửa phòng đóng kín, nơi có một bóng người lén lút đang thăm dò phòng của hắn.

Khương Hành đặt điện thoại xuống, mỉm cười nói: "Vào đi, bây giờ ta đang ở một mình."

Cửa phòng bệnh bị đẩy mở, Khương Thanh Nguyên từ sau cánh cửa đi vào, nhìn chằm chằm hắn với đôi mắt hoa mai tròn trịa trong chốc lát.

Khương Hành cười nhẹ: "Sao lại nhìn ta như vậy?"

Khương Thanh Nguyên không nói lời nào.

Ngay sau đó, Khương Hành dường như nhìn thấy một viên đạn đại bác nhỏ lóe lên trước mắt, hắn bị một lực đầy khí thế nhưng kiềm chế đánh trúng.

Khương Thanh Nguyên ngồi ở mép giường, ôm chặt lấy eo hắn, đầu gần như vùi vào lồng ngực sau khi bị bệnh đã gầy đi rất nhiều của cha nó.

Đây là một cử chỉ yếu đuối trong tiềm thức của một đứa trẻ chịu phải ủy khuất tìm kiếm nơi ẩn náu từ cha mình.

Khương Hành bị nó đập trúng suýt nữa nằm ngửa trên giường.

Còn chưa kịp định thần lại, hắn đã nghe thấy Khương Thanh Nguyên vùi đầu trước mặt, nghẹn ngào, nói với giọng run rẩy.

"Cha ơi, con còn cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại cha nữa... Huhu..."

Khương Hành sững sờ.

Khương Thanh Nguyên rất ít khi khóc trước mặt hắn từ khi nó tám tuổi trở lên, lần này nó thật sự bị dọa sợ rồi.

Trái tim hắn lập tức mềm nhũn, ôm con trai lên, hơi cúi đầu xuống, dùng chóp mũi cao chạm sau gáy vó máy tóc xù và vầng trán đầy đặn và mịn màng của con trai.

Đôi môi mỏng nhợt nhạt phủ lên mái tóc giữa trán, nhẹ nhàng an ủi nó: "Tiểu Nguyên, đừng khóc, cha xin lỗi, bị dọa sợ rồi đi."

Lý Duyệt Ninh đang nói chuyện phiếm với bác sĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông, cô nghi ngờ hỏi: "Đó là âm thanh gì vậy?"

Bác sĩ vội vàng lấy mẫu đơn và bút: "Tiếng chuông của bệnh nhân ở phòng 903, tức là Ngô Đồng."

"Cái gì?" Lý Duyệt Ninh sửng sốt, chạy ra ngoài cùng bác sĩ và y tá.

Khi bà đến phòng bệnh, chỉ có Điền Điềm và Ngô Đồng trong phòng bệnh.

Kể từ khi sốt cao, Ngô Đồng đã ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê ngay cả khi tỉnh dậy. Bước vào phòng bệnh, Lý Duyệt Ninh sửng sốt khi thấy Ngô Đồng đã tỉnh táo uống hai ngụm nước do Điền Điềm đưa cho, thấy vậy bà mỉm cười: "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi..."

Vừa nhìn thấy Lý Duyệt Ninh, Ngô Đồng liền hỏi: "Thầy Khương thế nào rồi ạ?"

"Cháu hỏi chồng dì sao?" Lý Duyệt Ninh cố ý hỏi, chêu chọc: "Ông ấy rất tốt, nhưng dì đã bắt ông ấy đi về khách sạn ngủ rồi, nếu cháu muốn gặp ông ấy, có thể phải đợi lúc nữa."

Ngô Đồng nghẹn lại "Thầy Khương" luôn là danh xưng cậu gọi Khương Hành, cậu quen miệng hỏi, nhưng cậu quên mất cha của Khương Hành là giáo sư Khương An Vanh cũng được gọi là thầy Khương khi ở trường đại học.

“Bác trai sức khỏe tốt là vui rồi ạ…” Ngô Đồng ngượng ngùng nói.

Lý Duyệt Ninh cười nói: "Trêu cháu thôi, Khương Hành rất tốt, tỉnh trước cháu, ở ngay phòng bên cạnh, sau khi kiểm tra xong ta sẽ đưa cháu đi gặp nó."

Bà ngồi bên cạnh Ngô Đồng, cười nói: "Hai đứa cũng quá tâm tư tương thông đi, dì nghe bác sĩ nói, câu đầu tiên Khương Hành nói sau khi tỉnh dậy khi còn ở phòng chăm sóc đặc biệt cũng hỏi cháu thế nào rồi."

Ngô Đồng sững sờ, ngón tay không ngừng cấu vào nhau.

Lý Duyệt Ninh ngước mắt lên nhìn điện tâm đồ.

Nhịp tim của cậu đang đập đến mức gần một trăm lẻ hai.

Sau khi thấy nhịp tim của Ngô Đồng giảm xuống dưới bốn mươi vài ngày trước, Lý Duyệt Ninh cảm thấy làm cho tim đập nhiều hơn sẽ có lợi cho sức khỏe.

Trêu chọc con dâu tương lai chính là thú vui vô tận.

Nhưng bác sĩ nói một cách bất lực: "Tốt hơn là bệnh nhân không nên thay đổi tâm trạng quá mức, để kết quả kiểm tra chính xác hơn."

Lý Duyệt Ninh không còn cách nào khác đành phải hãm lại tâm ý tiếp tục trêu chọc người khác.

Để giảm nhịp tim và huyết áp của Ngô Đồng trở lại giá trị bình thường, bà chuyển hướng sự chú ý của Ngô Đồng rồi trò chuyện với cậu.

"Xem ra mấy ngày nay ngoại trừ dì và lão Khương, người nhớ cháu nhất hình như chính là trợ lý nhỏ của cháu rồi."

Điền Điềm không tin: "Cháu cũng quan tâm họ mà."

Lý Duyệt Ninh mấy ngày nay đã quen thuộc với cô, vặn lại không thương tiếc: "Trợ lý nhỏ không dám chợp mắt, liên tục đợi ngoài phòng ICU."

"Dì đang nói tới Tiểu Khương sao?" Ngô Đồng chớp chớp đôi mắt trống rỗng.

"Thằng bé tên là Tiểu Khương à?" Lý Duyệt Ninh hỏi một cách khoa trương: "Lại nói tiếp, nhiều ngày như vậy dì cũng không hỏi tên thằng bé. Tiểu Đồng, trợ lý của cháu tên là gì vậy?"

Ngô Đồng nói: "Cậu ấy tên đầy đủ là Khương Thanh Nguyên họ Khương trong từ Khương Hành. Chữ Thanh Nguyên có ba chấm thủy."

Lý Duyệt Ninh ngạc nhiên: "Trợ lý của cháu cũng họ Khương sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv