Phần 98.2 Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến bay của Ngô Đồng đáp xuống tương đối muộn, họ đã đi lĩnh chứng trước khi Cục dân chính tan làm vào chiều hôm đó.

Mò mẫm nhìn cuốn sổ đỏ mới ra lò trong tay, Ngô Đồng vui mừng đến mức nóng lòng muốn khoe với cả thế giới, nhưng cậu chưa kịp nói gì, vừa mở điện thoại ra thì đã nhận được vô số lời chúc phúc, WeChat, QQ, tin nhắn, Weibo... Ngay cả tin tức của tài khoản tiếp thị.

Trong trận chiến này, cứ như thể có ai đó đã cài đặt hệ thống giám sát xung quanh cậu.

Ngô Đồng ngẫu nhiên chọn Điền Điềm trả lời câu hỏi của cô: [Em còn chưa nói gì, làm sao mọi người đều biết em đã kết hôn vậy?]

Điền Điềm ngạc nhiên hỏi: [Cậu không biết chồng cậu đăng gì trên Weibo sao?]

Ngô Đồng vội vàng nhìn Weibo.

Hóa ra Khương Hành lợi dụng lúc cậu cúi đầu ký tên, chụp ảnh sau lưng rồi đăng lên Weibo, chữ "Khu đăng ký kết hôn" trên đầu không quá chói mắt.

Ngô Đồng dở khóc dở cười.

Hắn thậm chí không thể chờ đợi đến khi chụp ảnh cưới hay nhận được sổ kết hôn, khi chụp ảnh cậu đang ký tên, hắn không thể không tự hào thông báo luôn với thế giới cho mọi người biết rằng Omega này thuộc về hắn.

___

Những ngày sau khi kết hôn không có gù bất thường xảy ra, nước chảy mây trôi.

Khương Hành vẫn đang chạy giữa nhà và công ty, bộ phim truyền hình mới của Ngô Đồng bắt đầu quay ở An Hải, hai người lúc nào cũng có thể gặp nhau.

Có 99% khả năng mang thai trong kỳ phát tình của Omega, sau lần phát tình đó, Ngô Đồng đã từng mua que thử thai thử, nhưng thời gian quá ngắn, cậu không thể phát hiện ra nó trong một thời gian, vì vậy liền cứ kệ theo tự nhiên.

Đoàn phim quá bận rộn, trên người không có bất thường nên chuyện này đã bị bỏ lại ngay khi lần không cẩn thận kia.

Đến khi Ngô Đồng nhớ ra thì đã là ba tháng sau.

Sáng hôm đó, cậu không có cảnh quay, rất hiếm khi được ngủ nướng, Ngô Đồng đang ngủ trong phòng tối dưới lớp chăn bông.

Đến thời gian thức dậy thường ngày, cậu bị đồng hồ sinh học đánh thức, đầu não nửa mơ nửa tỉnh, đang chuẩn bị ngủ thiếp đi trong cơn choáng váng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động kỳ lạ.

*Két két*

Âm thanh rất gần với tần suất cao, Ngô Đồng giật mình, ngồi dậy nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở hướng cửa phòng. Đó là nơi âm thanh phát ra.

Ngô Đồng nhìn chằm chằm vào cửa, yết hầu cuộn lên cuộn xuống hai lần, cuối cùng lấy hết can đảm bước ra khỏi giường, cầm cốc nước bằng thép không gỉ trên bàn cạnh giường, rón rén đi ra cửa.

Âm thanh vẫn còn.

Cậu nhìn ra ngoài bằng mắt mèo nhưng hành lang khách sạn bên ngoài phòng trống rỗng chứ đừng nói đến có người cứ cào vào cửa phòng.

Lẽ nào hắn đang núp ở một vị trí mà mình không thể nhìn thấy, để mình buông lỏng cảnh giác?

Mồ hôi lạnh của Ngô Đồng sắp rơi xuống, cậu chuẩn bị xoay chân trở lại giường, lấy điện thoại gọi cảnh sát.

Lúc này, cậu đột nhiên nghe thấy âm thanh "Xoẹt xoẹt" trên tấm cửa dừng lại, sau đó có một âm thanh “Ư ử” kêu lên.

Ngô Đồng đã lâu không nghe thấy tiếng kêu này, nhưng liền phản ứng trong giây lát, ngay lập tức đoán rằng đây là giọng của con husky khi nó tỏ ra dễ thương hoặc buồn bã lo lắng.

Cậu ngay lập tức mở cửa mà không do dự, quả nhiên con husky đang cúi mình ở cửa phòng cậu, khi thấy cậu mở cửa, cái đuôi phía sau nó vẫy vẫy một cách phấn khích.

Khi con husky bước vào, Ngô Đồng ngồi xổm xuống bằng tầm mắt nó, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Nguyên? Sao lại biến thành như này rồi?"

Con husky xoay tròn thành một vòng giận dữ và lo lắng: "Ấu ấu ấu... (Con không biết, khi tỉnh lại thì đã như thế này rồi, con không thể thay đổi và không thể quay trở lại)

Ngô Đồng không thể hiểu nó đang nói gì, cậu đau đầu vì tiếng ồn.

Nắm lấy má của husky để nó nhìn mình.

"Con không trở về được sao? Gật đầu hoặc lắc đầu."

Con husky lắc đầu với đôi mắt đẫm lệ.

Ngô Đồng hiểu, túm lấy sau gáy con husky đập mạnh vào tường, chắc là do nó đập không đủ mạnh, đập đến nỗi khiến Khương Thanh Nguyên nhất thời không thể phân biệt được ai mới là chó.

Nhưng lần này cuối cùng cũng đổi lại được, Khương Thanh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, che trán, xắn chăn bông của Ngô Đồng lên quấn quanh người, xấu hổ chạy về phòng thay quần áo.

Cứ nghĩ đó chỉ là một sự việc tầm thường, nhưng điều kỳ lạ thứ hai xuất hiện.

Hai tuần sau, sau khi kết thúc công việc vào buổi tối, những người khác đang ăn tối, Ngô Đồng cảm thấy hơi mệt vì vậy cậu đã mua hai hộp mì ăn liền ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh khách sạn rồi trở về phòng mình.

Ngô Đồng đưa Khương Thanh Nguyên về phòng nấu mì ăn, đổ nước vào ấm đun rồi cho lên đun sôi. Ngay khi cậu xoay người lại, bóng dáng cao lớn của Khương Thanh Nguyên đã không còn trong phòng nữa. Nhìn xuống, con husky đang ngơ ngác nhìn bản thân đầy lông của mình, sau đó ngẩng đầu lên nói với Ngô Đồng: "Gâu?"

Ngô Đồng: "..."

Lúc này, có tiếng quẹt thẻ mở cửa, Khương Hành không chịu nổi cái lạnh cô đơn ở bên ngoài, đẩy cửa bước vào nhìn một người một chó đang mắt to trừng mắt nhỏ ở trong phòng, sững sờ: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Ngô Đồng kể cho hắn nghe tất cả những gì đã xảy ra, bao gồm cả việc Khương Thanh Nguyên đến chỗ cậu cào cửa khi nó không thể quay lại lần đầu tiên cách đây nửa tháng.

Khương Hành nhìn chằm chằm con husky đang gấp, nhíu mày suy nghĩ gì đó.

Đột nhiên xoay người đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã trở lại với một cái túi trong tay.

Đưa túi cho Ngô Đồng: "Em vào thử đi, trên đó có hướng dẫn các bước."

Ngô Đồng bị đẩy vào phòng tắm, cánh cửa sau lưng cậu đã được đóng lại một cách chu đáo.

Cậu liếc nhìn đồ bên trong túi, đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên.

Cả một túi đầy những hộp que thử thai, khoảng năm sáu hộp.

Mười phút sau, cửa phòng tắm từ bên trong mở ra, Khương Hành vẫn kiên nhẫn chờ ngoài cửa.

"Thế nào rồi?"

Ngô Đồng đưa đồ trong tay cho hắn, Khương Hành nhìn một cái, Khương Thanh Nguyên cũng tò mò đi tới.

Mặc dù chưa từng ăn thịt heo nhưng nó vẫn có kiến thức cơ bản, Khương Thanh Nguyên dễ dàng nhận ra ý nghĩa của hai vạch này.

Nó ngẩng đầu nhìn Khương Hành đang ôm cha mình xoay người tại chỗ.

Sau khi đặt người xuống, Ngô Đồng đè nén sự ngạc nhiên của mình, bối rối hỏi: "Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc Tiểu Nguyên đột nhiên không thể trở về?"

Nụ cười trên khóe miệng Khương Hành dần dần nhạt dần, vẻ mặt gần như có thể gọi là nặng nề đột nhiên xuất hiện: "Ngày mai chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra cụ thể để chứng minh phỏng đoán của anh."

Sáng hôm sau, Khương Thanh Nguyên cuối cùng cũng có thể trở lại hình dạng con người, Ngô Đồng xin đạo diễn cho nghỉ phép, đồng thời cùng hai cha con đến bệnh viện kiểm tra.

Kết quả kiểm tra phù hợp với kết quả thử thai, hạt giống không phải vô tình gieo vào cơ thể Ngô Đồng trong kỳ phát tình lần đó bây giờ chúng đã bén rễ và dần dần nảy mầm.

Tin vui bất ngờ, lại còn là thai đôi khác trứng.

Ngô Đồng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, báo tin vui cho bà nội Dương và Lý Duyệt Ninh.

Bệnh viện chật kín người, cậu ngồi trên ghế trong góc, Khương Thanh Nguyên ngồi bên cạnh, tò mò nhìn chằm chằm vào bụng cậu. Còn Khương Hành đang đứng một bên, thấy ánh mắt rơi vào trên người Khương Thanh Nguyên, khuôn mặt bị khẩu trang che kín, ánh mắt có chút khó dò.

Lý Duyệt Ninh vui mừng khôn xiết khi nghe được tin tốt, bà nói sẽ gửi một ít thực phẩm chức năng đến Hạc Tê Loan, Ngô Đồng nhìn mặt Khương Hành, lơ đãng cảm ơn.

Cúp điện thoại, lợi dụng việc xung quanh không có ai chú ý, Ngô Đồng tháo khẩu trang ra hít thở, nắm lấy tay Khương Hành, nhẹ nhàng gọi: "Thầy Khương?"

“Ừ?” Khương Hành tỉnh táo lại, khẽ nhìn cậu.

Ngô Đồng hỏi: "Thầy Khương, anh không vui sao?"

Khương Thanh Nguyên nghe vậy thì hung ác nhìn Khương Hành, tựa như hắn mà nói không vui, nó lập tức liền vồ lên khợp chớt hắn.

Khương Hành lắc đầu: "Vui chứ."

"Nhưng... Xem ra quả nhiên là vậy..." Khương Hành nhìn Khương Thanh Nguyên, nghĩ đi nghĩ lại, bất lực thở dài, nói cho bọn họ biết một sự thật: "Tiểu Đồng, sinh nhật Khương Thanh Nguyên là vào tháng 8, tức là 7 tháng sau ngày hôm nay."

Khương Thanh Nguyên nói: "Đương nhiên ba biết sinh nhật của con rồi!" Sinh nhật lần trước của nó, Ngô Đồng đã mua cho nó một chiếc bánh và một bộ quần áo.

Nhưng Ngô Đồng đã hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Khương Hành sau một hồi suy nghĩ.

Đẩy lùi về ngày sinh nhật Khương Thanh Nguyên, bất kể là ngày thụ thai hay là ngày sinh, đều tiết lộ một chân tướng...

Lông mi Ngô Đồng run lên: "Nhưng mà... Trong bụng em là thai đôi..." Khương Thanh Nguyên là con một, số lượng không đúng...

Khương Thanh Nguyên cũng mơ hồ nghe được điều gì đó từ lời nói như câu đố của bọn họ, nhìn Khương Hành với vẻ mặt bối rối.

Khương Hành nói: "Ban đầu Tiểu Nguyên cũng có một người anh em song sinh."

Khương Thanh Nguyên: "Cái gì?"

Ngô Đồng cũng sửng sốt: "Tại sao cuối cùng chỉ còn lại Tiểu Nguyên?"

"Bởi vì đứa bé kia yếu hơn, lúc tầm năm tháng thai ngừng phát triển, không thể không giảm thai." Khương Hành bất lực nói.

Khương Thanh Nguyên tự lẩm bẩm: "Con lớn như vậy rồi mới biết còn có một người anh em chưa từng gặp."

Ngô Đồng kinh ngạc đến mức không thể nói chuyện trong một thời gian dài.

Khương Hành đưa Ngô Đồng đi kiểm tra toàn diện hơn, xác nhận hai đứa bé hiện tại tình trạng sức khỏe tốt, cho nên mới nhẹ nhõm một chút.

Sau khi trở về nhà, Ngô Đồng bất giác nhìn Khương Thanh Nguyên rồi không nói nữa.

Khương Thanh Nguyên cũng nghĩ đến câu hỏi này, nói trước một bước: "Con là con, con cũng ở trong bụng ba... Vậy con là gì? Di hồn hả?"

Nói xong, nó lại dừng lại, nhận ra mình dường như quả thực là một linh hồn lang thang ngoài cơ thể, chiếm hữu thân thể con husky.

Khương Hành là người cuối cùng bước vào cửa, liếc nhìn Ngô Đồng cũng có ánh mắt đồng dạng câu hỏi, thở dài: "Anh cũng không biết."

"Thật ra, anh đã suy nghĩ về vấn đề của Tiểu Nguyên trong một thời gian dài." Theo thời gian dần dần trôi qua, quỹ đạo của rất nhiều thứ đã giống như kiếp trước, vậy đích đến cuối cùng của Khương Thanh Nguyên sẽ là gì? Không lâu sau khi Khương Hành trùng sinh trở về, hắn bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, nhưng trước khi nó thực sự xảy ra, tất cả phỏng đoán chỉ có thể là phỏng đoán.

"Bây giờ xem ra cuối cùng tất cả mọi thứ đều trở về đúng vị trí của nó, Tiểu Nguyên... Có thể từ từ trở lại cơ thể vốn thuộc về mình." Khương Hành nhìn cái bụng dưới vẫn phẳng lì của Ngô Đồng.

Ngô Đồng bỗng chốc ngũ vị tạp phần.

Nhưng ánh mắt Khương Thanh Nguyên lại sáng lên: "Con lại có thể có thêm một tuổi thơ nữa sao? Không cần làm bài tập, không cần đi học, mỗi ngày vô tư vô lự chỉ việc chơi?"

Nghĩ đến tuổi thơ thoải mái và hạnh phúc, Khương Thanh Nguyên không ngậm được miệng mà bật cười: "Còn có loại chuyện tốt như này sao?"

Ngô Đồng: "..."

Khương Hành: "..." Mài vui là được rồi con.

Khương Thanh Nguyên ngây ngốc vui vẻ, tựa như không nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, Khương Hành và Ngô Đồng không đành lòng quấy rầy hạnh phúc của nó, họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đè nén nỗi buồn.

Với tình huống bây giờ của Khương Thanh Nguyên, nhất định phải hạn chế tối đa cơ hội ra ngoài gặp gỡ mọi người, đề phòng nó đột nhiên trở thành chó ở nơi công cộng, chẳng những không thể giải thích với mọi người mà còn vô cùng đáng sợ.

Chiều hôm đó, Khương Hành lại chọn lại trợ lý mới cho Ngô Đồng, ngày hôm sau liền đảm nhận chức vụ của mình.

Ngô Đồng mang theo hộp giữ nhiệt mà Khương Hành đưa cho, trong đó có tổ yến sương hầm do Lý Duyệt Ninh gửi tới, đứng ở lối vào xỏ giày, Khương Thanh Nguyên bĩu môi nhìn cậu.

"Ba, con thật sự không thể đi ra ngoài cùng ba sao?"

Ánh mắt Ngô Đồng dời khỏi Khương Hành đang quỳ một gối buộc dây giày cho mình, cười bất lực: "Ngoan ở nhà, ta sẽ thường xuyên về."

Khương Thanh Nguyên mím môi hờn dỗi từ bỏ.

Lại là một mùa đông nữa tới, chỉ còn lại một vài mảng rừng thường xanh trong thành phố phát triển ngoan cường điểm thêm một số sức sống hiếm có cho mùa lạnh lẽo nhợt nhạt và xám xịt này.

Trong nhà thường không có ai, chỉ có bảo mẫu đến nấu ăn đúng giờ vào buổi sáng, trưa và tối, cảnh tượng nhà trống này khiến Khương Thanh Nguyên cảm thấy như đã trở về kiếp trước, nhưng may mắn thay, Ngô Đồng giữ đúng lời hứa mà những gì cậu nói, cậu sẽ về nhà ít nhất một lần một tuần. Hai cha con ở nhà suýt chút nữa đã trở thành hòn vọng phu/ba, ngày đêm mong chờ cửa nhà đột nhiên mở to, chủ nhân còn lại của căn nhà mỉm cười đi về phía bọn họ.

Một buổi tối nọ, Khương Thanh Nguyên tỉnh dậy, ngáp một cái xuống lầu, gặp Khương Hành đang nghe điện thoại, hô to tên Ngô Đồng.

Khương thiếu gia lập tức không vui, bước lên phía trước giật điện thoại của Khương Hành hỏi: "Sao cha lại ăn mảnh một mình, ba con gọi tới còn không gọi con nghe để con nói vài câu với ba con sao?"

Ngô Đồng ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy lời phàn nàn của nó, cười trừ: "Lần nào ta cũng gọi điện cho con, nếu không liên lạc được với con ta sẽ tìm thầy Khương, thầy Khương nói con đang ngủ. Tiểu Nguyên, đã đến giờ này rồi mà vừa mới tỉnh dậy sao?"

Khương Thanh Nguyên sững sờ một lát, quay đầu nhìn về phía chân trời, đèn đường lần lượt sáng lên bên ngoài nhà phủ một màu xanh biếc.

Nó cho rằng linh hồn trở về thân thể chỉ là chuyện nhỏ, cũng không phải chuyện gì to tát. Mọi thứ đều có quỹ đạo riêng của nó, và những người đi chệch khỏi quỹ đạo cuối cùng sẽ quay trở lại quỹ đạo của riêng họ, chỉ cần để nó như vậy. Nhưng khi nó nhận ra rằng thời gian thức dậy hàng ngày của mình ngày càng ngắn lại, thời gian ngủ ngày càng dài hơn, nó đã hoảng sợ.

Đây là ngủ đông thôi có đúng không?

Khương Thanh Nguyên cố gắng tự an ủi mình, mọi người cũng có ngủ xuân, ngủ hạ, ngủ thu và ngủ đông, thích ngủ là điều rất bình thường.

Nó đã dành quá nhiều thời gian ở nhà đến nỗi nó hầu như không thể cảm nhận được thời gian trôi qua, nhưng nó đã rất ngạc nhiên khi nó lo lắng tính toán thời gian mình đã ngủ.

Ngủ đông có khiến người ta ngủ trung bình 16 giờ mỗi ngày không?

Số lượng và tần suất thức dậy biến thành husky hoặc làm điều gì đó dùng lực mạnh đột nhiên biến thành husky đang tăng lên đáng kể. Cuối cùng, để không hù dọa bảo mẫu ở nhà, Khương Thanh Nguyên thậm chí còn không dám ra khỏi phòng nữa, chỉ khi không có ai ở nhà, hoặc khi Khương Hành và Ngô Đồng ở nhà mới ra ngoài đi lại.

Bộ phim mới của Ngô Đồng được hoàn thành trong những ngày tuyết rơi cuối năm.

Khương gia đến một hòn đảo tư nhân cạnh xích đạo dịp năm mới, đây là năm đầu tiên sau khi Ngô Đồng và Khương Hành kết hôn, cộng thêm thời tiết lạnh ở An Hải, khí hậu trên đảo dễ chịu, thích hợp dưỡng thai hơn. Lý Duyệt Ninh đề nghị Ngô Đồng và Khương Hành bay đến đảo xích đạo cùng bà và Khương An Vanh.

Khi nói chuyện, Khương Thanh Nguyên đang vẫy đuôi nằm trên ghế sofa nhai bánh quy soda, khi nghe thấy những lời này, nó thậm chí còn không lắc đuôi, ngẩng mặt lên nhìn Ngô Đồng đang nhíu mày suy nghĩ.

Sau nhiều tháng chăm sóc cẩn thận, Omega cao gầy đã có thêm một chút da thịt trên mặt, nhưng tay chân vẫn thon thả và mảnh khảnh, cậu lười biếng rúc vào chăn lông thỏ mềm mại trên ghế sofa.

Ngô Đồng nghĩ nghĩ, lịch sự từ chối lòng tốt của Lý Duyệt Ninh.

Cho dù bị từ chối, Lý Duyệt Ninh cũng không quan tâm lắm, bà hoàn toàn tôn trọng lựa chọn của các con, cười nói: "Được rồi, mẹ hiểu, người trẻ thích không gian tiêng tư của hai người, không thích trộn lẫn với bảy cô tám dì. Mẹ không nói nhiều nữa, nhớ bảo Khương Hành hầm cho con thuốc bổ mẹ đã gửi qua đấy."

Ngô Đồng đích thân đưa Lý Duyệt Ninh ra khỏi cửa.

Trở về căn nhà ấm áp, thấy Khương Thanh Nguyên thử nhiều lần cuối cùng biến thành hình người, Khương Thanh Nguyên choáng váng, dựa vào tường nhìn bóng lưng Lý Duyệt Ninh rời đi.

"Ba, ba thật sự không đi đảo với bà nội sao?" Khương Thanh Nguyên hỏi: "Ông nội bà nội muốn nhân dịp này giới thiệu ba với người thân trong nhà, ba và cha con còn chưa tổ chức hôn lễ, đây là cơ hội duy nhất để chính thức công nhận thân phận của ba."

"Đây là quyết định của ta và thầy Khương." Ánh mắt Ngô Đồng dịu dàng nhìn nó: "Chúng ta đi rồi, con phải làm sao giờ?"

Khương Thanh Nguyên không có lý do hay thân phận gì để cùng bọn họ ra đảo, Ngô Đồng cũng không muốn nó bị ủy khuất, bị mọi người thật sự xem nó là một con husky.

Hơn nữa, Ngô Đồng có linh cảm thời gian giữa bọn họ và Khương Thanh Nguyên... Không còn nhiều nữa.

Khương Thanh Nguyên nhìn cậu hồi lâu, chóp mũi đột nhiên chua xót.

Cậu ôm Ngô Đồng, hít sâu một hơi hương cam ấm áp.

“Ba ơi...”

Những năm trước, ý thức của Khương thiếu gia trong dịp năm mới là lấy thẻ của Khương Hành và làm giàu trong năm mới cho chính mình, chẳng hạn như mua một loạt cổ phiếu và quỹ đang giảm mạnh, hoặc búng ngón tay mua du thuyền mở một bữa tiệc với bạn bè trong tương lai.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Thẻ bị đóng băng lúc đầu đã được mở khóa, cuối năm có rất nhiều chuyện cần giải quyết trong công ty, Khương Hành vừa mới phê bình xong một lãnh đạo quản lý dự án đã làm sai, khi nhìn xuống liền thấy trên điện thoại của mình có hàng trăm lịch sử tiêu thụ: "..."

Khương Hành gọi điện thoại cho Khương Thanh Nguyên, nhíu mày: "Lần này con lại mua xe hay mua nhà?"

Khương Thanh Nguyên bắt chéo chân, rung đùi: "Con mua một ít quần áo và đồ chơi cho mình và anh em trai."

Khương Hành: "?"

Khương Thanh Nguyên: "Con sợ quần áo cha mua cho anh em con không đáp ứng được thẩm mỹ của người trẻ tuổi bọn con cho nên phải tự chọn vài bộ quần áo cho mình trước khi hoàn toàn trở về."

Khương Hành im lặng một lúc lâu, cúp điện thoại, âm thầm chuyển một ít tiền vào thẻ này.

Những ngày trước đó trời mưa, tuyết rơi gió thổi, trời tối và xám xịt trong nhiều ngày. Mãi cho đến đêm giao thừa, ánh sáng mặt trời xuyên qua đám mây mù, những cột sáng vàng ấm áp rơi xuống giữa những đám mây nặng nề cuối cùng cũng tan biến.

Khương Thanh Nguyên hiếm khi tỉnh dậy trước khi bầu trời hoàn toàn tối sầm lại.

Nó đã không thể biến thành người trong hai ngày liên tiếp, và khi tỉnh dậy, nó nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào bức tường bên kia giường trong sự sững sờ, và sau đó đâm vào nó một lần nữa với tâm lý cố gắng thêm lần cuối.

“Được rồi!”

Ngạc nhiên nhìn mười ngón tay mảnh khảnh của mình, Khương Thanh Nguyên giải tỏa cơn chóng mặt rồi thay một bộ quần áo mới mà Ngô Đồng mua cho, một chiếc áo nỉ nhung màu đỏ tía với quần cargo màu đen, trông đẹp trai và ngổ ngáo, Khương Thanh Nguyên huýt một tiếng sáo côn đồ nhìn vào mình trong gương một cách hài lòng.

Sau khi tắm rửa qua loa xong, nó chạy xuống lầu, Khương Hành đang đích thân nấu bữa ăn giao thừa trong bếp, Ngô Đồng từ trong phòng bếp mang theo một đĩa thịt lợn xé nhỏ sốt Bắc Kinh, vẫy tay gọi nó đi rửa tay, sắp có cơm ăn rồi.

Biệt thự rộng rãi có hệ thống sưởi dưới sàn ấm áp ở khắp mọi nơi. Sau khi dọn dẹp vài ngày trước, một bộ gối màu đỏ đã được thay thế trên ghế sofa, một số cửa ra vào và cửa sổ phái xa bằng mắt thường có thể nhìn thấy được dán lên các câu đối đỏ, bức tường bể cá màu xanh trong phòng khách cũng được trang trí đèn lấp lánh, trước cửa nhà treo một cặp đèn lồng đỏ mới...

Những thứ này đều do Ngô Đồng đích thân chỉ huy Khương Hành trang trí, tràn ngập hương vị năm mới. Lúc trước chỉ có hai cha con, cho dù là đón năm mới cũng rất tùy tiện, ngoài việc thuê người dọn dẹp thì nhà cửa vẫn lạnh lẽo, Khương Thanh Nguyên chỉ có thể trải qua một chút không khí năm mới khi đến nhà bà nội.

Trong nhà rạo rực, bữa tối đêm giao thừa đang bốc hơi nghi ngút, tối nay kỹ năng của Khương Hành phi thường tốt, Khương Thanh Nguyên ăn rất vui vẻ.

Trong bữa ăn, Ngô Đồng nói cậu muốn nghe về thời thơ ấu của Khương Thanh Nguyên. Khương Hành nghĩ nghĩ, nhấp một ngụm rượu, rũ bỏ tất cả phiền toái của thằng nhóc năm ba, năm tuổi ra nói nó nghịch mèo, trêu chó, trộm trứng chim, kéo bím tóc của bạn gái, vừa khóc vừa bị chó nhà người khác dí tận hai con phố.

Khương Thanh Nguyên không khỏi nghi hoặc: "Cha đang nói đấy mà là con á? Cha bớt vu khống lại, làm sao con có thể mất mặt như vậy, vừa khóc vừa bị chó đuổi theo tận hai con phố?"

Khương Hành xin lỗi: "Xin lỗi, ta nhớ nhầm, ta bỏ sót một con phố, là ba con phố mới đúng, bé gái kia cũng sống ở khu phố bên cạnh chúng ta."

Khương Thanh Nguyên vỗ bàn: "Vu khống! Cha đang vu khống!"

Sau bữa ăn, trên bàn chỉ còn dư cơm nguội canh thừa, lúc này, phía xa có vài quả pháo hoa nở rộ, Khương Thanh Nguyên vẫn duy trì tư thế há hốc mồm, lơ đãng nhìn nó.

Thấy vậy, Khương Hành cười nhẹ, vỗ vỗ vai Khương Thanh Nguyên, ra hiệu cho nó nhìn cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.

Bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn là dòng sông rộng và chảy xiết, ở phía bên kia sông, trên bờ sông dài 1km, hàng chục điểm sáng nhấp nháy bay lên không trung cùng một lúc, sau đó nở rộ giữa không trung cùng một lúc, pháo hoa so le và chồng chéo dường như cụm hàng ngàn bông hoa mùa xuân, rực rỡ và chói mắt, chiếu sáng bầu trời đêm im lặng và tối tăm. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngắn ngủi trên không trung rồi lập tức bay xuống như sao băng.

Khương Thanh Nguyên vui vẻ mở cửa chạy ra ngoài, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Ngô Đồng và Khương Hành đi theo, giọng nói của Khương Thanh Nguyên êm ái như băng vỡ đập vào tường truyền vào tai bọn họ theo gió lạnh.

"Người ta có thể ước nguyện trên sao băng, trên ánh nắng mặt trời mọc trên đỉnh núi và trên bánh sinh nhật, nhưng nếu con thực hiện một điều ước trên pháo hoa, pháo hoa có thể thực hiện mong muốn của con không?"

Khương Hành nói: "Không biết được."

Khương Thanh Nguyên nhìn Ngô Đồng, Ngô Đồng cũng lắc đầu, nó không khỏi cảm thấy có chút mất mát.

"Ta không biết liệu pháo hoa có thể thực hiện mong muốn của con hay không, nhưng nếu không phải là mong muốn mặt trăng từ trên trời xuống đất, hoặc mong muốn có Ultraman bước ra từ phim hoạt hình, ta nghĩ chúng ta sẽ có thể giúp con biến nó thành hiện thực." Khương Hành nói: "Tiểu Nguyên, con muốn làm gì?"

Khương Thanh Nguyên nói: "Con muốn chụp ảnh với hai người."

"Đương nhiên là được rồi." Ngô Đồng chủ động lấy điện thoại ra, đóng khung hai cha con vào camera.

Hình ảnh đóng băng, Ngô Đồng đứng ở phía trước, phía sau cậu là Khương Thanh Nguyên đang mở nụ cười bất đắc dĩ khi bị cha nó ôm vai bá cổ, đối diện với máy ảnh giơ hai ngón tay lên.

Khi cậu nhấn nút, Khương Hành tình cờ thoáng nhìn thấy một giọt nước sốt salad từ bữa tối bên mặt Ngô Đồng, hắn lấy ra một chiếc khăn giấy ướt rồi cẩn thận lau sạch cho cậu. Còn Ngô Đồng thì bị nhiệt độ của khăn ướt làm cho mất cảnh giác, hơi nheo mắt lại, trông giống như đang nhìn vào máy ảnh nháy mắt.

Xa hơn phía sau là ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà ở phía bên kia sông, cũng như những bầu trời hoa bạc nở.

Khương Thanh Nguyên thích bức ảnh này đến nỗi không muốn đặt xuống, bảo Khương Hành rửa sạch rồi cất vào phòng.

"Đây là điều ước đầu tiên của con." Khương Thanh Nguyên nói: "Con còn hai điều ước nữa."

Ngô Đồng hỏi: "Là gì vậy?"

Khương Thanh Nguyên nói: "Điều ước thứ hai, con hy vọng cha và ba sẽ luôn yêu thương nhau, gia đình sẽ khỏe mạnh, bình an và hạnh phúc."

"Điều ước thứ ba." Khương Thanh Nguyên hơi dừng lại, đôi mắt hoa mai trông cực kỳ xa xăm. Nó nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt giống như sinh ra là phải dành cho nhau, ánh mắt không nhúc nhích trong chốc lát, như muốn khắc sâu vào lòng: "Hi vọng con sẽ luôn nhớ tới hai người... Nhưng dường như ước nguyện này không thể thực hiện được rồi, cho nên hai người có thể không quên con không?"

Hai mắt nó hơi đỏ, mím đôi môi khô khốc, chỉ vào Ngô Đồng: "Không phải là nhớ Khương Thanh Nguyên đang ở trong bụng kia đâu, mà là Khương Thanh Nguyên ở đây này, người đã sống ở thế giới này mười bảy năm, thường xuyên sẽ khiến Khương Hành tức giận, gây rắc rối từ đầu tới cuối nhưng lại rất yêu Khương Hành và Ngô Đồng. Con cũng yêu Lý Duyệt Ninh và Khương An Vanh, con hy vọng mọi người có thể vui vẻ, khỏe mạnh, bình an hạnh phúc."

Ngô Đồng nhìn những giọt nước mắt đột nhiên trôi khỏi khóe mắt, chúc phúc cho tâm hồn mình, tựa như đột nhiên nhận ra điều gì đó, hơi thở đột nhiên siết chặt, chóp mắt và mũi bất giác trở nên cay cay.

Khương Hành trịnh trọng hứa: "Chúng ta sẽ nhớ tới Khương Thanh Nguyên con, con là Tiểu Nguyên độc nhất vô nhị. Còn mong muốn nào khác không?"

"Hết rồi." Khương Thanh Nguyên lắc đầu, nó nhìn màn bắn pháo hoa bên kia sông mà Khương Hành đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho mình, bỗng nhiên kinh ngạc duỗi tay chỉ về một hướng nào đó ở bên kia sông: "Đó là cái gì vậy?"

Hai người vô thức quay lại phía sau mình nhưng không có gì ngoài pháo hoa rực rỡ.

Ngô Đồng nghi ngờ hỏi: "Tiểu Nguyên, con nhìn thấy cái gì..."

Lời nói đột nhiên dừng lại.

Chỉ còn lại một husky nơi Khương Thanh Nguyên đang đứng rũ bộ quần áo vướng víu treo trên người.

Phát hiện ra mình không thể thoát ra, vì vậy nó liền nhận định quần áo là kẻ xấu đã xiềng xích nó rồi giận dữ chiến đấu với nó một cách ác liệt.

Tiếng chuông năm mới vang lên trong sự phá phách của con husky, năm mới đã đến rồi.

_Hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv